Tuy rằng mỗi tình nguyện viên đều mặc quần áo bảo hộ giống nhau như đúc nhưng Thẩm Quyết Tinh liếc mắt một cái vẫn nhận ra Cố Chiếu đang cầm tấm bìa kẹp bằng gỗ.

Cũng không phải vì cô đang làm động tác gì nổi bật mà đơn thuần là do chiều cao và hình thể mà nhận ra. Một người nhỏ nhỏ gầy gầy, mặc bộ quần áo bảo hộ to rộng, trông như con thỏ chui vào túi nilon.

Thẩm Quyết Tinh cúi đầu gõ mấy chữ “thỏ trắng” vào thanh tìm kiếm, trình duyệt nhanh chóng nhảy ra rất nhiều hình ảnh con thỏ. Anh lướt xem một chút, phát hiện có một loài tên là “thỏ lông dài tai cụp” có khí chất giống với Cố Chiếu nhất  — lỗ tai rũ xuống, lông trên đầu rất dài, không vén lên sẽ dễ dàng che khuất đôi mắt, còn luôn mang bộ dáng giậm chân một cái là sẽ hù nó sợ chết khiếp.

Càng nhìn càng thấy giống, Thẩm Quyết Tinh lưu lại hình ảnh thỏ lông dài tai cụp có bím tóc chỉ lên trời kia, mở sổ danh bạ, click vào ảnh đại diện của Cố Chiếu rồi thêm một bức ảnh. Sau khi làm xong một loạt thao tác này, anh vừa lúc di chuyển đến trước mặt Cố Chiếu.

“Ở tòa nào phòng nào vậy?” Cách một lớp đồ bảo hộ, giọng nói Cố Chiếu nhỏ nhẹ mềm mại.

Thẩm Quyết Tinh lặng lẽ mở màn hình, phóng ra mã QR của mình, ngẩng đầu lên.

“Tôi sống ở tòa nào mà cậu không biết sao?”

Cố Chiếu bị anh hỏi đến sửng sốt, cúi đầu tìm kiếm nhà của mình trên phiếu đăng ký, tick một cái vào bên cạnh tên của Thẩm Quyết Tinh.

“Đã biết.”

Sau một lúc ngắn ngủi chờ đợi, đến phiên Thẩm Quyết Tinh lên kiểm tra virus.

Chủ nhiệm Thạch cầm bình xịt phun phun hai cái trước mặt anh, có lẽ trông anh thật sự quá cao nên bà ấy tò mò hỏi: “Tiểu tử này cao bao nhiêu vậy?”

Thẩm Quyết Tinh kéo khẩu trang xuống, nhanh chóng thực hiện xong ngoáy họng rồi lại mang khẩu trang vào.

“189.” Anh trả lời.

Chủ nhiệm Thạch hít vào một hơi: “Được quá nhỉ, vừa cao ráo lại vừa đẹp trai.”

Thẩm Quyết Tinh cười cười, không dừng lại lâu, vòng qua lều, quay lưng đi trở về. Anh là người ở trong nhóm cuối cùng, sau lưng anh không còn lại bao nhiêu người, bởi vậy lúc anh đến tìm Cố Chiếu nói chuyện, vừa đúng lúc Cố Chiếu đang không có việc gì làm.

“Giữa trưa có về nhà ăn cơm không?”

Ngòi bút của Cố Chiếu dừng ở trên bảng biểu, tầm mắt cô đối diện với Thẩm Quyết Tinh.

Rõ ràng mới nãy cô vẫn cảm thấy lớp quần áo bảo hộ đủ dày dặn, có thể ngăn được những ánh mắt chăm chú làm mình bất an, nhưng bây giờ cảm giác đó đã quay lại, giống như lớp ngăn cách không đủ dày. Hay nói khác hơn, ánh mắt của Thẩm Quyết Tinh không giống những người khác, so với người khác… càng dễ khiến cô mất tự nhiên hơn gấp bội.

“Về, bây giờ về ngay đây.” Cô nói, lật tờ bảng biểu A4 trong tay.

Thẩm Quyết Tinh không nói gì đã đút tay vào túi đi rồi.

Anh vừa đi, Trương Nhã lập tức đến bên cạnh Cố Chiếu, nội tâm hóng hớt trỗi dậy: “Cố Chiếu, đó là bạn trai của em à? Được lắm nha, nhan trị này lập tức nâng cao chất lượng trung bình của đàn ông trong khu dân cư chúng ta.”

