Cơ thể Cố Chiếu vẫn rất khó chịu, cô ngồi dậy ăn một chút rồi lại nằm xuống.
Mặc dù Thẩm Quyết Tinh nói muốn cô nghỉ ngơi nhưng cô vẫn không yên tâm lắm, muốn biết phương thức thống kê “hiệu suất cao” trong lời đối phương là như thế nào, liền nằm trên giường ôm điện thoại di động không ngừng theo dõi tin nhắn trong nhóm.
Sau khi Thẩm Quyết Tinh tham gia nhóm liền tự đổi nickname của mình thành số nhà Cố Chiếu dựa theo phương thức của nhóm chat, cũng không nói chuyện, thông báo anh vào nhóm chat nhanh chóng bị các tin nhắn trò chuyện đẩy lên, không một ai chú ý.
Đại khái hơn mười phút sau, Wechat ID của một vệ tinh nhân tạo trôi nổi trong vũ trụ đã gửi vào trong nhóm tin nhắn đầu tiên.
“Chủ nhóm cấp cho quyền quản lý với.”
Quản lý Vương: “…”
Quản lý Vương: “Cậu là?”
Cố Chiếu vội vàng nhắn tin riêng với quản lý Vương.
“Là bạn trai cháu, hôm nay cháu hơi không khỏe, anh ấy nói muốn giúp cháu thống kê thông tin kháng nguyên.”
Bây giờ cô đã rất thành thạo, lúc gõ ra hai chữ “bạn trai” hoàn toàn không chột dạ chút nào.
Quản lý Vương: “À à, ra là như vậy, bác chỉ muốn biết rõ người này là ai mà thôi.”
Thẩm Quyết Tinh nhanh chóng trở thành quản trị viên nhóm giống như Cố Chiếu. Phong cách nói chuyện trực tuyến của anh còn sắc sảo dứt khoát hơn ở ngoài đời, gần như không có lấy một chữ vô nghĩa.
“Mọi người vui lòng truy cập liên kết và tải lên thông tin kháng nguyên theo lời nhắc.” Anh không hề báo trước mà đã đăng một thông báo vào trong nhóm, tiếp theo quăng vào đó một cái liên kết.
Cố Chiếu nhìn vào "Danh sách việc cần làm" xuất hiện phía trên trường nhập liệu của mình rồi nhấp vào nó. Giao diện nhảy ra cực kì đơn sơ, chữ cái in đậm cực lớn, viết rằng “Vui lòng điền số nhà vào ô bên phải (ví dụ: nếu ở phòng 101 tòa số 1, vui lòng điền vào 01101)”, “Sau khi điền số nhà, xin bấm vào đây để chuyển sang trang tiếp theo”.
Chữ viết thực sự rất lớn, lớn đến nỗi ngay cả một người hơi cận thị như Cố Chiếu có đưa thẳng cánh tay vẫn đọc rất rõ ràng.
Theo đúng như yêu cầu, Cố Chiếu điền xong số nhà thì nhấn sang trang tiếp theo.
Vẫn là phông chữ đậm như cũ, một trang mới xuất hiện tên của Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh, bên phải có một nút bấm tải lên. “Bấm vào đây để tải ảnh lên”, “Nếu chụp ảnh chung vui lòng tải lên nhiều lần”, “Sau khi tải lên vui lòng bấm vào đây để kết thúc”.
Nhìn hai cái tên dưới "03301", bố cục bình thường, màu chữ kiểu chữ bình thường, Cố Chiếu chạm vào màn hình, trong lòng dâng lên cảm khái vô hạn. Ai mà ngờ được tên của bọn họ lại xuất hiện trên cùng một trang theo cách thức như vậy chứ.
Chụp màn hình giao diện này lại, Cố Chiếu dự định chỉ lưu về làm kỷ niệm, đang định rời khỏi trang để xem cảm nhận sử dụng của những người khác, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
“Cố Chiếu, tôi vào được không?”
Cố Chiếu vội vàng bò dậy trên giường: “Được, cậu vào đi, không sao đâu.”
Thẩm Quyết Tinh cầm một cây tăm bông đi đến, Cố Chiếu ngẩn người rồi mới phản ứng lại, đây là đang yêu cầu cô làm kháng nguyên.
