Ngày dỡ bỏ phong tỏa càng lúc càng gần, bầu không khí trong khu dân cư cũng dần dần thả lỏng. Lúc Cố Chiếu đi đổ rác sẽ thường nhìn thấy nhiều người ăn cơm chiều xong còn dắt chó ra ngoài đi dạo.
“Tiểu Cố, cơm nước gì chưa?”
Cố Chiếu nhìn lại theo tiếng gọi, lão Trần dắt một con chó nhỏ màu trắng đi ở sau lưng cô.
“A, đã ăn rồi. Chú thì sao?”
Con chó nhỏ màu trắng vui sướng đi trên bãi cỏ, còn nhấc chân sau lên với một khóm trúc vàng.
Lão Trần nói: “Hôm nay nhà ăn uống đơn giản, tự làm mì lạnh, đã ăn từ sớm rồi.”
Hai người chào hỏi một cái, nói xong thì tiếp tục làm việc của mình, một người đi về nhà, một người tiếp tục dắt chó đi dạo.
Lúc Cố Chiếu đi trên cầu thang thì nghe được tiếng nhạc, ban đầu cô còn tưởng nhà ai đang mở nhạc, kết quả lúc bước vào cửa nhà, tiếng nhạc kia càng lớn hơn, nghe giống như vọng sang từ nhà hàng xóm đối diện.
Ở dưới lầu tòa nhà Cố Chiếu sống có mấy cửa hàng dọc mặt phố, cách một con đường là một khu dân cư khác ở đối diện. Khu dân cư bên kia mới hơn Hà Lam Cửu Thôn một chút, xây cách đây mười hai năm, vẻ ngoài vẫn còn rất mới, hầu hết cư dân là thanh niên trẻ và người trung niên.
Trước hôm nay, tất cả ấn tượng của Cố Chiếu về khu dân cư bên đó cũng chỉ là một mảng tường màu đỏ ngoài sân thượng, cô chưa từng đi vào, cũng không quen biết ai trong đó.
“Mọi người cùng vui lên nào! Ai biết hát thì hát theo tôi!”
Nhìn từ hướng của Cố Chiếu có thể thấy một cái ban công trên tòa nhà cao tầng ở đối diện, ánh đèn vàng nhấp nháy liên tục, tạo hiệu ứng ánh sáng như đang ở trong KTV. Khung cửa sổ đang mở, một thanh niên tóc hồng mặc áo cộc tay đang cầm cái microphone hát một ca khúc rock n’ roll mà Cố Chiếu không biết, khí thế ngút trời.
Thẩm Quyết Tinh đang hút thuốc trên sân thượng, quay đầu lại thấy cô đi tới bên cạnh thì chào hỏi: “Lại đây, nghe hòa nhạc.”
Cố Chiếu đi đến cạnh mé tường thấp, quay đầu lại nhìn về tầng lầu phía trên nhà mình, ồ, đông người đang xem quá.
“Cậu có biết bài hát đang phát không?” Thẩm Quyết Tinh chống khuỷu tay lên bờ tường, lười nhác đỡ lấy khuôn mặt, một tay khác kẹp điếu thuốc giữa mấy đầu ngón tay, lỏng lẻo rũ ra ngoài tường.
Đây là một bài hát tiếng Anh, giai điệu có hơi cũ xưa, nhưng đến nhạc tiếng Trung thịnh hành Cố Chiếu còn không nghe, đừng nói đến nhạc ngoại.
“Không biết.” Cô thành thật nói.
“Là Hotel California của ban nhạc Eagles…” Dường như Thẩm Quyết Tinh đã nghiên cứu rất nhiều về bài hát này, từ lịch sử của ban nhạc đến bối cảnh sáng tác anh đều có thể nói rất rõ.
Tóc hồng hẳn là rất am hiểu nhạc tiếng Anh, hát liên tiếp mấy bài kinh điển của ban nhạc rock 'n roll nước ngoài. Không ngoài dự đoán, Thẩm Quyết Tinh đều biết hết, hơn nữa còn diễn thuyết như mấy hướng dẫn viên trong viện bảo tàng, từ thay đổi mấy giọng ca chính đến phát hành bao nhiêu album, anh đều thuộc nằm lòng.
Lúc này đã không còn nhìn thấy mặt trời, đường chân trời hiện lên một vệt sáng xanh, cái nóng hừng hực ban ngày dần rút đi, từng cơn gió nhẹ thổi mang theo hơi mát của mùa hè.