La Trạm xách cái loa lớn đi ngang qua, nghe thấy lời Trương Nhã, lập tức nói: “Chị quá nông cạn rồi, đàn ông không thể chỉ nhìn mặt, mặt mũi chỉ chiếm một tỷ lệ nhỏ trong đánh giá tổng thể mà thôi!”

Trương Nhã cười: “Vậy những cái kia là gì cậu nói thử xem?”

“Bằng cấp nè, nhân phẩm nè, gia đình bối cảnh nè, đều phải suy xét hết.” La Trạm liệt kê kỹ lưỡng từng cái một.

Trương Nhã nhìn về phía Cố Chiếu, ý bảo cô đến trả lời đi.

“Bằng cấp có vẻ là… thạc sĩ, trường được xếp vào top mười trường tốt nhất toàn cầu. Từ nhỏ, từ nhỏ anh ấy đã thích giúp đỡ mọi người, tính cách rất tốt, gia giáo cũng tốt, hiện giờ đang tự mở công ty gây dựng sự nghiệp, thích vận động…” Cố Chiếu tận lực phô bày hết mọi sự ưu tú của Thẩm Quyết Tinh cho La Trạm nghe, “Còn, còn biết nấu cơm!”

Bộ dáng của Trương Nhã chính là muốn bảo “Đấy, cậu tự xem đi”, cô ấy nói với La Trạm: “Chị đơn phương tuyên bố, bạn trai Cố Chiếu chính là người đàn ông có chất lượng tối cao trong khu dân cư chúng ta, không ai sánh được.”

La Trạm khiêng cái loa to, đến lúc này cũng hơi thở dài, quả thật không sánh được.

Diện mạo bằng cấp cậu ấy miễn cưỡng có thể liều mạng, nấu cơm thì thật sự không làm được. Nếu người yêu mà nấu cơm cho cậu ấy, La Trạm có thể để cho người ta quản luôn cái nhà.

“Chị gái, nếu ngày nào đó chị và đối tượng của mình chia tay nhớ báo em một tiếng, em cũng không quá khắt khe giới tính của người yêu đâu, là đàn ông thì miễn cưỡng cũng không sao.” Cậu ấy đùa giỡn.

“Đẹp cỡ như cậu á, ngoài cổng có cái miệng giếng kìa, cậu tự tè một vũng rồi soi lại chính mình đi, là ai miễn cưỡng ai đây?” Trương Nhã làm bộ đánh đánh cậu ấy.

Cố Chiếu cởi bỏ đồ bảo hộ, chỉnh lại đầu tóc rối, Trương Nhã đứng bên cạnh vô tình nhìn thấy cái bớt màu đỏ dưới tóc mái của cô, vô cùng tự nhiên xem đây là đề tài tám chuyện.

“Cố Chiếu, vết trên trán em là vết bớt à?”

Bàn tay Cố Chiếu đang sửa sang lại tóc mái chợt khựng lại, cô gật gật đầu: “Đúng vậy, có từ nhỏ rồi.”

“Em đừng nghĩ nhiều, đây chỉ là thói quen nghề nghiệp thôi, chị không có ác ý gì đâu.” Trong lĩnh vực thẩm mỹ, khách hàng không chỉ có những minh tinh võng hồng muốn theo đuổi sự hoàn mỹ mà còn có một bộ phận khách hàng giống như Cố Chiếu, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà dung mạo khác hẳn với người thường, vì muốn quay lại cuộc sống bình thường, bọn họ không quản ngàn dặm xa xôi đi tìm sự giúp đỡ.

“Của em chắc là vết bớt rượu vang rồi, là một dạng dị dạng mao mạch máu bẩm sinh khá phổ biến.” Cô ấy tiến lại gần Cố Chiếu, ngón cái trực tiếp ấn lên vết bớt trên trán Cố Chiếu, sau khi ấn xuống, vết bớt liền biến mất, hiện ra màu sắc ban đầu của làn da, cô ấy nói, “Cũng may là tương đối nhẹ, em làm vài lần trị liệu hẳn là có thể thuyên giảm khá nhiều.” ( truyện trên app T𝕪T )

Cố Chiếu không quen bị động chạm thân mật như vậy, cô che trán lại, lui ra phía sau một chút.

“Lúc trước em từng làm rồi…” Cô nói, “Không có nhiều tác dụng.”

