Nhà của chúng ta?

Lần cuối cùng Thẩm Quyết Tinh nuôi thú cưng là hồi mẫu giáo, anh nuôi con tằm.

Mấy con tằm trắng núc ních đáng yêu đã hao phí rất nhiều tinh lực và kiên nhẫn của anh, vậy nên khi chúng nó hóa kén thành bướm, trong nháy mắt anh mở hộp giày ra liền lao về phía anh đã để lại một bóng ma tâm lý rất lớn.

Từ sau lần đó anh đã không nuôi thú cưng nữa.

Cố Chiếu muốn cho mèo vàng béo ở nhờ nhà mình, theo lý thuyết thì anh không có tư cách lên tiếng, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng, cô vẫn muốn hỏi ý kiến anh …

Cố Chiếu cảm thấy vừa rồi tâm trạng Thẩm Quyết Tinh rất vui vẻ, cô tưởng anh cũng yêu thích Điềm Điềm nên thẹn thùng cười rộ lên.

“Có được không?” Cô lại hỏi lần nữa.

Thẩm Quyết Tinh nhấc tay lên, bàn tay do dự dừng giữa không trung rồi sờ sờ đầu mèo vàng béo.

“Đương nhiên là được.”

Có lẽ Điềm Điềm trời sinh không sợ người lạ, hoặc do đã quen với Cố Chiếu, đến ở chỗ mới cũng không nhút nhát, nó đi dạo hết tất cả các phòng, cuối cùng lựa chọn ở chỗ quen thuộc nhất của mình là leo lên trên nóc tủ lạnh.

Buổi chiều Cố Chiếu không ăn chút gì, lại trải qua một phen lao lực, hơn nữa còn đang trong kỳ kinh nguyệt, sau khi sắp xếp cho Điềm Điềm xong cô liền nói mình phải về phòng ngủ, sự mệt mỏi trên khuôn mặt cô có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Cậu đợi một lát, tôi hâm lại cơm, cậu ăn rồi ngủ tiếp.” Thẩm Quyết Tinh giữ chặt cô, bắt cô ngồi vào bàn ăn.

Thao tác của anh rất nhanh, chỉ trong mấy phút, tất cả món ăn cho Cố Chiếu đều được hâm nóng.

Thật ra Cố Chiếu đã mệt đến độ không thiết ăn thiết uống nữa, nhưng ngửi thấy mùi thức ăn, lại nhìn thấy ánh mắt của "giám thị" của Thẩm Quyết Tinh ở đối diện, cô vẫn cầm lấy đôi đũa.

“Ngày mai cậu có định đi làm tình nguyện viên nữa không?” Buổi tối nhóm chat gửi đến thông báo, sáng mai tiến hành xét nghiệm virus lần thứ hai.

“Thông báo xét nghiệm virus?”

“Ừ.”

“Vậy hẳn là phải đi.”

Thẩm Quyết Tinh chống cằm, nhìn Cố Chiếu nhai nuốt cơm chậm rì rì, càng lúc anh càng thấy cô giống một con thỏ.

“Tôi đi thay cậu.”

Cố Chiếu ngẩn ra, giây tiếp theo liền bị sặc canh, ho đến kinh thiên động địa.

Thẩm Quyết Tinh nhíu mày rút khăn giấy đưa cho cô: “Nóng lắm à?”

Cố Chiếu nhận lấy che miệng lại, lắc lắc đầu.

Cơn ho giảm dần, cổ họng vẫn còn hơi khó chịu, Cố Chiếu ăn càng chậm hơn, gần như đang nhét từng hạt cơm vào miệng.

Thẩm Quyết Tinh không phải đồ ngốc, lập tức phát hiện vấn đề.

“Có chuyện gì sao?”

Cố Chiếu nhìn chằm chằm vào nửa phần cơm trắng còn lại trong chén, cô dừng đũa, ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Quyết Tinh, sau đó lại cụp mắt xuống, biểu cảm nho nhỏ trên mặt đã biến mất không dấu vết.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Thẩm Quyết Tinh đối mặt với người khác luôn có thể khách khách khí khí, duy trì vẻ ngoài bình thản, nhưng không biết vì sao, riêng với Cố Chiếu, mỗi lần nhìn cô ấp a ấp úng, anh lại thấy rất bực bội, giống như phụ huynh dạy con làm bài tập về nhà, dạy một lần không hiểu, dạy đến lần thứ hai thì giọng điệu bắt đầu gắt gỏng..

