Nằm ở trên giường, Cố Chiếu lắng tai nghe âm thanh sột soạt bên ngoài, trong đầu ghi nhớ những chuyển động của Thẩm Quyết Tinh.
Đi vào phòng tắm, phòng bếp, phòng khách, sau đó là đi đến cửa…
Đột nhiên, điện thoại di động trên tủ đầu giường rung lên, nhắc nhở đã nhận được tin nhắn WeChat.
Cố Chiếu rất ngạc nhiên vì sáng sớm đã có người gửi tin nhắn cho cô, vừa lấy qua xem thì phát hiện là Thẩm Quyết Tinh.
“Tôi đi đây.”
Cố Chiếu nhìn chằm chằm ba chữ trên màn hình nhỏ, bàn tay cô khẽ siết lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, gần như cùng lúc Cố Chiếu nhảy xuống giường, mở cửa phòng ngủ chạy ra bên ngoài.
Cô vẫn bình tĩnh, trái tim bình tĩnh, bộ não cũng bình tĩnh, nhưng nơi đó chỉ còn lại một màu trắng xóa, không có chỉ thị, không có mục đích, giống như bị một tia sét đánh xuống, mắt không thấy, tai không nghe, thân thể chỉ có thể lảo đảo lao về phía trước theo bản năng.
Nhưng khi cô bước qua cánh cửa đó, khoảnh khắc chạm mắt với Thẩm Quyết Tinh, trái tim cô kịch liệt nhảy lên, xua tan hết sương mù, suy nghĩ đã quay về, đột nhiên Cố Chiếu tai thính mắt tinh trở lại.
Cô siết lấy điện thoại di động, nhìn Thẩm Quyết Tình đang khó xử đứng cách cô mấy mét, cô nói: “Cậu…” Sau khi ngập ngừng, cô xấu hổ cười cười, “Cậu đi đường cẩn thận.”
Thẩm Quyết Tinh nghe thấy động tĩnh ở phía sau thì dừng lại, vẫn giữ nguyên tư thế mở cửa chờ Cố Chiếu mở miệng. Sau khi nghe cô nói “đi đường cẩn thận”, anh liếc nhìn bàn tay cô vẫn đang cầm di động, gật đầu nói: “Ừ.”
Anh đẩy cửa ra ngoài một chút, kéo hành lý qua khỏi ngạch cửa, quay đầu lại nhìn cô thêm một lần nữa.
“Tôi đi đây, tạm biệt.”
Bọn họ một người đứng trong nhà, một người đứng bên ngoài, chỉ cách nhau một cánh cửa, một cái hành lang, nhưng Cố Chiếu lại cảm thấy… đó là khoảng cách cả một dải ngân hà.
Cô và Thẩm Quyết Tinh, bọn họ cách nhau mấy trăm triệu năm ánh sáng, vĩnh viễn không có ngày chân chính chạm vào nhau.
Trong lòng cô thở dài một tiếng: “Tạm biệt.”
Cố Chiếu đứng yên tại chỗ, không có ý định tới gần, cô đứng nhìn cánh cửa màu đỏ dần đần khép lại, cuối cùng hoàn toàn ngăn cách mình và Thẩm Quyết Tinh.
Những ngày sau khi dỡ bỏ phong tỏa trôi qua bình lặng mà bận rộn, Cố Chiếu đi đến điểm cách ly, cách ly thêm bảy ngày, cuối cùng cũng được hội hợp với viện trưởng Phương bọn họ.
Phương Tú Bình vừa nhìn thấy cô đã trao cho cô một cái ôm thật chặt, nước mắt sắp tuôn ra: “Cô đã đợi con.”
Bà ấy không nói gì nhiều, nhưng Cố Chiếu biết mấy ngày nay bà ấy rất khó khăn. Năm ngoái, nhân viên ở một viện dưỡng lão khác trong quận bọn họ đột nhiên dương tính, bên trên trực tiếp phái người xuống giám sát chỉ đạo, mấy tháng sau Cố Chiếu gặp lại viện trưởng, cô phát hiện bà ấy đã gầy đi chừng một vòng, gương mặt hốc hác.
Bởi vì đặc thù ngành nghề mà từ khi bệnh dịch xuất hiện, bọn họ vẫn luôn trong trạng thái khẩn trương chuẩn bị chiến đấu, chỉ cần virus xuất hiện là không được lơi lỏng một ngày. Dưới áp lực cao, rất nhiều người đã lựa chọn từ chức. Nhưng người khác có thể đi, viện trưởng thì không thể.
