Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ đáng yêu như hoa đào, hai mắt cong lên, trên mặt mang nụ cười vừa đắc ý lại ranh mãnh, vừa đơn thuần giống như tinh linh lại tà ác giống như yêu tinh.

Nhưng ở trong mắt Tiên quân, ở trong mắt vị sư phụ Ly Vọng này, hắn hoàn toàn không nhìn thấy vẻ tà ác trong ánh mắt của tiểu đồ đệ.

Tâm thần hắn hốt hoảng, chỉ cảm thấy lúc này tiểu đồ đệ cười cực kỳ rực rỡ, loá mắt, đôi mắt của nàng giống như viên pha lê sạch sẽ lộng lẫy nhất, lóe lên từng ánh sáng nhỏ, đến mức làm người ta đầu váng hoa mắt, khơi lên dục vọng.

Bỗng nhiên, hắn bắt đầu đau đầu, ý thức hôn mê.

Mà giờ khắc này, trong lòng Lâm Vãn nổi lên hứng thú muốn chơi đùa, còn đang rất có thích thú mà dụ dỗ sư phụ nàng, thậm chí là muốn đùa giỡn sư phụ nàng.

Dù sao thì sư phụ xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn không mặc quần áo, cực kỳ mê người.

"Sư phụ muốn gì thì phải tự nói nha." Lâm Vãn làm trò trước mặt sư phụ, giống như không có việc gì mà tiếp tục mặc đồ lót, tuyết trắng mềm mại bị bao phủ, ánh mắt nam nhân tối sầm lại, ngay sau đó lại tản ra nơi khác.

Sau khi thiếu nữ mặc xong đồ lót, tóc dài xõa xuống ở trước ngực được buộc lại, tùy ý cầm lấy dải lụa đặt cạnh giường, tự lực cánh sinh, tự mình buộc lại.

Bởi vì cho tới bây giờ Lâm Vãn vẫn còn nhớ rất rõ ràng, lần trước sư tôn buộc cho nàng hai chùm tóc… Khó coi chết đi được, còn buộc thành nơ con bướm, không có chút thẩm mỹ nào.

Trong lúc Lâm Vãn vô tình nhìn thấy nó liền bị dọa sợ, lập tức quyết định, về sau không bao giờ để sư phụ buộc tóc cho mình.

Rất nhanh, Lâm Vãn liền dùng dải lụa buộc chắc tóc, dứt khoát buộc thành một cái đuôi ngựa dài đơn giản, vài sợi tóc dài buông xuống hai má, khiến cho khuôn mặt nhỏ thanh tú to cỡ một bàn tay của nàng càng thêm tinh xảo, làn da mềm mại, xinh đẹp đáng yêu.

Sau khi buộc xong, tiểu cô nương nhạy bén mà nhận thấy được có ánh mắt đang dừng ở trên mặt của mình, nhưng khi bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy nam nhân còn cúi mặt xuống, không nhìn rõ cảm xúc trên mặt, nhưng rõ ràng bên tai đã hồng thấu.

Chậc, nam nhân, cũng chỉ có như vậy.

Lâm Vãn lập tức hiểu ra gì đó, nàng cười không hề sợ hãi, sau khi mặc xong đồ lót lại khoác bộ sa mỏng chậm rãi đứng lên, kiễng chân trên giường rồi đi hai bước.

Nàng đi đến trước mặt sư phụ mình, chân ngọc nhỏ dài nâng lên, trắng nõn chói mắt, giống như bạch ngọc.

Sau đó, bàn chân của thiếu nữ lưu luyến đặt ở dưới cằm nam nhân, nâng lên, chạm vào.

Bỗng nhiên, chỗ ngón chân đáng yêu chỗ thiếu nữ truyền đến sự run rẩy mãnh liệt, nàng sửng sốt, sau khi hiểu được cảm thấy càng muốn chơi đùa, cười cực kỳ vui vẻ.

"Sư tôn không muốn Vãn Vãn, không thích Vãn Vãn sao?"

Nàng nói như thế, giọng nói mang theo vẻ ngây thơ chỉ có đối với một mình sư phụ nàng, dứt lời, sự run rẩy truyền đến trên chân càng kịch liệt hơn, bàn chân vừa non mịn vừa trắng nõn của thiếu nữ dời xuống một tấc, đụng phải hầu kết nổi lên của nam nhân.

Đụng vào cực kỳ nhẹ, thậm chí Lâm Vãn còn không có dùng sức, nhưng đồng tử của nam nhân lại chợt co thắt.

