Giao quần áo lại cho người con cả họ Lưu đứng ở ngoài cổng lớn, đối phương liên tục nói cảm ơn. Quản lý Vương giới thiệu Cố Chiếu với anh ta, nói đêm đó ít nhiều cũng nhờ cô gái nhỏ này và bạn trai hợp sức, bằng không chỉ dựa vào một mình bà cụ Lý nhất định không cứu được ông lão.
“Tôi đã nghe mẹ mình nói, thật sự cảm ơn, thật cảm ơn mọi người.” Cậu cả Lưu tay xách quần áo, cách cái rào chắn giao thông cúi đầu chào Cố Chiếu.
Cố Chiếu cũng chỉ làm việc mình nên làm, thật sự không dám kể công, vội xua xua tay lui về sau một bước: “Không cần không cần…”
“Chờ khu dân cư gỡ phong tỏa, tôi xin mời cô và bạn trai đến ăn một bữa cơm, muốn cảm ơn hai người cho tử tế!” Cậu cả Lưu nói.
Cố Chiếu càng nói “không cần” gấp gáp hơn, hai tay quơ đến mức hiện ra hư ảnh.
Cậu cả Lưu chỉ nghĩ là cô khách sáo: “Cần chứ cần chứ.”
Anh ta cũng phải vội đến bệnh viện, nói thêm vài câu liền muốn rời đi, lúc đi còn để lại chìa khóa cho quản lý Vương, nói mẹ mình còn một con mèo già không ai chăm, muốn nhờ quản lý Vương cách hai ngày đến xem nó, thêm chút đồ ăn và nước uống là được.
“À, tôi đã ẵm Điềm Điềm về nhà rồi.” Cố Chiếu nói, “Tôi không biết khi nào bà mới trở về nên hôm qua đã ôm Điềm Điềm sang nhà mình.”
Lúc trước cậu cả Lưu luôn nghe mẹ mình nhắc cô gái nhỏ sống ở nhà đối diện, nói cô bé mệnh khổ nhưng là một người rất tốt, thiện tâm lại ít nói. Khi đó anh ta không để ở trong lòng, chỉ nghĩ là mẹ mình thân thiết với cô, hiện giờ mới thật sự cảm thấy cô gái này đúng như lời mẹ nói, không hề khuếch đại.
Anh ta lại cảm ơn thêm một trận nữa, đi một đoạn rồi mà còn quay đầu lại nói: “Bữa cơm này nhất định phải mời, chờ tôi, nhớ chờ tôi đó!”
Cố Chiếu và quản lý Vương tạm biệt nhau ở cổng lớn, một người đi thẳng về nhà, một người đi đến văn phòng quản lý.
Cố Chiếu về đến nhà, Thẩm Quyết Tinh đang làm việc ở trên sofa, trên bàn vẫn bày đồ ăn đã nấu xong nhưng chỉ có một bộ chén đũa. Thẩm Quyết Tinh đã ăn cơm rồi.
Thói quen thật đáng sợ. Rõ ràng cô đã ăn cơm một mình hơn một nghìn ngày đêm, nhưng mấy ngày gần đây chỉ vì ăn vài bữa cơm với Thẩm Quyết Tinh mà chuyện này đã trở nên khó chịu đựng nổi.
Đối mặt với thức ăn nguội lạnh, Cố Chiếu có hơi nuốt không trôi. Không phải đồ ăn nguội khó ăn mà là do thời tiết quá nóng, cô không có tâm trạng ăn uống.
Cô tùy ý ăn một chút rồi đứng dậy thu dọn chén đũa.
Suy xét đã ở bên ngoài lâu như vậy, tiếp xúc với nhiều người như vậy, dù có mặc đồ bảo hộ nhưng sau khi ăn cơm Cố Chiếu vẫn tắm rửa kỹ lưỡng từ đầu đến chân.
Sau khi tắm xong, cô đi vào phòng mình, kết quả vừa đúng lúc Thẩm Quyết Tinh gọi điện thoại bên ngoài cửa sổ. Không phải cô cố ý nghe lén, nhưng cửa nhà cô cách âm rất kém, Thẩm Quyết Tinh lại ở gần như vậy, những lời đó tự nhiên lọt vào tai cô.
Tưởng Uyển đã không liên lạc với con trai mình mấy ngày, nghĩ đến cảnh con trai khởi nghiệp vất vả, buổi chiều bà ấy nấu một ít canh mang sang, kết quả là gọi điện thoại một cái, đối phương nói mình vốn đang không ở trong thành phố S.