“Tôi biết…” Dưới sự áp bức của Thẩm Quyết Tinh, cuối cùng Cố Chiếu cũng mở miệng, “Tôi biết cậu không có ý đối xử đặc biệt với tôi, với ai cậu cũng cư xử như vậy cả. Cho nên, nếu tôi mà bảo cậu đừng đối tốt với tôi nữa, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy tôi rất kỳ quặc.”

Con chó hoang từ nhỏ đã bị bỏ đói, chỉ cần có người mang thức ăn thừa trong nhà cho nó, nó sẽ cảm động rơi nước mắt, điên cuồng vẫy đuôi quanh chân người đó, nhận người này là chủ nhân của nó.

Đối với Thẩm Quyết Tinh, anh chỉ đang làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng đối Cố Chiếu, phần thiện ý này đã làm bạn cùng cô suốt tuổi thanh xuân u ám, là hơi ấm giúp cô vượt qua hai năm gian nan nhất. Thẩm Quyết Tinh không biết lòng tốt kéo dài suốt mười năm qua quan trọng với cô đến nhường nào, vĩ đại đến cỡ nào. Nó to lớn đến nỗi khi bất chợt nhìn lại, Cố Chiếu còn tự thấy khiếp sợ mức độ bành trướng khổng lồ của nó trong lòng cô.

Từ lúc con người được sinh ra trên thế gian này, bọn họ sẽ không ngừng quan tâm đủ mọi chuyện, đồng thời cũng sẽ bị vướng bận đủ mọi chuyện.

Trong lòng Cố Chiếu từng vướng bận ba quả bóng bay.

Một cái là ông nội, khi cô học năm hai phổ thông, ông vì bệnh tật mà ly thế, quả bóng bay ấy đã bay đi mất. Một cái khác là bà nội, khi cô học năm cuối đại học, bà ngoài ý muốn mà rời xa cô, quả bóng bay ấy cũng bay đi mất.

Bây giờ trong lòng cô chỉ còn lại một quả bóng bay tên là “Thẩm Quyết Tinh”. Cô từng cho rằng nó đã khô quắt lại, giống như con mèo thoạt nhìn thì béo ú, sau khi ướt nước mới phát hiện chỉ là béo giả, tình cảm ấy dường như chỉ giả vờ tấn công cô rồi lẩn trốn mất, chẳng khác nào đùa giỡn…

Nhưng sau khi gặp lại Thẩm Quyết Tinh, quả bóng bay ấy phồng lên với tốc độ kinh người, giờ đây nó không chỉ ngoi lên từ đống tro tàn mà còn móc lấy da thịt cô, kéo trái tim cô bay lên cao, khiến cô luôn sợ hãi trái tim mình sẽ bay ra khỏi lồng ngực, bay đến nơi mình không kiểm soát được nữa.

Giọng nói Cố Chiếu mang theo nỗi buồn sâu thẳm: “Lần này không có cô giáo ở đây nhờ vả cậu nữa, cậu đừng thương hại tôi có được không, có thể nào … đừng đối xử tốt với tôi nữa không?”

Thẩm Quyết Tinh ngẩn ngơ đặt tay xuống, nhìn chằm chằm Cố Chiếu ở đối diện.

Cố Chiếu: “Cây kéo trong tay cậu, mau chọc thủng bóng bay đi.”

Thẩm Quyết Tinh không biết bóng bay trong lời Cố Chiếu là thứ gì, nhưng anh đại khái có thể đoán được.

Anh trầm mặc, nghiêm túc suy nghĩ những gì cô vừa nói.

Kể từ khi anh dọn vào ngôi nhà này, anh đã cố gắng hết sức để khiến mình trông giống một “vị khách” đủ tư cách ở lại, nghĩ rằng làm như vậy sẽ khiến Cố Chiếu thoải mái hơn, nhưng dường như đã phản tác dụng.