Cố Chiếu vén tóc bên sườn mặt ra sau tai, nhìn thoáng qua Thẩm Quyết Tinh đứng bên cạnh. Anh dường như rất vừa lòng mấy bài hát phía đối diện chọn, khóe môi mang chút ý cười như có như không, trong mắt tràn ngập vui vẻ.
Chuyện này làm cô nhớ tới thời cấp ba, cho dù là đi học hay là tan học, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Quyết Tinh đi trên đường anh đều mang tai nghe. Trong một thời gian dài, cô dùng sự lý giải nông cạn của mình đoán rằng Thẩm Quyết Tinh nhất định đang nghe những trọng điểm trong đề thi. Mãi đến một ngày học phụ đạo, giữa chừng Thẩm Quyết Tinh đi toilet, cô vô tình liếc nhìn màn hình điện thoại di động đang cắm tai nghe của anh, phát hiện trên đó là một bài hát tiếng Anh đang tạm dừng.
“Hồi đại học tôi thậm chí còn thành lập ban nhạc với người ta.” Thẩm Quyết Tinh đột nhiên nói, “Thỉnh thoảng sẽ đến hát ở quán ăn quán bar gì đó, ngày thường thì tập luyện ở tầng hầm nhà của một thành viên trong nhóm. Tầng hầm đó vừa ngột ngạt vừa nóng, đôi khi còn bị hàng xóm phàn nàn…”
Khi đó phải vừa đi học vừa làm ban nhạc, mặc dù bận rộn đến nỗi thiếu ngủ rất nghiêm trọng nhưng Thẩm Quyết Tinh thấy rất hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên anh có thể liều lĩnh làm điều mình thích, không ai dám mắng anh mê muội không có chí hướng, cũng không ai giảng đạo lý với anh. Dường như anh đã biến thành con chim sổ lồng, cuối dùng đã thoát khỏi yêu thương trói buộc của cha mẹ, vỗ cánh bay về phía bầu trời tự do.
Nhưng tiếc thay đến năm tốt nghiệp ban nhạc vẫn phải giải tán. Đam mê nhiệt tình của thiếu niên chung quy vẫn khó thắng được hiện thực tàn khốc. Bốn người bọn họ không học cùng khoa, thậm chí còn không cùng trường đại học, sau khi tốt nghiệp thì nhận được offer từ những công ty khác nhau, từ đó đường ai nấy đi.
Trước khi Thẩm Quyết Tinh về nước, vốn định hẹn mọi người ra tụ tập lần cuối, nhưng vì đủ loại nguyên do, cuối cùng vẫn không thực hiện được. Anh tự an ủi bản thân, đây là sự bất đắc dĩ của người trưởng thành, nhưng ít nhiều… vẫn có chút tiếc nuối.
Cố Chiếu lẳng lặng nghe anh nói, nghe đến chỗ ban nhạc bị giải tán, nhận ra ánh mắt anh ảm đạm đi một chút.
Hoàn cảnh lẫn quá trình trưởng thành đã tạo nên tính cách nhút nhát, yếu đuối, nhạy cảm của Cố Chiếu, mà cũng chính tính cách này cho phép cô là người đầu tiên phát hiện ra những thay đổi trong cảm xúc của người xung quanh.
Gần như ngay lập tức, cô bắt đầu lựa lời an ủi: “Thật ra… trong viện chúng tôi có rất nhiều ông bà cụ đến bảy tám chục tuổi mới bắt đầu học cái mới. Tôi có biết một bà lão kia, lúc trước là giáo viên, đến 60 tuổi mới bắt đầu học piano, bây giờ đã là nghệ sĩ piano nghiệp dư cấp 10. Bà ấy còn nói sau này còn muốn thử thách lên cấp chuyên nghiệp, sống đến già thì học đến già. Chỉ cần là chuyện bản thân yêu thích, không bao giờ là quá muộn để bắt đầu.”
Bỏ cuộc cũng không sao, đường đời còn rất dài, trọng điểm trong mỗi giai đoạn đều không giống nhau, nếu thật sự thấy tiếc nuối thì sau này bắt đầu lại là được. Ở lâu bên mấy cụ già, trên người Cố Chiếu không tồn tại những lo âu thường thấy ở những người trẻ hiện đại, ngược lại ở cô có một sự bình thản thích nghi với mọi hoàn cảnh, thanh phong phất núi đồi.
Có thể người khác sẽ thấy cô chậm chạp không biết tiến tới, nhưng thật ra cô chỉ cảm thấy mình còn rất nhiều thời gian, mọi việc cứ từ từ mà làm.
