Âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, kèm theo tiếng cười và bong bóng trôi nổi giữa đám đông, hai người lắc lư lung tung cho qua một bản nhạc. Sau khi kết thúc, Cố Chiếu ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Quyết Tinh, đối phương cũng đang nhìn cô.
Kết thúc bằng một đêm thế này cũng khá tốt.
Cố Chiếu suy nghĩ, thu tay lại nói: “À… Để tôi đi qua nói với bọn họ một tiếng.” Nói xong cô xoay người đi về phía quảng trường.
Giữa quảng trường có một hòn non bộ, phía trên treo biểu ngữ “Ứng Kiểm Tẫn Kiểm”, Cố Chiếu bước vòng qua đó, bỗng nhiên bị bọt xà phòng che kín mặt.
Cô bé cầm súng bắn bong bóng thấy mình đánh lén thành công thì cười khúc khích.
Có lẽ vì thấy ngột ngạt, cô bé kéo khẩu trang mình xuống. Cũng vì vậy mà Cố Chiếu thấy được vết sẹo trên môi cô bé. Đôi mắt cô gái nhỏ vừa to vừa sáng, làn da trắng nõn, môi trên lại rất mỏng, giữa mũi và môi trên có một vết sẹo trắng làm vẻ ngoài trông hơi kỳ lạ. Diện mạo này Cố Chiếu đã từng thấy trong các phim tài liệu y khoa, thuộc về trẻ em bị sứt môi hở hàm ếch.
“Dọa dì sợ rồi sao?”
Cô gái nhỏ vốn đang rất đắc ý, thấy Cố Chiếu mãi ngơ ngác nhìn mình, lo lắng mà nhào qua ôm lấy cô: “Con muốn đi chơi với dì.”
Cố Chiếu bị viên đạn đại bác nhỏ này đụng trúng, suýt nữa đứng không vững, chống một chân về phía sau mới không bị ngã ngồi.
Cố Chiếu sờ đầu cô gái nhỏ rồi hỏi: “Con tên là Mộ Mộ đúng không?”
Lúc trước cô đã nghe Trương Nhã nói, chồng cô ấy họ Triệu, con gái tên một chữ “Mộ”.
Mộ Mộ ngửa đầu nhìn cô, dùng giọng trẻ con trả lời: “Đúng vậy, con là Mộ Mộ. Dì tên là gì vậy?”
“Dì á? Dì là Cố Chiếu.” Cố Chiếu bế Mộ Mộ nặng trĩu lên, đi về phía Trương Nhã.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn để cô ôm không hề sợ sệt. Cô bé giống như đặc biệt hứng thú với Cố Chiếu, nhìn chằm chằm vào mặt cô, thậm chí còn nhẹ vén tóc mái cô lên nhìn đốm đỏ giữa trán.
Ở mức độ nào đó, tóc mái đóng vai trò như một chiếc “khẩu trang”, mang đến cho Cố Chiếu rất nhiều cảm giác an toàn, bị tháo xuống đột ngột, Cố Chiếu như đi ra đường giữa dịch bệnh mà quên mang khẩu trang, chỗ nào cũng thấy lúng túng.
Cô vội đè bàn tay Mộ Mộ xuống: “Ngoan, đừng quậy.”
Cô gái nhỏ cười hì hì không để tâm chút nào, vòng tay qua cổ Cố Chiếu, thân mật nép vào lòng ngực cô.
“Mộ Mộ thích dì!”
Cảm nhận được vật nhỏ mềm mại trong lòng ngực, Cố Chiếu vỗ nhẹ lên lưng cô bé, ánh mắt tràn ngập dịu dàng: “Dì cũng thích con.”
Trẻ con thật tốt, thích là thích, ghét là ghét, luôn nói ra rất dễ dàng. Không giống với người trưởng thành, yêu thích phải suy xét, chán ghét phải cân nhắc, thậm chí cãi vã cũng phải tính đến ưu khuyết, càng sống càng nhát gan.
