Có lẽ mèo vàng béo cũng biết mình gây ra họa, lúc này không biết đã trốn đi đâu.
Trên bàn trà đặt một hòm thuốc đã mở ra, Thẩm Quyết Tinh ngồi xổm xuống, cẩn thận dùng tăm bông thấm cồn i-ốt lau sạch miệng vết thương trên đầu gối Cố Chiếu.
Cho dù có là tăm bông mềm mại thì cảm giác máu thịt bị chọc trực tiếp vào cũng không dễ chịu gì. Cố Chiếu tận lực nhẫn nại nhưng vẫn theo bản năng tránh né đụng chạm của Thẩm Quyết Tinh mỗi khi cơn đau nhói đánh úp.
Khiến cho công tác của Thẩm Quyết Tinh trở nên khó khăn.
“Cậu ngồi yên được không vậy?” Anh bất đắc dĩ mà ngẩng đầu hỏi Cố Chiếu.
Con người Cố Chiếu không sợ sâu không sợ quỷ, sợ nhất là làm phiền người khác, huống chi người này còn là Thẩm Quyết Tinh.
Cô chỉ đành cố áp lưng vào ghế sofa hết mức có thể, cơ bắp trên người căng chặt, sau đó hít sâu vào một hơi, nói: “Làm đi.” Có chút cảm giác hy sinh vì nghĩa.
Trong cơn thảng thốt, Thẩm Quyết Tinh sinh ra ảo giác mình biến thành một cai ngục tàn ác thời cổ đại, thứ đang cầm trong tay dường như không phải tăm bông mà là ngân châm roi sắt hành hình gì đó.
Vì để Cố Chiếu không quá tập trung vào vết thương, Thẩm Quyết Tinh chỉ có thể tìm mọi cách phân tán lực chú ý, dẫn dắt cô nói chuyện.
“Có phải khả năng phối hợp của cơ thể cậu không được tốt lắm không? Sao cứ té ngã hoài vậy?”
Hai tay Cố Chiếu đã được băng bó ổn thỏa, dán băng keo cá nhân. Cô xòe hai tay ra, sờ soạng mấy đầu ngón tay, nói: “Hồi trước tôi bị bong gân mắt cá chân nhưng không để ý, vì cởi bỏ đồ bảo hộ ra sớm nên bây giờ thường hay bị trẹo chân…”
“Bong gân?” Thẩm Quyết Tinh nghĩ nghĩ, “Là hồi ở cấp ba sao?”
Cố Chiếu không ngờ anh vẫn còn nhớ, đầu ngón tay khẽ run lên, một lúc sau mới gật đầu: “Ừm.”
“Cho nên bây giờ cậu đi đường luôn chậm rì rì là vì sợ bị trẹo chân?”
“Ừm…”
An tĩnh một lát, Thẩm Quyết Tinh lại tìm đề tài khác.
“Lúc trước cậu cũng không đeo kính, sao mới mấy năm không gặp đã bị cận thị vậy?”
Về chuyện này, thị lực của Cố Chiếu hồi cấp ba thật ra khá tốt, lên đại học cô mới bắt đầu bị cận thị.
Vì để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, ngay khi vừa bước chân vào đại học cô liền chăm chỉ tranh học bổng. Học bổng quốc gia chỉ có hai suất cho một chuyên ngành. Vốn dĩ đầu óc cô không quá thông minh, có thể may mắn thi đậu đại học A hoàn toàn dựa vào nỗ lực và sự huấn luyện ma quỷ của Thẩm Quyết Tinh. Có nghĩa là, nếu không nỗ lực hơn hồi cấp ba gấp bội, cô hoàn toàn không có hy vọng thu được thành quả mong muốn.
Ngoại trừ đi học và ăn cơm, phần lớn thời gian còn lại Cố Chiếu đều ngâm mình trong thư viện, buổi tối thì về ký túc xá, 10 giờ rưỡi tắt đèn cũng sẽ tiếp tục đọc sách đến 12 giờ mới đi ngủ.
Có lẽ vì vậy mà mắt điều tiết quá độ, đến khi cô kịp nhận ra thì đã không còn nhìn rõ được chữ trên bảng đen nữa. Đi kiểm tra mới phát hiện, loạn thị rồi thêm cả cận thị, phải đeo mắt kính.
“Học tập quá nỗ lực. Thật ra không mang mắt kính tôi cũng nhìn được, chỉ là hơi mờ thôi.” Cố Chiếu híp híp mắt, “Hiện giờ tôi có thể nhìn thấy cậu rất rõ.”
Thẩm Quyết Tinh nghe vậy thì cười cười: “Cậu mới hai mươi mấy tuổi mà chân không tốt mắt cũng không tốt, về già rồi phải làm sao?”
