Lâm Vãn biết Ma Tôn chắc chắn có ý đồ gì đó đối với nàng, nhưng mà nàng không ngờ tới, gã sẽ nói thẳng ra như vậy.

Hiển nhiên, nàng cũng sẽ không tin lý do thoái thác như vậy của gã, nhưng mà lúc này Lâm Vãn cũng hiểu rõ, muốn cạy ra lời nói thật từ trong miệng của Ma Tôn là không có khả năng.

Bây giờ nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không nên vì chuyện ở đây mà dây dưa, lãng phí thời gian.

A.

"Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?" Thiếu nữ khẽ nâng cằm, lập tức đứng dậy đẩy hắn ra.

"Ta sẽ không lừa gạt người, chủ nhân." Ma tộc bị nàng đẩy ra cũng không giận, trước sau như một mà cung kính nói.

Trong đại điện khắp nơi tràn ngập sương đen khiến Lâm Vãn khó chịu, nàng hơi chau mày, làn váy tung bay, đi ra ngoài điện.

"Không sao cả, ngươi phái binh cho ta là được, ta sẽ đánh bại bọn họ."

Giọng nói của thiếu nữ trầm bổng trong trẻo, giống như tiếng chim, rất êm tai, nhưng giờ khắc này, giọng nói này cũng sắc bén lưỡi đao, khiến người ta lạnh gáy.

Rất nhanh, Lâm Vãn đã rời đi, biến mất khỏi tòa hành cung này.

Ma Tôn nhìn theo phương hướng thiếu nữ rời đi, trong mắt đỏ dường như hóa thành một ngọn lửa nóng rực, ngọn lửa nhảy lên, cắn nuốt hết tất cả mọi thứ.

"Chủ nhân, ngài sẽ sớm có thể đi ra thôi, chủ nhân…"

——

Sau đó vào ngày thứ bảy, Lâm Vãn đến đúng lời hẹn.

Trước khi Tu Chân giới gửi chiến thư, địa điểm được ước định là ở Ly Hà tiếp giáp với Quỷ giới.

Ly Hà là một con sông màu đỏ, thông đến Quỷ giới, bên trong thường xuyên quỷ hồn vãng sinh trôi lơ lửng.

"Tên ma này, quả nhiên đã cấu kết Ma Tôn, vậy mà lại làm bạn với Ma tộc." Phù Thanh vừa nhìn thấy Lâm Vãn, liền ngăn không được cơn tức giận trong lòng, chỉ vào nàng mà hô to.

Phù Thanh và trưởng lão Huyền Thanh, cùng với các tu sĩ tiên môn còn lại đứng ở phía bên kia của Ly Hà, ở phía sau bọn họ, là các tu sĩ đệ tử, liếc mắt thoáng qua cũng không thể nhìn thấy đầu.

Lâm Vãn cười cười, má lúm đồng tiền hiện lên, biểu cảm khinh thường.

"Đúng vậy, ta đã cấu kết với Ma Tôn." Thiếu nữ mặc một bộ váy đỏ rực lửa như cũ, tay nàng cầm một cây trường kiếm, đứng ở trước mặt muôn vàn ma binh, tuy thân hình đơn bạc, nhưng eo lưng thẳng tắp, hơi thở khiến cho người ta phải sợ hãi, sát ý trên người đã không tiếng động mà lan tràn.

"Bớt nói nhảm đi, không phải các ngươi vẫn luôn muốn giết ta sao? Cho dù ta không cấu kết với Ma Tôn, các ngươi cũng muốn giết ta mà?" Lâm Vãn nở nụ cười, hai má trắng nõn phiếm hồng, đôi mắt cong cong giống như một vầng trăng non, nhìn qua chính là một thiếu nữ xinh đẹp ngọt ngào ngây thơ hồn nhiên.

Chỉ là trong giờ khắc này, trong ánh mắt nàng hiện rõ sát ý ngập trời, tiếng cười trong trẻo kỳ ảo lại khí thế bức người, phiêu đãng trên Ly Hà bỗng nhiên khiến người ta phải sợ hãi.

