Đến tám giờ hơn, Thẩm Quyết Tinh thấy Cố Chiếu vẫn chưa dậy nên định dùng màng bọc thực phẩm bọc kín đồ ăn trên bàn rồi cho tất cả vào tủ lạnh.
Đúng lúc anh đang bọc, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.
“Tiểu Chiếu à, cứu mạng! Lớn chuyện rồi Tiểu Chiếu ơi! Sắp mất mạng rồi, phải làm sao bây giờ!”
Thẩm Quyết Tinh vừa nghe thấy giọng nói giống như của bà cụ Lý ở đối diện, lập tức nhanh chóng đi ra mở cửa.
Lý Quế Hương mặt mày tái mét đứng ở ngoài, cửa vừa mở ra đã nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Quyết Tinh, nước mắt sắp trào ra: “Tiểu tử, cháu mau đến giúp bà xem ông già nhà bà với, ông ấy hình như không xong rồi, mới vừa nãy bà gọi thế nào ông ấy cũng không phản ứng!”
Mạng người nguy cấp, Thẩm Quyết Tinh không dám chậm trễ, không thèm đóng cửa lại đã xông thẳng qua nhà đối diện.
Ông cụ Lưu đang nằm trên giường trong phòng ngủ, trên người đắp chăn, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Thẩm Quyết Tinh kiểm tra hô hấp của đối phương, sờ sờ mạch đập, vẫn còn dấu hiệu của sự sống.
Anh không dám lãng phí thời gian, trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm gọi 120. Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, nữ nhân viên trực đường dây bên kia sau khi hiểu đại khái tình huống, liền điều xe cứu thương đi, nhẹ giọng yêu cầu Thẩm Quyết Tinh giữ bình tĩnh, nghe cô ấy chỉ huy.
“Cô cứ nói.” Thẩm Quyết Tinh bật loa ngoài điện thoại lên, đặt trên tủ đầu giường.
“Trước hết phải đảm bảo đường thở của bệnh nhân không bị cản trở, nếu mang răng giả thì phải tháo ra, nếu nằm ngửa thì nên kê đầu sang một bên để đầu phòng trường hợp đầu lưỡi chặn kín đường thở.”
“Không có răng giả, ông ấy không mang răng giả!” Bà cụ Lý đứng ở cuối giường, hai tay đặt trước ngực khẩn trương xoắn chặt vào nhau.
Thẩm Quyết Tinh cẩn thận quay đầu ông cụ Lưu sang một bên: “Xoay đầu xong rồi!”
“Làm tốt lắm, xe cứu thương đang trên đường đến, tiếp theo phải quan sát kỹ nhịp thở của bệnh nhân, nếu phát hiện tần suất hô hấp kéo dài hơn hoặc không thở được thì phải tiến hành ép tim ngay lập tức .Ngoài ra, không được tự ý di chuyển cơ thể người bệnh, cởi cúc cổ áo của người bệnh, cố gắng giữ cho không khí trong phòng được thông thoáng.”
Bà cụ Lý nghe vậy lập tức mở hết cửa ra vào và cửa sổ phòng.
“Nếu bệnh nhân đang lên cơn co giật, không cần cưỡng chế chân tay hoặc đưa bất cứ thứ gì vào miệng, duy trì môi trường yên tĩnh và ánh sáng dịu nhẹ, dời các đồ vật sắc nhọn ra xa là được.”
“Xe cứu thương sẽ đến nhanh thôi, xin hãy chuẩn bị thẻ bảo hiểm y tế và chứng minh thư của bệnh nhân, bởi vì khu dân cư chỗ anh vẫn đang bị phong tỏa, người nhà chú ý đeo khẩu trang, theo xe đến bệnh viện.”
“Được được được! Tôi vẫn luôn giữ kỹ thẻ bảo hiểm y tế của ông ấy, đang ở trong ngăn kéo.” Bà cụ Lý nói xong thì chạy ra bên ngoài, sau khi lục lọi trong phòng khách một hồi lại cầm một bao nilon chạy trở về, “Tìm được rồi, tìm được rồi!”
“Hiện giờ hô hấp của bệnh nhân như thế nào?” Nhân viên trực điện thoại hỏi.
Thẩm Quyết Tinh quỳ ở mép giường, ngón tay áp sát động mạch cổ của ông cụ Lưu, quan sát lồng ngực đối phương phập phồng, không dám chớp mắt.