“Già rồi… già rồi thì ai cũng sẽ giống như tôi thôi, chân không tốt mắt cũng không tốt.” Năm tháng rất công bằng với mọi người, trong viện dưỡng lão Cố Chiếu làm việc, người già đều muôn hình muôn vẻ, tật xấu trên người cũng hoa hoè loè loẹt. Nhưng cô chưa từng thấy cụ già nào bảy tám chục tuổi còn có thể chạy nhảy, mắt không mờ tai không lãng.
Vết thương ở đầu gối hơi lớn, băng keo cá nhân không dán hết, Thẩm Quyết Tinh đành phải ấn một miếng băng gạc ở phía trên rồi dùng băng vải quấn chặt.
“Ngụy biện.” Thẩm Quyết Tinh cẩn thận quấn băng vải, khóe môi vẫn mang theo chút ý cười.
Cố Chiếu hoàn toàn không thấy mình nói hươu nói vượn, nhưng vì muốn ngắm nụ cười của Thẩm Quyết Tinh thêm một lát, cô không phản bác anh.
Sau khi chuyển hướng sự chú ý của cô đi, cuối cùng đầu gối cũng được băng bó thành công. Sợ máu không chảy được nên Thẩm Quyết Tinh không siết quá chặt, sau khi bế Cố Chiếu vào trong phòng ngủ, anh dặn dò cô có việc gì thì phải gọi mình, không có việc gì thì nằm im một chỗ.
Cố Chiếu ngoài miệng đồng ý liên tục nhưng đến nửa đêm vẫn tự đỡ tường đi vệ sinh hai lần.
Mặc dù cô có hơi chậm chạp nhưng cũng là người ba năm liền nhận học bổng quốc gia, chút đạo lý đối nhân xử thế này cô vẫn hiểu — người khác có thể khách khí với cô, nhưng cô thật sự không thể không khách khí với người ta.
Sáng sớm hôm sau, Cố Chiếu bị nghẹn đến tỉnh.
Vừa mở mắt ra, cô nhìn thấy một con mèo vàng to béo đang nằm trên ngực mình. Nó thấy cô tỉnh giấc, hoàn toàn không có ý định dịch sang chỗ khác, híp mắt nhìn nhìn lại cô, thanh thản liếm móng vuốt rồi nhắm mắt lại.
Cố Chiếu cảm thấy mình bị ép tới mức xương ức không còn cảm giác nữa.
“Điềm Điềm, đứng lên đi, chị sắp bị em đè chết rồi…” Cô giơ tay, gian nan mà đẩy mèo vàng sang một bên.
“Meow!” Mèo vàng béo bất mãn mà kêu lên một tiếng, bực bội vẫy đuôi hai cái bò đến chân giường.
Cố Chiếu muốn đứng dậy, nhưng vừa động, dưới chân liền nhức một trận. Cô xốc chăn bông lên thì thấy cả hai đầu gối đều sưng tấy, nhất là bên bị ngã đến trầy da kia, dải băng vốn quấn lỏng đã bị căng chặt.
Đừng nói đánh răng rửa mặt, bộ dạng này có muốn đi tới cửa cũng khó khăn.
Cố Chiếu suy sụp mà ngồi trở về, cảm thấy mình thật sự quá vô dụng.
Lúc trước những khi ở một mình, có đôi khi cô cũng sẽ lâm vào cảm xúc bi quan giữa đêm khuya, nhưng cô thường điều chỉnh lại rất nhanh, nghĩ đến vài chuyện vui vẻ, ví dụ như ông bà nội, ví dụ như Thẩm Quyết Tinh. Chiêu này luôn rất hữu hiệu.
Nhưng cảm giác bi quan lần này lại bao gồm cả Thẩm Quyết Tinh trong đó, cô liền không biết phải làm sao.
Cô vẫn luôn gây rắc rối cho Thẩm Quyết Tinh.
Cố Chiếu giơ hai tay lên, dùng mu bàn tay che mặt.
Lẽ ra cô phải hạ thấp độ tồn tại của mình, tận lực không quấy rầy đối phương, không tạo thành gánh nặng cho anh mới đúng. Chứ không phải giống như bây giờ, để anh nấu cơm cho cô, để anh quét tước dọn dẹp cho cô, để anh chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cô, giống như đang chăm một thứ đồ vô dụng bỏ đi…
Lẽ ra cô phải cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy áy náy, cảm thấy tội lỗi. Chứ không phải giống như bây giờ… sa vào sự dịu dàng của anh, ngoài mặt thì luôn nói phải duy trì khoảng cách, nội tâm lại âm thầm mừng rỡ đến không thể kìm chế nổi.
Cố Chiếu à, mày không được như vậy đâu. Thích cũng phải có nguyên tắc của thích, quy tắc yêu đơn phương đầu tiên chính là “thích có thể thích, nhưng không thể gây rắc rối cho người ta”. Hai ngày nay mày toàn mang phiền phức đến, công việc của anh rất bận, làm gì rảnh rỗi mà ngày nào cũng phải vây quanh mày chứ?
