Giới thiệu một người?
Cố Chiếu không rõ Thẩm Quyết Tinh có ý gì, đành tiến một bước hỏi thêm: “Giới thiệu ai?”
“Giới thiệu đối tượng.”
Cố Chiếu nhìn chằm chằm bốn chữ này hồi lâu, trong lòng dâng lên một cổ tê dại chết lặng.
Thảo nào cậu ấy hỏi mình có phải được giới thiệu đối tượng đều sẽ nhận lời hay không, hóa ra là muốn giới thiệu đối tượng cho mình…
“Thứ bảy này tôi có hẹn rồi.”
Cố Chiếu trả lời tin nhắn xong thì trực tiếp thoát khỏi WeChat, không tiếp tục cuộc đối thoại nữa.
Cô mang khẩu trang lên, bước vào ga tàu điện ngầm đông đúc, hòa vào dòng người qua lại, rõ ràng vẫn là đoạn đường mình thường hay lui tới như mọi hôm, nhưng hôm nay sao lại quá mỏi mệt.
Mỏi mệt đến mức trong lúc cô đợi xe, không chịu được đành phải ngồi xuống băng ghế dài.
Cho dù anh muốn tốt cho cô, dù có muốn tìm cho cô một đối tượng đáng tin cậy, nhưng anh có thể nào … có thể nào đừng quá mức như vậy không?
Nhưng vốn dĩ Thẩm Quyết Tinh vẫn luôn là kiểu người như vậy, ngoài miệng không buông tha ai nhưng nội tâm anh lại rất mềm mại, đối xử với mọi người rất tốt. Nếu anh mà có một chút xấu xa nào, cô cũng đã không thích anh đến tận bây giờ.
Có lẽ cô thực sự không nên đến buổi họp lớp. Không tham gia họp lớp thì sẽ không gặp lại Thẩm Quyết Tinh, qua hai ba năm nữa có lẽ tình cảm với anh sẽ hoàn toàn phai nhạt, cũng sẽ không giống như bây giờ.
Cố Chiếu thở dài một hơi, lại cảm nhận được cảm xúc đã lâu rồi không thấy, chính là nỗi chua xót của yêu đơn phương.
Tàu điện ngầm đến rồi lại đi, tấm kính chắn bảo hộ phản chiếu bóng dáng cô ngồi thất thần trên băng ghế. Cô cứ ngồi như vậy hết mười phút, không biết đã là lần thứ mấy tàu điện ngầm tiến vào ga, cô chớp chớp đôi mắt, giống như một bức tượng đá đột nhiên sống dậy, Cố Chiếu đứng lên khỏi băng ghế.
Cô đứng xếp hàng ở cuối, cố gắng chen lên trước một chút, đúng lúc này di động vang lên.
Cô sờ soạng trong túi lấy di động ra, ba chữ ‘Thẩm Quyết Tinh’ làm cô hoảng loạn suýt nữa ném điện thoại xuống đất.
Không muốn bắt máy, nhưng lại không thể không bắt máy. Cuối cùng, Cố Chiếu vẫn đưa điện thoại di động dán bên tai.
“Alo?”
“Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?” Giọng của Thẩm Quyết Tinh khàn khàn, ngữ điệu nói chuyện cũng thong thả hơn ngày thường.
“Tôi… Tôi đang trên đường về nhà, không có xem điện thoại.” Cố Chiếu nói.
“Thứ bảy này cậu lại có hẹn với ai?” Chữ “lại” của anh đặc biệt nhấn mạnh, ngữ khí không vui.
“Có hẹn với lớp trưởng, cậu ấy hẹn tôi giữa trưa cùng đi ăn cơm.”
“Sở Viên Nguyên?”
“Ừm.”
Thẩm Quyết Tinh dừng một chút, lúc mở miệng ngữ khí rõ ràng đã khoan khoái hơn: “Buổi tối thì sao?”
“Buổi tối… không có hẹn.”
“Vậy buổi tối đi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu sau.”
Cố Chiếu không muốn đi chút nào. Cô biết, chỉ gặp mặt một cái cũng không tượng trưng cho chuyện gì, giống như Thẩm Toàn Chương và anh Chu, gặp rồi cũng không nhất định sẽ ngỏ ý kết giao. Nhưng cô vẫn không muốn đi, cô không muốn Thẩm Quyết Tinh cũng giống như nhóm cô Hiểu Quyên, luôn mãi chạy theo cô, hỏi cô cảm thấy người này thế nào người kia ra sao, hỏi cô có cảm giác gì với anh ta không, có muốn thử nói chuyện chút không….
Cô sợ đến lúc đó mình sẽ không kiềm chế được mà mắng chửi người ta.