“Tần suất hô hấp hình như đã giảm xuống." Đầu ngón tay anh bắt đầu rịn mồ hôi.
“Anh đã từng học ép tim chưa?”
“Chưa học.” Khi ở nước ngoài Thẩm Quyết Tinh đã làm tình nguyện viên cho một cuộc đua Marathon, từng nhìn thấy hiện trường cấp cứu. Nhưng nhìn thấy là một chuyện, tự mình làm lại là chuyện khác. Rõ ràng anh chỉ đang quỳ như thế này, không hề làm gì gắng sức nhưng lại cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu nghẹt lại.
Đây là lần anh tiếp cận gần với cái chết nhất.
“Không sao đâu, tôi sẽ hướng dẫn anh. Bây giờ anh hãy áp mặt vào gần miệng và mũi của bệnh nhân, cảm nhận hơi thở bằng tai, dùng mắt để quan sát sự lên xuống của lồng ngực. Hô hấp có yếu ớt hơn lúc nãy không?”
Thẩm Quyết Tinh quan sát một lúc, sắc mặt đột nhiên khẽ biến: “Hình như… không còn thở nữa.”
Trong nháy mắt, bà cụ Lý hét lên một tiếng, gấp đến độ giậm chân: “Ông già ông đừng ngủ nữa mau tỉnh lại đi! Tôi phải làm sao đây, làm sao bây giờ!”
Thẩm Quyết Tinh không còn hơi đâu mà trấn an bà ấy, toàn bộ tâm trí anh đều tập trung muốn cứu sống ông cụ Lưu. Anh đưa điện thoại di động lại gần, hỏi nhân viên trực đường dây tiếp theo phải làm thế nào.
“Được, đừng lo lắng, tiếp theo anh làm như tôi nói. Mở rộng bàn tay phải, đặt lòng bàn tay vào giữa đường nối hai đầu ngực của người bệnh, đưa năm ngón tay trái chồng lên bàn tay phải, chú ý không để các đầu ngón tay chạm vào thành ngực…”
Theo hướng dẫn của nhân viên trực đường dây, Thẩm Quyết Tinh đặt cánh tay mình thành góc 90° so với cơ thể người bệnh, dùng trọng lượng toàn thân ấn xuống, giữ nguyên tần suất ấn xuống hai lần mỗi giây.
Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn vững vàng mà bình tĩnh: “Ép tim ngoài lồng ngực thì phải ấn xương sườn xuống 5-6 centimet mới có hiệu quả. Ấn xuống đúng vị trí, khi bị dội lại cứ để cho lồng ngực đàn hồi tự nhiên, lưu ý không bỏ tay ra khỏi cơ thể người bệnh.”
Ấn ngoài tim tốn rất nhiều thể lực, chỉ trong vài phút, Thẩm Quyết Tinh liền cảm thấy sức mạnh nhanh chóng tiêu hao, có thể hai ba phút sau anh sẽ không có cách nào tiếp tục duy trì tần suất này.
“Ôi ông già ơi, phải làm sao bây giờ đây, ông không được có mệnh hệ gì!” Bà cụ Lý chắp hai tay trước ngực, không biết đang cầu trời đất phương nào.
Mồ hôi Thẩm Quyết Tinh chảy ròng ròng hai bên thái dương, hô hấp anh dần trở nên nặng nề hơn, cánh tay cũng nhức đến mức không nhấc lên nổi.
Phải gọi người tới hỗ trợ mới được…
Trong đầu Thẩm Quyết Tinh vừa xẹt qua suy nghĩ như vậy, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa.
“Bà ơi, có chuyện gì vậy?”
Cố Chiếu mặc áo ngủ màu trắng, tóc xã tán loạn trên đầu vai, mắt kính cũng không mang, mang dép lê đi trong nhà chạy sang đây.
Bà cụ Lý thấy cô thì vội vàng chạy tới: “Tiểu Chiếu à, ông già sắp không xong rồi, đã gọi xe cứu thương nhưng không biết bao giờ mới tới, phải làm sao bây giờ…”
Trong viện dưỡng lão Cố Chiếu làm việc, 80% đều là những người già hơn 70 tuổi, đa số bọn họ đều có bệnh nền trong người, nói cô quá quen với cảnh sinh tử thì có hơi khoa trương, nhưng mấy năm nay quả thật cô đã gặp rất nhiều trường hợp nghiêm trọng cần phải bình tĩnh đối mặt.