Ngay lập tức, Phù Thanh và các tu sĩ khác nghe thấy, tất cả đều kinh ngạc, sắc mặt đều thay đổi.

Bọn họ cảm nhận được linh lực và tu vi hùng hậu từ tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ, rất khác biệt so với lúc trước.

Hơn nữa, linh lực hùng hậu như vậy, hẳn là…

Phù Thanh và các vị trưởng lão nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt, môi đều đang phát run: "Hóa Thần kỳ, trong một khoảng ngắn ngủi như vậy mà nàng đã tiến giới tới Hóa Thần kỳ rồi, tất nhiên là đã dùng cấm thuật gì đó… không hay rồi…"

Nói xong, đôi mắt của Phù Thanh trợn to, biểu tình hoảng loạn, vội hỏi Huyền Thanh: "Không hay rồi, tông chủ còn đang trong tay nàng, ngươi nói xem yêu ma này có phải đã xuống tay với tông chủ hay không… Dùng cấm thuật dơ bẩn kia để tăng cường tu vi?"

Cái gọi là cấm thuật trong miệng nàng, đó là thuật lô đỉnh thải bổ, dùng một người như lô đỉnh, song tu giao hợp, thải bổ tu vi của đối phương hóa thành của mình dùng…

Bởi vì thuật này quá tàn khốc đối với người bị xem như lô đỉnh, đây là đơn phương thải bổ mà không phải là cùng nhau tu luyện tiến giới, đối với phía lô đỉnh cực kỳ không công bằng thương tổn cực lớn.

Cho nên, tu sĩ tiên môn tự xưng là chính đạo hiếm khi có người tu luyện loại thuật này, sử dụng nhiều là ma tu vì tiến giới mà không gì kiêng kỵ, tùy ý bắt người khác làm lô đỉnh, tiến giới tu vi.

Nhưng Ly Vọng cam tâm tình nguyện làm lô đỉnh cho đồ đệ của hắn, lúc này thật sự tai đỏ, nghiêm túc nghiên cứu đọc cuốn [Lô đỉnh tự mình tu dưỡng] mà Lâm Vãn đã cho hắn kia, tuy rằng lời này nói ra sẽ không có ai tin, nhưng có lẽ Lâm Vãn cũng sẽ không tin…

"Ta thấy là tám chín phần mười." Huyền Thanh thở dài, sắc mặt nặng nề: "Tông chủ hiện tại đang ở trong tay nàng, với tính cách của tên đồ đệ này vì trình độ dung túng của tông chủ đối với nàng, tông chủ nhất định đã bị bộ dạng giả bộ đáng thương của nàng lừa, bị nàng lợi dụng xem như lô đỉnh, cho nên nàng mới có thể trong một khoảng thời gian ngắn mà tiến giới Hóa Thần kỳ, ôi…"

"Nàng vậy mà dám làm chuyện dơ bẩn như vậy đối với tông chủ,..." Phù Thanh khó có thể tiếp thu, cắn chặt răng nước mắt ào ạt rơi xuống: "Vì sao tông chủ muốn thu nàng làm đồ đệ, ta đã biết trước, tà ma giống như nàng, lúc trước đã không nên để nàng tiến vào Thanh Vân môn… Ta hẳn nên…"

Phù Thanh nắm chặt kiếm trong tay, đã chuẩn bị xuất kiếm, phẫn hận mà nhìn chằm chằm thân ảnh màu đỏ không chút sợ hãi phía trước.

"Khi nàng nhập môn, chúng ta nên giết tên ma vật này, nàng trời sinh chính là tà ma, bây giờ rơi vào Ma giới, không biết tiếp theo sẽ lại gặp phải chuyện gì, hôm nay chúng ta phải kết liễu nàng!"

Phù Thanh dứt lời liền giương tay, đứng ở trước mặt đội ngũ tu sĩ mênh mông, muốn hạ mệnh lệnh khai chiến.