“Tôi…” Cô muốn mở lời từ chối, nhưng Thẩm Quyết Tinh đã ngắt lời cô trước.
“6 giờ, tôi chờ cậu.” Giọng điệu anh trịnh trọng khác thường, thậm chí còn mang theo chút khẩn trương khó nhận thấy.
Cố Chiếu siết chặt di động, quay mặt về phía cửa sổ tàu điện ngầm, tấm biển quảng cáo đèn LED đang biến ảo, ảnh phản chiếu của cô trên tấm kính, hai thứ đó cứ luân phiên chiếu ngược lại trên võng mạc của cô. Bóng dáng cô gái lặng lẽ thở dài, nhắm mắt lại như thể đã chấp nhận vận mệnh.
“Được, tôi biết rồi.” Cô nhẹ nhàng nói, “Tín hiệu trên tàu điện ngầm không tốt lắm, tôi cúp máy đây.”
Cô không nghe Thẩm Quyết Tinh nói gì đó, gấp gáp ngắt điện thoại.
Ngày hôm sau là thứ sáu, Cố Chiếu không biết Thẩm Quyết Tinh có tới viện dưỡng lão hay không, nhưng vì để tránh chạm mặt anh, cô đặc biệt xin đi ra Cục Thuế đi lấy hóa đơn.
Ngày đó cũng thật trùng hợp, người ở Cục Thuế rất đông, cô xếp hàng đến mấy tiếng đồng hồ, chờ đến lúc quay về viện dưỡng lão đã là buổi chiều. Trong viện không thấy xe của Thẩm Quyết Tinh, viện trưởng Phương nói hôm nay anh không đến.
Thứ bảy đã đến, có lẽ do trong lòng có tâm sự, mới 8 giờ Cố Chiếu đã tỉnh dậy.
Chỗ Sở Viên Nguyên hẹn là một nhà hàng chuyên món Quảng Đông nằm ở một khu mua sắm trong trung tâm thành phố. Mỗi đầu người hai trăm, đây là cái giá Cố Chiếu có thể chấp nhận được.
Khi cô đến nơi, Sở Viên Nguyên đã đến từ trước, nhưng Tống Giảo Mộng thì không thấy bóng dáng đâu.
“Không cần lo cho cậu ấy, chúng ta cứ gọi món trước, cậu ấy sẽ đến trễ.” Sở Viên Nguyên hỏi nhân viên phục vụ thực đơn, cùng Cố Chiếu ghé vào gọi món.
Sở Viên Nguyên gọi một ít điểm tâm, đều là mấy món Quảng Đông thông thường như bánh xốp sầu riêng, bánh bao xá xíu, sủi cảo gà nấm, dạ tổ ong kho… Gọi món xong cô ấy còn hỏi lại Cố Chiếu như vậy có được không. Cố Chiếu không kiêng ăn gì cả, món gì cô cũng ăn được, nhưng nhìn lại những món đã gọi, cô vẫn hảo tâm đề nghị: “Có nên gọi thêm một ít hải sản không? Hình như Tống Giảo Mộng thích ăn hải sản.”
Tống Giảo Mộng thích ăn hải sản?
Dù Sở Viên Nguyên đã làm bạn tốt với Tống Giảo Mộng nhiều năm nhưng cô ấy chưa bao giờ để ý đến thói quen ăn uống của đối phương, làm sao Cố Chiếu biết được chuyện này?
“Sao cậu biết cậu ấy thích ăn hải sản vậy?” Sở Viên Nguyên hỏi.
“Lần trước mình có ăn một bữa với cậu ấy, nhìn ra được.” Cố Chiếu nhớ rõ sở thích của rất nhiều người. Viện trưởng Phương không ăn hành, Lâm Mẫn Thanh chỉ uống nước ấm, cô Hiểu Quyên thích ăn đồ ăn mềm, Thẩm Quyết Tinh không ăn hải sản. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đều là mấy chuyện nhỏ nhặt, người ngoài thường không xem trọng, nhưng Cố Chiếu sẽ dụng tâm mà ghi tạc trong lòng, chưa bao giờ cảm thấy phiền phức.
Chờ đến lúc đồ ăn lên gần hết Tống Giảo Mộng mới khoan thai đến muộn. Trên mặt cô ấy trang điểm tinh xảo, xinh đẹp không ai sánh bằng, trên đường đi đã thu hút không ít sự chú ý.
“Xin lỗi nha, mình đến muộn.” Cô ấy kéo ghế dựa ra ngồi xuống trước, sau đó mới đưa túi giấy trong tay cho Cố Chiếu, “Áo khoác lần trước mược của cậu, mình đã giặt sạch rồi, cảm ơn.”
“Không có gì đâu.” Cố Chiếu nhận lấy chiếc túi.