Con ngươi hắn có nước ánh lên, sau khi đột nhiên nuốt nước miếng, đôi môi mỏng hơi mở ra, ánh mắt sương tuyết có chút tan rã.

Lâm Vãn có chút ngây dại.

Ở trong điện trống vắng, nàng nghe được rất rõ ràng thanh âm sư phụ nàng nuốt nước miếng.

Nàng đứng dậy, hơi rũ mắt, liền có thể nhìn thấy sư phụ tuấn mỹ của nàng.

Môi hồng răng trắng, da trắng mỹ mạo, tóc đen lúc này tán loạn, ánh mắt vừa tan rã lại yếu ớt, cảm giác vỡ nát, gần như có thể dùng từ mê người để hình dung.

Lâm Vãn a một tiếng, điệu cười xấu xa trong ánh mắt càng sâu.

Mà giờ khắc này, linh phủ của Ly Vọng bắt đầu biến hóa kịch liệt, ý thức mơ mơ màng màng.

Mới vừa rồi khi hàng mi hắn rũ xuống, trong một thoáng mơ hồ nhìn thấy bàn chân của thiếu nữ, vô cùng xinh đẹp.

Là chân của... tiểu đồ đệ hắn…

Ngón chân mềm mịn đáng yêu, mu bàn chân có một đường cong tuyệt đẹp, mắt cá chân của nàng vừa thon lại gầy, thoạt nhìn giống như viên ngọc tuyệt đẹp, cực kỳ…… cực kỳ xinh đẹp.

Cũng rất đáng yêu.

Cực kỳ đáng yêu.

"Vãn Vãn…" Trước khi kịp nhận ra thì nam nhân đã thấp giọng kêu một tiếng, miệng hắn nhẹ giọng kêu tên của tiểu đồ đệ, hắn gọi cực kỳ quen thuộc, hai chữ "Vãn Vãn" thật sự như khắc sâu vào cốt tủy của hắn.

Giọng hắn khàn khàn, sau khi cảm nhận được bàn chân của thiếu nữ chân chạm vào hầu kết, không tự giác lại lần nữa nuốt nước miếng.

Linh phủ bỗng dưng đại loạn, loạn đến mức ý thức của hắn cũng hỗn độn không rõ, lúc này, dư quang nơi ánh mắt hắn nhìn đến chân của thiếu nữ, một loại cảm giác khó tả bò lên đầu tim, ngay sau đó, hắn hơi khép mắt lại, lại mở môi ra, hàm răng và đầu lưỡi tươi đẹp như ẩn như hiện.

Nam nhân có lẽ cũng không biết bản thân đang làm gì.

Nhưng mà khi chỗ mu bàn chân thật sự xúc cảm có ướt át truyền đến, tiểu cô nương kinh ngạc, rên một tiếng sau cảm giác kỳ lạ, giống như trong vui sướng mang theo một chút khó chịu.

Thật là một loại thể nghiệm kỳ diệu, nàng không thể nói được loại cảm thụ này liền dứt khoát không rối rắm, tiếp tục vui vẻ chơi… Rất có hứng thú mà trêu chọc sư phụ nàng.

Nàng buông chân khỏi chỗ hầu kết của nam nhân, dẫm lên trên đùi của sư phụ nàng.

"Vãn Vãn…" Nam nhân lại gọi nàng, giọng nói so với lúc nãy càng trầm thấp nghẹn ngào, dường như đang rất thống khổ.

"Vãn Vãn ở đây, sư tôn không muốn Vãn Vãn, không thích Vãn Vãn sao…" Lâm Vãn lại tiếp tục hỏi, tính trẻ con mà dẫm chân hắn, lực độ rất nhẹ, như có như không, so với nói là dẫ, thì không bằng nói là đang trêu đùa…

Nhưng mà Ly Vọng lúc này hiển nhiên không chịu nổi.

"Sư phụ đương nhiên thích Vãn Vãn…" Hắn trả lời câu tiểu đồ đệ mới vừa hỏi hắn, hô hấp dồn dập, mày đen nhíu chặt, giây lát sắc mặt liền trắng bệch.

Mới vừa rồi tu luyện cùng tiểu đồ đệ, sau khi bị xem như lô đỉnh thải bổ tu vi, thần thức và đạo tâm của hắn vốn đã bắt đầu không ổn, ý thức vô cùng hỗn loạn, cực dễ bị ảnh hưởng.

Mà đối với tu sĩ, đạo tâm không ổn là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, sẽ nguy hiểm cho linh phủ.

