“Hắt xì!”
Thẩm Quyết Tinh hắt xì một cái rồi xoa xoa mũi, anh dùng một cái khăn lông bao khối thịt đông rồi mang về phòng ngủ.
Cố Chiếu nhận lấy, có thể đoán được đại khái đối phương có ý gì, nhưng vì muốn xác nhận, cô vẫn hỏi lại: “Chườm đá à?”
“Ừ, tôi đã cho nước vào tủ đá nhưng không đông nhanh như vậy, hiện giờ trong tủ chỉ còn mỗi cái này, cậu dùng trước đi, sau 12 tiếng sẽ đổi qua chườm nóng.” Thẩm Quyết Tinh nói xong liền đi ra ngoài, không bao lâu sau lại bưng một cái chậu đi vào, bên trong là một cái cốc rửa mặt và bàn chải của Cố Chiếu đã được nặn kem đánh răng.
Ngay lập tức, Cố Chiếu lại rơi vào cảm giác tự trách sâu sắc, “mình thật sự là đồ phế vật”: “Thật xin lỗi, làm phiền cậu…”
Thẩm Quyết Tinh đưa chậu rửa mặt cho Cố Chiếu, đồng thời một cái tay khác đoạt lấy khối thịt heo đông lạnh trong tay cô, đảm nhận việc chườm đá.
“Là do tôi không đóng cửa kỹ nên Điềm Điềm mới trốn ra ngoài làm cậu té ngã, muốn nói xin lỗi cũng là tôi nói.” Thẩm Quyết Tinh ngồi ở mép giường, rũ mắt, nhẹ nhàng dùng khối thịt đông cứng trong tay chạm vào đầu gối sưng to của Cố Chiếu.
Cố Chiếu đặt chậu rửa mặt ở trên đùi, bị lạnh đến mức run rẩy, nước trong ly thủy tinh sánh hết ra ngoài.
“Đau lắm không?” Thẩm Quyết Tinh tưởng rằng cô rất đau đớn, có hơi nghi ngờ phán đoán của mình, “Hay là… đến bệnh viện chụp phim một cái?”
Cố Chiếu rút bàn chải đánh răng trong miệng ra, vội lắc lắc đầu: “Không cần không cần đâu, tôi không đau, vừa nãy chỉ là bị lạnh một chút thôi.”
Thân thể của mình thì tự mình rõ nhất, thể chất của cô là kiểu sau khi bị thương sẽ sưng tương đối khoa trương, hơn nữa buổi sáng mới vừa ngủ dậy thân thể vẫn còn hơi cứng đờ, vừa cử động liền cảm thấy đau khá dữ dội. Nhưng lúc này cô đã cảm thấy khá hơn nhiều, tin rằng chỉ cần chườm đá một thời gian là có thể tiêu sưng, thật sự không cần đi bệnh viện ầm ĩ như vậy làm gì.
“Cậu chắc không?” Thẩm Quyết Tinh vẫn có hơi không yên tâm.
“Ừ, thật sự không bị sao cả.”
Đợi Cố Chiếu rửa mặt xong, Thẩm Quyết Tinh bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài, ước chừng hơn mười phút trôi qua anh lại tiến vào phòng. Một tay anh bưng đĩa sủi cảo, một cái tay khác cầm khăn lông thấm nước nóng đã được vắt khô.
Trước tiên anh đưa khăn lông cho Cố Chiếu: “Hôm nay không có thời gian nấu cơm, chỉ có thể ăn sủi cảo đông lạnh, cậu chịu khó ăn tạm đi.”
Cố Chiếu đặt chiếc khăn nóng lên mặt, nhẹ nhàng xoa xoa hai vòng trên da mình, sau đó lại xếp khăn lông thành một khối nhỏ đưa cho Thẩm Quyết Tinh. Làn da cô cực kì non mịn, ngày thường thiếu huyết sắc trông quá mức nhợt nhạt, nhưng lúc này gương mặt cô bị khăn ấm chà sát thật mạnh đến mức ửng đỏ, lộ ra một chút sức sống.
“Sủi cảo đông lạnh tôi cũng thích ăn.”