Thẩm Quyết Tinh nghiêm túc suy nghĩ, nhìn sang Cố Chiếu: “Quả thực cậu nói cũng có lý."
Lúc này, người ở tòa nhà đối diện bắt đầu hát một bài tình ca chậm rãi nhẹ nhàng đau thương, triền miên thê thảm. Anh nghiến răng “két” một cái như bị đau răng, hình như rất khó chịu.
Bất mãn mà nhìn “ca sĩ” ở đối diện, trên mặt Thẩm Quyết Tinh viết đầy hai chữ “ghét bỏ”, suýt nữa đã mở miệng nói “hát cái khỉ gì vậy”.
“Vậy thì… chúc tôi trước 50 tuổi công thành danh toại, thuận lợi về hưu, sau đó thành lập một ban nhạc tuổi già, mạnh dạn theo đuổi ước mơ.” Cuối cùng anh vẫn nhịn xuống không nói ra nói vào buổi hòa nhạc miễn phí này, chỉ cắn điếu thuốc trong miệng, phun một ngụm khói trắng vào không trung.
Ước chừng buổi biểu diễn kéo dài khoảng hai giờ, lúc Thẩm Quyết Tinh đi vào trong nhà, ở đối diện bắt đầu hát “Hoàn Châu cách cách”, Cố Chiếu vẫn đứng nghe hết toàn bộ, đến cuối buổi, bài hát kết màn là “Khó quên đêm nay”.
Hát xong “Khó quên đêm nay” chắc là xong rồi nhỉ? Nghĩ vậy cô bèn quay vào nhà đi tắm.
Có lẽ vì bị khu dân cư đối diện dẫn dắt, chủ nhiệm Thạch tuyên bố đêm cuối phong tỏa sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng tại quảng trường ở trung tâm khu dân cư, chúc mừng mọi người chống dịch thắng lợi.
Trong nhóm có người đáp có người không. Cố Chiếu không thích hợp với những dịp thế này, vốn cô định không đi lại bị chủ nhiệm Thạch điểm danh, bắt cô nhất định phải dẫn bạn trai tới.
Cố Chiếu không còn cách nào khác, đành đi tìm Thẩm Quyết Tinh đang thu thập hành lý mà thương lượng, cuối cùng vẫn đến tham dự.
Vì bữa tiệc chúc mừng này, lão Trần đặc biệt tìm đến một người bạn mở quán ăn, buổi chiều gửi tới 30 cân tôm hùm đất. Khi Thẩm Quyết Tinh và Cố Chiếu đi đến quảng trường trung tâm thì đã 8 giờ tối, ánh trăng treo trên đỉnh đầu như một tấm gương sáng. Mấy cái mái che vốn được dùng để làm lều xét nghiệm virus đã được xếp cạnh nhau, mấy cái bàn xếp thành một hàng dài, đồ uống và tôm hùm đất đã được bày biện sẵn sàng.
“Cặp tình nhân trẻ đến rồi kìa, nhanh lên, mau ngồi đi, hai vị trí này là dành cho hai người.” Chủ nhiệm Thạch giống như chủ nhà, tiếp đón hai người ngồi vào vị trí trung tâm, “Hơn hai mươi ngày này hai đứa đã vất vả rồi. Nhà người ta có một tình nguyện viên đã rất lợi hại, nhà mấy đứa có tận hai người, giác ngộ tư tưởng thật sự rất cao. Hơn nữa làm việc vừa tỉ mỉ vừa giỏi giang…”
Chủ nhiệm Thạch ngồi ở bên cạnh Thẩm Quyết Tinh thao thao bất tuyệt, nói ước chừng mười mấy phút, thỉnh thoảng vỗ vỗ bả vai Thẩm Quyết Tinh, trông vô cùng thưởng thức dáng dấp anh.
Nói là mời hết tất cả tình nguyện viên nhưng thật ra chỉ có mười mấy người đến. Mấy cái bàn, mấy cái ghế bị bỏ trống nhìn có chút vắng vẻ.
Cố Chiếu không biết bóc tôm hùm đất, món này vừa đắt vừa khó bóc vỏ, lúc trước cô chỉ ăn cùng viện trưởng Phương mỗi lần bà ấy đãi khách, cũng không thấy hương vị có gì tươi ngon.
Cô không ăn tôm hùm đất nên cũng không mang bao tay, chỉ dùng đũa gắp mấy nguyên liệu phụ, kết quả lại bị Trương Nhã ở đối diện nhìn thấy, liền hỏi cô có phải không thích ăn tôm hùm đất hay không.