“Tôi làm hay là tự cậu làm?” Thẩm Quyết Tinh đến bên mép giường, cúi đầu hỏi cô.
Cố Chiếu chỉ bị đau bụng sinh lý, cũng không phải bị liệt, mấy chuyện này cô vẫn có thể tự làm được.
“Tôi tự mình làm được rồi...” Cô nhận lấy tăm bông, ho nhẹ một tiếng, “Cậu thật lợi hại, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể viết xong một cái chương trình.”
Thẩm Quyết Tinh sờ sờ cái ly trên tủ đầu giường, phát hiện đã nguội liền định lấy ra ngoài rót thêm nước ấm cho Cố Chiếu.
“Đó đều là những thứ cơ bản nhất, không lợi hại như cậu nghĩ đâu.”
“Bởi vì cậu đã quen với việc không bình thường, mới có thể… cảm thấy chuyện như vậy không đáng gì, nhưng trong mắt người bình thường như tôi, thế đã là rất lợi hại.”
Thẩm Quyết Tinh cười cười, nói: “Tôi cũng chỉ là người thường, vẫn còn kém mười phần so với những thiên tài chân chính không bình thường ngoài kia.”
Có lẽ anh cũng đã từng mang trong mình những hoài bão lớn lao, từng nghĩ rằng mình được định sẵn là một người phi phàm, nghĩ rằng chỉ dựa vào sức của một người là có thể thay đổi thế giới này. Nhưng bây giờ anh đã sớm nhận thức được hiện thực, anh không thể thay đổi bất cứ thứ gì, cùng lắm chỉ là một người bình thường thức khuya dậy sớm vì bữa cơm no. Không mang hào quang nam chính, cũng không lợi hại chút nào.
Cố Chiếu bắt gặp một tia phiền muộn chợt lóe lên rồi vụt tắt trong mắt Thẩm Quyết Tinh, tức khắc cô hơi hoảng sợ, bắt đầu nhớ lại xem vừa rồi mình có nói sai gì không. Nhưng không đợi cô kịp nghĩ rõ ràng, Thẩm Quyết Tinh liền cầm ly nước và tăm bông đi ra ngoài.
Vài phút trôi qua, Thẩm Quyết Tinh lại vào phòng lần nữa, đặt ly nước ấm lên trên tủ đầu giường của cô. Lúc này, anh đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ cũ, nhìn không ra một chút khác thường nào.
“Chương trình nền chạy rất mượt. Sau khi mọi người tải lên hết là có thể tạo thành bảng biểu chỉ với một cú nhấp chuột. Cậu cứ tiếp tục ngủ đi, tôi sẽ theo dõi.”
Đêm qua Cố Chiếu ngủ muộn hơn bình thường, nửa đêm lại chạy vào nhà vệ sinh, lúc này ăn cơm xong đột nhiên buồn ngủ không chịu được. Nửa đầu cô nép ở trong chăn, nói chuyện rầu rĩ, đôi mắt lúc nhắm lúc mở, dường như sẽ thiếp đi bất cứ lúc nào.
“Làm phiền cậu… Cảm… cảm ơn…”
Bởi vì tư thế ngủ, tóc mái của Cố Chiếu bị rẽ ra ở giữa, để lộ vết bớt màu đỏ ngay trên trán.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Quyết Tinh đối diện với một vết bớt chói mắt như vậy. Cố Chiếu luôn che giấu nó bằng tóc mái thật dày, nhưng… Thẩm Quyết Tinh đánh giá vết bớt hình tròn trên trán Cố Chiếu. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Làn da Cố Chiếu vốn trắng trẻo, thoạt nhìn vết bớt có hơi giật mình, bởi vì trắng và đỏ là hai màu sắc bổ trợ cho nhau, khiến cho màu trắng càng trắng và màu đỏ càng đỏ hơn. Nhưng nếu cảm giác kinh hãi ban đầu qua đi, thật ra cũng không quá khó coi.
Thẩm Quyết Tinh nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ say trầm tĩnh của Cố Chiếu, trong đầu dâng lên một loại ấn tượng mơ hồ, hư vô mờ mịt, khiến người ta không thể nắm bắt được.
