Tiểu cô nương cười với hắn, miệng toe toét, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.

Nàng cười rất đáng yêu, luôn luôn đáng yêu như thế.

Giờ phút này, Ly Vọng nhìn thiếu nữ cười, trái tim hắn như bị dao đâm xuyên qua, cảm giác đau đớn từ trái tim nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.

Sau đó, một dòng máu chậm rãi chảy ra từ khóe môi hắn, đẹp tới chói mắt, sắc mặt hắn suy yếu một cách nhanh chóng, thậm chí còn trắng hơn cả tuyết.

Toàn thân Lâm Vãn đều là vết thương, xiêm y trên người bị kiếm khí cắt qua, xé thành vải rách, vết thương không ngừng chảy máu như muốn nhuộm đen xiêm y đỏ rực của nàng, ngay cả gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia cũng dính đầy những tia máu.

“Vãn Vãn…” Hắn khó khăn mở miệng, khàn giọng la lên, cổ họng giống như bị một thanh đao cắt qua, giọng nói như rỉ máu

Tiểu cô nương đẩy cửa ra thì thấy sư phụ vẫn đang ngồi trên giường

Trong mạn giường màu đỏ, nam nhân tóc đen da trắng, khôi ngô tuấn tú, còn nghe lời nàng nói, không mặc xiêm y, thân thể trắng nõn mạnh mẽ thấp thoáng dưới mái tóc đen dài như thác nước, cơ ngực và eo vô cùng mê người…

Nàng rất thích, thích nhất dáng vẻ hiện tại của sư phụ.

Lâm Vãn nhìn nhìn, nụ cười càng lúc càng ngọt.

Có điều, nụ cười của nàng không kéo dài được bao lâu, miệng vết thương đau đớn khiến nàng khóc hu hu, muốn làm nũng với sư phụ.

“Sư phụ, Vãn Vãn đau quá…”

Lâm Vãn nhanh chóng chạy tới, bổ nhào vào lồng ngực sư phụ, tay nhỏ ôm lấy eo hắn, dùng tư thế vô cùng không muốn rời xa vùi trong ngực hắn, bắt đầu hôn.

Sư phụ thật là thơm, cơ ngực khỏe đẹp cân đối còn trắng nõn, Lâm Vãn hôn một cái lập tức thấy bình tĩnh lại.

Giống như đứa nhỏ đang khóc rống lên được cho sữa uống, vô cùng thỏa mãn.

Tiểu cô nương hôn tới mơ mơ màng màng, rồi ngước mắt lên nhìn.

Đôi mắt đen lúng liếng của nàng đảo quanh, nhìn mái tóc dài tản mát của sư phụ, da trắng xinh đẹp, đôi mắt đào hoa mịt mờ hơi nước, có một giọt nước óng ánh chảy qua nốt ruồi đỏ ửng nơi đuôi mắt, từ từ lăn xuống gương mặt nhợt nhạt, đọng lại ở hàm dưới, hầu kết hắn hơi động đậy…

Lâm Vãn lập tức hôn càng nồng nhiệt hơn, chôn mặt trong lồng ngực sư phụ.

Huhu, sư phụ đẹp nhất, nàng rất thích sư phụ, vết thương hình như cũng không còn đau như trước.

Ly Vọng thật sự không mặc xiêm y, trước khi đi tiểu đồ đệ dặn hắn không mặc đồ, nói nàng rất thích nhìn hắn như vậy, thế nên hắn không mặc gì cả.

Lúc này hai gò má mềm mại của tiểu cô nương dán lên lồng ngực trần trụi của hắn, chỗ môi lưỡi nàng hôn lên truyền tới cảm xúc khiến thân thể hắn chịu không được mà run rẩy, đôi mắt muốn chảy ra máu lập tức ngập hơi nước.

Ly Vọng bị thiếu nữ trêu chọc nhiều lần, cơ hồ khiến hắn cứ tự động phản ứng như thế.

Nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ từ chối hành vi tùy tiện, bừa bãi này của nàng, cũng sẽ dạy bảo lại nàng, nhưng lúc này, hắn không làm thế…

Lưng Ly Vọng run lên, đuôi mắt ẩm ướt suýt nữa rơi xuống một giọt nước mắt.

“Vãn Vãn, sao vậy…”

Mùi máu tươi và mùi thơm cơ thể nàng hòa lại với nhau tra tấn hắn, tinh thần bắt đầu không còn tỉnh táo, giọng nói cũng trở nên run rẩy.

Ly Vọng cố gắng xem nhẹ cảm xúc mà thiếu nữ đang hôn lồng ngực mình mang lại, khi mồ hôi của hắn chảy từ hầu kết xuống tới xương quai xanh, ngón tay nam nhân thon dài cong lại, đầu ngón tay trắng bệch.