Trước mắt, linh phủ của Ly Vọng lại bị vực sâu tối tăm bao phủ.

Linh phủ của hắn khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái, cự mãng dã thú, chướng khí tràn ngập không thấy ánh sáng.

Linh phủ là từ nội tâm của tu sĩ mà ra.

Linh phủ của Ly Vọng càng thêm tăm tối, hắn gian nan mà đấu tranh với dục vọng dơ bẩn nào đó, cố gắng hết sức áp chế những dụng vọng không thể nói ra xuống.

Mồ hôi chảy ra một giọt rồi lại một giọt, sắc mặt trắng bệch của nam nhân lại đỏ lên, cúi đầu, thở hổn hển.

[Nàng là đồ đệ của ta, sao ta lại có thể.

Nàng là đồ đệ của ta, trên đời này không người thân mật với nàng hơn ta, có gì mà không thể.]

Trong lúc thần hồn ý loạn, hai loại ý niệm này không ngừng đan xen ở trong đầu hắn.

Cuối cùng, hắn như bị chia nhỏ thành hai người, lý trí và dục vọng chia ra hai bên bàn cân, chỉ cần bên kia nặng hơn một chút, sẽ liền hoàn toàn mất thăng bằng, sụp đổ.

"Sư phụ sư phụ…" Lâm Vãn hoàn toàn không biết gì về nội tâm đang giãy giụa của sư phụ nàng, nàng chưa bao giờ đi qua linh phủ của sư phụ nàng, tất nhiên cũng không biết lúc này Ly Vọng cắn chặt răng giống như một con thú bị vây khốn, đổ mồ hôi đầm đìa là vì sao.

Nàng chỉ cảm thấy chơi rất vui, sư phụ lại đẹp như vậy, thật mê người.

Giọng nói của thiếu nữ

quanh quẩn ở bên tai của Ly Vọng, rõ ràng là rất ngọt ngào, nhưng lại giống như mũi kiếm sắc bén đâm vào tim hắn, Ly Vọng đầu đau như búa bổ.

"Sư phụ không muốn Vãn Vãn sao?" Lâm Vãn dường như đã mệt mỏi, chân không hề chạm đông chạm tây mà làm xằng làm bậy nữa, nàng thu hồi bàn chân lộn xộn, lại ngồi xổm xuống, đôi mắt to khẽ đảo, hỏi sư phụ của nàng.

"Sư phụ không muốn Vãn Vãn sao…" Nàng nói khẽ, giống như mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ tựa lên đầu gối, uể oải nói.

Dường như trong chốc lát, khi Ly Vọng nghe thấy câu nói kia, chữ "muốn" sắp từ bên môi hắn phun ra, nhưng sau đó, môi mỏng của nam nhân khẽ hé, một lát sau, lại trầm mặc.

Lâm Vãn nhíu mày không vui, nàng nghiêng đầu, tiếp tục nói: "Sư phụ lại không nói chuyện, Vãn Vãn sẽ vứt bỏ sư phụ đấy, Vãn Vãn sẽ không quan tâm sư phụ nữa. Vãn Vãn nghiêm túc đó." Nàng đang dụ dỗ hắn, dụ dỗ hắn nói ra khát vọng đối với mình…

"Không muốn."

"Không muốn."

Nam nhân trầm mặc hồi lâu, khi thiếu nữ hỏi có muốn hay không muốn thì không lên tiếng, nhưng vào giờ phút này, khi Lâm Vãn nói muốn vứt bỏ người sư phụ là hắn thì hắn bỗng nhiên mở miệng.

Lâm Vãn liền kinh ngạc, buồn ngủ cũng biến mất.

"Đừng…" Nam nhân ngước mắt, đôi mắt đỏ đến mức làm cho người ta sợ hãi, đôi mắt ướt át bình tĩnh nhìn thiếu nữ, giọng nói suy yếu gần như là cầu xin: "Vãn Vãn là đồ đệ duy nhất của sư phụ, đừng rời bỏ sư phụ có được không?"

Lâm Vãn chưa bao giờ nhìn thấy sư phụ như vậy, cũng chưa từng nghe sư phụ nói những lời như vậy với nàng.

"Sư phụ…"

Tiểu cô nương rất vui sướng, lông mi chớp chớp, nũng nịu mà kêu một tiếng sư phụ, lại muốn ôm sư phụ nàng hôn một cái thì Ly Vọng bỗng cúi đầu.

