Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh chỉ nhìn nhau một cái, cô nhanh chóng thu ánh mắt lại. Hồi trước cô đọc tiểu thuyết, trong đó miêu tả một người có ánh mắt lạnh lẽo thì luôn dùng mấy chữ “mắt như lưỡi dao”. Lúc đó cô không hiểu mắt của một người mà giống như lưỡi dao kiểu gì, nhưng giờ thì cô hiểu rồi.

Ánh mắt của Thẩm Quyết Tinh như một lưỡi dao lạnh băng, đáp xuống trên mặt cô, ánh nhìn sắc bén cào xước mắt cô, da thịt cô, thậm chí xâm nhập sâu vào bên trong, khuấy động bộ não vốn đã hỗn loạn của cô.

Cố Chiếu chạm mắt với anh một cái đã cảm thấy mắt mình đau nhức.

Sở Viên Nguyên nhìn sang bên kia, thấy Thẩm Quyết Tinh đang nhìn bọn họ thì nhanh chóng nâng ly kính anh một cái.

Thẩm Quyết Tinh gật đầu, nhấp một ngụm đồ uống trong ly thủy tinh rồi cũng thu ánh mắt về.

Sở Viên Nguyên thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại liền cau mày: “Cậu cũng lộ quá rồi đó.”

Cố Chiếu mím môi: “Xin lỗi…”

Sở Viên Nguyên nhìn thấy bộ dáng vâng dạ của cô, nói ba câu lại xin lỗi một câu, cô ấy cũng hơi không nỡ tức giận.

Cố Chiếu mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên cùng ông bà nội, buổi đầu khai giảng cấp ba, cô Lý chủ nhiệm đã kể cho cả lớp nghe về hoàn cảnh của Cố Chiếu. Ý định ban đầu là muốn mọi người quan tâm đến Cố Chiếu đáng thương này nhiều hơn, nhưng ai ngờ tính cách của cô thật sự quá kỳ lạ, khó hòa nhập với tập thể, thành tích lại thường lơ lửng ở mức trung bình trở xuống, đừng nói là bạn cùng lớp, đến giáo viên nhìn cô cũng thấy đau đầu.

Lâu dần, ngoại trừ Sở Viên Nguyên chủ động trò chuyện với cô vì được cô giáo giao phó, rất ít bạn học trong lớp muốn tiếp xúc với Cố Chiếu.

Sở Viên Nguyên cũng sâu sắc lĩnh ngộ được thế nào là “Người đáng thương tất có chỗ đáng trách” từ chỗ Cố Chiếu đây. Sao lại có thể chậm chạp như vậy, sao lại có thể yếu đuối như vậy, sao lại có thể… kỳ quặc đến như vậy?

Mấy buổi họp lớp trước Cố Chiếu không tham gia, lần này là kỷ niệm mười năm có ý nghĩa rất lớn, Sở Viên Nguyên muốn tập hợp càng nhiều người càng tốt. Báo tên Thẩm Quyết Tinh cũng chỉ định thử một phen, nào ngờ Cố Chiếu thật sự đến đây.

Tốt nghiệp đã bảy năm, Sở Viên Nguyên trăm phần trăm xác định hai người này hoàn toàn không liên lạc gì với nhau mấy năm qua. Trong hoàn cảnh như vậy mà Cố Chiếu vẫn còn nhớ thương người ta ngần ấy năm.

Sở Viên Nguyên nói Cố Chiếu biết Tống Giảo Mộng cũng có ý với Thẩm Quyết Tinh, thật tình cũng không phải muốn đả kích cô, chỉ là cô ấy không nỡ nhìn cô lãng phí tình cảm cho người mình không có khả năng, phí hoài thanh xuân. Vốn đã đủ đáng thương rồi, đừng tự làm mình thê thảm hơn nữa.