Anh cảm thấy, ngoại trừ thỏ, cô còn giống một thứ gì đó. Rốt cuộc là gì nhỉ?
Hiện giờ chân của Cố Chiếu thường xuyên bị bong gân, có lẽ là do lần ngã hồi cấp ba quá ác liệt.
Thương gân động cốt một trăm ngày, tuy lần đó không bị gãy xương nhưng cô cũng què quặt hơn một tháng, mất gần hai tháng mới hoàn toàn bỏ nạng để đi lại bình thường.
Từ trường học về nhà Cố Chiếu phải bắt chiếc xe buýt số 83 ở giao lộ. Mặc dù không có nhiều trạm xe nhưng vì có ga tàu điện ngầm cách đó không xa nên giờ cao điểm buổi chiều rất đông người, rất nhiều người đi chung tuyến xe với cô, có khi phải lỡ mất mấy chuyến cô mới leo lên xe được.
“Chắc cậu tự lên xe được mà đúng không?” Sở Viên Nguyên hộ tống Cố Chiếu đến trạm xe, nhìn sắc trời rồi nói, “Cậu cẩn thận một chút, mình đi trước nhé.”
Không đợi Cố Chiếu trả lời, cô ấy xua xua tay, vội vàng chạy đi mất. Nhà của Sở Viên Nguyên ở gần đây, có thể đi bộ. Nhưng việc học ở cấp ba rất căng thẳng, lại là lớp trưởng, cô ấy thực sự không có thời gian để lãng phí vào những việc không quan trọng.
Cố Chiếu đều rõ cả, nên cũng chỉ nhỏ giọng nói vội với đối phương: “Tạm … Tạm biệt!”
Hôm nay số 83 vẫn rất khó bắt như mọi khi, Cố Chiếu nhìn những người xung quanh từng đợt từng đợt bước lên xe dù đến trễ hơn cô, nếu nói trong lòng không nóng nảy là nói dối.
Mắt thấy sắc trời tối dần, nếu cô còn không về nhà ông bà nội sẽ lo lắng.
Lần này Cố Chiếu cố gắng hết sức chen lên số 83 nhưng thật sự quá đông, đến cửa xe cô còn chưa chạm tới đã bị đẩy ra bên ngoài, còn lảo đảo một cái suýt ngã ra phía sau.
Vất vả ổn định thân thể, vừa ngẩng đầu xe buýt đã chậm rãi đóng cả cửa trước lẫn cửa sau. Cô lại lỡ xe lần nữa.
Nhà cô chỉ cách đây ba trạm dừng, bình thường đi bộ về mất hết nửa tiếng, nhưng bây giờ chân cô thế này, ước chừng đi hết một tiếng cũng khó mà tới…
Hay là đi đến điểm khác, tới trạm tiếp theo nói không chừng sẽ ít người hơn một chút.
“Này!”
Cố Chiếu đang chuẩn bị chống nạng rời đi, bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc ở phía sau, nửa quay mặt lại đã nhìn thấy Thẩm Quyết Tinh đang ngồi trên chiếc xe đạp màu đen lóa mắt, một chân chống đất, dừng ở cách đó không xa nhìn cô.
Thấy Cố Chiếu vẫn không bước đi, anh giẫm chân đạp một cái phóng lên phía trước hai mét.
“Nhà cậu ở đâu?”
Hẳn là anh vừa chơi bóng xong, đang đi về nhà, tóc ướt đẫm mồ hôi, trên mặt còn mang theo vệt ửng đỏ do vận động quá mạnh.
“Hả?” Cố Chiếu có chút không phản ứng kịp.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy, cậu không chen được lên xe buýt.” Thiếu niên không câu nệ tiểu tiết mà dùng cánh tay lau đi mồ hôi trên thái dương, lại hỏi tiếp, “Nhà cậu ở đâu?”
“À, tôi sống ở Hà Lam… Hà Lam Cửu Thôn, hôm nay đông người quá, lỡ hết mấy chuyến xe rồi, đang định đi tìm trạm dừng khác xem có ít người hơn không.” Cố Chiếu nói.