Bởi vì tay Cố Chiếu bị thương, Thẩm Quyết Tinh nghĩ cô không tiện dùng đũa liền trực tiếp để cô cầm cái muỗng. Cố Chiếu giơ đĩa lên, lùa hết một đám sủi cảo vào trong miệng mình, nhai đến hai má căng phồng.
Thẩm Quyết Tinh thay cô chườm đá, thấy cô ăn ngon lành như vậy, trong lòng anh sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ… giống như đầu bếp gặp được thực khách hiểu chuyện, bởi vì có người quý trọng đồ ăn anh làm ra mà cảm thấy thỏa mãn.
“Ngon như vậy sao?” Thẩm Quyết Tinh nhịn không được hỏi cô.
Cố Chiếu thật ra có hơi diễn một chút, nhưng Thẩm Quyết Tinh hỏi như vậy, cô nhất định sẽ gật đầu.
“Ừ. Ngon lắm.”
Thẩm Quyết Tinh bán tín bán nghi, hầu hạ Cố Chiếu xong thì đem chén đũa bỏ vào bồn rửa chén, tự làm cho mình một đĩa sủi cảo. Vừa cho vào miệng, anh liền nhíu mày.
Quá khó ăn.
Từ lớp vỏ sủi cảo nhão nhoét không dai cho đến nhân thịt không tươi đều rất khó ăn.
Anh nhìn chằm chằm đĩa sủi cảo trước mặt, nghĩ thầm trong lòng, Cố Chiếu cũng dễ nuôi thật, liệu có thứ gì cô ấy không thích ăn không nhỉ?
Có lẽ việc chườm đá thực sự có tác dụng, đến chiều chân Cố Chiếu đã không còn sưng dữ dội nữa. Cách một lúc Thẩm Quyết Tinh sẽ lại vào phòng đổi nước đá cho cô, qua 24 giờ lại đổi sang khăn ấm bắt đầu chườm nóng.
Ngoại trừ đi vệ sinh, cả ngày Cố Chiếu không rời khỏi phòng nửa bước. Mà chuyện đi vệ sinh này thậm chí còn không phải do cô tự đòi đi mà là Thẩm Quyết Tinh đề cập.
Thẩm Quyết Tinh gõ cửa phòng cô, rất tự nhiên mà trực tiếp hỏi: “Cậu có muốn đi toilet không?”
Đương nhiên Cố Chiếu muốn đi toilet, nhưng cô thật sự rất sợ làm phiền Thẩm Quyết Tinh, sợ đến mức không biết phải mở lời như thế nào, cứ để thời gian trôi qua từng chút một. Nếu không phải Thẩm Quyết Tinh đi hỏi cô trước một bước, có lẽ cô sẽ dây dưa hơn nửa tiếng nữa mới tìm anh cầu cứu.
Cuối cùng, Cố Chiếu được Thẩm Quyết Tinh ôm vào toilet.
Anh đặt Cố Chiếu xuống rồi tự mình rời đi, vì sợ Cố Chiếu xấu hổ nên thậm chí còn không chờ ở ngoài cửa.
Thật ra Cố Chiếu đã thấy khá hơn nhiều, đi vệ sinh xong cô còn tự đỡ bồn rửa tay mà đứng dậy, dùng xà phòng rửa tay.
Vốn dĩ cô muốn tự quay về phòng, không cần làm phiền đến Thẩm Quyết Tinh. Kết quả vừa mở cửa một cái Thẩm Quyết Tinh đã đứng ở bên ngoài từ bao giờ.
“Tôi…”
Cố Chiếu chột dạ mà hơi hé miệng, muốn nói mình đã khỏe hơn nhiều, có thể tự đi lại rồi, nhưng mới phát ra tiếng đã bị Thẩm Quyết Tinh trầm giọng ngắt lời.
“Nếu không muốn tiếp tục làm phiền tôi thì không cần tự đi tìm phiền phức nữa.”
Cố Chiếu lập tức ủ rũ: “… Được.”