Thiếu nữ kêu hai chữ sư phụ rõ ràng lọt vào tai, vừa cấm kỵ lại thân mật, đột nhiên hắn như bị sét đánh, ý thức hôn mê dần dần tỉnh táo lại, lại bắt đầu đánh giá bản thân.

Sư phụ, nàng kêu hắn là sư phụ…

Luân thường đạo lý, nhân luân cấm kỵ, hắn thật sự đã từ bỏ hết rồi sao.

Tiểu đồ đệ ngây thơ như vậy, đối với mình chỉ là đồ đệ ỷ lại vào sư phụ, làm sao hắn có thể thật sự…

Hắn một tay nuôi nàng lớn lên, làm sao hắn lại có thể sinh ra suy nghĩ dơ bẩn, giẫm đạp mối quan hệ sư đồ thuần khiết này.

Nàng yếu ớt như vậy, sẽ dọa nàng sợ.

Không thể.

Vì thế, ý thức trở lại, Ly Vọng lại tinh tế mà suy tư kỹ càng, sau khi nghĩ kỹ lại… ( truyện trên app T𝕪T )

"Vãn Vãn, con đừng hồ nháo… Con đừng tra tấn sư phụ như vậy, thả sư phụ ra được không…" Khi Ly Vọng nhẹ giọng nói chuyện, không biết như thế nào, trước mắt đột nhiên hiện lên cảnh bàn chân của thiếu nữ chạm vào hầu kết của hắn vừa rồi.

Bàn chân kia trắng nõn đáng yêu, xúc cảm tinh tế.

Chớp mắt một cái, ánh mắt sáng quắc liền tối sầm lại.

Mà Lâm Vãn nghe thấy sư tôn nàng nói chuyện mất hứng như vậy, tâm tình vừa tốt một chút liền bị phá hỏng, tức khắc có chút không vui.

Nàng bĩu môi, nói: "Vãn Vãn thấy chơi như vậy rất vui mà, sư phụ không thích sao? Không phải sư phụ muốn Vãn Vãn sao, thích Vãn Vãn sao… lúc nãy rõ ràng Sư phụ đã nói như thế, vì sao bây giờ lại nói ta tra tấn sư phụ, muốn ta thả sư phụ ra."

"Vãn Vãn, cái đó không giống, những gì sư phụ vừa nói là…" Ly Vọng tránh ánh mắt của tiểu cô nương, nhìn về nơi khác, nhẹ giọng trả lời: "Là ám chỉ cảm tình giữa sư tôn và đồ đệ, Vãn Vãn là đồ đệ của ta, sư phụ không muốn con rời bỏ ta."

Tiểu cô nương ngẩn người, đôi mắt hơi phiếm hồng, lệ khí dần hiện ra, tà khí trong cơ thể cũng đang cuồn cuộn.

Nàng không vui, không muốn chơi với sư phụ nữa.

"Càng tốt, Vãn Vãn chỉ là thèm muốn thân thể của sư phụ, muốn sử dụng sư phụ như lô đỉnh để làm tăng tu vi mà thôi."

Lâm Vãn thuận thế xuống giường, sau khi mặc xong váy áo liền nở nụ cười xinh đẹp đối với nam nhân: "Nếu Vãn Vãn đã tiến giới Hóa Thần, vậy tạm thời sư phụ đã vô dụng đối với ta, ta không có hứng thú đối với sư phụ nữa, Vãn Vãn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."

Nàng tươi cười cực kỳ xinh đẹp, Ly Vọng nhìn thân thể run lên, ánh mắt chốc lát tối sầm lại, cảm xúc không rõ: "Vậy sao…"

"Đúng vậy đó." Lâm Vãn tiếp lời, không biết từ khi nào trong tay đã biến ra một quyển sách, tự mình đặt ở trong tay của sư phụ nàng: "Quyển sách này tên [Lô đỉnh tự mình tu dưỡng], sư phụ phải ở đây nghiên cứu thuật pháp của lô đỉnh, sau đó…"

Lâm Vãn đứng ở cạnh giường, rũ mắt nhìn về phía thân thể trắng như tuyết tráng kiện đẹp đẽ, cơ bắp rõ ràng của nam nhân, ranh mãnh cười xấu xa.

Nàng tiến đến bên tai của hắn nặng nề mà đưa miệng cắn, sau khi chảy máu, lại không vui mà liếm máu đi: "Sau đó sư phụ dạy cho Vãn Vãn thật tốt, làm một \ lô đỉnh xứng đáng, có được không?"