Tu sĩ cấp cao lần này tới cũng không nhiều, Thanh Vân môn chỉ có hai người là nàng và Huyền Thanh đến, trưởng lão tiên môn còn lại cũng là Liêu Liêu, chỉ phái một số đệ tử cấp thấp hỗ trợ trận đấu.

Phù Thanh vốn nghĩ rằng Lâm Vãn sẽ đơn thương độc mã một mình đối kháng với bọn họ, nàng vô cùng tự tin có thể diệt trừ tên tà ma kia.

Nhưng mà làm sao nàng cũng không nghĩ đến, Lâm Vãn vậy mà đưa đến hàng vạn ma binh, Ma Tôn lại nguyện ý giao đám ma binh này cho nàng sao……

Nhưng mũi tên đã trên dây, bây giờ không thể không bắn, Phù Thanh nổi giận đùng đùng giơ kiếm lên, lớn tiếng kêu: "Tru sát tà ma, đạo nghĩa mà tu sĩ chúng ta không thể chối từ ——"

"Tru sát tà ma! Tru sát tà ma! Tru sát tà ma!"

Dứt lời, đệ tử tu sĩ phía sau bọn Phù Thanh cũng sôi nổi giơ kiếm lên hô ứng, tiếng hô rung trời, vang vọng đến phía trên Ly Hà, chọc cho u linh quỷ hồn trong sông đều bị hoảng sợ, bọn họ đồng thời trồi lên mặt sông Ly Hà nhìn thử, thấy hai giới tu ma muốn khai chiến khiến linh hồn suýt chút nữa xuất khiếu, lại chui vào lòng sông trôi nổi trốn về Quỷ giới.

Lâm Vãn nghe thấy liền nheo mắt lại, vui vẻ mà cười: "Được thôi, đây chính là do các ngươi tự chuốc lấy."

Nàng lại có thể giết người tiến giới rồi, trở về thì tìm sư phụ song tu, nói không chừng tu vi của nàng lại có thể tăng lên một tầng nữa!

Nghĩ như vậy, tiểu cô nương càng thêm hưng phấn, sát ý trong mắt gần như đã bộc phát, mang theo ma binh phía sau, rút kiếm liền tấn công lên.

Sau đó, một trận hỗn chiến liền bắt đầu như thế, không bao lâu, Ly Hà càng đỏ, có không ít máu chảy vào lòng sông.

Lâm Vãn cũng không sợ hãi, nàng có thể cảm giác được tu vi của mình thật sự bạo trướng không ít, hơn nữa, giết chóc đối với nàng vốn là chuyện có thể tăng tu vi, là một chuyện chỉ có lãi chứ không lỗ.

Tu sĩ và Ma tộc hỗn chiến, tiếng đao kiếm binh khí, tiếng máu tươi phun tung toé, tiếng kêu khóc trộn lẫn nhau, có thể so với địa ngục.

Lâm Vãn xuyên qua giữa các loại đao kiếm pháp thuật, váy đỏ bay lượn, nhẹ nhàng tránh khỏi từng nơi công kích, kiếm của nàng… Cũng đâm xuyên qua trái tim của rất nhiều người, cũng chặt đứt cổ của rất nhiều người.

Cụ thể là bao nhiêu, Lâm Vãn cũng không biết.

Nàng chỉ biết, linh kiếm của nàng càng lúc càng đỏ, bốn phía dường như biến thành một biển máu, mùi máu tươi nồng nặc gay mũi, đến muốn làm người buồn nôn muốn ói.

Nhưng đồng thời, Lâm Vãn cũng rất hưng phấn, nàng giết càng nhiều người, thì kiếm càng đỏ, uy lực của đan điền trong cơ thể nàng liền bạo trướng càng lợi hại.

Nàng ở trong giết chóc mà biến cường.

Khi Lâm Vãn thật sự cảm nhận được rõ ràng uy lực của đan điền trong cơ thể mình đang chậm rãi tràn đầy toàn thân, đến khi rót vào linh kiếm trong tay, sự sợ hãi ở sâu trong nội tâm của Lâm Vãn dần dần mất đi, nỗi sợ hãi sinh ra bởi vì nhỏ yếu trước kia bởi cũng dần dần biến mất.