Càng nghĩ càng chán ghét bản thân, mãi đến khi da trên mu bàn tay cảm nhận được một chút ẩm ướt nóng hổi, Cố Chiếu đưa ra mới phát hiện, không ngờ mình lại khó chịu đến phát khóc.
Cô biết phụ nữ trong kỳ kinh nguyệt đôi khi sẽ đa sầu đa cảm một chút, nhưng cô không ngờ mình lại buồn đến mưc này…
“Cố Chiếu, cậu tỉnh rồi à?”
Cố Chiếu giật mình, vội lau khóe mắt, khụt khịt mũi rồi nói: “Tỉnh rồi.”
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Cố Chiếu lại ngồi dậy khỏi giường.
Thẩm Quyết Tinh nhìn thoáng qua liền thấy khóe mắt ửng đỏ của Cố Chiếu, bất giác nhíu nmày, đi đến mép giường, mắt quét qua chỗ hai chân đối phương, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
“Có hơi sưng.” Cách một lớp chăn, Cố Chiếu ấn ấn bàn tay lên đùi.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Quyết Tinh là muốn xốc chăn lên kiểm tra, thắt lưng anh hơi cong xuống, nhìn đến ngón tay mảnh khảnh xanh xao của Cố Chiếu mới nhớ ra đối phương là con gái, anh trực tiếp xốc chăn lên có lẽ hơi đường đột.
“Tôi nhìn được không?” Ngón tay anh dừng trên góc chăn.
“Ừ, được.” Cố Chiếu chủ động nhấc chăn bông lên, để cho anh nhìn cái đầu gối sưng to của mình.
Quá sưng.
Thẩm Quyết Tinh nhìn hai đầu gối Cố Chiếu sưng tấy như hai cái bánh bao hấp, hàng lông mày dài càng nhíu chặt hơn. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Cậu đợi một lát, để tôi chụp một bức ảnh hỏi thử xem nên xử lý thế nào.” Nói xong, anh móc di động ra khỏi túi quần, chụp hai bức ảnh đầu gối của Cố Chiếu, một bức là góc chính diện, một bức là ở góc nghiêng.
Chụp xong anh lập tức mở WeChat gửi ảnh chụp sang ba mình, qua một hồi lâu không thấy đối phương trả lời, anh bước ra khỏi phòng ngủ, không chờ kịp mà gọi điện thoại cho ông ấy.
Thẩm Liêm vốn đang chơi cờ với mấy người bạn trong khu dân cư, ông ấy học chơi cờ sau khi về hưu, chơi không được giỏi lắm, còn bị gọi là “lão xú kỳ”, nhưng ông ấy không để ý, càng cản càng hăng, trăm trận trăm thắng. Thế cục bàn cờ hôm nay ông ấy đánh thật sự không chê được, mắt thấy thắng lợi ngay phía trước, lại bị một cuộc điện thoại của Thẩm Quyết Tinh quấy rầy suy nghĩ, ông ấy nhẹ buông tay, hạ cờ ở vị trí sai lầm, trực tiếp bị người đối diện “chiếu tướng”.
Thẩm Liêm ảo não không thôi, quả thực muốn đấm ngực dậm chân. Bỏ quân cờ sang một bên, ông ấy bảo những người khác đợi mình một chút, thở dài chạy ra ngoài nhận điện thoại của con trai.
“Chuyện gì đây Thẩm công tử, sao giờ này lại gọi điện thoại cho tôi?” Không phải tự nhiên mà ông ấy ngạc nhiên.
Trước đây khi ông còn bận rộn chuyện công việc, mọi thứ lớn nhỏ trong nhà đều do Tưởng Uyển lo liệu, Thẩm Quyết Tinh có việc gì đều tìm Tưởng Uyển, chỉ khi nào không tìm thấy Tưởng Uyển mới gọi điện thoại cho ông. Ông ấy còn không nhớ rõ lần cuối cùng mình nói chuyện điện thoại với con trai là khi nào.
“Ba xem tin nhắn WeChat của con một chút đi.” Thẩm Quyết Tinh nói.
“Anh gửi WeChat cho ba anh à? Để tôi nhìn xem, mới vừa chơi cờ nên không chú ý…” Trước khi Thẩm Liêm về hưu, ông ấy là bác sĩ khoa phục hồi chức năng ở bệnh viện trực thuộc trường đại học thể dục ở thành phố S, chuyên môn chính là những loại thương tích bầm tím như thế này, “Chà, ai mà ngã mạnh dữ vậy?”
“Một người bạn của con.”
“Đã ngã được một thời gian rồi đúng không?”