“Em làm laser màu xung đúng không? Cái này phải làm rất nhiều lần, hơn nữa khi tuổi còn nhỏ hiệu quả tương đối cao, càng lớn càng tăng sinh nhiều, hiệu quả sẽ không rõ ràng nữa.”

“Chắc là vậy.” Khi đó Cố Chiếu còn nhỏ, cũng không hiểu biết lắm, chỉ nhớ rõ chi phí cho một lần điều trị khá đắt, bác sĩ lúc ấy cũng có nói, muốn chữa khỏi ít nhất phải làm hai lần trở lên. Cô ngại tốn tiền, cũng ngại người nhà bôn ba đường dài quá vất vả, cuối cùng không kiên trì nổi, chỉ làm có một lần thôi.

“Bây giờ có một công nghệ mới hơn, gọi là quang động lực, hiệu quả tốt hơn laser, bệnh viện thẩm mỹ chỗ chị có làm.” Trương Nhã xưa nay tính cách nhiệt tình, không phải muốn mời chào kinh doanh mà thật sự muốn giúp đỡ Cố Chiếu, “Nếu em có hứng thú, chờ khi giải phong tỏa, em tới bệnh viện bọn chị, chị sẽ tìm bác sĩ tốt nhất của bệnh viện cho em.”

Cố Chiếu trời sinh mồm mép thiếu cứng rắn hơn người khác, nói chuyện chậm hơn nửa nhịp, tính cách cũng mềm yếu, người khác nói cái gì cũng chịu theo, trước nay cô đều không dám phản bác một lời, càng không dám từ chối người ta. Bởi vậy, cô thường sẽ đồng ý một số chuyện mà bản thân thật sự không hề muốn.

Giống như bây giờ, cô thực sự muốn uyển chuyển từ chối Trương Nhã. Những công nghệ mới này cô căn bản không hiểu biết gì, hơn nữa, đã nhiều năm như vậy, cô cũng không còn ôm bất cứ hy vọng nào xóa sạch vết bớt, cũng không muốn lãng phí tiền. Nhưng khi chạm phải ánh mắt Trương Nhã, tất cả lý do thoái thác đã chuẩn bị xong liền bay hết sạch.

Trong đầu cô giống như có một câu nói đang lặp đi lặp lại — Lúc trước Trương Nhã đã cho mình cà phê, là một người tốt.

“Cái đó… Cảm ơn chị.”

Trương Nhã cười xua tay: “Không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi mà.”

Cố Chiếu thay quần áo xong thì quay lưng tuyệt vọng đóng cửa tủ lại, thầm thở dài thật dài.

Lúc này, chủ nhiệm Thạch cũng bước vào.

“Hôm nay mọi người vất vả rồi, bận rộn đến tận bây giờ. Mau về nhà ăn cơm đi, nhanh lên nhanh lên.” Bà ấy cởi bỏ quần áo bảo hộ, nói: “Tiểu Cố, cháu ăn nhiều một chút, nhìn cánh tay cẳng chân tay gầy gò của cháu xem. Bạn trai thì đẹp như vậy, sao lại không biết nuôi cho cháu béo lên thế?”

Cố Chiếu cười cười, chưa kịp mở miệng thì Trương Nhã ở bên cạnh liền nói: “Chủ nhiệm Thạch không hiểu rồi, bây giờ mấy cô gái nhỏ đều muốn giữ dáng, kiểm soát khẩu phần, sao có thể ăn uống vô độ được.”

Chủ nhiệm Thạch lộ ra vẻ mặt không tán đồng: “Tôi lúc nào cũng bắt con gái mình ăn nhiều một chút, giảm béo cái gì chứ, béo mới tốt, béo mới khỏe mạnh.”

Cố Chiếu đắn đo không biết có nên mở miệng chào tạm biệt không, nhưng vẫn mãi không chen lời nổi, Trương Nhã cũng đứng đó không nhúc nhích, thoạt nhìn giống như đang chờ chủ nhiệm Thạch đi cùng.

Nhìn di động, 12 giờ 50 phút, đã quá giờ cơm trưa thường ngày ở nhà Cố Chiếu.

“Tiểu Cố, cháu với bạn trai mình quen biết thế nào vậy?” Chủ nhiệm Thạch thay quần áo xong, không hiểu sao đề tài lại chuyển sang người Cố Chiếu.

“Bọn cháu… là bạn học, bạn cấp ba.” Cố Chiếu nói thật.