Nàng dựa vào hắn gần đến như thế, da thịt hai người chạm vào nhau, răng môi của nàng chạm vào lỗ tai của hắn, tất cả hương thơm ngào ngạt trên người thiếu nữ đều chui vào máu thịt của hắn, khiến máu hắn sôi trào, mấy ngón tay cũng muốn co rút.

Nhưng mặc dù nội tâm của hắn bị đồ đệ tiếp cận trêu chọc điên cuồng, nhưng lúc này sau khi thanh tỉnh, ngại với đạo đức và quan hệ sư đồ, trên mặt của hắn vẫn là một vẻ bình tĩnh, trông có vẻ thờ ơ đến cực điểm.

Những gì còn lại giữa sư đồ bọn họ, đại khái chỉ là một mảnh vải vụn hắn cố gắng hết sức kéo đến, dùng để che lấp muốn quan hệ không thể bền chặt này mà thôi.

Hắn cần miếng vải rách này tới che lấp.

Bên trong hắn tan nát, bị nàng hủy hoại hầu như không còn, nhưng hắn làm sư phụ, làm Tiên quân, lại chỉ có thể cố gắng hết sức duy trì tôn nghiêm của một sư phụ… Dùng miếng vải rách này đến che lấp cảm giác xấu hổ của mình.

Với Ly Vọng, tình cảm giữa sư đồ là chuyện không thể nói ra ngoài miệng, chỉ có thể bí ẩn giấu ở trong góc tối, dưới sự che giấu của bóng tối mà phóng túng, dùng nó làm cớ cho sự vui sướng.

Giống như mới vừa rồi, hắn nương theo yêu cầu tiến giai của đồ đệ mà tự bảo vệ danh nghĩa của chính mình, bây giờ thanh tỉnh đột nhiên hắn nhận ra, cái danh này đã biến mất, hắn không có lý do gì lại sinh ra khát vọng dơ bẩn đối với đồ đệ của chính mình.

Hắn phải làm sư phụ của nàng thật tốt.

"Vãn Vãn, hay là con thả sư phụ ra đi, đứa nhỏ ngoan." Ly Vọng bỗng nhiên nói, ngón tay còn tinh tế vuốt ve cuốn sách [Lô đỉnh tự mình tu dưỡng] mà Lâm Vãn cho hắn kia.

"Con tháo đinh Tỏa Hồn, sư phụ sẽ che chở cho con, sẽ không để cho bọn họ đả thương con, con đừng cùng bọn họ…"

"Đã nói không muốn rồi." Lâm Vãn đã nghe những lời như vậy rất nhiều lần, lúc này lại nghe thấy nàng hiển nhiên rất phiền, mặt mày tràn đầy lửa giận: "Vì sao sư phụ luôn muốn Vãn Vãn tháo đinh Tỏa Hồn vậy, sư phụ, vì sao cho tới bây giờ người vẫn muốn chạy trốn chứ, người không rõ sao, hiện tại người là lô đỉnh của Vãn Vãn do ta sử dụng, Vãn Vãn sao có thể thả sư phụ rời đi chứ…"

"Sư phụ là sợ con bị thương, dù sao thì Tu Chân giới…" Ly Vọng hơi giật mình, biểu tình có chút bất lực, dịu giọng giải thích muốn trấn an tiểu đồ đệ của mình, rồi lại bị Lâm Vãn cắt ngang.

"Vậy sao…" Lâm Vãn chỉ chỉ vào [Lô đỉnh tự mình tu dưỡng] trong tay của nam nhân, hai tay khoanh lại: "Vậy thì sư phụ phải nghiên cứu đọc thật kỹ quyển sách này, chờ đến khi Vãn Vãn trở về, sư phụ phải trở thành một lô đỉnh tốt hơn, như vậy tu vi của Vãn Vãn có thể tăng lên càng nhanh, sẽ không bị thương nữa."

"Vãn Vãn…" Giọng nói của nam nhân nghẹn ngào, lỗ tai bị thiếu nữ cắn chảy máu lại đỏ.

Vào thời điểm này lại trong như một bộ dạng đang thẹn thùng vì dục cầu bất mãn.

Tiểu cô nương nhìn thấy liền hừ hừ hai tiếng, còn cố ý nói thêm: "Sư phụ đừng mặc quần áo, bộ dáng lúc người không mặc quần áo rất là mê người đó."

Ly Vọng nghe xong liền sửng sốt, đến khi hắn ý thức được lòng ngực của chính mình còn đang lộ ra thì lập tức cảm thấy thẹn thùng, liền muốn nhặt quần áo lên che lại.