Mấy năm nay không biết Phương Tú Bình đã ngủ lại trong viện bao nhiêu đêm, có khi áp lực quá lớn, Cố Chiếu thậm chí có thể nghe thấy tiếng khóc thầm của bà ấy vào ban đêm.
“Vâng, con đã đến rồi.” Cố Chiếu nhẹ nhàng vỗ lưng viện trưởng Phương, cô nói, “Mấy ngày nay quá vất vả cho cô.”
Viện của bọn họ có tổng cộng ba nhân viên tài vụ, Cố Chiếu trực tiếp đến thay thế, vị lớn tuổi hơn được mời trở về. Đối phương liên tục 757, công tác hơn mười ngày, đã mệt mỏi đến mức mặt mày xanh xao, viện trưởng Phương sợ người ta lao lực đến đổ bệnh nên đã cho cô ấy về nhà nghỉ ngơi ngay khi Cố Chiếu đến.
Thông tin liên lạc của Thẩm Quyết Tinh lẳng lặng nằm trong danh bạ Cố Chiếu, cô không có ý định liên lạc với anh, đương nhiên anh cũng sẽ không liên lạc với cô. Cuộc sống cách ly hơn hai mươi ngày tưởng chừng như một giấc mộng hoàng lương, tỉnh lại đã không còn dấu vết.
Không đúng, có lẽ vẫn còn lại dấu vết, Cố Chiếu nghĩ. Trước khi ra khỏi nhà, mấy cây hành lá trên sân thượng vẫn rất tươi tốt, cô còn tưới nước cho bọn chúng, cũng không biết tụi nó có cầm cự được đến lúc cô về hay không.
“Bé Ngoan à, đây là số điện thoại của cháu trai bà, cháu nhớ thêm nó vào cái We… cái WeChat kia.” Cố Chiếu quay lại làm việc, người hạnh phúc nhất phải kể đến viện trưởng Phương, người hạnh phúc thứ hai chắc chắn là cô Hiểu Quyên.
Gia đình bà ấy có rất nhiều anh chị em, thật ra bà ấy không quá thân quen với gia đình cháu ngoại gái kia, con trai của cháu ngoại gái cũng mấy năm mới gặp mặt một lần. Đối phương đã lớn như vậy nhưng số lần gặp gỡ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có điều dù không thân thiết nhưng chuyện nên biết bà ấy vẫn biết, đứa con trai của cháu ngoại gái rất chi là ưu tú, ba làm bác sĩ, mẹ làm nghệ thuật, bản thân là giám đốc điều hành một công ty nước ngoài, thu nhập một năm mấy trăm vạn.
Tuy cha mẹ đã ly hôn, người kia cũng lớn hơn Cố Chiêu mười mấy tuổi nhưng phù sa không chảy ruộng ngoài, cô Hiểu Quyên vẫn rất muốn thúc đẩy mối nhân duyên này.
Cố Chiếu mở tờ giấy nhìn lướt qua, là một chuỗi số điện thoại di động, bên cạnh là một cái tên được viết bằng nét chữ duyên dáng — Thẩm Toàn Chương.
Nhìn thấy cái họ này, cô khó mà không nghĩ đến Thẩm Quyết Tinh.
Cố Chiếu gấp mảnh giấy lại rồi nói: “Cháu biết rồi, tối nay cháu sẽ gửi kết bạn cho anh ấy.”
Chẳng lẽ Phùng Hiểu Quyên còn không hiểu tính cô, một phen đè tay cô lại, bà ấy nói: “Không được, nhất định cháu sẽ quên, bây giờ mau gửi đi.”
Cố Chiếu hơi khó xử nhưng cuối cùng vẫn nghe lời bà ấy, cô lấy di động ra.
Thôi không sao, thêm thì cứ thêm. Điều kiện người ta tốt như vậy căn bản không cần đi xem mắt làm gì, đồng ý để cô Hiểu Quyên giới thiệu đối tượng phỏng chừng cũng là vì không nỡ từ chối ý tốt của trưởng bối. Nghĩ lại, nhiều nhất chỉ cần nói chuyện đôi ba câu là xong.