Sở Viên Nguyên chỉ vào đĩa tôm nguyên bảo trên bàn nói: “Đây là Cố Chiếu gọi riêng cho cậu đó, nói cậu thích ăn hải sản.”
Tống Giảo Mộng ngẩn người, quả thật cô ấy thích ăn hải sản, chuyện này cũng không phải bí mật gì, nhưng cô ấy không ngờ Cố Chiếu chỉ ngồi cùng bàn với mình một lần mà vẫn để ý. Suy cho cùng mấy vị bạn trai cũ của cô ấy có vài người còn chẳng biết chuyện này.
“Chẳng phải cậu không ăn được sao?” Cô ấy không muốn thừa nhận trong một chốc đã thực sự bị cảm động, nhưng đúng lúc đó, chợt nhớ đến lời của Sở Viên Nguyên, nói mình có lẽ đã bại bởi Cố Chiếu, hơi bối rối một chút, ngữ điệu cô ấy cứng nhắc hơn.
“Cậu cứ ăn đi.” Cố Chiếu cười cười, “Mình ăn cái khác được rồi.”
Không ai là không thích được người khác nhớ đến và quan tâm. Tống Giảo Mộng tuy có tùy hứng nhưng cũng không phải loại người không biết tốt xấu, mím môi một cái, lập tức lúng túng nói: “Cảm ơn nha.”
Ba người ngồi một bàn, vừa ăn cơm vừa thượng vàng hạ cám mà trò chuyện. Vốn Sở Viên Nguyên còn sợ Cố Chiếu không hòa nhập được, có hơi lo lắng, kết quả phát hiện ra cô tuy không nói nhiều, cũng không khơi mào câu chuyện nhưng lại là một người rất giỏi lắng nghe.
Khi Tống Giảo Mộng nói đến cấp trên vô dụng và mấy bên đối tác cực phẩm, vẻ mặt Cố Chiếu sẽ chân thành tha thiết đến mức Sở Viên Nguyên thậm chí có cảm tưởng ngay sau đó cô sẽ gọi đến đường dây nóng tố giác cái công ty bất lương kia.
Nói nói một hồi, nói đến chuyện tình yêu và hôn nhân, Tống Giảo Mộng than vãn nợ đào hoa của mình quá nhiều: “Mình chỉ muốn tìm một người đàn ông gen tốt để sinh con, kéo dài huyết mạch thôi mà, bộ khó lắm ư? Sao tìm mãi không ra vậy?”
Đây là lần đầu Cố Chiếu nghe thấy quan điểm hôn nhân tình yêu mới mẻ như vậy, trố mắt một lát rồi an ủi nói: “Thẩm Quyết Tinh… Thẩm Quyết Tinh thoạt nhìn gen cũng khá tốt.”
“Mình cũng thấy vậy, nhưng cậu ấy không có hứng thú với mình.” Tống Giảo Mộng bị kẻ khác đeo bám rình rập đã đau khổ muốn chết, sao có thể lì lợm đi la liếm người ta, hơn nữa cô ấy đã chủ động tỏ thiện ý với Thẩm Quyết Tinh rồi, đây đã là cực hạn, nhiều hơn nữa cô ấy không làm được.
“Không phải hôm đó hai cậu ăn cơm với nhau sao?” Cố Chiếu vốn tưởng bọn họ chuyện tốt sắp đến, nhưng hôm nay nghe được mọi chuyện, hóa ra là một trời một vực so với tưởng tượng.
Thẩm Quyết Tinh không thích Tống Giảo Mộng à?
Tống Giảo Mộng xua xua tay: “Vốn không phải đi ăn với cậu ấy, là người khác có việc mới đổi lại thành cậu ấy. Ngày thường cậu ấy trốn mình rất lợi hại.”
Cố Chiếu đánh giá Tống Giảo Mộng ngồi ngay trước mặt, người đang sầu khổ vì bộ gen xuất sắc của mình không thể kéo dài, cô cảm thấy nơi nào của cô ấy cũng vô cùng hoàn mỹ, đến lông mi cũng đẹp như tranh vẽ. Vậy mà Thẩm Quyết Tinh lại không thích… Chẳng lẽ anh có vấn đề ở chỗ nào đó?
“Cố Chiếu, nghe Giảo Mộng nói cậu và anh của Thẩm Quyết Tinh đã đi xem mắt, sau đó hai người thế nào rồi?” Sở Viên Nguyên nói, “Nếu vẫn còn độc thân thì mình có vài mối không tồi đây, để cho cậu chọn trước, thấy được không?”
Cô ấy lấy di động ra lướt đến album ảnh, Cố Chiếu còn chưa nói gì, Tống Giảo Mộng ở đối diện đã tạt cho cô ấy một gáo nước lạnh.