Nàng mạnh mẽ lên liền sẽ không cần phải sợ ai, không cần phải tiếp tục cảm thấy bản thân là một phế vật, sẽ không tiếp tục cảm thấy bản thân không xứng làm đồ đệ của sư phụ nàng.

Mạnh mẽ cũng thật tốt, tiểu cô nương cong đôi môi lên cười ngọt ngào.

"Phụt" một tiếng, khi Lâm Vãn đang cúi đầu xem máu tươi biến hóa trên mũi kiếm, Phù Thanh thấy nàng xuất thần liền cầm kiếm tấn công nàng, Lâm Vãn hơi mỉm cười, nghiêng người né tránh, ngay sau đó trở tay một cái, kiếm máu của nàng liền đâm vào ngực ả.

Lại rút ra, máu tươi vẩy ra, sắc mặt của Phù Thanh trắng bệch khó có thể tin, chỉ có thể che lại miệng vết thương đang chảy máu của mình mà lui đến nơi xa.

Lâm Vãn không có hứng thú tiếp tục đuổi theo, nàng nghĩ, dù sao, người ở đây cũng đều phải chết.

Vì thế, ngay sau đó, trong sự hỗn chiến xung quanh, Lâm Vãn cắn ngón tay của chính mình, dẫn máu của bản thân rót vào trong kiếm.

Mũi kiếm càng thêm đỏ, so với mặt trăng máu treo trên Ma giới còn muốn đỏ hơn.

Tiểu cô nương cảm nhận được biến hóa của kiếm khí, tuy chiêu thức này làm tiêu tốn rất nhiều lượng linh lực và tu vi của nàng, thậm chí còn khả năng bởi vì kiếm khí quá mức cường đại mà rơi vào phản phệ, nhưng mà lúc này Lâm Vãn hiển nhiên không để ý.

Giết sạch bọn họ là được rồi, giết sạch bọn họ là được rồi…

Năng lượng kiếm khí mãnh liệt hình thành lốc xoáy thật lớn, Lâm Vãn một tay cầm kiếm, trái tim phế phủ không thể tránh né đã bắt đầu chịu phản phệ của kiếm khí, bên môi chảy máu, lại rất nhanh bị nàng lau đi.

"Nàng ta, nàng ta muốn làm cái gì!"

"Chạy nhanh đi! Kiếm khí này quá cường đại, chúng ta đều sẽ, đều sẽ chết…"

"Yêu ma, yêu ma! Mọi người chạy mau!"



Linh kiếm bị máu nhuộm đỏ của Lâm Vãn phát ra kiếm khí ào ạt, kiếm khí này nếu hình thành cơn lốc sẽ cuồn cuộn ngất trời, giống như muốn cuốn tất cả mọi thứ vào trong lốc xoáy của kiếm khí, cắn nuốt tất cả, mọi người nhìn thấy không ngừng than khóc kêu to, chạy trốn khắp nơi, đã vô cùng hỗn loạn.

Bọn họ đang sợ hãi, thậm chí là đang xin tha, nhưng Lâm Vãn không dừng lại, nàng giơ linh kiếm bị máu nhuộm đỏ lên, một kiếm… vung xuống.

Kiếm khí dùng linh lực không thể ngăn cản mà tấn công tới, tức khắc, núi non rung chuyển, mây đen cuồn cuộn, mặt trăng máu cũng ảm đạm không ánh sáng.

Kiếm khí này quá cường đại, Phù Thanh và các vị tu sĩ cấp cao căng da đầu ngăn cản, nhưng mà bọn họ toàn nhận lấy vết thương, căn bản vô lực ngăn cản, tuy rằng hợp lực lại có thể miễn cưỡng chắn một phần, nhưng sau đó cũng chỉ có thể bị kiếm khí xé rách, trên người bị cắt thành từng miệng vết thương…

Sau đó, nước sông Ly Hà càng lúc càng đỏ, oán khí càng lúc càng nặng, không biết qua bao lâu, khi kiếm khí cuối cùng cũng biến mất, Lâm Vãn rút đi lượng máu trên linh kiếm, mũi kiếm một lần nữa trở nên sáng như tuyết, bốn phía bỗng nhiên rất an tĩnh.