“Sao đột nhiên đi lại công tác, lúc trước mẹ không nghe con nói?”
“Có việc đột xuất.” Thẩm Quyết Tinh không muốn làm mẹ lo lắng, cố ý che giấu tình hình thực tế.
“Vậy thứ bảy tuần sau con có về được không? Sắp tới sinh nhật ba con rồi, Toàn Chương nói đã sắp xếp xong hết, hẹn thứ bảy cả nhà cùng nhau tụ tập lại, ông bà nội con cũng tới.”
“Anh con?”
“Ừ, anh con nói.”
Trước đây Tưởng Uyển là một nữ diễn viên kinh kịch nổi tiếng, hơn ba mươi mới quen biết người chồng hiện tại, tuổi cao sinh được Thẩm Quyết Tinh, cũng chỉ sinh mỗi mình Thẩm Quyết Tinh.
Thẩm Toàn Chương là con trai của ba Thẩm Quyết Tinh và vợ trước, lúc Thẩm Quyết Tinh ra đời, đối phương đã mười mấy tuổi. Mặc dù hai người có khoảng cách tuổi tác rất lớn, không chơi thân với nhau nhưng bởi vì Thẩm Liêm và vợ trước xem như chia tay trong hoà bình, quan hệ hai nhà vẫn luôn không tồi, thường xuyên qua lại với nhau, Thẩm Quyết Tinh trước giờ vẫn rất tôn trọng Thẩm Toàn Chương.
“Có thể con sẽ không kịp trở về, mọi người cứ việc ăn cơm đi, con sẽ mua quà gửi về.” Cách ly vẫn còn đến tám ngày, dù có dỡ bỏ phong tỏa cũng phải đợi đến thứ hai tuần sau.
“Không thể dẹp công việc sang một bên sao?” Tính cách Tưởng Uyển vẫn luôn ôn hòa, vậy mà lúc này ngữ điệu cũng mang chút trách cứ, “Sinh nhật ba con mỗi năm chỉ có một lần, ông ấy đã ngoài 60 rồi, đời này còn có thể đón được mấy cái sinh nhật nữa? Toàn Chương người ta công việc bận rộn như vậy vẫn dành thời gian ra tổ chức sinh nhật cho ba, đến phiên con thì lại nói mình đi công tác không về kịp, con tự ngẫm lại xem mọi người sẽ thấy thế nào?”
Di động trong tay Thẩm Quyết Tinh bất giác bị siết chặt. Từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành, ít nhiều ai cũng sẽ có một “con nhà người ta” trong đời mình, anh cũng không ngoại lệ.
Mà Thẩm Toàn Chương chính là cái vị “con nhà người ta” đó của anh.
Từ nhỏ đến lớn, Tưởng Uyển sẽ luôn so sánh Thẩm Quyết Tinh với Thẩm Toàn Chương. Cái gì mà "Ngày xưa khi bằng tuổi con, anh con đã học nhảy lớp tốt nghiệp xong rồi”; cái gì mà “Con đó, phải học tập anh con cho tốt, đừng cả ngày chỉ biết đi chơi, đến mức không thi nổi đại học”; còn có cái gì mà “Anh con chưa đến bốn mươi tuổi đã thăng tới chức phó tổng, mẹ tự hỏi liệu đến bốn mươi tuổi con có làm nên trò trống gì không đây”… Mọi việc cứ tiếp diễn như thế, anh không thắng nổi chuyện gì.
Thẩm Toàn Chương là anh cả nhưng lại càng giống như một cây roi, không biết bao giờ sẽ quất lên sống lưng anh, khiến anh không dám nghỉ ngơi, càng không dám phóng túng.
Cố Chiếu cảm thấy anh không phải “người bình thường”, cho rằng anh lợi hại là vì cô chưa từng gặp qua thiên tài chân chính như Thẩm Toàn Chương. Gặp qua rồi cô sẽ lập tức hiểu được chênh lệch giữa bọn họ lớn đến mức nào. Mà những nỗ lực trước giờ của anh cùng lắm chỉ khiến cho khoảng cách đó không quá khoa trương mà thôi.
“Con thật sự không về được, mẹ giúp con xin lỗi mọi người đi.” Thẩm Quyết Tinh bực bội chà xát đầu ngón tay, lại thèm hút thuốc.
“Con đó, lúc trước mẹ bảo con gia nhập công ty của anh con lại không chịu, nhất quyết muốn tự mở công ty, con phải biết khởi nghiệp nào có dễ dàng như vậy…”
Thẩm Quyết Tinh không nói lời nào, để mặc cho bà ấy quở trách.