“Bà đừng lo lắng…” Nhanh chóng đánh giá tình hình hiện tại, một bên Cố Chiếu tránh khỏi tay bà Lý, một bên nhanh chóng đi đến bên cạnh Thẩm Quyết Tinh, “Trước tiên bà cứ xuống dưới lầu chờ xe cứu thương đến rồi đón bọn họ đi, ở đây có cháu và Thẩm Quyết Tinh rồi, bà không cần lo.”
Nói xong, cô không chú ý đến bà cụ Lý nữa mà chuyển hết sự tập trung sang ông cụ Lưu ở bên này.
Cô đá văng dép lê, trực tiếp bò lên giường, đi sang phía đối diện Thẩm Quyết Tinh, tự buộc tóc mình lên.
“Tôi đếm đến ba, cậu tránh sang một bên nhé.”
Thẩm Quyết Tinh không đáp lời, chỉ gật gật đầu, khi Cố Chiếu đếm tới ba, thân thể anh trực tiếp ngã ngồi về phía sau.
Cố Chiếu tiếp nhận anh và tiếp tục ép tim ngoài lồng ngực cho ông cụ Lưu.
Dưới cơn mỏi mệt ập đến như biển kêu núi gầm, Thẩm Quyết Tinh còn lại chút sức lực kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Cố Chiếu.
Nhanh chóng ấn xuống từng cái từng cái một, Cố Chiếu thay thế trái tim đã ngừng đập vận chuyển máu đi khắp nơi trên cơ thể ông cụ Lưu, kéo dài sinh mệnh cho ông ấy. Cho dù là tư thế hay sức lực đều không có một chỗ sai. Khó có thể tưởng tượng được một thân thể nhỏ bé như vậy mà lại ẩn chứa một sức mạnh bùng phát to lớn đến thế.
Quả thực Thẩm Quyết Tinh không thể xem người ngay trước mắt này là một với Cố Chiếu vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, không dám nhìn thẳng mình, nói chuyện thì lắp bắp của mọi ngày.
Cô giống như đã biến thành một người khác.
“Tình hình thế nào?” Nhân viên trực đường dây ở đầu bên kia hỏi.
Tiêu hao thể lực quá độ, Thẩm Quyết Tinh tê liệt ngồi sang một bên ,há miệng thở hồng hộc, anh cầm di động lên rồi nhìn chằm chằm vào gương mặt Cố Chiếu, nói: “Cứu tinh đến rồi.”
Lý Quế Hương nóng ruột nhưng vẫn nghe lời, Cố Chiếu bảo bà ấy xuống dưới lầu chờ, bà ấy liền nhanh chóng chạy xuống lầu. Vừa đến dưới lầu đã thấy xe cấp cứu chạy vào cổng lớn khu dân cư ở đằng xa.
Bà mạnh mẽ múa may hai tay, gần như muốn nhảy dựng lên: “Bên đây bên đây, ở chỗ này!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Xe cứu thương lao thẳng về phía bà, chờ đến gần, Lý Quế Hương mới phát hiện quản lý Vương đang lái chiếc xe trợ động đi theo bên cạnh xe cứu thương, hẳn là đang dẫn đường.
“Bà cụ, sao vậy?” Quản lý Vương dừng xe lại, trước tiên hỏi Lý Quế Hương tình huống hiện tại.
“Dù tôi có gọi thế nào ông nhà tôi cũng không thức dậy, có lẽ là nhồi máu não, hiện giờ ông ấy không còn thở nữa, Tiểu Chiếu và bạn trai đang cấp cứu cho ông ấy, bảo tôi xuống dưới chờ xe cứu thương đến.” Lý Quế Hương nói.
Quản lý Vương kêu bà cụ bình tĩnh, đừng lo quá, bản thân mình tiếp đón nhân viên cấp cứu đang sốt ruột, dẫn bọn họ đi lên lầu.
Khi nhân viên cấp cứu mặc đồ bảo hộ tiến vào trong nhà, Cố Chiếu đang chuẩn bị thực hiện lần hồi sức tim phổi thứ ba.
“Chúng tôi đến đây.” Bác sĩ trẻ tuổi nói.