“Cứ đợi mình giới thiệu anh em của chồng mình cho cậu, mặc dù không được như Thẩm Quyết Tinh nhưng cũng là người thật thà biết làm ăn, trước tiên cậu cứ trò chuyện thử đi, không được mình lại tìm người khác cho cậu.” Sở Viên Nguyên không cho Cố Chiếu cơ hội từ chối, đã tự quyết định thay cô.

Cố Chiếu muốn nói mình độc thân cũng khá tốt, thực ra cô đã quen sống một mình rồi, không có bạn trai cũng không có gì bất tiện. Nhưng đối diện với ánh mắt nhiệt tình của Sở Viên Nguyên, cô lại khuất phục trước sức mạnh của đối phương, rụt rè chấp nhận ý tốt của cô ấy.

“Ừm, được. Giúp mình… giúp mình cảm ơn chồng cậu.”

Khi món ăn lên đủ hết thì mọi người đã ăn no lửng bụng, các bàn bắt đầu đứng dậy nâng ly chào hỏi nhau, giao lưu với các bàn khác.

Cố Chiếu lấy hết can đảm cầm ly nước sang bàn bên cạnh, xếp hàng chờ kính rượu cô giáo Lý.

Cô giáo Lý đẩy đẩy mắt kính, ngay lập tức nhận ra cô, bèn kéo cô lại hỏi thăm rất nhiều chuyện.

“Làm tài vụ à, cũng khá tốt, hợp với người tính cách chậm rãi như em…”

Tống Giảo Mộng và Thẩm Quyết Tinh đang nói chuyện với nhau, hai người dựa vào nhau thật sát, Tống Giảo Mộng mỉm cười duyên dáng ngọt ngào. Cố Chiếu không cố tình nhìn bọn họ nhưng ở hướng này, khóe mắt cô vừa khéo lướt qua hai người ở cách đó không xa.

Sau đó có một người khác cũng đến kính rượu cô Lý, Cố Chiếu vội bước qua một bên nhường chỗ, kết thúc màn hỏi đáp với cô giáo, quay về chỗ ngồi của mình.

Suốt khoảng thời gian còn lại, cô làm một người lẻ loi ngồi trước bàn cơm mà ngẩn ngơ. Những người cùng bàn ngồi xuống rồi lại đứng dậy, thân thiện trao đổi phương thức liên lạc với người khác, Cố Chiếu những tưởng bọn họ cũng là tiểu trong suốt, ai ngờ người ta đã sớm tiến hóa thành tay xã giao già đời từ lâu rồi.

Cuối cùng chỉ còn mỗi mình cô là vai quần chúng thật sự.

“Thẩm đại soái ca, cậu và hoa khôi lớp chúng ta đang lén lút nói gì đó? Nào nào nào, tôi kính cậu một ly.” Một người đàn ông cao lớn cầm ly đến chỗ Tống Giảo Mộng và Thẩm Quyết Tinh.

Đôi mày mảnh mai của Tống Giảo Mộng khẽ nhíu lại, trong mắt hiện lên một chút bực bội không dễ phát hiện.

Những người trong lớp, ngoại trừ Thẩm Quyết Tinh, cả Tống Giảo Mộng và Sở Viên Nguyên là những người rất nổi bật khiến người ta khó mà quên được, thật lòng Cố Chiếu cũng không nhớ rõ tên của những bạn học khác. Nhưng người này cô vẫn còn nhớ chút ít, hình như tên là Lý Mạc, thành tích học tập còn kém hơn cả cô, là tồn tại đội sổ quanh năm trong lớp.

Cố Chiếu và cậu ta học cùng lớp ba năm, tổng cộng chắc chỉ nói được hai câu, cô có ký ức về cậu ta hoàn toàn là vì một cảm giác đồng bệnh tương liên khó giải thích được.

Lý Mạc thích Tống Giảo Mộng, thích đến mức toàn trường ai cũng biết, chẳng sợ trở thành trò cười, chẳng sợ không được nữ thần liếc nhìn một cái. Cũng giống như cô, không biết lượng sức mình, kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao.