Một lát sau, hắn buông lỏng nắm tay, dịu dàng vuốt ve bả vai thiếu nữ, đỡ thân thể mảnh mai của tiểu đồ đệ lên chân mình, trong đôi mắt sâu thăm thẳm ngập tràn yêu thương: “Vãn Vãn, để sư phụ nhìn xem… xem vết thương của con.”

Ly Vọng lộ rõ vẻ luống cuống, hoàn toàn không còn bình tĩnh được nữa, dường như còn đau hơn nàng gấp ngàn vạn lần.

“Sư phụ không thương Vãn Vãn sao?”

Lâm Vãn đang hôn rất vui vẻ thì bỗng nhiên bị sư phụ kéo ra khỏi lòng ngực hắn, nàng không được hôn, vết thương trên người lại bắt đầu đau.

Nàng không vui, ma tính trong thân thể bị Sát Lục thúc đẩy chỉ tăng lên chứ không giảm.

“Sao sư phụ lại không cho con hôn.”

Từ lần chém giết đó về sau, nàng có vẻ rất dễ nổi giận, sự tàn bạo trong mắt vô cùng sống động, hung dữ trừng mắt nhìn sư phụ. Nàng ngẩng mặt lên, thở hổn hển.

Ly Vọng thấy bộ dạng này của nàng, lỗ tai bỗng nhiên ửng đỏ.

Rất đáng yêu.

Vô cùng đáng yêu.

Hắn không tự chủ nghĩ như vậy, hàng mi dài rũ xuống, che giấu một thứ gì đó trào ra trong đáy mắt, tâm mềm nhũn.

Nội tâm cứng rắn của Tiên quân đã bắt đầu xuất hiện khe hở, cách ngày sụp đổ không còn bao xa.

Hoặc là nói, từ ngày hắn thu người thiếu nữ này làm đệ tử, tâm và đạo của hắn cũng đã sinh ra một địa phương mềm mại và mong manh.

Hoàn toàn bị nàng nắm giữ.

“Vãn Vãn…”

Ly Vọng dịu dàng gọi nàng, đôi mắt dịu dàng như mặt hồ dưới ánh trăng. Hắn giơ tay vuốt ve gương mặt nàng, nhẹ giọng dụ dỗ: “Miệng vết thương của con còn đang đổ máu, ngoan, để sư phụ xem cho con một chút, đừng nghịch nữa.”

“Sư phụ không cho hôn hôn, con không cho sư phụ xem.” Bây giờ tiểu cô nương chỉ muốn hôn thôi, hờn dỗi ngoảnh mặt qua một bên, bày ra bộ dạng không thèm để ý.

Nàng giống như không quan tâm vết thương của bản thân. Nàng biết, những vết thương này vốn dĩ không lấy mạng nàng được, sau này đều sẽ khép lại.

Có điều khi vết thương đau đớn, bất an bao phủ cả người thiếu nữ, khiến nàng cảm thấy bản thân đang đứng trên một miệng vực sâu thẳm. Nàng rất sợ, sợ bản thân rơi xuống đó.

Chỉ có sư phụ mới có thể cho nàng cảm giác an toàn và không muốn rời xa.

Nàng muốn sư phụ ôm nàng một cái, hôn hôn nàng, vậy mà, chỉ một yêu cầu chút xíu xìu xiu thế thôi, sư phụ còn không đồng ý với nàng.

Lâm Vãn càng nghĩ càng tức giận, nàng muốn trở mình, từ trên đùi hắn bò lên. Nàng đang tính xem có nên đẩy ngã sư phụ, dùng sức mạnh cưỡng ép hắn hay không thì cằm nàng lại bị nắm lấy.

Cảm xúc lành lạnh truyền tới, thiếu ngữ ngẩn người, tính nhìn xem có chuyện gì, cái cằm xinh xinh bị kéo lại.

“Sư phụ…” Gương mặt xinh đẹp của sư phụ càng lúc càng xích lại gần nàng, trái tim Lâm Vãn đập rộn ràng, nàng muốn nói gì đó, cánh môi mềm mại lạnh buốt bất thình lình dán vào.

Một nụ hôn rơi xuống, sư phụ hôn nàng.

Nhưng mà… chỉ như chuồn chuồn lướt nước mà thôi.

Đôi môi tiểu cô nương run rẩy, nàng cho rằng có thể tiến thêm một bước, giống như sư phụ dạy nàng lúc trước, ngoan ngoãn mở miệng, vươn đầu lưỡi ra, chạm vào hắn… Rồi không có nữa.

Không có…

Nụ hôn này cứ thế không còn nữa.

Hắn chỉ hơi chạm nhẹ vào môi nàng một cái, dừng lại một chút, rất nhanh đã kết thúc nụ hôn.

