Hôm nay là ngày đầu tiên nàng nhốt sư tôn.

Ngày mai sẽ tổ chức tông môn đại bỉ, sẩm tối, Lâm Vãn đi đến Lăng Vân Phong, phong đứng đầu trong năm phong của tông môn, cũng chính là… nơi nàng nhốt sư tôn.

Thanh Vân môn là tông môn đầu tiên của Tu Chân giới đương thời, bên trong tông môn có năm phái lớn, lần lượt được quản lý bởi bốn đại trưởng lão và tông chủ, đệ tử ở trong môn phái rất đông, bình thường đều tu luyện ở các khu riêng, chỉ đến khi tông môn đại bỉ diễn ra một lần vào mỗi tháng mới tập trung ở cùng một nơi.

Mà sư tôn của Lâm Vãn, tiên quân Ly Vọng, là tông chủ của Thanh Vân môn, nàng là đồ đệ duy nhất mà hắn thu nhận trong nghìn năm qua.

Lâm Vãn rất kính trọng vị sư tôn này.

Ít nhất là trước khi nhốt, thậm chí là sau khi nhốt, Lâm Vãn cũng nghĩ như vậy.

Nàng rất tôn trọng, cũng rất thích sư tôn của nàng, cho nên, nàng mới nhốt hắn.

Lúc nghĩ như vậy, Lâm Vãn đang ngự kiếm, nụ cười xinh đẹp hiện lên ở trên khuôn mặt nhỏ trắng mịn của nàng, chuông bạc ở trên cổ tay nàng lắc nhẹ.

Sư tôn của nàng, đạo quân Ly Vọng là đại năng đương thời, chỉ nửa bước là có thể độ kiếp phi thăng.

Hắn là kiếm tu đầu tiên của Tu Chân giới, một kiếm có thể phá núi, khiến cho mặt trời và mặt trăng cũng bị đổi màu, khôi ngô tuấn tú, khí chất cao quý, tất cả mọi người đều tôn kính như thần linh, không dám khinh nhờn.

Sư tôn của nàng bế quan quanh năm, không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không xuất hiện ở trước mặt của đệ tử tông môn, bởi vậy, cho dù hắn biến mắt một hai tháng, cũng sẽ chẳng có ai phát hiện ra.

Huống chi, hôm nay mới là ngày đầu tiên nàng nhốt sư tôn.

Một khắc* sau, Lâm Vãn liền ngự kiếm đi đến Lăng Vân Phong, tuy rằng nàng mới đến Trúc Cơ, nhưng ngự kiếm ở khoảng cách ngắn vẫn không có vấn đề gì.

*15 phút.

Nàng nhẹ nhàng tiếp đất, làn váy màu đỏ đung đưa tạo thành một vòng tàn ảnh, mũi kiếm bay vào vỏ kiếm.

“Sư tôn, Vãn Vãn đến rồi.” Tiểu cô nương vừa vui vẻ hét lên, vừa cầm tà váy chạy về phía hang động được thắp sáng bởi ánh lửa mỏng manh yếu ớt.

Tiểu Lâm Vãn mặc một bộ váy đỏ, mái tóc dài mềm mại được quấn lại thành hai búi tóc nhỏ, được hai dải lụa đỏ buộc lại ở trên đó, phất phơ theo gió đêm.

Làn da của nàng trắng nõn, đôi mắt khi không cười như quả nho thủy tinh, đen nhánh sáng ngời, cười lên lại giống trăng non, toàn thân đều phấn điêu ngọc mài*, ngày thường giống như một bông hoa đẹp, rất ngọt ngào.

*da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.

“Vãn, Vãn Vãn…”

Vào lúc Lâm Vãn vừa bước vào trong hang động, tiếng cười của thiếu nữ cùng với tiếng chuông bạc truyền đến, người đàn ông ở trong hang động vô thức hừ nhẹ một tiếng, gọi hai chữ “Vãn Vãn”.

Sau khi hai chữ “Vãn Vãn” truyền ra, đến khi Lâm Vãn đi đến trước mặt người đàn ông, tiếng xiềng xích va chạm kịch liệt cứ vang lên từng hồi, loảng xoảng loảng xoảng, vô cùng chói tai.