“Thẩm soái ca bây giờ đã thăng chức đến đâu rồi?” Lý Mạc hếch cằm, tưởng mình đã che giấu rất tốt, thật ra địch ý bén nhọn như tràn ra khỏi mắt cậu ta.

“Cứ gọi tên tôi là được.” Thẩm Quyết Tinh đứng lên, chạm nhẹ ly của mình vào ly cuar đối phương, “Gần đây tôi đang chuyển gạch ở công trường.”

Lý Mạc sửng sốt, mặt cười nhưng lòng không cười: “Cậu đang đùa cợt tôi đấy à? Một học sinh top đầu như cậu mà lại đến công trường chuyển gạch?” Cậu ta nhìn vào ly của Thẩm Quyết Tinh, nhướn mày  nói, “Tôi uống rượu trắng, còn cậu uống nước trái cây, không nể mặt tôi đúng không?”

“Tôi lái xe tới, xin lỗi.” Thẩm Quyết Tinh nhấp một ngụm nước cam trong ly, hoàn toàn không bận tâm đến mặt mũi của Lý Mạc.

“Cậu…” Lý Mạc tức giận, đang định nói thêm gì đó, nhưng Tống Giảo Mộng đã chen vào giữa hai người, ngắt lời cậu ta.

“Quyết Tinh thực sự lái xe tới, cậu cũng đâu thể bắt cậu ấy say rượu lái xe, đúng chứ? Để tôi uống với cậu là được.” Ly của Tống Giảo Mộng chính là rượu vang, cô ấy cười nói xong thì chạm mạnh vào ly của Lý Mạc, uống một hơi cạn sạch.

Lý Mạc biết cô ấy giận rồi, vội vàng hạ lông mày, nịnh nọt lấy lòng: “Em uống ít thôi, anh không hề có ý đó, em đừng hiểu lầm anh…”

Thẩm Quyết Tinh không để ý đến bọn họ, sau khi đặt ly xuống, anh rời khỏi bàn đi ra ban công hút thuốc, có lẽ anh cũng không nhìn nổi một màn liếm cẩu này của Lý Mạc.

Thẩm Quyết Tinh đi rồi, Tống Giảo Mộng cũng không giả vờ nữa, lạnh lùng nói: “Lý Mạc, cậu có thể bớt làm phiền tôi không?” Vừa dứt lời thì quay đầu đi tới khu vực ghế sofa tìm các bạn nữ thân quen để nói chuyện, không thèm để ý cậu ta. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhìn ánh mắt bọn họ ném về phía Lý Mạc như đang nhìn rác rưởi cũng không khó đoán, Tống Giảo Mộng đang kể lại chuyện vừa rồi.

Lý Mạc đứng yên ở đó một lúc, mmặt biến sắc từ xanh sang tím, cơ thể hùng dũng cao lớn như gấu bỗng trở nên yếu ớt bất lực. Cuối cùng, cậu ta nngửa đầu uống cạn ly rượu trắng như trút giận, cũng không dám gây sự nữa mà quay về bàn của mình.

Cậu ta vẫn không hiểu.

Cố Chiếu thầm thở dài. Không thích tức là không thích, Tống Giảo Mộng sẽ không vì thiếu một Thẩm Quyết Tinh mà quay sang thích cậu ta. Liếm cẩu cũng phải có ý thức tự giác của liếm cẩu, không gây phiền phức là tiêu chí hàng đầu.

Sau bữa tiệc, hai giáo viên và những người khác đã ra về, chỉ còn lại khoảng mười người, Lục Kỳ đề nghị đi hát KTV ở gần đó.

Cố Chiếu vốn không muốn đi, chỗ này xa nhà, cô sợ về trễ sẽ không bắt được xe. Nhưng bởi vì tính cách mềm yếu, trước giờ không thể mở miệng từ chối người khác, lại có chút tâm lý theo đám đông, thế là khi Sở Viên Nguyên hỏi, cô ma xui quỷ khiến gật đầu.