Chỉ là khi bàn tay của hắn sắp sửa cầm lấy quần áo, tiếng cười dễ thương của tiểu đồ đệ lại truyền đến.

"Nếu như Vãn Vãn trở về nhìn thấy người mặc quần áo vào, thì Vãn Vãn sẽ trừng phạt người đó."

Tiếng cười của thiếu nữ thanh thúy như chuông, ranh mãnh làm càn, nhưng lại vô cùng nghiêm túc.

"Vãn Vãn…"

Mặt của nam nhân đỏ lên cúi đầu, một lát sau, đến khi hắn lại ngẩng đầu lên nhìn, cung điện đã trống không, thiếu nữ đã biến mất không thấy bóng dáng.



Lâm Vãn thật sự đã đi rồi, tức giận bỏ đi, một tay bấm một cái pháp quyết, nháy mắt biến mất ở trước mắt sư phụ nàng.

Sau khi rời khỏi, trong lòng nàng vẫn cực kì tức giận, bàn tay nhỏ nắm thành quyền, tức giận đến mức đầu tóc đều muốn dựng thẳng lên!

Lâm Vãn không hiểu rõ, vì sao nàng và sư phụ ngủ với nhau nhiều lần như vậy, xong việc thì sư phụ nàng luôn là một vẻ đã phạm vào tội lớn, bộ dạng liệt nam trinh tiết…

Rõ ràng ở trên giường còn phóng đãng hơn so với bất kỳ ai khác, một khi kết thúc liền biến thành Tiên quân lạnh nhạt, miệng đầy luân lý sư đồ, từng bộ từng bộ đạo lý, dường như song tu với đồ đệ là nàng chính là một dơ bẩn tội ác tày trời gì đó…

Dối trá.

Mặt người dạ thú.

Thật nhàm chán.

Lâm Vãn tức giận, có điều nàng cũng lười lo lắng.

Dù sao thì, nàng cũng chỉ là thèm muốn thân thể và tu vi của sư phụ, chờ đến sau khi thân thể và mỹ mạo của sư phụ không còn thơm ngon nữa, không thể làm lô đỉnh, cũng không thể khiến nàng vui vẻ, thì nàng liền dứt khoát mà vứt bỏ.

Ừm, vứt bỏ.

Không để ý tới sư phụ nữa, nàng muốn đi làm chính sự.

Sau khi Lâm Vãn suy nghĩ cẩn thận liền hô một hơi thật dài, tẩm điện mà Ma Tôn an bài cho nàng hiện ra, trên ánh trăng đẫm máu, vòng qua hành lang dài, ngay sau đó đi đến hành cung của Ma Tôn — điện Huyền U.



Ngày ấy chuyện ở tháp Triều Vân truyền khắp toàn bộ Tu Chân giới, người ở Thanh Vân môn hay thậm chí các đại tiên môn trong Tu Chân giới đều nói nàng là yêu ma, tà ma, cấu kết với Ma Tôn có ý đồ hủy diệt Tu Chân giới, theo lý nên tru sát.

Nàng bị toàn bộ Tu Chân giới đuổi giết, đã không còn chỗ để đi, cho dù biết Ma Tôn tuyệt đối không phải người lương thiện, thì cũng chỉ có thể tạm thời ở lại Ma giới.

Khi mới đến Ma giới, Lâm Vãn vẫn rất không quen.

Pháp trận Thiên Cương ngăn cách hai giới tu ma, bên trái pháp trận Thiên Cương là Tu Chân giới, phía dưới Tu Chân giới là Nhân giới, các đại tiên môn đứng đầu là Thanh Vân môn từ xưa đã có sứ mệnh phải thủ vệ Nhân giới, trở thành thế lực to lớn với Ma giới, thủ vệ Nhân giới hoà bình an yên.

Mà Ma giới ở bên phải pháp trận Thiên Cương, Ma giới tiếp giáp Quỷ giới, hai giới cũng không cách trở, liên hệ qua lại, ở thành trấn trên đường cái tại Ma giới, có thể thường xuyên nhìn thấy các loại ác quỷ trôi nổi, nhe răng nhếch miệng, hình dạng khủng bố, oán khí sâu đậm.

Ở đây khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái, trên không trung là màu đỏ sậm, một vầng trăng máu treo cao phía trên không trung, tà khí ngập trời che kín mỗi một nơi, so với linh khí tràn ngập, mây mù lượn lờ ở Tu chân giới thì hoàn toàn bất đồng.