Cố Chiếu vội vàng ngồi dậy lui về, xác nhận bác sĩ đã thuận lợi tiếp nhận cô, lúc này mới leo xuống giường từ bên kia. Ngay khi chân cô vừa chạm đất, cô loạng choạng suýt ngã.
Quản lý Vương và Thẩm Quyết Tinh thấy thế đồng thời xông lên, Thẩm Quyết Tinh nhanh hơn một bước đỡ lấy Cố Chiếu, ôm cô lui sang một bên.
“Cậu không sao chứ?”
Đôi tay Cố Chiếu không ngăn được mà run rẩy, thân thể dựa vào Thẩm Quyết Tinh mềm oặt không còn chút sức lực nào. Cô áp trán vào ngực đối phương, lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao.
“Nhân viên cấp cứu tới rồi phải không?”
Thẩm Quyết Tinh hơi lo lắng cho trạng thái Cố Chiếu, đang muốn ôm cô về nhà nghỉ ngơi thì nghe thấy một giọng nói vang lên từ điện thoại vẫn chưa cúp máy, anh vội giơ điện thoại lên trả lời: “Nhân viên cấp cứu đã đến, cảm ơn rất nhiều.”
Ngữ khí nhân viên trực tổng đài vẫn bình tĩnh nhưng dường như cũng nhẹ nhàng thở ra: “Vậy được. Thế thì tôi cúp máy đây, xin chúc sức khỏe.”
Sau khi cúp điện thoại, như thể lời nói của nhân viên tổng đài có một ma lực khó tả nào đó, mới vừa rồi máy đo nhịp tim còn im lìm một mảng, đột nhiên xuất hiện một dao động sinh mệnh nho nhỏ.
“Có nhịp tim đập, có nhịp tim đập…” Những nhân viên cấp cứu đang theo dõi màn hình cho hay.
Ấn liên tục, dao động nho nhỏ nối tiếp nhau, dần dần tạo thành một gợn sóng có quy luật.
Ngay sau đó, nhân viên cấp cứu lại nói: "Đã khôi phục nhịp xoang!"
Nghe thấy câu này, ngay cả quản lý Vương không có kiến thức y học cũng có thể hiểu được, qua trận đua với Tử Thần này, ông cụ Lưu đã tạm thời được mọi người hợp sức kéo về nhân gian.
Sau khi nhịp tim ổn định, nhân viên y tế muốn chuyển bệnh nhân lên xe cấp cứu. Nhưng không gian trong nhà Lý Quế Hương có hạn, giường cáng chỉ có thể tới ngay cửa phòng ngủ, nhân viên cấp cứu đành phải nhờ đến Thẩm Quyết Tinh và quản lý Vương giúp đỡ.
“Xin hai vị giúp chúng tôi một chút, nắm lấy bốn góc của tấm trải giường, cùng nhau nâng người bệnh lên trên cáng cứu thương.”
Cố Chiếu vốn muốn giúp đỡ, nhưng vừa định đi về phía trước đã bị cánh tay Thẩm Quyết Tinh cản trở về.
“Đứng sang một bên đi.” Khóe mắt anh liếc nhìn Cố Chiếu, trên mặt viết một hàng chữ to chói lọi — bản thân mấy cân mấy lượng mà cũng không biết sao?
Cố Chiếu bị ánh mắt anh dọa sợ, tim run rẩy, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dựa vào tường.
“Một, hai, ba!”
Cuối cùng hô lên một tiếng, ông cụ Lưu hôn mê bất tỉnh trên khăn trải giường được nhóm Thẩm Quyết Tinh nâng lên, nhanh chóng di chuyển tới trên cáng cứu thương ngoài cửa.
Lý Quế Hương vẫn luôn quan sát ở ngoài, thấy ông bạn già của mình được nâng ra, vội vàng chạy sang: “Lão già ơi lão già! Phải cố lên có nghe thấy không, nhất định phải cố gắng!” Sau khi dặn dò người bạn già không biết có nghe được không, bà ấy lại quay sang Cố Chiếu, Thẩm Quyết Tinh và quản lý Vương đứng ở bên cạnh, liên tục nói cảm ơn, “Cảm ơn cảm ơn, đêm nay phải cám ơn mọi người thật nhiều.”