“Thôi dẹp đi, mấy anh em gì đó của chồng cậu mỗi lần nhìn mình như muốn dán cả mắt vào ngực mình đây này, có thể tìm được ai tốt chứ?”
“Ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, nhìn cậu cũng là chuyện bình thường thôi mà.” Sở Viên Nguyên uể oải nói.
Tống Giảo Mộng vốn định nói Thẩm Quyết Tinh không hề nhìn, nhưng lại cảm thấy nói ra thì người mất mặt chính là mình, đành nghẹn nuốt trở về.
“Mình vẫn độc thân, không có nói chuyện với anh Thẩm nữa.” Cảm thấy không khí có hơi chùng xuống, Cố Chiếu kịp thời mở miệng.
“Không nói chuyện là được rồi, cũng không phải người tốt lành gì.” Tống Giảo Mộng ho nhẹ một tiếng, hỏi, “Vậy cậu với Thẩm Quyết Tinh thì sao?”
Cô và Thẩm Quyết Tinh?
“Bọn mình… là quan hệ bạn học cũ thôi, không có chuyện gì đâu.” Nghĩ đến tối nay còn phải đi gặp đối tượng xem mắt mà Thẩm Quyết Tinh sắp xếp cho, Cố Chiếu rũ mắt, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Tống Giảo Mộng và Sở Viên Nguyên liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ giao tiếp không tiếng động.
Tống Giảo Mộng: Cậu có chắc hai người họ có gì không vậy?
Sở Viên Nguyên ánh mắt khẳng định: Tin mình.
Ăn cơm đến hai giờ, nếu không phải Cố Chiếu nói đến buổi tối mình còn có hẹn, có lẽ bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tán gẫu. Lúc tạm biệt nhau, Sở Viên Nguyên lập một nhóm chat, đặt tên là “Nhóm hẹn đi ăn”, nhìn tên đoán nghĩa, ý là phải thường xuyên hẹn nhau ăn uống. Tống Giảo Mộng không đồng ý cũng không phản đối, nhưng thông qua chỗ thành viên trong nhóm mà thêm bạn WeChat với Cố Chiếu.
Cố Chiếu tạm biệt hai người, một mình đi đến ga tàu điện ngầm.
Sở Viên Nguyên và Tống Giảo Mộng đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng cô, hai người không hẹn mà cùng mở miệng.
“Cậu ấy thực sự đã thay đổi rất nhiều.”
“Chẳng lẽ Thẩm Quyết Tinh “không được”?”
Sở Viên Nguyên sợ hãi cả kinh, lập tức quay đầu nhanh như chớp.
“Hả?”
Cố Chiếu về nhà nghỉ ngơi một lát, thay quần áo, nhìn đồng hồ, ăn lót dạ một chút rồi đúng 5 giờ xuất phát ra khỏi nhà.
Địa chỉ mà Thẩm Quyết Tinh gửi đến rất kỳ quái, là một công viên giải trí, còn ghi chú rõ phải đợi ở trước vòng xoay ngựa gỗ.
Kinh nghiệm yêu đương của Cố Chiếu gần như bằng không, kinh nghiệm đi xem mắt lại xem như phong phú, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp đối tượng hẹn đi xem mắt ở công viên giải trí.
Lặn lội đường xa đi đến công viên giải trí, Cố Chiếu tốn 50 tệ quét mã vào cổng, vất vả lắm mới tìm được chỗ của vòng quay ngựa gỗ theo bản đồ, vừa hay đúng 6 giờ.
Từ xa ẩn ẩn truyền đến tiếng chuông, trong nháy mắt ánh đèn sáng lên khắp bốn phía.
Cố Chiếu nhìn ra phía sau, hai vòng ngựa gỗ xoay tròn theo tiếng nhạc, vừa xoay vừa nhấp nhô lên xuống, bên trên còn trang trí đèn đủ năm màu sắc, thoạt nhìn tựa như một hộp nhạc khổng lồ tinh xảo mỹ lệ.
“Cố Chiếu.”
Cố Chiếu tay vẫn còn đang cầm bản đồ, vừa nghe có người kêu mình, theo bản năng lập tức quay đầu lại.
Giữa ánh đèn lộng lẫy, Thẩm Quyết Tinh đứng ở phía sau cách cô không xa, áo sơ mi trắng quần tây đen, khí chất sạch sẽ, ánh mắt trong veo, giống hệt như thiếu niên năm xưa làm trái tim cô rung động.
Trong khoảnh khắc đó, Cố Chiếu thậm chí còn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn từ trái tim mình.
Cô không chắc Thẩm Quyết Tinh có vấn đề gì hay không, nhưng cô dám chắc bản thân mình không có vấn đề gì ở phương diện này cả.