Cô đứng trước mặt bà lão nhập số di động của Thẩm Toàn Chương, tìm thấy một số WeChat tương ứng. Ảnh đại diện là một bức chân dung tự họa với mấy đường nét màu đen đơn giản phác họa ra sườn mặt một người đàn ông.
“Đúng rồi, chính là cái này!” cô Hiểu Quyên kích động chọc chọc ngón tay vào màn hình.
Cố Chiếu nhấn thêm bạn tốt, nhập tên họ ghi nhớ của người kia vào rồi cất di động: “Xong rồi, cháu đã gửi yêu cầu, chờ anh ấy nhìn thấy sẽ thêm lại cháu.”
Cô Hiểu Quyên hài lòng cười tủm tỉm, vỗ vỗ bàn tay cô, bà ấy nói: “Để bà đây gọi điện thoại cho em gái bà, bắt nó đi thúc giục cháu ngoại.” Nói xong đã vội vội vàng vàng đi mất.
“Cô Hiểu Quyên thật sự rất thích em.” Mọi người đi xa, một nhân viên tài vụ khác trong văn phòng là Lâm Mẫn Thanh mở miệng nói, “Không có em ở đây, bà ấy không chịu đi với bọn chị đâu.”
Cố Chiếu cười cười, không trả lời.
Từ ngày đầu tiên Phùng Hiểu Quyên đến viện của bọn họ, bà ấy đã không để ai vào mắt, đi đường lúc nào cũng ngẩng cao đầu, không biết đã mắng bao nhiêu hộ lý phát khóc. Thời gian đầu Cố Chiếu cũng rất sợ bà ấy. Sau đó cô mới phát hiện bà ấy ưỡn thẳng ngực như vậy thật ra cũng chỉ vì tự bảo vệ mình.
Người già lớn tuổi chung quy sẽ nếm qua đủ loại bệnh tật khác nhau. May mắn thì gặp một hai bệnh mãn tính, uống thuốc là thuyên giảm; kém may mắn hơn thì phải khai đao phẫu thuật, sơ hở một cái là tái phát.
Phùng Hiểu Quyên thuộc về vế sau.
Năm bảy mươi sáu tuổi, bà ấy bị ung thư bàng quang, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải cắt bỏ bàng quang, tạo một cái lỗ trên thành bụng. Từ đó bà có thêm một cái túi trong bụng, không bao giờ được rời khỏi nó.
Nhiều người cao tuổi mắc bệnh hiểm nghèo về sau sẽ chọn cách từ bỏ việc chữa trị, không muốn chịu khổ, cũng sợ tốn tiền, ông nội Cố Chiếu chính là như vậy. Nhưng Phùng Hiểu Quyên thì khác, ý chí cầu sinh của bà ấy đặc biệt mạnh mẽ, từ thời khắc được chẩn đoán chính xác lập tức không muốn giảm nhẹ trị liệu.
Người bạn già của bà ấy hơn 50 tuổi đã qua đời, từ đó về sau bà ấy luôn sống một mình. Sau khi xuất viện về nhà, con cái chăm bà ấy được một thời gian thì tranh cãi nhau xem ai chịu trách nhiệm chăm nom mẹ già, cãi đến mức bà thấy khó chịu. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Phùng Hiểu Quyên chỉ đơn giản tìm một viện dưỡng lão, tự vào đó ở. Nhưng bà ấy có lòng tự trọng cao, sợ bị người khác chê cười, trước sau vẫn không để cho hộ lý động vào khoang bụng mình. Hằng ngày khử trùng, rửa sạch, đổi túi bụng mới, bà ấy luôn tự mình làm.
Bà ấy đã già, mắt không tốt, tay cũng không còn nhanh nhẹn, ngày đó không biết đã làm sai ở bước nào. Cố Chiếu đang đi cùng bà ấy trên hành lang chật hẹp, cô dán sát ở bên cạnh cũng không dám nhìn bà ấy, đột nhiên nghe một tiếng “bịch”, có thứ gì đó rơi xuống đất.
Những người khác mới vừa ăn cơm xong, đều đang ở trong phòng ngủ nghỉ trưa hoặc ở phòng sinh hoạt chung, trên hành lang chỉ có hai người là Cố Chiếu và bà ấy.