“Cậu cũng đi à?” Sở Viên Nguyên thấy cô gật đầu cũng rất ngạc nhiên, lúc nói chuyện thì liếc mắt nhìn sang Thẩm Quyết Tinh bên cạnh rồi tự hiểu ra, bèn thở dài, “Được, vậy tụi mình đi thôi.”

Đeo khẩu trang lên, Cố Chiếu theo nhóm bạn học đi thang máy xuống lầu, nhìn ngắm khung cảnh lộng lẫy ngoài thang máy, cô có một loại xúc động muốn đập vỡ kính nhảy xuống dưới.

Hối hận quá, thật sự hối hận quá.

Cố Chiếu hoàn toàn không ca hát, suốt buổi cô chỉ khoác áo bông, mang khẩu trang ngồi trong góc như một sinh vật kỳ lạ. Ban đầu Sở Viên Nguyên còn đến tiếp chuyện cô, sau đó chơi hăng say cũng không còn để ý đến cô nữa, không ai quan tâm đến cô.

“Tới tới tới, chốt hạ rời tay*!”

(*) Mãi định li thủ (买定离手) là cụm từ được dùng nhiều ở sòng bạc, sau khi đã đặt cược xong, để tránh hiềm nghi và ngăn chặn gian lận, mọi người phải rút tay ra xa khỏi chiếc cốc lắc xí ngầu. Ám chỉ đã đặt rồi thì không được đổi ý.

Lục Kỳ là người thường xuyên lui tới quán bar và KTV nên rất biết cách chơi. Lúc micro bị người khác chiếm, cậu ta đề nghị những người còn lại chơi xúc xắc, thua thì uống rượu, ai không uống rượu thì phải chơi ‘Thật hay Thách’.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía góc phòng: “Cố Hậu Linh, đến chơi chung đi, nếu không thì cậu đến đây làm gì?”

Cố Chiếu vốn đang lẳng lặng xem bọn họ chơi, đột nhiên bị Lục Kỳ gọi tên, cơ thể cô dịch sang còn nhanh hơn bộ não một bước.

“Cố Chiếu có biết chơi không?” Sở Viên Nguyên đưa cho cô mười con chip rồi hỏi.

Cố Chiếu gật gật đầu. Vừa nãy cô đã nghe luật chơi, hiểu cách chơi.

Lục Kỳ nói: “Biết chơi là được, nào, đoán đi.”

“Đại.” Thẩm Quyết Tinh đặt năm con chip vào phía Đại.

“Tôi cũng chọn Đại.” Tống Giảo Mộng đi theo anh.

“Tôi đặt Tiểu.” Lý Mạc cắn răng, ném năm con chip qua bên kia.

“Chơi lớn ghê vậy à? Tôi chỉ đặt một cái thôi, Tiểu.” Sở Viên Nguyên tặc lưỡi, cẩn trọng hơn những người khác.

Đến lượt Cố Chiếu, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn đặt Đại, cũng là năm con chip.

“Vãi, Cố Hậu Linh cậu dám sao, lá gan cũng lớn đó, học theo Thẩm Quyết Tinh đúng không? Đặt xong rồi thì tôi mở đấy nhé.” Lục Kỳ quét mắt nhìn mọi người một vòng, một tay ấn lên cốc xúc xắc, nháy mắt mọi người căng thẳng đến cực điểm.

Cậu ta mở nắp ra, lớn tiếng đọc điểm: “Mở! Bốn một ba, Tiểu!”

Lý Mạc lập tức cười to: “Thắng!”

Tống Giảo Mộng chướng mắt dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của cậu ta, nhướn mắt nói: “Thắng thua là chuyện thường của binh gia, mới chơi một ván mà thua cũng có gì đâu.”