Thẩm Quyết Tinh vững vàng khuỵu gối nâng cô lên, bế ngang người cô. Cố Chiếu ôm cổ anh, ngoan ngoãn để anh ôm trở về phòng ngủ.
Khi Thẩm Quyết Tinh đặt cô xuống, bên tai anh vang lên một thanh âm mềm mại.
“Cảm ơn.”
Động tác cúi xuống của anh không hiểu sao đột nhiên khựng lại, rồi làm như không có gì xảy ra mà đứng thẳng dậy.
Cố Chiếu cho rằng cô leo cửa sổ bị ngã không đi đứng được đã đủ xui xẻo rồi, không ngờ họa vô đơn chí, buổi chiều trong nhóm WeChat liền báo đến tin xấu đầu tiên — trong khu dân cư lại xuất hiện thêm một ca dương tính. ( truyện trên app T𝕪T )
Bệnh nhân dương tính trước đó đã đi công tác ở thành phố kế bên, ngày hôm kia về lại khu dân cư, đến hôm qua thì xuất hiện triệu chứng nóng sốt, kháng nguyên hiển thị hai vạch. Anh ta lập tức liên hệ nhân viên y tế tới cửa làm xét nghiệm virus, hôm nay chẩn đoán chính xác dương tính.
Cũng may là anh ta luôn rất cẩn thận, từ lúc về đến khu dân cư không hề bước ra khỏi cửa, từ khi anh ta về nhà thì người thân đều tự giác cách ly, không có tiếp xúc với bên ngoài, xem như đã giảm bớt mức độ lây lan của vi rút.
Dưới góc nhìn của Cố Chiếu, những gì đối phương làm thực sự rất chu toàn, không có chỗ nào chỉ trích được. Nhưng người bệnh lẫn người nhà vẫn liên tục nói xin lỗi trong nhóm chat, nói mình làm liên luỵ đến mọi người, thật sự rất ngại ngùng.
Tiểu Nhã phòng 301 tòa 17: Cái này làm sao trách mấy người được chứ, đây là bị bệnh mà, không có ai muốn mình mang bệnh cả.
202 tòa 9: Đúng đó đúng đó, mọi người đều có nỗi khổ riêng, vi rút vô tình còn người có tình, vì chuyện này mà trách mọi người thì còn là con người sao? Tôi tin khu dân cư của chúng ta sẽ không có loại không nói đạo lý, không rõ thị phi như vậy?
Cố Chiếu vừa thấy ảnh đại diện, đây là chủ nhiệm Thạch.
Một khi có người đi đầu, những người khác đều sôi nổi đi theo bày tỏ sự thấu hiểu.
502 tòa 13: Đi làm ở cơ quan khó khăn như vậy tội gì mà đi, làm việc tại nhà cũng như vậy thôi, còn không cần dậy sớm đón tàu điện ngầm, hiệu suất cũng cao hơn.
101 tòa 4: Lúc trước Ngũ Thôn lẫn Lục Thôn đều bị phong tỏa giống chúng ta, ngày hôm qua đến lượt Tam Thôn và Tứ Thôn cũng bị. Biến thể Delta đợt này mạnh quá.
302 tòa 6: Đúng vậy đó, hôm nay trên app đã không còn đồ ăn có sẵn, lúc nào cũng hiển thị là hết hàng.
Cố Chiếu mở app Củ Cải mà ngày thường mình hay dùng để mua thức ăn ra xem thử, phát hiện quả thực đúng như thế, đồ thì có nhưng lại không có người đi giao hàng.
Cô download thêm hai cái app khác, một cái thì lên lịch giao hàng cho đến mười giờ tối, cái còn lại dứt khoát hiển thị những cửa hàng gần đây đã tạm thời đóng cửa.
Cô sợ để thêm mấy ngày nữa lực lượng vận chuyển sẽ càng thiếu thốn hơn, hoặc là mấy cửa hàng kia đóng cửa hết, chỉ còn cách duy nhất là mua đồ ăn trên cái app kia, cô lựa một ít rau dưa và đồ đông lạnh không dễ bị hư, lại mua thêm chút dầu muối tương giấm, thịt heo trứng gà, đặt 10 giờ giao tới.