Cố Chiếu theo tiếng động nhìn qua, sắc mặt Phùng Hiểu Quyên rất khó coi, chiếc quần màu sáng thấm một hàng nước từ trên chảy xuống, còn có một túi nước tiểu hình tròn đang nằm trên mặt đất.
Cố Chiếu sửng sốt vài giây, nhanh chóng phản ứng lại, cô tiến lên mấy bước nhặt chiếc túi bụng kia lên, đồng thời đỡ lấy Phùng Hiểu Quyên đang lung lay sắp ngã, kéo bà ấy vào phòng mình cách đó không xa.
Không có ai khác trong phòng, chủ nhân chiếc giường còn lại cũng không có ở đây. Cố Chiếu nhẹ nhàng thở ra, xách túi bụng đi vào nhà vệ sinh xử lý, rửa sạch sẽ rồi mang trở ra, cô thấy bà lão vẫn còn đứng ngây ngốc thì lập tức kéo hết màn trong phòng lên: “Cô Phùng, cô có thể tự thay quần áo được không?”
Thấy đối phương vẫn bất động, Cố Chiếu không tiếp tục hỏi nữa mà tự động thủ, lôi ra một chiếc quần tương tự từ trong tủ đưa cho bà ấy.
“Cô tự vào nhà tắm thay đi, quần áo bẩn cứ đặt ở bên cạnh, đợi lát nữa cháu sẽ xử lý.”
Phùng Hiểu Quyên nhận lấy chiếc quần, biểu cảm trên mặt không khá hơn là bao, vẫn là dáng vẻ hổ thẹn như muốn chết đi.
Cố Chiếu thở dài, để lại một câu “Cháu đi ra ngoài một lát” rồi rời khỏi đó.
Qua vài phút, cô dọn sạch nước tiểu ở hành lang bên ngoài, Phùng Hiểu Quyên cũng thay quần xong.
Bà ấy ngồi cô đơn lẻ loi bên mép giường, như một cái cây đang sắp chết đi — rõ ràng đã từng cao lớn đĩnh bạt nhưng vẫn không thoát khỏi sự mài mòn của năm tháng, thay đổi khôn lường.
Cố Chiếu gần như nghĩ ngay đến ông nội và bà nội mình. Cô cẩn thận bước qua nắm lấy bàn tay bà lão, ngồi xổm ở trước mặt đối phương.
“Cháu đã dọn dẹp sạch sẽ bên ngoài rồi, không ai biết đâu.” Cô nhẹ nhàng nói, “Không sao cả, đây chỉ là chuyện nhỏ, không hề nghiêm trọng như cô nghĩ.”
Bàn tay Cố Chiếu mang theo cảm giác lành lạnh, Phùng Hiểu Quyên cúi đầu kiểm tra mấy ngón tay cô.
“Bẩn quá.” Giọng bà ấy hơi run run.
Mũi Cố Chiếu có chút chua xót: "Không bẩn."
Khi bà nội ốm nặng, cô cũng từng cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi yên ổn mà chăm sóc đối phương, có đôi khi cô đang lau mình chỗ này thì bà lại bắt đầu bài tiết ở chỗ khác. Nhưng cô chưa bao giờ thấy vất vả, cũng không vì thế mà oán trách bà nội. Bởi vì cô biết nhất định bà nội còn khổ sở, thống khổ hơn cả cô.
Sau đó Cố Chiếu giúp Phùng Hiểu Quyên giặt quần sạch sẽ, trộm phơi trong phòng sấy quần áo ở tầng dưới. Chỉ trong một buổi chiều, cái quần kia đã khô ráo.
Có lẽ vì bí mật chung nho nhỏ này mà từ đó về sau, Phùng Hiểu Quyên đã mở lòng với Cố Chiếu, lúc nào cũng gọi cô là “Bé Ngoan”, quả thực xem cô như cháu gái ruột mà yêu thương. Cũng vì vậy mà bà ấy đặc biệt lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của cô.
Bận rộn hết một ngày, Cố Chiếu tắm rửa xong thì tìm đến giường của mình trong vô số những chiếc giường khác rồi nằm xuống.
Trước khi đi ngủ, cô thường lướt điện thoại một lúc, vừa mới mở máy lên thì phát hiện biểu tượng WeChat có hai tin nhắn chưa đọc.
“Đã bắt đầu làm việc chưa?”
Một người là Thẩm Quyết Tinh.
“Xin chào.”
Người còn lại là Thẩm Toàn Chương.