Tà khí quỷ khí tràn ngập toàn bộ Ma giới, mỗi khi Lâm Vãn rời khỏi cung điện của Ma giới, thì đều cảm thấy không thoải mái, có chút chóng mặt khó chịu.

Giống như trong cơ thể có thứ gì đó ngo ngoe rục rịch, dường như tà khí ở Ma giới đang không ngừng quấn quanh nàng, khiến nàng khó thở.

Trong lòng nàng rầu rĩ, thật sự không thích loại cảm giác này, nhưng lại cũng không biết là vì sao.

Mười lăm phút sau, Lâm Vãn tới trước điện Tiêu Dao.

Cung điện chót vót trong mây, nguy nga hùng vĩ, hết sức xa hoa, trên phù điêu hai bên cột đá là hai đầu hung thú quấn quanh, dữ tợn đáng sợ, sinh động như thật, dường như ngay sau đó liền sẽ từ cột đá mà phóng đến đây.

Lâm Vãn chỉ nhận ra con thứ nhất, hình như là hung thú Cùng Kỳ.

Có chút dọa người, Lâm Vãn không tiếp tục nhìn nữa l, bước lên bậc thang.

"Chủ nhân, ngài đến rồi."

Ma Tôn dường như biết nàng sẽ đến, trước khi Lâm Vãn đi đến hành cung, cửa lớn dày nặng liền từ từ mở ra.

Giọng nói của Ma Tôn vang lên, hai hàng binh lính ma tộc trong điện đồng thời quỳ xuống, hành lễ với Lâm Vãn.

Sau một thời gian, Lâm Vãn thấy nhiều không trách nữa, đã thành thói quen, thần sắc không chút hoảng loạn.

Thiếu nữ lạnh lùng ồ một tiếng, hai tay nâng làn váy lên bước qua ngạch cửa, đi về phía trước.

Sương đen trong điện tràn ngập, bốn phía lập loè mấy đám lửa ma trơi màu lam, nhưng thật ra lại chiếu rọi vào trong điện giống như ban ngày.

Lâm Vãn đi đến trước điện, Thanh Tâm Linh trên tay leng keng rung động, xua tan sương đen quấn quanh thân nàng.

"Chủ nhân, ngồi." Ma Tôn ở chỗ ngồi cao trên điện, vừa thủ thế, bên cạnh lập tức có người cung kính chuyển đến một cái ghế, để Lâm Vãn ngồi xuống.

Lâm Vãn ngồi xuống, làn váy lay động, hỏi Ma Tôn: "Ngươi biết ta sẽ tới?"

Ma Tôn không tỏ ý kiến, hai mắt đỏ tươi nhìn nàng, ánh mắt thẳng thẳng tắp, cuồng nhiệt đến cực điểm, giống như một con chó đói nhìn thấy được thịt xương, giống như nhìn thấu được nàng.

Lâm Vãn bị ánh mắt này nhìn đến cả người không thoải mái, dời ánh mắt đi, tránh phải nhìn vào ánh mắt của gã.

"Vậy hẳn là ngươi biết vì sao ta lại đến." Lâm Vãn lại nói.

"Chủ nhân, ta biết." Ma Tôn vẫn như cũ kêu nàng là chủ nhân, ngữ điệu cung kính thành kính, dưới lớp áo bào đen chỉ nhìn thấy một gương mặt cực kỳ yêu diễm và lớp vảy trắng lóe sáng ở xương quai xanh của cổ.

Gã từ trên điện đi xuống, hộ vệ Ma tộc đứng trong điện lập tức dừng động tác lại nhất trí quỳ rạp xuống đất, cúi đầu, dường như rất sợ hãi vị Ma Tôn này.

Ma Tôn tiến đến gần thiếu nữ, sương đen quẩn quanh thân, giống như cũng muốn tiến đến trên người của Lâm Vãn.

Lâm Vãn thấy gã càng lúc càng gần, trong lòng bất an, khi muốn đứng dậy, gã lại đi đến trước người nàng, quỳ một gối trên mặt đất ngẩng mặt nhìn nàng.

Mi mục như yêu, diễm lệ đến cực điểm lại tràn đầy tà khí, đặc biệt là cặp mắt kia, so với máu còn đỏ hơn, cực kỳ quái dị.

Lâm Vãn không cẩn thận đối mắt với gã, chớp mắt ngẩn ra một lúc, hồn phách sâu trong cơ thể dường như có chút xao động, vô cùng khó chịu.