Trả tiền xong, vừa lúc nhìn thấy quản lý Vương nói chuyện trong nhóm chat của tình nguyện viên.
Quản lý Vương: “Tôi tin mọi người đều đã biết tình hình hiện tại, bởi vì khu dân cư chúng ta lại có ca dương tính, hơn nữa số dương tính ở mấy khu lân cận cũng đang không ngừng tăng lên, vậy nên chúng ta đặt lại số ngày phong tỏa về số 0, bắt đầu từ hôm nay, phong tỏa thêm mười bốn ngày.”
Quản lý Vương: “Tình hình vẫn còn rất nghiêm trọng, mọi người hãy vực dậy tinh thần nào.”
La Trạm: “[ cố lên ][ cố lên ]”
Chủ nhiệm Thạch: “Ba ngày kế mỗi ngày phải làm xét nghiệm virus, vất vả cho mọi người rồi.”
Cố Chiếu sờ sờ chân mình, ngày mai hẳn là đã tiêu sưng, nhưng nếu muốn đi lại bình thường thì ít nhất cũng cần thêm hai ba ngày nữa.
Cố Chiếu: “Xin lỗi, có lẽ tôi phải vắng mặt mấy ngày rồi.”
Trương Nhã: “Sao vậy bé ơi?”
Cố Chiếu: “Hôm qua em bị té ngã, hiện giờ chân cẳng không đi lại được.”
La Trạm: “Ôi, có nghiêm trọng không vậy?”
Chủ nhiệm Thạch: “Có cần thuốc trật khớp không? Nhà bác có thuốc.”
Cố Chiếu: “Không nghiêm trọng không nghiêm trọng, bạn trai đã giúp cháu băng bó xong rồi, chườm đá cả ngày hôm nay, đã tiêu sưng rất nhiều, hai ngày nữa có lẽ sẽ đi lại bình thường.”
Trương Nhã: “Vậy em cứ ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương cho khỏe đi, vậy mới có thể cùng mọi người kề vai chiến đấu.”
La Trạm: “Chúng em chờ chị cùng nhau “phấn đấu”!”
Cố Chiếu nhìn chằm chằm màn hình, trong mắt bất giác hiện lên chút ý cười.
Từ nhỏ đến lớn cô đều độc lai độc vãng. Đã quen chỉ có một mình. Mặc dù có rất nhiều người thấy cô quái gở, nhưng “một mình” chính là vòng an toàn của cô, cô ở trong ranh giới này vẫn sống khá tốt.
Cứ tưởng cả đời này của cô sẽ trôi qua như vậy, tự nhốt mình trong vòng tròn, không ngờ chỉ vì một đợt cách ly mà ngơ ngác bước ra bên ngoài.
Nhưng bất ngờ ở chỗ… cảm giác này cũng không tệ lắm.
Thẩm Quyết Tinh: “Tôi sẽ đi thay cô ấy.”
Cố Chiếu vừa rời khỏi WeChat, giây cuối cùng liền thoáng thấy một thông báo mới hiện lên. Dòng văn bản kia vẫn còn in trên võng mạc của cô, qua vài giây đại não cô mới kịp phân tích.
Cô giật mình, ngay sau đó luống cuống tay chân mở WeChat ra lần nữa, sau khi xác nhận chính là Thẩm Quyết Tinh thì lâm vào trạng thái hóa đá.
Anh tham gia nhóm tình nguyện khi nào? Ai đã kéo anh vào? Tại sao ... tại sao không một ai thông báo cho cô hết vậy?
Cố Chiếu trượt lên phía trên xem lịch sử trò chuyện.
[ Bạn trai đã giúp cháu băng bó xong rồi. ]
[ Bạn trai đã giúp cháu băng bó xong rồi. ]
[ Bạn trai đã giúp cháu băng bó xong rồi. ]
Khi nhìn thấy từ "bạn trai" do tự mình gõ ra, Cố Chiếu ôm ngực, cảm giác huyết áp đang tăng vọt.