“Thảo nào. Vẫn là tình yêu thời học sinh là đơn thuần nhất.”

Cố Chiếu không tiếp lời, đương nhiên cô biết người khác nghĩ gì khi nhìn cô và Thẩm Quyết Tinh  — ngoại trừ không xứng đôi thì vẫn là không xứng đôi.

Đó là lý do tại sao khi chủ nhiệm Thạch biết bọn họ là bạn học cấp ba mới để lộ ra biểu tình thoải mái như vậy. Thảo nào… thảo nào hai người không xứng như vậy lại là người yêu, bởi vì ngây thơ khờ khạo, bởi vì hẹn ước thời niên thiếu.

Ba người đi tới ngã rẽ, chủ nhiệm Thạch nói tạm biệt với hai người rồi rẽ sang hướng khác. Các cửa hàng dọc theo con phố ở Hà Lam Cửu Thôn đều có hình chữ “凹”, Trương Nhã sống ở tòa nhà đối diện Cố Chiếu, cũng nằm phía trên một cửa hàng, cho nên hai người bọn họ đi lên cùng một cầu thang.

“Những lời chủ nhiệm Thạch mới vừa nói em không cần để trong lòng.” Lúc đang bước trên cầu thang, Trương Nhã bỗng nhiên nói.

Nhất thời Cố Chiếu không hiểu là lời nào, liền nghe đối phương nói tiếp: “Chuyện tình cảm chỉ cần hai người thấy tốt là được, người khác nghĩ thế nào đều không quan trọng.”

Không biết vì sao, Cố Chiếu cảm thấy dường như cô ấy không chỉ đang an ủi cô mà là xuất phát từ nỗi lòng của mình.

Vẫy tay tạm biệt Trương Nhã, Cố Chiếu không nhấn chuông cửa, trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa sắt bên ngoài và cửa chính nhà mình.

Ngay khi đẩy cửa ra, mùi hương thức ăn xộc vào mũi. Cố Chiếu đi vào nhà, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là thức ăn đặt trên bàn cơm bên trái. Một thịt một rau một bát canh, đầy đủ màu sắc và hương vị.

Hai cái chén sạch được xếp chồng lên nhau, muỗng đũa vương vãi bên cạnh…

Cố Chiếu đặt chìa khóa ở huyền quan, đi vòng qua, thấy Thẩm Quyết Tinh đang nằm trên sofa.

Sàn nhà hình như mới được lau, vẫn còn hơi ẩm ướt. Chiếc chăn Thẩm Quyết Tinh đắp cũng được anh gấp lại trên sofa, cửa sân thượng hơi hé mở, gió nhẹ thổi lay tấm mành, ánh mặt trời chiếu vào chàng trai đang ngủ say.

Anh giống như sắp tan ra, tan vào trong ánh mặt trời vàng rực.

Cố Chiếu ngồi xổm xuống, lần đầu tiên kể từ khi tái hợp cô dám liều lĩnh như vậy, nhìn chằm chằm mà đánh giá đối phương.

Lông mi Thẩm Quyết Tinh thật dài, lông mày rậm mà không lộn xộn, tóc cũng rất nhiều. Chẳng phải người ta hay nói đàn ông IT như bọn họ rất dễ bị hói sao, nhưng anh lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào.

Ánh nắng dừng ở đỉnh đầu Thẩm Quyết Tinh, đổ trên lông mi, xuyên qua ánh sáng Cố Chiếu thậm chí có thể thấy rõ trên lông tơ thật nhỏ trên mặt anh, làm cho cả người anh như được mạ lên một vầng sáng ấm áp.

Cố Chiếu cứ nhìn anh như vậy, nhìn đến thích thú, mãi đến khi hàng lông mi kia khẽ run lên, cảm giác anh đã sắp tỉnh lại.

Cô cuống quít đứng dậy, định làm bộ như không có gì, nhưng ngồi xổm quá lâu, máu dồn xuống nửa thân dưới, đứng lên đột ngột khiến máu cung cấp lên não không đủ, cô váng đầu đến mức trước mắt biến thành màu đen.

Cô lảo đảo duy trì thăng bằng, mắt thấy mình sắp ngã ra bàn trà phía sau, cổ tay đột nhiên bị người khác nắm lấy thật mạnh, kéo cô về hướng ngược lại.

“Cẩn thận!”

Cố Chiếu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã nhào vào một cái ôm ấm áp vững chãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play