Lâm Vãn dời ánh mắt, theo bản năng muốn rời đi, nhưng nhớ tới mục đích mà bản thân tới đây, lại siết chặt tay nhịn xuống.

"Chủ nhân, ngài thật sự rất quan trọng đối với ta, nhưng chuyện này, cần chủ nhân phải tự giải quyết mới được."

Gã nói như thế, rõ ràng là nói chuyện ái muội như vậy, nhưng ngữ khí lại cực kỳ thản nhiên, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Lâm Vãn không hề giảm đi.

Rất quái lạ.

Lâm Vãn cũng đã nhận ra, bả vai run run, lạnh lùng cười nói: "Ha, ngươi không giúp ta cũng không sao cả, nhưng Ma giới và Tu chân giới xưa nay là kẻ thù không đội trời chung, đều muốn diệt trừ trừ đối phương thật nhanh, chẳng lẽ ngươi không sợ bọn họ sẽ mượn cơ hội lần này công phá Ma giới?"

Lâm Vãn nói như thế, đôi mắt nheo lại nhìn thẳng Ma Tôn, tiếp tục nói: "Ta có thể một mình đi ứng chiến, chống đỡ người ở các đại tiên môn giúp ngươi đối kháng với Tu chân giới, nhưng tiền đề là… Ngươi phải phái binh cho ta, Tu chân giới lần này không chỉ có đệ tử của Thanh Vân môn đến, mà còn có người của các đại tiên môn còn lại, quân địch quá đông, chỉ với sức lực của một mình ta thì không có khả năng tiêu diệt bọn họ."

Ma Tôn không nói gì, vẫn cứ nửa quỳ ở trước mặt của thiếu nữ, thành kính nhìn nàng, bên môi nổi lên điệu cười quỷ dị.

Vẻ cười này thật sự quá mức âm u, một trận khí lạnh ập đến toàn thân Lâm Vãn, nàng lại siết chặt tay, cố gắng giả bộ trấn định mà cười cười, đuôi mắt giương lên: "Hơn nữa, bây giờ chúng ta cũng xem như là người cùng thuyền, lần này ta cũng xem như là đang giúp Ma giới đối kháng Tu chân giới, ngươi phái binh hỗ trợ ta, cũng không quá đáng nhỉ? Yêu cầu này rất hợp lý."

"Tất nhiên có thể."

Lần này, Ma Tôn vậy mà không hề trầm mặc, rất nhanh đáp lời, gã vẫn như cũ dùng một loại tư thế cực kỳ thành kính nhìn Lâm Vãn, ngữ khí tuy cung kính, nhưng ẩn chứa một loại hưng phấn quái dị.

"Chủ nhân, hy vọng lần này ngài có thể chiến thắng trở về, thuận lợi tiến giới, chỉ cần ngài biến cường, sau khi nhập ma thì toàn bộ Ma giới đều là của ngài, tất cả mọi người ở Ma giới sẽ thuần phục vì ngài."

"Nhập ma?" Lâm Vãn nghe xong liền cười, má lúm đồng tiền nhợt nhạt, mắt như trăng non, gằn từng chữ ——

"Lâm Vãn ta, sẽ không nhập ma."

Ma Tôn nghe thấy lời này dường như cũng không có gì bất ngờ, sắc mặt của gã bất biến tiếp tục nói, ngữ điệu càng nói càng cao, cực kỳ kích động.

"Chủ nhân, ngài trời sinh thích hợp nhập ma, ngài trời sinh thuộc về nơi này, ngài trời sinh phải được ngàn vạn người ở Ma giới thần phục, huỷ diệt toàn bộ Tu Chân giới…"

Sương đen quấn quanh trên người nam nhân càng lúc càng dày đặc, dày đến mức chỉ có thể thấy khuôn mặt quá mức yêu diễm kia của hắn.

"Không có người nào trời sinh thích hợp nhập ma, ta sẽ báo thù, sẽ biến cường, nhưng ta sẽ không nhập ma." Lâm Vãn lắc nhẹ Thanh Tâm Linh trên tay, mày đẹp nhíu lại, sau đó nghiêng nhẹ thân mình, phòng bị nhìn Ma Tôn.

"Rốt cuộc người muốn cái gì ở ta?" Lâm Vãn hỏi gã.

"Muốn cái gì?"

Ma Tôn lặp lại một lần những gì thiếu nữ hỏi gã, sau đó… gã lại nở nụ cười, đôi mắt càng đỏ, tà khí trên người cũng càng nặng, trả lời nàng ——

"Chủ nhân, ta muốn có được người."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play