Trương Nhã và Triệu Nghị ôm nhau, hai vợ chồng chậm rãi nhịp bước theo bài nhạc, hiếm khi có được chút cảm giác yêu đương.
“Chồng à, cảm ơn anh.” Năm đó, sau khi con gái chào đời, cô ấy đã tự trách bản thân một thời gian dài, cho rằng do lúc mang thai bất cẩn mới khiến thân thể của con gái bị ảnh hưởng. Cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, trầm cảm sau sinh cực kỳ nghiêm trọng. Sau này nếu không nhờ có chồng bắt cô ấy ra ngoài làm việc, tạm gác lại chuyện gia đình, có lẽ cô ấy đã gục ngã từ lâu.
Nhiều năm qua vẫn luôn là Triệu Nghị ở nhà chăm sóc con gái. Thân thích bạn bè ở xung quanh cảm thấy khó hiểu, khuyên cô ấy nên đổi vị trí lại, nói nữ chủ nội nam chủ ngoại mới là lẽ thường trên đời. Những người đó không cố gắng hiểu cho nỗi khổ của bọn họ, cũng không hoàn toàn thật lòng quan tâm đến họ, cùng lắm chỉ dùng nhận thức nông cạn của mình nói ẩu nói tả. Trương Nhã giận dỗi vài lần, đến bây giờ cô ấy cũng mặc kệ, cảm thấy thật phí phạm nước bọt.
Lúc trước cô ấy đã nói với Cố Chiếu, chuyện tình cảm chỉ cần hai người thấy tốt là được, người khác nghĩ gì không quan trọng, đó là vì cô ấy nghĩ đến chính mình.
“Bao năm qua thật vất vả cho anh.” Trương Nhã nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên má chồng mình.
Dù đã là đôi vợ chồng có tuổi nhưng Triệu Nghị tính cách nội liễm, lúc yêu đương rất ít khi hành động thân mật nơi công cộng, trước nụ hôn bất ngờ của cô ấy, da mặt anh ta nóng lên, có hơi ngượng ngùng.
“Vất vả là ý gì? Đây là con gái của anh, cũng không phải con nhà người ta.” Triệu Nghị cười nói, “Người một nhà, em đau lòng cho anh, nhất định anh cũng đau lòng cho em. Anh muốn ở bên em lâu dài, chỉ cần em thấy hạnh phúc thì những chuyện khác đều không quan trọng.”
Bình thường Triệu Nghị không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh luôn có thể dùng những lời thâm tình thẳng thắn nhất chạm đến trái tim Trương Nhã.
Hai người nhìn nhau chăm chú, tình ý miên man, bầu không khí đặc sệt đến nỗi không ai có thể chen vào.
Cố Chiếu: “…”
Cố Chiếu ôm đứa nhỏ muốn nói vài lần rồi lại thôi, mãi không tìm thấy cơ hội để xen ngang, cô đứng khoảng một hai phút, vẫn là Trương Nhã nhận thấy có người đứng mãi ở đó rất kỳ lạ mới phát hiện ra cô.
“Cố Chiếu? Sao em lại…” Trương Nhã vốn muốn hỏi Cố Chiếu tìm mình có việc gì, kết quả nhìn thấy Mộ Mộ trong lòng ngực cô, có hơi kinh ngạc bước qua, “Kỳ lạ thật, con bé vậy mà để cho em ôm. Con chị ngày thường rất nhát người lạ.”
Cô ấy vươn tay đón lấy con gái: “Mộ Mộ, mau buông dì ra đi.”
Ban đầu cô gái nhỏ rất không vui, sau đó Triệu Nghị nói sẽ dẫn cô bé đi khiêu vũ mới dỗ dành được.
Lúc Triệu Nghị đưa con gái đến nơi khác, Cố Chiếu tỏ ý với Trương Nhã mình muốn về sớm, lý do là vì sáng sớm mai Thẩm Quyết Tinh còn phải đi làm.
“Đi làm lại sớm như vậy sao?” Bệnh viện chỗ Trương Nhã thấy hai ngày nay tình hình dịch bệnh khu bọn họ không ổn định, đặc biệt cho cô ấy ở nhà thêm hai ngày nữa.