Những lời này Tưởng Uyển đã nói không biết bao nhiêu lần, đóng mãi một vai cũng không thú vị, bà ấy chỉ nhắc nhở vài câu rồi thở dài: “Thôi bỏ đi, mẹ không nói nữa, mắc công con lại chê mẹ phiền. Chờ khi nào con về, ba người chúng ta ăn một bữa cơm.”
“Được…”
Lời còn chưa dứt, bức màn cửa bên cạnh Thẩm Quyết Tinh bị kéo ra cái roẹt, Cố Chiếu đứng ở trong phòng đập cửa sổ với anh, mặt cô hoảng hốt.
“Cậu đang làm gì vậy?” Thẩm Quyết Tinh bị cô làm cho bối rối đến phát ngốc, quên mất mình vẫn đang nói chuyện điện thoại với mẹ.
“Mèo!” Cố Chiếu lớn tiếng kêu, giọng nói xuyên qua lớp thủy tinh trên cửa sổ, mơ mơ hồ hồ truyền truyền ra xa, “Mèo chạy mất rồi!”
“Sao vậy?” Tưởng Uyển ở đầu dây bên kia không biết đang xảy ra chuyện gì, nghi hoặc nói, “Có chuyện gì sao?”
Mèo?
Thẩm Quyết Tinh cố gắng hết sức đọc khẩu hình miệng của Cố Chiếu, đột nhiên lấy lại tinh thần. Anh xoay người nhìn ra sau lưng, quả nhiên, con mèo màu vàng cam tên Điềm Điềm kia không biết đã trốn ra như thế nào, lúc này đang bước đi trên bờ tường cao 1 mét ngoài sân thượng, bộ dáng rất ưu nhã.
“Mẹ, bên này con có việc, lát nữa con gọi lại sau.” Ánh mắt Thẩm Quyết Tinh không rời khỏi con mèo vàng béo, nói xong liền cúp điện thoại.
“Cẩn thận đừng dọa nó sợ!” Cố Chiếu kéo cửa sổ ra, cô trực tiếp nhô người ra từ trong phòng.
“Cẩn thận!”
Cuối cùng, không biết là do thân thủ cô thật sự không đủ nhanh nhạy hay là do vết thương đòi mạng ở chân lại tái phát, gần như trong giây tiếp theo, cô vừa nhảy ra liền “Ui da” một tiếng, trực tiếp bổ nhào trên mặt đất.
Thẩm Quyết Tinh thấy vậy còn hơi sức đâu mà lo lắng cho con mèo, anh vội đến đỡ cô ngồi dậy.
“Cửa lớn cậu không đi lại đi nhảy cửa sổ làm gì?”
Cố Chiếu mặc áo ngủ, cú ngã trực tiếp làm lòng bàn tay và đầu gối cô bị thương, cô đau đến phát run, nhưng vừa đứng lên thì chuyện quan tâm trước nhất không phải thương tích trên người mình mà là con mèo vàng trên đầu tường kia.
“Tôi không sao.” Cô cắn môi đẩy Thẩm Quyết Tinh sang một bên, phát hiện Điềm Điềm không hề bị dọa mà đang ngồi trên đầu tường tò mò nhìn chằm chằm hai người, tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
“Điềm Điềm ngoan, đến đây với chị đi, chúng ta về nhà ăn đồ ăn ngon…” Cô từng chút đi lại gần con mèo vàng béo, vươn đôi tay còn dính bụi bẩn và máu ra.
Điềm Điềm cúi đầu nhẹ nhàng cử động chóp mũi, giống như nó không quá thích mùi máu trên người Cố Chiếu, đột nhiên nhảy khỏi bờ tường.
“Khoan…” Trái tim Cố Chiếu muốn vọt ra khỏi cổ họng, mới hét được một nửa thì con mèo vàng đã chạy một mạch đến khe hở chưa đầy mười centimet trên cánh cửa sân thượng rồi chui vào trong đó.
Cố Chiếu kinh hãi nhìn cặp mông to lớn của Điềm Điềm biến mất sau khe cửa nhỏ hẹp, cuối cùng cô cũng biết nó trốn ra khỏi nhà bằng cách nào. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Chắc là lúc nghe điện thoại tôi quên không đóng cửa, xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.” Thẩm Quyết Tinh tiến tới nhìn chằm chằm vết nứt, cũng hơi kinh ngạc trước công phu súc cốt của Điềm Điềm.