Thay vì cố gắng không mang phiền phức đến cho chủ nhà, bây giờ anh nên thực hiện “giữ khoảng cách” thì tốt hơn.

“Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không thấu đáo.”

Cố Chiếu lắc đầu, trong lòng thở dài mà suy nghĩ: Đột nhiên bắt Thẩm Quyết Tinh làm người xấu thật khó cho anh quá, người xấu sẽ không ôm hết lỗi lầm về phía mình.

“Cậu đi tắm đi, ở đây để tôi dọn dẹp là được.” Cố Chiếu cố ý đổi chủ đề.

Thẩm Quyết Tinh cảm nhận được anh nhưng không nói gì, đứng dậy rời đi.

Đối diện với chiếc ghế trống ở trước mặt, Cố Chiếu không còn tâm trạng ăn cơm, cô đổ hết phần thức ăn còn lại vào một chỗ rồi bỏ vào thùng rác.

Con mèo vàng béo nhìn thấy hết thảy, liếm liếm móng vuốt của mình.

Sáng sớm hôm sau, tuy cả người Cố Chiếu vẫn còn đau nhức nhưng cô vẫn cứng rắn bò dậy, trước lúc ra cửa còn đổ thêm một ít thức ăn mèo cho Điềm Điềm cũng dậy sớm giống như mình.

Không biết Thẩm Quyết Tinh có bị cô đánh thức hay không, nhưng mãi đến khi cô đi ra ngoài đối phương vẫn rất an tĩnh, trông có vẻ vẫn đang ngủ say.

Khu chung cư cũ như láng giềng ở quê, bất cứ tin tức gì cũng lan truyền rất nhanh. Chuyện xe cứu thương tiến vào khu dân cư ngày hôm qua đã bị cư dân truyền tai nhau từ sáng sớm tinh mơ.

“Tiểu Cố, là tòa của em đúng không? Ngày hôm qua chị nhìn từ ban công thì thấy quản lý Vương giúp đỡ nâng một người đi xuống lầu.”

Cố Chiếu đang kéo khóa của bộ đồ bảo hộ, nghe vậy liền nhìn về Trương Nhã vừa đặt câu hỏi, gật đầu nói: “Là tòa của em, ông cụ Lưu sống ở đối diện.”

Chủ nhiệm Thạch lanh lẹ mặc xong đồ bảo hộ, vừa điều chỉnh găng tay vừa nói: “Tôi biết bọn họ, là một đôi vợ chồng già. Ông cụ trước đây bị trúng gió một lần, chân không được tốt lắm, mấy năm nay đầu óc cũng hồ đồ, bà cụ chăm sóc rất cực khổ. Nếu lần này ông cụ lại chuyển biến xấu hơn, phỏng chừng một mình bà cụ không lo xuể, chắc phải thuê người chăm sóc.”

Trương Nhã: “Bây giờ thuê người chắc cũng phải tốn bốn năm ngàn nhỉ?”

Chủ nhiệm Thạch: “Không đủ không đủ, nếu tự đi lại được thì còn có giá bốn năm ngàn, còn người bị liệt không đi được thì kiểu gì cũng phải sáu ngàn trở lên.”

Trương Nhã líu lưỡi: “Đắt như vậy à, gửi vào viện dưỡng lão chắc sẽ đỡ hơn.”

Chủ nhiệm Thạch cười: “Cô tưởng viện dưỡng lão bây giờ rẻ tiền lắm à? Tiểu Cố, viện dưỡng lão chỗ cháu một giường là bao nhiêu tiền?”

Công việc của Cố Chiếu đúng lúc ở phương diện này, cố nhớ lại bèn nói: “Chỗ cháu có phòng bảy người và phòng ba người. Phòng bảy người là 1.800 một tháng, phòng ba người là 2.000 một tháng. Tùy theo tình trạng tàn tật và sa sút trí tuệ thì thu phí hộ lý khác nhau, nếu là bại liệt cộng với lẫn trí thì phí hộ lý là 100 tệ một ngày, phòng hai người ở khu suy giảm trí tuệ là 2500 một tháng. Tiền cơm đều thống nhất là 30 tệ một ngày. Ngoài ra, cần phải gửi thêm một khoản dự trữ 6000 tệ dùng để khám bệnh khẩn cấp hoặc chi trả hóa đơn gì đó.”