“Là công ty của mình nên cũng để ý nhiều hơn một chút.” Cố Chiếu nói.
Thật ra ban đầu Cố Chiếu còn nghĩ, vừa đúng 12 giờ gỡ bỏ phong tỏa, Thẩm Quyết Tinh sẽ lập tức xách hành lý rời khỏi nhà cô, không bao giờ quay đầu lại. Nhưng Thẩm Quyết Tinh nói sợ bị mấy người quản lý Vương bắt gặp, cảm thấy đêm hôm anh trốn khỏi nhà “bạn gái” thì quá kỳ lạ, quyết định ở lại thêm một đêm, chờ đến sáng mai sẽ đi.
Anh đã ở đây hơn hai mươi ngày, ở thêm một đêm đương nhiên Cố Chiếu chẳng có vấn đề gì, nhưng cô vẫn hơi bận tâm về chiếc ghế sofa sắp bị anh nằm thêm một đêm nữa.
Lão sofa bị Thẩm Quyết Tinh ngủ hơn hai mươi ngày, lớp mút bẹp dí xuống, khi ngồi lên mông có thể trực tiếp chạm vào lò xo. Chỉ nghĩ đến cảnh ngủ trên đó thôi mà lưng Cố Chiếu đã cộm đến khó chịu.
Sau khi chào Trương Nhã, Cố Chiếu lại băng qua quảng trường, quay lại tìm Thẩm Quyết Tinh.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo,Thẩm Quyết Tinh một tay đút túi quần, tay kia nghịch điện thoại di động, trả lời tin nhắn với tốc độ cực nhanh.
“Nói xong rồi, đi thôi.”
Chờ Cố Chiếu đến gần, anh cũng vừa gửi xong tin nhắn, nhét lại điện thoại vào trong túi quần.
Hai người chậm rãi đi về phía căn hộ, phía trước im ắng mờ mịt, phía sau ồn ào sáng sủa. Không biết là do ăn quá no nên lười nói chuyện hay là do điệu nhảy xấu hổ vừa nãy vẫn còn đọng lại, cả hai không ai nói lời nào, chỉ im lặng bước đi.
Sự trầm mặc ấy vẫn duy trì cho đến khi hai người lần lượt bước lên cầu thang.
“Khi nào cậu quay lại làm việc?” Thẩm Quyết Tinh đang đi ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
“Viện dưỡng lão vẫn đang thực thi quản lý phong tỏa, trước tiên phải ở điểm cách ly bảy ngày mới được đi vào.” Cố Chiếu nói, “Nên chắc là chiều ngày mai tôi sẽ xuất phát tới điểm cách ly, bảy ngày sau bắt đầu đi làm lại.”
Thẩm Quyết Tinh nhíu mày: “Vậy cũng thật phiền phức.”
“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Cô cũng không muốn để mấy cụ già phải chịu mạo hiểm.
Hơn mười hai giờ đêm, Cố Chiếu ở trong phòng nghe thấy những tiếng hoan hô vang dội từ cổng lớn bên kia khu dân cư. Không lâu sau, quản lý Vương đăng tải một đoạn “Nghi thức mở cửa” trong nhóm WeChat, là ông ấy và chủ nhiệm Thạch cắt băng rôn, bên dưới là một chuỗi biểu tượng cảm xúc pháo mừng.
Cố Chiếu đặt báo thức lúc 7 giờ nhưng mới hơn 5 giờ sáng cô đã thức dậy, sau đó nằm trừng mắt trên giường, cuối cùng vẫn không ngủ tiếp nổi.
Cô có thể nghe tiếng rời giường rồi bước đi ở bên ngoài, biết Thẩm Quyết Tinh cũng đã tỉnh.
Đôi tay Cố Chiếu đặt trước ngực, an ổn nằm trên giường, không phải trong lòng cô không có sầu muộn, nhưng cô càng thấy bình tĩnh hơn.
Chẳng bao lâu nữa Thẩm Quyết Tinh sẽ rời khỏi đây, rời khỏi cuộc sống của cô.