Mùi thơm trên người nam nhân dần dần tiêu tán, cảm xúc trên môi cũng biến mất. Lâm Vãn bật dậy khỏi chân Ly Vọng, dùng chân ôm lấy vùng eo gầy gò của hắn, mở to hai mắt, nhìn hắn đầy nghi ngờ: “???”

Chỉ có như vậy, chỉ vậy thôi?

Ly Vọng đọc được sự bất mãn trong ánh mắt nàng, gương mặt đẹp trai mỏng dính đỏ lên, chỉ có thể từ từ áp mặt mình vào mặt tiểu đồ đề, sau đó ghé lên trán nàng, khàn giọng nói: “Vãn Vãn, con bị thương, nếu quá kịch liệt, sư phụ sợ con chịu không nỗi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hắn sợ bản thân không nhịn được.

Nhịn không được dùng sức làm nụ hôn này càng thêm sâu sắc, sẽ đánh mất lý trí mà hôn nàng nồng nhiệt.

Đạo tâm của hắn dưới rất nhiều lần trêu chọc của nàng sớm đã lung lay sắp đổ, giờ phút này nó đã đứng ở biên giới của sự sụp đổ, e rằng ngay cả việc lừa mình dối người hắn cũng không làm được, sẽ rơi vào vực sâu của sư đồ bất luân.

“Vãn Vãn mặc kệ.” Lâm Vãn chẳng thèm quan tâm đại đạo và lý do của hắn. Nàng nghĩ, nếu sư phụ không hôn hôn lại nàng… Nàng sẽ dùng sức đè ngã sư phụ, dù sao sư phụ cũng không mặc xiêm y, cũng đỡ mất công nàng phải cởi nó ra.

Thế là, tiểu cô nương dùng sức kẹp chặt eo hắn không thả, gương mặt thanh tú đầy vẻ tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác nhìn hắn bằng đôi mắt thuần túy sáng như kim cương, sáng long lanh hoàn mỹ. Ly Vọng nhìn nàng, hoa mắt chóng mặt, một chân đạp xuống vực sâu, đã bước đi không thể thu hồi lại.

“Đệ tử muốn hôn sâu, chạm môi như này vốn dĩ không thể tính là hôn! Trước đó rõ ràng sư phụ dạy con là phải vươn đầu lưỡi ra mới tính là hôn, đứa trẻ ngoan phải ngoan ngoãn đưa lưỡi ra, sao tới phiên sư phụ người lại không ngoan rồi, không vươn ra…! Hu hu…”

Lời nói thẳng thắn lớn mật như vậy càng làm hắn đỏ mặt tới tận mang tai, Lâm Vãn còn chưa nói xong, đã bị sư phụ nàng không thương tình che miệng.

“Đừng nói nữa, Vãn Vãn luôn là đứa trẻ ngoan, là đứa trẻ ngoan…” Gương mặt nam nhân đỏ thẫm, màu đỏ nhiễm lên mắt và đuôi mắt hắn, khiến cả gương mặt tuyết trắng cũng nổi lên một màu đỏ nhè nhẹ. Đôi mắt ẩm ướt mang theo sương mù nhìn tiểu đồ đệ của mình, lộ ra dục vọng muốn hủy đi nàng, nuốt hết vào bụng.

Lâm Vãn chớp mắt mấy cái, sư phụ như thế này… Hình như nàng còn chưa từng thấy qua.

Nàng ngây ngẩn cả người.

“Đứa nhỏ ngoan, con thật sự muốn… muốn sư phụ hôn sâu con sao?” Lòng bàn tay Ly Vọng vuốt ve gương mặt của tiểu cô nương, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm môi nàng.

Hàng mi hắn rũ xuống, thần sắc mê ly, đạo tâm đã bị dục vọng nhuộm màu.

Lâm Vãn nghe sư phụ nói vậy thì trịnh trọng gật đầu: “Có, có!” Sư phụ muốn chủ động hôn nàng! Nàng rất vui vẻ, cũng rất hưng phấn, đôi mắt mở thật to, trong veo như nước, dáng vẻ vô cùng mong đợi.

Hơi thở của Ly Vọng nặng nề, thở gấp hổn hển, tay hắn vuốt ve cánh môi thiếu nữ.

Hắn không ngừng vuốt ve môi nàng, cho tới khi cánh môi trơn bóng dần trở nên no đủ rồi đỏ ửng lên, vị Tiên quân cao không thể chạm tới, không nhiễm bụi trần trong mắt người đời nở nụ cười.

Nụ cười của hắn rất dịu dàng, nhưng nếu thật sự nhìn kỹ, sẽ thấy trong nụ cười này mang theo mấy phần bệnh hoạn và si mê.

“Được.”

“Vãn Vãn rất ngoan…”

Tác giả có lời nói:

PS: Sư tôn bị đè nén quá lâu... Cho nên mọi người hiểu mà…

Thật ra cái này thích hợp viết ngắn, viết dài có chút khó khăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play