Thẩm Quyết Tinh vẫn thờ ơ, không có vẻ để ý, ném thêm năm con chip lên bàn: “Vẫn đặt Đại.”

Đương nhiên Lý Mạc vẫn đi ngược lại với anh, đặt mười con chip ở bên Tiểu.

Cố Chiếu có chút không tin tưởng vào vận may hôn may của Thẩm Quyết Tinh, suy nghĩ một chút cô bèn theo Lý Mạc đặt Tiểu. Mới vừa đặt hai thẻ chip xuống, cô có cảm giác sởn gai ốc, ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Quyết Tinh đang cúi đầu nhìn đống chip trong tay, rõ ràng anh không hề nhìn cô.

“Sáu sáu tám, Đại!”

Lần này thần may mắn đã mỉm cười với Thẩm Quyết Tinh, Lý Mạc thảm bại, nháy mắt thua hơn nửa số vốn, Cố Chiếu cũng chỉ còn ba con chip cuối cùng.

Hai lần tiếp theo, mỗi lần Cố Chiếu chỉ dám đặt một cái, nhưng không lần nào thắng. Chỉ còn lại một con chip cuối cùng, cơ hội không còn nhiều.

“Các cậu có nhận ra không? Cố Chiếu đặt bên nào là bên đó chắc chắn thua…” Sở Viên Nguyên nhìn chăm chú vào Cố Chiếu như đang suy tư gì đó, chậm chạp không đánh.

Lời này vừa nói ra, mọi người nhớ lại, hình như đúng là vậy thật, ánh mắt cả bọn nhìn Cố Chiếu lập tức trở nên vi diệu.

“Bốn lần không thắng nổi lần nào, Cố Hậu Linh cậu cũng xui xẻo thật đó.” Lục Kỳ đè lên cốc xúc xắc, lần này cậu ta để Cố Chiếu đặt trước, “Cậu muốn đặt bên nào?”

Cố Chiếu nhớ lại mọi trải nghiệm tối nay, cũng không thể không đồng ý với cậu ta — đêm nay cô thật sự quá xui xẻo.

“Đại đi.” Cố Chiếu đặt con chip đáng thương duy nhất còn sót lại lên bàn.

Sở Viên Nguyên bắt đầu, cả đám người Lý Mạc, Tống Giảo Mộng đều đặt Tiểu, rõ ràng không muốn bị thần xui xẻo Cố Chiếu này chăm sóc. Đến lượt Thẩm Quyết Tinh, khi mọi người nghĩ rằng anh chắc chắn sẽ đặt Tiểu, bàn tay anh dừng lại giữa không trung, di chuyển từ bên Tiểu qua bên Đại.

Anh không tin vào huyền học.

“Tôi cũng đặt Đại.” Nói xong, anh thả lỏng dựa lưng vào ghế sofa, chờ Lục Kỳ mở cốc.

“Nào nào nào, vận khí của ai mạnh hơn, chúng ta rửa mắt mà nhìn!” Lục Kỳ nghiêm mặt đẩy bầu không khí vốn đã căng thẳng lên cao hơn nữa, Cố Chiếu bị cậu ta lây nhiễm, tay cô nắm chặt, lòng bàn tay rịn mồ hôi.

“Mở!” Lục Kỳ giở cái nắp lên, “Một một ba, Tiểu! Người thua đầu tiên của vòng này đã xuất hiện, hãy chúc mừng quý cô Cố Chiếu!”

Cố Chiếu sinh ra ảo giác, dường như cô thật sự trông thấy có hai thiên thần nhỏ trên đầu cô kéo căng băng rôn, nổ pháo mừng, chúc mừng sự ra đời của quỷ xui xẻo mới là cô đây.

Trong nháy mắt cô mất hết sức lực, suy sụp gục xuống.

Xong rồi, cô tự mình xui xẻo thì cũng thôi đi, lại còn làm liên lụy đến Thẩm Quyết Tinh.

Thật khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play