Cũng giống như… bảy năm trước vậy.
Bảy năm trước, Thẩm Quyết Tinh đi làm gia sư phụ đạo gặt hái được thành tích không tầm thường, chỉ trong một kỳ nghỉ hè Cố Chiếu đã tiến bộ rất nhiều, sau lễ khai giảng, đến mấy giáo viên cũng rất kinh ngạc cảm thán tốc độ tiến bộ của cô. Nhưng vốn dĩ cô chỉ ở mức trung bình trở xuống, dù có tiến bộ cũng chỉ đạt trình độ trung bình mà thôi. Muốn vào được Đại học A thì vẫn còn một quãng rất xa.
Ở trường học, Cố Chiếu luôn biết giữ khoảng cách với Thẩm Quyết Tinh, không có việc gì sẽ không đi làm phiền anh, cũng không cố tình nói chuyện với anh. Cô sẽ dồn tất cả câu hỏi trên lớp đến buổi tối, chờ Thẩm Quyết Tinh gọi điện thoại đến sẽ ném hết đống thắc mắc đó cho anh.
Thẩm Quyết Tinh tận tâm tận lực dạy dỗ, cô chuyên tâm học tập, giằng co như vậy hết một học kỳ.
Biến cố xảy đến trong kỳ nghỉ đông lớp 12.
Bọn họ vẫn trước sau như một ngồi học phụ đạo ở chỗ cũ. Trước đây Cố Chiếu cảm thấy địa điểm này rất tốt. Đông ấm hạ mát, mua một ly đồ uống là có thể ngồi một buổi trưa, cũng gần nhà của cô lẫn nhà của Thẩm Quyết Tinh.
Cô không ngờ một cái Mcdonald không hề gần trường học như vậy mà vẫn đụng phải người trong trường.
Những nam sinh đó không học cùng lớp với bọn họ, đều là học sinh lớp 10, nhưng Thẩm Quyết Tinh thật sự rất nổi tiếng trong trường, bởi vậy chỉ cần liếc mắt một cái bọn họ đã nhận ra anh.
Đối phương không chào hỏi, Thẩm Quyết Tinh cũng không để ý tới bọn họ, nhưng Cố Chiếu nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, trong lòng thấy rất bất an.
Đến khi đi học lại, dự cảm không lành này cuối cùng cũng thành hiện thực.
Trong trường bắt đầu lan truyền tin đồn về cô và Thẩm Quyết Tinh, nói bọn họ hẹn hò ở bên ngoài.
Hầu hết mọi người đều không tin, tỷ như Sở Viên Nguyên, cảm thấy những người đó thật quá nhàm chán. Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh á? Làm sao có thể được.
Nhưng cũng có người tin.
Hôm đó Cố Chiếu đi toilet giữa tiết, ra khỏi buồng vệ sinh bên cạnh thì phát hiện bên ngoài không có ai, cửa còn bị đóng lại.
Ngay khi đang cảm giác kỳ quái, cô thấy một nữ sinh tóc xoăn xinh đẹp bước ra từ chỗ khuất ngay cánh cửa.
Rõ ràng đối phương có mục tiêu, bước từng tiến về phía cô: “Tôi tìm cậu có việc.”
Cố Chiếu không quen nhưng có biết cô ấy. Là Bàng Miểu ở lớp số 1, hình như lúc trước học cùng trường cấp hai với Thẩm Quyết Tinh.
“Cậu tìm tôi?” Cố Chiếu theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, người bên kia càng đến gần cô càng lùi về phía sau, mãi đến khi lưng đụng vào vách tường, không lùi được nữa.
Bàng Miểu ép người vào góc tường, khoanh tay trước ngực, bắt bẻ đánh giá Cố Chiếu: “Tôi hỏi cậu, cậu và Thẩm Quyết Tinh có quan hệ gì vậy?”
Bàng Miểu đã thích Thẩm Quyết Tinh nhiều năm, nhưng Thẩm Quyết Tinh luôn không thèm nhìn đến cô ấy, sau khi nghe tin đồn về Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh, dù có chút nghi ngờ nhưng cô ấy vẫn không nén nổi tò mò, muốn đích thân đi hỏi cho ra lẽ mới yên tâm.