Cố Chiếu lắc đầu, không nói gì cả, lập tức khập khiễng quay lại cửa sổ nhà mình.
Thẩm Quyết Tinh còn tưởng cô muốn bò vào nhà theo đường cũ, tâm tình phức tạp mà kiến nghị: “Hay cậu đi cửa chính đi?”
Cố Chiếu đóng cửa sổ rồi quay sang nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu: “Hả?”
Cửa sổ nhà cô không phải vấn đề, cô chỉ sợ Điềm Điềm lại chạy ra ngoài theo đường này mà thôi.
“À.” Thẩm Quyết Tinh biết mình đã hiểu lầm, xấu hổ mà hắng giọng, vội nói sang chuyện khác: “Cậu tự đi được không? Thấy cậu ngã rất nặng.”
Cố Chiếu cúi đầu nhìn xuống đầu gối mình, bên trái chỉ hơi bầm xanh, nhưng đầu gối bên phải đã trầy xước da, máu chảy đầm đìa, trông rất dọa người.
“À, đi được.” Cô đỡ tường, thong thả đi về phía cửa.
Thẩm Quyết Tinh nhìn chằm chằm một đường máu mỏng chảy dài trên đầu gối cô, dẫu biết việc mình sắp làm có thể xem như cấm kỵ nhưng anh vẫn không thể thờ ơ.
Anh cau mày thật chặt, miệng chậc một tiếng rõ to, bước tới bế ngang Cố Chiếu lên, nhanh lẹ ôm cô vào trong nhà.
Thật nhẹ.
Anh vẫn biết Cố Chiếu nhỏ gầy nhưng khi chân chính ôm cô ở trong ngực mới kinh ngạc phát hiện đối phương nhẹ đến mức nào.
Lần này, anh cẩn thận kiểm tra cánh cửa, xác nhận đã đóng lại hết mới nhẹ nhàng đưa Cố Chiếu vẻ mặt mờ mịt ngồi xuống sofa.
“Có tủ thuốc ở nhà không?” Thẩm Quyết Tinh hỏi.
Tay chân Cố Chiếu run lẩy bẩy, cô vẫn chưa hoàn hồn lại sau một màn vừa rồi.
“Rất đau à?” Thẩm Quyết Tinh hiểu lầm phản ứng của cô, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô kiểm tra, “Cử động một ngón tay đi, để tôi xem thử có bị gãy xương không.”
Cố Chiếu run còn lợi hại hơn, bàn tay vốn chỉ đau đến nóng rát, bây giờ lại có thêm một cảm giác khác, một loại cảm giác như có dòng điện chạy dọc dưới da, bị Thẩm Quyết Tinh nắm lấy, một đường lẻn đến trên mặt cô, điện giật đến mức mặt cô nóng bừng một mảng.
“Không có gãy xương…” Cố Chiếu muốn xin tha, lại không biết nên xin tha ai bây giờ.
Cô chỉ theo bản năng cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy được, rất nguy hiểm, cô rất nguy hiểm. Cô không muốn Thẩm Quyết Tinh nhìn mình, chạm vào mình, xuất hiện ở trước mặt mình nữa…
“Rốt cuộc cậu có ăn cơm tử tế không vậy?” Thẩm Quyết Tinh nắm lấy cổ tay cô, không đầu không đuôi hỏi một câu.
Trong đầu Cố Chiếu còn đang suy nghĩ biện pháp tự cứu lấy mình, căn bản không để ý Thẩm Quyết Tinh hỏi gì, chỉ theo bản năng mà “Ừm” một tiếng.
“Cổ tay này của cậu…” Thẩm Quyết Tinh chậm rãi siết năm ngón tay lại, lòng bàn tay anh rộng đến mức có thể dễ dàng bao bọc cổ tay mảnh khảnh của Cố Chiếu, “Mỏng đến mức tôi dùng lực một chút là có thể bẻ gãy.”
Anh ngước mắt lên nhìn Cố Chiếu.
Cố Chiếu ngơ ngẩn nhìn lại anh, phảng phất như bị đôi mắt đẹp đẽ ấy câu dẫn thần hồn, hoàn toàn không thể quay sang chỗ khác.
Tâm trí cô đầy những tiếng la hét, tiềm thức cô đang kêu cứu, kêu đến khàn cả giọng.
Nhưng biểu hiện của thân thể chỉ cuộn cuộn ngón tay, sau đó cô nói với Thẩm Quyết Tinh: “Hộp thuốc ở trên tủ bếp.”