Trương Nhã tính lại: “Một tháng ba mươi ngày, phí hộ lý phí là 3000, thêm phí giường ngủ và tiền cơm là… sáu ngàn bốn.”

Tính như vậy, hóa ra cũng không khác giá thuê bảo mẫu là bao.

Chủ nhiệm Thạch có chút ngạc nhiên: “Vậy thì viện dưỡng lão chỗ Tiểu Cố còn khá rẻ, tôi có một người bạn học cũ dự tính mấy năm nữa sẽ vào viện dưỡng lão sống, hỏi thăm một chút, chỗ tương tự như vậy thì đắt đến mức vô lý, hoặc là dạng không có giường ngủ. Viện dưỡng lão của cháu tên là gì vậy? Bác sẽ về kêu bạn học mình đi xem thử.”

“Tên là “Thiện Từ Gia Viên’ ạ, cũng ở cùng quận chúng ta, bác lên mạng tra một cái là thấy ngay.” Cố Chiếu nói.

Ba người họ thay quần áo xong thì thực hiện nhiệm vụ theo quy trình trước đó, ngay ngắn trật tự mà khai triển công tác xét nghiệm virus. Rất nhanh đã đến phiên tòa nhà số 3.

Thẩm Quyết Tinh lần này vẫn đi ở phía sau, cách người phía trước ba mét, chờ những người khác đi hết mới chậm rãi tiến lên. Anh không dừng lại trước mặt Cố Chiếu, thậm chí còn không nói chuyện với cô, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.

Khi anh đi qua trước mặt cô, lông mi Cố Chiếu run rẩy, sau đó mấp máy môi đánh dấu bên cạnh tên Thẩm Quyết Tinh trên bảng biểu.

Trương Nhã đến gần, thu hết mọi thứ vào trong mắt, tranh thủ lúc không có người phía sau, đi đến bên cạnh Cố Chiếu nhỏ giọng nói: “Sao vậy, cặp tình nhân cãi nhau rồi à?”

Cố Chiếu cười cười, không nói gì.

“Ở với nhau cả ngày cũng không tốt đâu, chị và chồng mình cũng như thế. Lúc trước chị đi ra ngoài làm việc, anh ấy ở nhà chăm con, công việc của chị rất bận rộn, suốt ngày đi sớm về trễ, còn cảm thấy mình nợ anh ấy rất nhiều, kết quả mấy ngày nay mỗi ngày 24 tiếng đều dính chung một chỗ, anh ấy nhìn chị thấy phiền, chị nhìn anh ấy càng thấy phiền hơn.” Trương Nhã tiếp tục nói, “Nhưng dù cãi cọ ồn ào thế nào, bọn chị vẫn đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, qua một đêm là không giận nữa. Có chuyện gì cứ nói ra là được, đừng giữ trong lòng, lâu ngày sẽ tổn thương tình cảm.”

Nhưng Cố Chiếu đây là nói ra hết mới thành như vậy.

Cố Chiếu thầm than trong lòng, ngoài miệng đồng ý: “Vâng, em biết rồi chị Tiểu Nhã.”

Rất nhanh đã đến giữa trưa, quản lý Vương đi từ điểm xét nghiệm virus bên kia sang điểm bên đây, nói con cái của bà cụ Lý đã đến, đang ở bên ngoài khu dân cư, đưa chìa khóa nhà cho ông ấy nhờ hỗ trợ gói ghém quần áo trong nhà.

“Vậy bác đợi một lát, chúng ta cùng nhau đi.” Cố Chiếu bên này đã đến lượt những người cuối cùng, sau khi đăng ký xong cô vội vàng vào phòng thay quần áo, cởi đồ bảo hộ ra, lấy di động, cùng quản lý Vương đi thẳng lên nhà bà cụ Lý.