Cáng cứu thương mau chóng được đẩy đi, bà ấy cũng chỉ cảm ơn vội vã rồi đuổi theo.
“Bà chậm một chút, đừng vội, từ từ đi…” Lý Quế Hương đuổi theo cáng cứu thương, quản lý Vương đuổi theo bà ấy, đoàn người mênh mông cuồn cuộn kéo nhau ra khỏi cửa hành lang.
Một khắc trước còn nhốn nháo ầm ĩ trong phòng, ngay sau đó chỉ còn lại hai người Thẩm Quyết Tinh và Cố Chiếu.
Cố Chiếu cả người mệt mỏi, sau lưng ướt đẫm. Cô giơ tay xoa xoa mồ hôi trên cổ, cô và Thẩm Quyết Tinh liếc nhìn nhau không một tiếng động, không ai nói lời nào, đột nhiên cả hai cùng bật cười.
Cũng không biết đang cười cái gì, bản thân Cố Chiếu cảm thấy không thể hiểu nổi. Chỉ là cô nhìn mặt Thẩm Quyết Tinh, thấy anh hơi chật vật sau hiểm cảnh, tự nhiên cô lại cười. Cố Chiếu đoán hẳn là Thẩm Quyết Tinh cũng giống như mình.
Thẩm Quyết Tinh: “Tôi thấy tư thế của cậu rất chuẩn, cậu đã từng học chuyên môn cấp cứu rồi à?”
Bà cụ Lý vội vàng rời đi, cửa nhà không đóng, đèn cũng không tắt, Thẩm Quyết Tinh và Cố Chiếu đành phải giúp bà ấy kiểm tra từng chút, đóng hết cửa lại.
“Lúc trước tham gia thi lấy chứng chỉ công tác xã hội, tôi tiện tay đăng ký chương trình học Heart Saver.”
Có chứng chỉ điều dưỡng sơ cấp, trung cấp, cao cấp, năm đó vì muốn chăm sóc bà nội tốt hơn, lúc thi chứng chỉ điều dưỡng cô cũng tiện thể học luôn môn cấp cứu. Tính thời gian một chút, chắc năm nay đã thi được chứng chỉ điều dưỡng trung cấp.
Cố Chiếu kiểm tra bếp gas, quay đầu lại, vừa hay bắt gặp một cặp mắt xanh lục phía trên tủ lạnh.
“Hóa ra là vậy.” Thẩm Quyết Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thảo nào nhìn chuyên nghiệp như vậy.
Anh đã kiểm tra tất cả các phòng còn lại, đứng chờ ở ngoài cửa, thấy Cố Chiếu chậm chạp mãi không ra bèn đi vào phòng bếp.
“Vẫn chưa xong à?”
“Ừ… Còn một chút nữa!” Đôi tay Cố Chiếu giơ lên cao, nhón mũi chân hết cỡ, cố gắng với tới con mèo vàng béo trên nóc tủ lạnh. Nhưng chiều cao cô có hạn, con mèo lại rất không hợp tác, chỉ ngồi ở chỗ kia nhìn cô như nhìn một đứa ngốc, không hề động đậy chút nào.
Thẩm Quyết Tinh nhìn chăm chú vào đầu ngón tay đang run rẩy của Cố Chiếu, ý cười trên khóe môi bất giác sâu hơn.
Bản thân là thỏ mà sao lại không biết nhảy cao lên nhỉ?
“Muốn bắt nó đúng không? Để tôi làm cho.”
Anh ấn bả vai Cố Chiếu lại, kéo cô đứng sang một bên, sau đó nhẹ nhàng vươn tay ra xách con mèo vàng béo trên nóc tủ lạnh xuống.
“Điềm Điềm à!” Cố Chiếu bước đến ôm chặt lấy mèo vàng béo, trấn an mà xoa xoa cái đầu tròn vo của nó.
“Sau đó thì sao? Muốn bắt nó làm gì?”
Cố Chiếu ước lượng quả cam béo ú trong lòng ngực, nắm lấy hai chân mang “bao tay trắng” của con mèo, vẫy vẫy về phía Thẩm Quyết Tinh, dùng giọng điệu ngọt ngào chỉ dành cho động vật nhỏ mà hỏi anh: “Nếu để Điềm Điềm ở nhà của chúng ta mấy hôm thì cậu có thấy phiền không?”