Cố Chiếu không phải đứa ngốc, nghe hỏi như vậy thì lập tức biết nguyên nhân cô ấy đến đây. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Cô thấy không thoải mái, từ thái độ đến cách hỏi của đối phương đều không lịch sự chút nào, làm cô nhớ đến những học sinh đã bắt nạt mình ở cấp hai.
Những người đó nhốt cô trong nhà vệ sinh, viết những lời bậy bạ lên bàn, lén cắt tóc cô. Cô càng nhẫn nhịn bọn họ càng được nước lấn tới.
“Liên quan gì đến cậu?” Vốn Cố Chiếu có thể thành thật mà trả lời, nhưng trong một khắc đó, chỉ một tích tắc đó thôi, đột nhiên cô nổi lên ý định muốn phản kháng.
Bàng Miểu bị câu hỏi của cô làm cho nghẹn họng, nhưng chỉ luống cuống hai giây liền lấy lại khí thế: “Bởi… Bởi vì tôi thích cậu ấy!”
“Cậu có thể thích, còn người khác thì không được thích sao?”
“Vậy là cậu cũng thích Thẩm Quyết Tinh?”
Trọng điểm mà Cố Chiếu muốn nói không ở chỗ cô có thích Thẩm Quyết Tinh hay không, mà là muốn phê phán thái độ ngang ngược của Bàng Miểu, nhưng bộ não yêu đương của Bàng Miểu lập tức hiểu sai.
“… Ừ.” Cố Chiếu do dự một giây rồi thừa nhận.
Trên mặt Bàng Miểu lập tức hiện ra biểu cảm ‘bị tôi bắt được rồi nhé’: “Hừ, tôi biết ngay mà! Chắc mấy người không hẹn hò đâu nhỉ?” Hỏi xong còn cười nhạo, tự mình trả lời, “Sao có thể chứ, cậu ấy sẽ không thích cậu.”
Bàn tay bên hông Cố Chiếu dần siết chặt lại: “Cậu ấy cũng sẽ không thích cậu.”
Bàng Miểu không ngờ cô sẽ nói như vậy, khiếp sợ mà nhìn về phía cô, giọng nói đột nhiên cao đến quãng tám: “Cậu ấy sẽ thích!”
“Sẽ không.”
“Sẽ thích!!”
“Trong lòng cậu biết rõ, cậu ấy sẽ không.”
Mặc dù giọng điệu của Cố Chiếu rất bình tĩnh nhưng lời nói ra lại chọc thẳng vào nhân tâm, khiến Bàng Miểu tức giận đến phát run.
“Mày câm miệng!” Cô ấy nhào đến trực tiếp động thủ.
Lần đó rất ồn ào, làm cho chủ nhiệm khối một phen hú vía. Xong việc, hai người quần áo xộc xệch đứng trong văn phòng nghe giáo huấn, Bàng Miểu vẻ mặt không phục, Cố Chiếu im lặng không nói.
Chủ nhiệm khối mắng các cô: “Tuổi còn nhỏ, nếu đánh nhau vì thành tích học tập thì thôi đi, đằng này lại đi đánh nhau vì bạn học nam.”
“Ai lại đánh nhau vì thành tích chứ…” Bàng Miểu nhỏ giọng nói thầm.
“Em còn lắm miệng!” Chủ nhiệm khối bạo nộ.
Bởi vì không bao lâu nữa là đến thi đại học, vạn sự lấy thi đại học làm trọng, hơn nữa mặc dù cả hai có chút chật vật nhưng cũng không thật sự bị thương, cuối cùng chủ nhiệm khối đại phát từ bi, chỉ bắt hai cô viết bản kiểm điểm, mỗi ngày một bản, viết suốt mười ngày.
Hiện giờ là bản kiểm điểm đầu tiên, chủ nhiệm khối bắt các cô đứng trong văn phòng viết xong mới được về nhà.