Mấy ngày nay thời tiết ngày càng nóng bức, hai người lấy mấy bộ quần áo mùa hè cất vào trong chiếc túi bảo vệ môi trường cỡ lớn, ước chừng chất đầy hết ba túi.

“Hiện tại chỉ có một người nhà được đi vào khu nội trú của bệnh viện, vào rồi sẽ không thể đổi người, ông lão đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, hai đứa con vốn dĩ dự định để anh cả đi vào chăm ba, kết quả là bà Lý không chịu, muốn tự mình chăm sóc ông lão.” Quản lý Vương nói tới đây, lắc lắc đầu, “Bác nghe giọng điệu của người con lớn, e là ông lão không ổn lắm.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Trong tay Quản lý Vương xách hai cái túi, Cố Chiếu xách theo một cái, hai người một trước một sau đi trên cầu thang.

“Chắc là bà cũng sợ… sợ không được nhìn mặt ông lần cuối.” Cố Chiếu nói, lại nhớ tới ông nội mình.

Dây thừng luôn đứt ở nơi mảnh, vận rủi chỉ tìm người mệnh khổ. Khi Cố Chiếu đang học cấp hai, ông nội cô được chẩn đoán mắc bệnh ung thư tuyến tiền liệt, sau khi biết tiến trình phát triển và phí trị liệu, ông nội không chịu làm phẫu thuật mà lựa chọn điều trị kéo dài.

Ông nói, ông sống đến từng tuổi này rồi, thật sự không muốn lăn lộn thêm nữa, hao tài tốn của. Hết thảy đều là số mệnh. Ông trời khiến ông trung niên mất con trai, lão niên bị ung thư, đây đều là mệnh.

“Haizz, vạn sự đều là mệnh, tránh không khỏi.”

Khi đó Cố Chiếu còn nhỏ tuổi, ông bà nội đi khám bệnh về đều lừa gạt cô, lúc đó bọn họ cũng không nói với cô quá cặn kẽ, chuyện xảy ra sau đó là bà nội cô kể lại. Những lời nói của bà đều trở nên mơ hồ, chỉ duy nhất câu nói ấy, giọng điệu bất đắc dĩ khi ấy, vẻ mặt chấp nhận sofan ấy, đến nay vẫn khắc sâu trong lòng Cố Chiếu.

Lúc ông nội cô qua đời, Cố Chiếu đang ở lớp học, chủ nhiệm lớp là cô giáo Lý gọi cô ra ngoài một chút, trong lòng cô liền có dự cảm không lành, kết quả vừa ra khỏi lớp học cô liền nhìn thấy bà nội mình vành mắt đỏ hoe đứng trên hành lang.

“Tiểu Chiếu, ông nội đi rồi.” Bà nội cố nén nước mắt, nắm lấy tay Cố Chiếu thật chặt.

Hai ngày trước, ông nội vốn luôn ăn uống không vào đột nhiên có tinh thần hơn hẳn. Cố Chiếu nhớ rõ buổi sáng lúc cô ra khỏi nhà, ông nội còn nói sắp tới sinh nhật mình rồi, dặn Cố Chiếu tan học về nhà nếu đi ngang qua tiệm bánh ngọt, hãy mua cho ông một miếng bánh nhỏ, ông muốn nếm thử một miếng, phần còn lại sẽ để cho Cố Chiếu ăn.

Mặc dù Cố Chiếu cười nhạo ông nội tham ăn nhưng trong lòng vẫn hạ quyết tâm, sau khi tan học cô sẽ mua một chiếc bánh sinh nhật thật to với rất nhiều trái cây phía trên. Cô phải thắp nến sinh nhật cho ông nội, hát một bài chúc mừng, sau đó cắt một miếng bánh lớn cho ông ăn.

Chỉ còn vài tiếng nữa là tan học nhưng cuối cùng ông nội cô lại không thể ăn bánh sinh nhật cô mua. Đây là tiếc nuối cả đời của Cố Chiếu, nếu có thể, cô sẵn sàng dùng mọi thứ đổi lấy một cơ hội được quay lại ngày hôm đó.

Đáng tiếc, trên đời này không tồn tại chữ “nếu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play