Cố Chiếu sợ mang phiền phức đến cho người ta, vội nói: “Không có, chỉ là… có hơi nóng, đợi chút nữa em sẽ bóc vỏ.”
Trương Nhã nhìn về phía Thẩm Quyết Tinh ở bên cạnh đang giải thích nghề nghiệp của mình với chủ nhiệm Thạch, lấy đuôi chiếc đũa gõ gõ mặt bàn, nhắc nhở anh: “Cậu nhìn mình kìa, bạn trai thì mau bóc tôm cho bạn gái đi chứ.”
Thẩm Quyết Tinh sửng sốt, lúc này mới chú ý thấy trước mặt Cố Chiếu không có cái vỏ tôm nào. Anh lập tức quăng con tôm mới bóc trên tay mình vào trong chén giấy của Cố Chiếu, kịp thời duy trì thiết lập “bạn trai”. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Tôi bóc cho cậu.” Anh nhỏ giọng nói, lại cầm lấy một con tôm hùm đất thuần thục bỏ đầu, bóc vỏ, lấy chỉ tôm rồi lại ném vào trong chén Cố Chiếu.
Cố Chiếu quả thực thụ sủng nhược kinh, muốn nói anh đừng bóc nữa nhưng lại sợ OOC, cuối cùng đành phải nhỏ giọng thì thầm bên cạnh: “Bóc mấy cái giải vờ là được, vốn tôi cũng không thích ăn cái này.”
Mặc dù giọng cô rất nhỏ nhưng hơi thở lại đi theo ống tai truyền đến hộp sọ Thẩm Quyết Tinh. Nháy mắt cả người anh nổi lên một tầng da gà, lông tơ dựng đứng.
“Phải rồi, hai đứa có kế hoạch kết hôn chưa? Từ cấp ba đến tận bây giờ, hai đứa quen nhau cũng nhiều năm rồi.” Trương Nhã thấy hai người kề tai nói nhỏ ngọt ngào như vậy bèn tò mò hỏi.
“Kết… kết hôn?”
Tranh thủ lúc Cố Chiếu thu hút sự chú ý của Trương Nhã, Thẩm Quyết Tinh dùng cổ tay chà xát lỗ tai mình, lúc buông cánh tay xuống, nhìn lớp da gà vẫn chưa biến mất, lòng mắng thầm một tiếng, “Gặp quỷ”.
Cả nhóm người vừa nói chuyện vừa ăn, đến lúc chán chê cũng đã hơn 10 giờ đêm. Không biết là ai mang thiết bị âm thanh đến, một vũ khúc nhẹ nhàng phát trên quảng trường.
Con gái của Trương Nhã đến giờ vẫn chưa ngủ, được chồng cô ấy bế đến quảng trường chơi, trên tay cầm một cây súng bong bóng bằng nhựa, cô bé liên tục bắn những quả bong bóng nhiều màu sắc về phía mọi người.
Chủ nhiệm Thạch lôi kéo một nữ tình nguyện viên khác đến giữa quảng trường bắt đầu khiêu vũ, mới nhảy vài bước đã bật cười. Không ít người cũng bắt chước đến tham gia.
Ở độ tuổi của chủ nhiệm Thạch đã trải qua thời đại huy hoàng của vũ trường ở thành phố S, ít nhiều cũng cũng có chút công phu. Thấy vài người trẻ tuổi đứng bất động bên cạnh, một vài người lao vào khiêu vũ như đuổi vịt.
“Di chuyển, di chuyển đi, eo như thế này ... đưa tay vào đây ... bước chân theo nhịp ...”
Chủ nhiệm Thạch chỉ đạo tại chỗ, sau khi sửa dáng cho vợ chồng Trương Nhã thì tới sửa cho Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh.
Hai tay đan vào nhau, Cố Chiếu tựa vào vai Thẩm Quyết Tinh, Thẩm Quyết Tinh vòng tay qua eo cô, cả hai ít nhiều đều cảm nhận được sự cứng đờ của đối phương.
Chờ đến khi chủ nhiệm Thạch đi hướng dẫn những người khác, bàn tay Thẩm Quyết Tinh đang dán ở eo Cố Chiếu lập tức nắm lại thành nắm đấm.
“Xin lỗi.”
Khoảng cách thân mật như vậy khiến cặp tình nhân giả xấu hổ cực điểm.
“Đợi bài hát này kết thúc chúng ta về nhà đi.” Lòng bàn tay Cố Chiếu hơi đổ mồ hôi.
Thẩm Quyết Tinh rũ mắt nhìn đỉnh đầu cô, nghe vậy thì gật đầu: “Được.”