“Cậu đi như vậy?” Thẩm Quyết Tinh liếc nhìn đôi nạng của cô, tỏ vẻ ghét bỏ.
Cố Chiếu cũng cúi đầu nhìn nhìn chân mình, giọng nói càng nhỏ hơn: “Ừm, đúng vậy.”
Thẩm Quyết Tinh không nói nữa, một lát sau, một chiếc cặp sách đột nhiên rơi vào trong lòng ngực Cố Chiếu vẫn đang đứng cúi đầu.
“Lên xe, tôi chở cậu về.”
Cố Chiếu đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin mà trợn mắt nhìn Thẩm Quyết Tinh, giống như anh vừa biến thành người ngoài hành tinh ET — ngoại hình thì giống con người nhưng cô hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì.
“Tôi tình cờ tiện đường thôi. Cậu có lên xe không? Không lên thì tôi đi đấy.”
Thẩm Quyết Tinh làm bộ giẫm chân đạp xe, nhưng cặp sách của anh rõ ràng vẫn nằm ở trong lòng Cố Chiếu.
“Lên! Lên!” Nhưng Cố Chiếu vẫn trúng kế.
Đón lấy ánh hoàng hôn, Cố Chiếu ngồi ở sau xe đạp của Thẩm Quyết Tinh, hai tay ôm lấy chiếc cặp của anh lẫn hai cây nạng của mình, bị gió thổi, cô hơi nheo mắt lại.
Con đường cũng giống như cuộc đời, không phải lúc nào cũng bằng phẳng êm ái, bánh xe không cẩn thận lăn một cái hố nhỏ, ghế sau liền xóc nảy theo.
“A!” Cố Chiếu sợ hãi kêu lên một tiếng, suýt nữa ngã khỏi xe.
Thẩm Quyết Tinh giảm tốc độ, quay đầu nhìn cô một cái: “Nắm áo tôi cho chặt vào. Cái chân này của cậu mà ngã thêm cái nữa không chừng sẽ đứt lìa luôn.”
Cố Chiếu cảm thấy anh nói đúng. Cô gian nan đưa tay ra nắm lấy hai bên eo áo đồng phục của Thẩm Quyết Tinh.
Cố Chiếu vốn chỉ muốn Thẩm Quyết Tinh đưa mình đến cổng khu dân cư là được, nhưng Thẩm Quyết Tinh không nghe cô, vẫn đưa cô đến tận dưới lầu.
“Cảm ơn.” Cố Chiếu xuống xe, đưa cặp sách lại cho anh.
Thẩm Quyết Tinh gật gật đầu, cầm cặp sách tùy tiện treo lên trước xe.
“Đi đây.” Anh nói xong thì xe đạp rẽ vào một góc, đi ra hướng cổng lớn của khu dân cư.
Cố Chiếu không xoay người lên lầu ngay mà đứng nhìn bóng lưng anh thật lâu, mãi đến khi thiếu niên đạp xe biến mất ở khúc ngoặt cô mới thu ánh mắt lại, chống nạng đi lên lầu.
Sau đó, Thẩm Quyết Tinh lại đưa cô về nhà thêm vài lần. Cũng không phải cố ý, đều là ngay lúc chơi bóng xong về nhà, đi ngang qua trạm xe nhìn thấy cô, tiện đường đưa cô về.
Người như cô từ nhỏ đã không có chút tế bào lãng mạn nào, cũng không có thiên phú thẩm mỹ gì. Nhưng không hiểu sao những lần Thẩm Quyết Tinh đưa cô về nhà, nhiều năm như vậy mà cảnh hoàng hôn ở chân trời xa xăm vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, khó mà quên được.
Đó là cảnh đẹp hiếm có mà đời này cô từng nhìn thấy.
Cố Chiếu ngủ một giấc đến tối mới tỉnh dậy, vừa tỉnh liền nghe thấy bên ngoài ồn ào nhốn nháo, như có tiếng ai đó đang khóc.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy cửa nhà mình đang mở, cửa nhà bà cụ Lý ở đối diện cũng mở toang, tiếng khóc là từ bên đó truyền sang.
“Ôi lão già ơi, phải làm sao bây giờ, lão già à ông không thể có mệnh hệ gì được!”