“Ngã ngày hôm qua.”
“Có chụp phim chưa? Chụp rồi thì gửi ba nhìn xem.”
“Không có chụp. Cảm giác không giống gãy xương, hôm qua vẫn còn tự đi được, nhìn bên ngoài cũng không có gì quá bất thường.”
Thẩm đại phu “hừ” một tiếng, có chút không hiểu được: “Không phải muốn tôi chẩn bệnh thì anh gọi điện thoại đến là có ý đồ gì đây?”
“Có cách nào để nhanh chóng tiêu sưng giảm đau không?” Thẩm Quyết Tinh liếc mắt nhìn cửa phòng đang khép hờ, đi ra xa một chút mới nói tiếp, “Cô ấy đau đến khóc rồi.”
Thẩm đại phu trầm mặc trong chốc lát: “Nếu đã xác định xương cốt không bị sao thì chính là tổn thương mô mềm dưới da. Như vầy đi, trong vòng 24 tiếng hãy chườm đá lên vết thương, qua 24 giờ lại chuyển sang chườm nóng. Thật sự đau đến không chịu được nữa thì cho người ta uống một viên ibuprofen...” Một bên nói chuyện với con trai, một bên chào hỏi với nhóm bạn chơi cờ, ông ấy bước nhanh vào trong nhà.
“Ibuprofen?”
“Giảm đau.”
“Thuốc này một tháng có thể uống bao nhiêu lần?”
“Cái này không có tính gây nghiện, rất an toàn nhưng gây kích thích dạ dày và đường ruột, nếu dạ dày không tốt phải chú ý một chút.”
“Được.” Thẩm Quyết Tinh nhớ kỹ từng chút, dự định cúp điện thoại, “Có gì con sẽ gọi lại cho ba.”
“Ê đợi đã đợi đã!” Thẩm đại phu vội vàng ngăn lại, “Mẹ anh nói anh đi công tác, không phải anh đi một mình à? Sao còn có thêm một cô gái nữa đây?”
Mặc dù chỉ có một góc nhỏ nhưng Thẩm Liêm hành nghề y đã mấy chục năm, nếu không phân biệt được chân của đàn ông và phụ nữ thì ông ấy đã không lăn lộn được trong cái nghề này.
Thẩm Quyết Tinh nhất thời không biết nên giải thích thế nào, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng sẽ về ăn cơm với ông ấy, liền nói: “Gặp mặt rồi con sẽ giải thích cho ba.” Dứt lời không đợi Thẩm đại phu nói gì đã ngắt điện thoại.
Thẩm đại phu trừng mắt nhìn di động bị cúp ngang, nửa ngày mới mắng một câu: “Tiểu tử thúi!”
Tưởng Uyển đang định nấu cơm trưa, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, nghi hoặc mà thò người ra ngoài xem xét, phát hiện ông chồng nhà mình đã trở về.
“Sao hôm nay về sớm vậy?” Ngày thường ông ấy đi chơi cờ với bạn cũng phải đến giữa trưa mới về nhà.
Thẩm Liêm vẻ mặt thần bí cười hề hề, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Tưởng Uyển, nói: “Con trai bà có việc gạt hai chúng ta.”
“Quyết Tinh? Chuyện gì?”
“Lần này phỏng chừng không phải nó đi công tác.” Thẩm Liêm thuật lại chuyện Thẩm Quyết Tinh gọi điện thoại vừa nãy, sau đó giọng điệu chắc nịch, “Nhất định là đi du lịch với cô gái nào đó! Bà xem cái ảnh chụp này đi, con bé này đang mặc áo ngủ, dáng vẻ riêng tư như vậy sao có thể là bạn bè bình thường được?”
Tưởng Uyển lấy di động qua, vội tìm kính viễn thị của mình, tỉ mỉ xem hai bức ảnh kia.
Xác thật là váy ngủ… Hơn nữa, nghe ý tứ của lão Thẩm, con trai còn rất đau lòng cho cô gái kia. Bà ấy nhớ lại sự việc quái lạ lần gọi điện thoại trước, bèn nghĩ thầm, hóa ra là vậy, ra là đang kim ốc tàng kiều.
“Chuyện lạ nha, đây là lần đầu tiên.” Tưởng Uyển tháo mắt kính xuống, nói, “Tôi còn tưởng nó cũng giống như Toàn Chương, trước 40 tuổi không nghĩ đến chuyện kết hôn, lấy sự nghiệp làm trọng.”
Thẩm đại phu cười đến híp cả mắt, chỉ vào tên Thẩm Quyết Tinh trên màn hình mà nói: “Vốn dĩ nó nói không về kịp, trong lòng tôi còn thấy hơi không vui. Nhưng nếu có thể mang con dâu về… hàng năm không cho tôi ăn sinh nhật cũng chẳng sao cả!”