“Xử phạt các em không phải vì các em thích bạn khác giới. Đang ở tuổi thanh xuân, các em thích soái ca mỹ nữ thầy đều hiểu hết. Xử phạt các em là vì các em đánh nhau, đánh nhau vì một lý do nực cười, có hiểu không?”
Cố Chiếu không thể biện bạch gì cả.
Nói cái gì đây? Nói cô là vì một khắc đó nhìn thấy Bàng Miểu khinh miệt mình, cười nhạo mình, coi thường mình nên mới phản kháng hay sao?
Giáo viên sẽ không hiểu được, với bọn họ điều này không quan trọng.
Ngày hôm đó Cố Chiếu đứng trong văn phòng viết xong bản kiểm điểm đầu tiên trong đời mình.
Lúc ra khỏi văn phòng đã là giờ tan học.
Mọi người trong lớp đã về hết, Cố Chiếu trầm tư nhìn chỗ ngồi của Thẩm Quyết Tinh một lát, sau đó đi đường vòng đến bãi đỗ xe để xem thử, phát hiện xe đạp của anh vẫn còn đó.
Cô đứng đợi ở bãi xe nửa giờ, muốn giải thích với Thẩm Quyết Tinh toàn bộ chuyện phát sinh hôm nay.
Từ xa truyền đến tiếng cười nói rôm rả, Cố Chiếu khẩn trương nhìn sang, những người đó cũng nhìn thấy cô.
Thẩm Quyết Tinh vốn đang hơi mỉm cười, vừa đối mặt với cô thì nụ cười lập tức tắt ngóm.
Bả vai lẫn trái tim Cố Chiếu đều co rụt lại.
“Ai yo, tới tìm cậu kìa.” Lục Kỳ kẹp quả bóng rổ bên hông, ra hiệu với những người khác, “Đi chỗ khác đi, người ta đang muốn thổ lộ.”
Mọi người cười cười quái dị rồi đi hết, để lại Thẩm Quyết Tinh đứng nói chuyện với Cố Chiếu.
Cố Chiếu thấp thỏm vuốt cái quai đeo cặp sách của mình, không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Tôi…”
“Cậu có biết vì sao tôi giúp cậu không?” Ngữ khí Thẩm Quyết Tinh lạnh lùng, “Bởi vì từ lúc khai giảng lớp 10, cô giáo Lý đã nói với mọi người rằng cậu không có cha mẹ từ nhỏ, điều kiện gia đình cũng không tốt, muốn chúng tôi giúp đỡ cậu một chút.”
Cố Chiếu ngơ ngác nhìn anh, cơ thể run lên không ngừng.
“Tôi thật sự vô cùng đồng cảm với cậu, thương hại cậu, nhưng cậu phải hiểu cái đó không phải là thích. Mong cậu đừng hiểu sai ý, lãnh sai tình. Vừa đúng lúc… gần đây tôi cũng đang bắt đầu chuẩn bị hồ sơ du học, chuyện học phụ đạo dừng lại ở đây được rồi.”
Thẩm Quyết Tinh nói chuyện không chút do dự, không hề vướng bận, cũng không nương tay với Cố Chiếu, nói xong anh trực tiếp mở khóa xe đạp, đạp đi chạy lấy người, không thèm nhìn cô thêm cái nào nữa.
Cố Chiếu đứng yên một hồi lâu, mãi đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, trời cũng nhá nhem tối, cô mới đưa tay dụi dụi khóe mắt rồi bước ra khỏi cổng trường.
Cô những tưởng mình có thể phản kháng.
Cô nghĩ rằng rồi Thẩm Quyết Tinh sẽ hiểu cho mình, hoặc ít nhất anh cũng sẽ nghe cô giải thích.
Hóa ra cô đã sai.
Ngày hôm sau Thẩm Quyết Tinh bị chuyển đến chỗ ngồi cách xa Cố Chiếu nhất.
Đến lúc này, tất cả mọi người đều biết Cố Chiếu thích Thẩm Quyết Tinh, thích đến mức không ngại đánh nhau với người ta vì anh.