Không ai nói gì nữa, không biết tu sĩ của Tu Chân giới đều đã chết hay là đã là đào tẩu, trốn trở về Tu Chân giới, nói tóm lại, bốn phía là một vẻ yên tĩnh, tĩnh mịch không tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng máu tươi không biết từ nào đang rơi xuống tí tách.

"Kết thúc rồi sao…"

Lâm Vãn cắm kiếm trên mặt đất, chịu không nổi miệng vết thương bị kiếm khí phản phệ xé rách trên người, đỡ kiếm nửa quỳ trên mặt đất.

Đám ma binh ở phía sau dường như bị dọa ngây người, chỉ biết ngơ ngác mà đứng ở phía sau theo dõi tất cả, căn bản không dám tới gần tiểu cô nương giết người điên cuồng kia.

"Kết thúc rồi." Tầm mắt Lâm Vãn mơ hồ, nhấc mí mắt lên nhìn về phía thi thể đầy đất bên kia, tiếp đó liền cười ngọt ngào.

"Kết thúc rồi, ta thắng rồi."

"Sư phụ, Vãn Vãn thắng rồi…"

Bên môi tiểu cô nương hiện lên má lúm đồng tiền đáng yêu, nàng rất vui vẻ, chống kiếm đứng lên, muốn trở về tìm sư phụ, nói tin tức tốt này cho sư phụ của nàng.

"Sư phụ, người phải thưởng cho Vãn Vãn, Vãn Vãn đã thắng bọn họ…" Lâm Vãn cầm lấy thanh kiếm, nghiêng ngả lảo đảo mà đi trở về, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, trong miệng lẩm bẩm: "Đau quá, đau quá đi…"

"Vãn Vãn đau quá…"



Sau khi kết thúc, Lâm Vãn không đi đến đâu, chỉ muốn trở về tìm sư phụ.

Nàng đã bị kiếm khí phản phệ, trên người bị xé rách thành mấy miệng vết thương, máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, vô cùng đau đớn.

Khi đau đớn, nàng rất thích đi tìm sư phụ, cũng giống như giờ phút này, nàng chỉ muốn trở về tìm sư phụ cầu xin an ủi, chỉ nghĩ muốn sư phụ trấn an mình, dịu dàng mà ôm nàng, nói không đau, sư phụ ở đây, Vãn Vãn đừng sợ, đừng khóc…

Giống như lúc trước vậy, từ nhỏ đến lớn đều là như thế.

Dựa vào một chút ý thức và sức lực thanh tỉnh cuối cùng, Lâm Vãn rất nhanh trở về tẩm điện, nơi sư phụ nàng đang ở.

"Ầm" một tiếng, cửa lớn của tẩm điện bị đẩy ra thật mạnh, nam nhân còn đang ở trong lồng giam nghiêm túc đọc sách nghe thấy tiếng vang, đột nhiên sửng sốt, ngước mắt nhìn lên.

Chỉ là, ánh mắt của hắn còn chưa nhìn đến thiếu nữ, thì trái tim đã bị một mùi máu tanh nồng đột nhiên hung hăng ập đến.

Máu, mùi máu tươi nồng nặc, mùi… mùi máu tươi của tiểu đồ đệ hắn.

Đột nhiên bừng tỉnh, trái tim của hắn giống như bị người ta gắt gao nắm chặt, rồi cắt ra, sắp sửa rỉ máu.

Hàng mi dài của nam nhân không ngừng run, sau đó, sau khi ánh mắt của hắn rốt cuộc cũng dời xuống, hắn nhìn thấy một thiếu nữ cả người đều là máu.

Là tiểu đồ đệ của hắn.

Tiểu đồ đệ lúc này còn đang cười với hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play