Cô click vào ảnh đại diện của Thẩm Quyết Tinh, dự định tìm anh xin lỗi. Nếu anh cảm thấy mình bị tổn hại danh dự, cô cũng có thể giải thích rõ ràng với mọi người, thật ra bọn họ không có bất cứ quan hệ nào cả.
Nhưng cô còn chưa kịp gõ chữ, ở trên cùng đã hiện ra một dòng chữ nhỏ "bên kia đang nhập văn bản".
Cố Chiếu rụt cổ lại, chờ đợi ăn mắng.
Một lúc sau Thẩm Quyết Tinh gửi một tin nhắn đến.
Thẩm Quyết Tinh: “Ba ngày tới tôi sẽ thay cậu đi làm tình nguyện viên.”
Vậy mà lại không mắng cô.
Cố Chiếu vội vàng đánh chữ: “Thế có ảnh hưởng đến công việc của cậu không? Công việc rất bận mà đúng không?”
Vừa phải làm việc vừa phải làm tình nguyện viên, lại còn phải nấu cơm, chăm lo cho cô… Cố Chiếu ngẫm lại cho Thẩm Quyết Tinh đã thấy hít thở không thông.
Lần “đang nhập văn bản” này lại lâu hơn bình thường, nhưng cuối cùng Thẩm Quyết Tinh cũng chỉ gửi sang bốn chữ ngắn gọn hữu lực.
“Tôi xử lý được.”
Cố Chiếu gõ rất nhiều chữ, đại khái ý tứ của cô là muốn xin lỗi vì mình làm liên lụy đến anh, viết xong lại cảm thấy mình xin lỗi quá nhiều, lăn qua lộn lại không có ý gì mới, cô còn chưa thấy phiền thì phỏng chừng Thẩm Quyết Tinh đã phiền muốn chết.
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, cô vẫn xóa hết, chỉ viết hai chữ.
“Cảm ơn.”
Sáng sớm hôm sau Cố Chiếu vẫn còn đang ngủ thì cảm giác cửa phòng ngủ bị ai đó đẩy ra.
Điềm Điềm không cho phép cái nhà này có chỗ mà nó không được ra vào tùy ý, nếu có, nó sẽ ngồi kêu đến lúc cửa mở mới thôi, vậy nên lúc Cố Chiếu ngủ sẽ chừa một khoảng trống cho nó.
Cô cứ tưởng là mèo nên không để ý, đôi mắt mở hơi hơi, hé ra rồi nhắm trở lại.
Lúc cô hoàn toàn tỉnh ngủ đã hơn chín giờ, vừa mở mắt ra liền thấy chậu rửa mặt đặt ở trên tủ đầu giường. Trong chậu có một chiếc khăn sạch và một chiếc ly rửa mặt đầy nước, bàn chải đánh răng đã trét sẵn kem đánh răng vắt bên trên cái ly. Bên cạnh chậu rửa bằng nhựa là một cái bát lớn đựng hai chiếc bánh bao đã được hấp lại, là bánh Cố Chiếu đặt đơn mua hôm qua.
Cố Chiếu chợt nghĩ đến một câu chuyện xưa bà nội cô thường kể khi cô còn nhỏ: Chuyện rằng có một người đàn ông nọ, mỗi ngày anh ta chỉ nằm ở trên giường lười biếng không chịu nhúc nhích, một hôm vợ anh ta phải đi ra ngoài, sợ anh ta bị đói nên làm một cái bánh, khoét một cái lỗ ở giữa rồi tròng lên trên cổ đối phương. Kết quả là mấy ngày sau vợ anh ta quay về, đối phương vẫn chết đói, bởi vì người đàn ông đó chỉ ăn một khúc bánh ở trước miệng.
Hồi đó khi nghe câu chuyện này cô chỉ chú ý đến sự lười biếng của anh ta, cảm thấy khiếp sợ trên đời này lại có một kiểu chết ly kỳ như vậy, nhưng cô lại xem nhẹ một cái vai chính khác trong câu chuyện. Bây giờ ngẫm lại, rõ ràng người vợ mới là sự tồn tại khiến người ta thấy kinh ngạc hơn cả.