Tiểu cô nương lại coi như không nghe thấy, đôi mắt vẫn đang cười, giống như quả anh đào đen được ngâm trong nước, ai nhìn thấy cũng phải cảm thán trước vẻ đẹp hoàn mỹ của nàng.

“Sư tôn, Vãn Vãn rất nhớ người —”

Thiếu nữ cong mắt, cười rạng rỡ, thoáng cái liền nhào vào trong lòng của người đàn ông.

Trong lòng của người đàn ông bị huyền thiết nghìn năm khóa lại, bị nhốt ở trong hang động.

Tiểu cô nương vui vẻ nhào vào trong lòng hắn, vết thương trên khắp cơ thể của người đàn ông không khỏi cũng bị cọ vào, nhất là cây đinh Tỏa Hồn đâm vào linh cốt ở khắp các nơi trên cơ thể của người đàn ông lại bị đâm vào sâu hơn một chút.

Miệng vết thương vỡ ra, đinh Tỏa Hồn lại đâm sâu hơn một chút, người đàn ông chịu không nổi rít lên một tiếng, khuôn mặt trắng bợt hơn tuyết, nhưng lại càng hiện ra rõ đôi môi đỏ tươi của hắn, đẹp như yêu ma, vô cùng mê người.

Đúng vậy, cổ áo của hắn mở ra đến eo bụng, trâm cài bằng ngọc trắng ở trên đầu cũng chẳng thấy đâu, tóc đen rơi lả tả, lúc này da trắng môi hồng, như yêu như ma, làm gì còn có dáng vẻ của tiên quân cao đến tầng mây, trời quang trăng sáng, lại giống như đã bị đùa giỡn, sắp bị vứt bỏ.

Nhưng, hắn là sư tôn của nàng, là sư tôn nuôi nàng lớn, dáng vẻ này của hắn ở trước mắt nàng, có trái với luân lí làm người, tuyệt đối không thể được.

Người đàn ông mở to mắt, lại hơi nhắm mắt thích ứng với ánh sáng ở trong hang động, nhẹ nhàng nói với thiếu nữ ở trong lòng: “Vãn Vãn, con buông sư tôn ra trước, mặc quần áo giúp sư tôn, được không?” Cho dù ở trong hoàn cảnh này, cho dù bị đinh Tỏa Hồn đâm vào trong linh cốt, đau tận xương cốt, giọng nói của hắn vẫn ấm áp như cũ, như dòng suối trong chậm rãi chảy trong khe núi, chỉ nghe giọng nói này, cũng có thể biết được người đó có khuôn mặt thần tiên như thế nào.

“Vãn Vãn, là lỗi của vi sư, là do vi sư không dạy con tốt, con nghe lời, cởi bỏ đinh Tỏa Hồn cho sư tôn được không, lần này sư tôn sẽ không trách con, con đừng sợ…”

Người đàn ông lại nhẹ nhàng nói với thiếu nữ, sau khi bị nàng nhốt, hắn vẫn nghĩ nàng chỉ ngẫu hứng một lúc, vẫn coi nàng như một đứa trẻ nghịch ngợm, không nghe lời, còn dỗ nàng, dỗ nàng nghe lời, dỗ nàng buông hắn ra, buông sư tôn của mình ra.

Bọn họ là thầy trò, sao có thể như vậy được, tuyệt đối không thể như vậy.

Người đàn ông nói xong vẫn còn đang thở dốc, xung quanh hang động đều đặt đèn ngọc lưu ly chạm đến đất, giống như mãi mãi sẽ không bị dập tắt, ánh sáng mong manh từ đèn cầy. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dưới ánh đèn mờ tối, vị tông chủ của Thanh Vân môn, tiên quân đầu tiên của Tu Chân giới, vị tiên quân như trời quang trăng sáng đang ngồi xổm ở trên mặt đất, hai tay hắn bị huyền thiết khóa chặt, bộ quần áo trắng ở trên người từ lâu đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nét mặt ở dưới ánh đèn cầy vẫn đẹp đến nao lòng người, ẩn sâu ở trong bóng tối, có một kiểu đẹp đến mê hoặc người khác.

“Vãn Vãn không thể buông sư tôn ra được.”

Trong động yên tĩnh một lúc, chiếc đầu nhỏ nhắn của thiếu nữ cọ vào cằm hắn, hơi ngứa, người đàn ông hơi cau mày, lông mi dài rơi xuống bọt nước run nhẹ.

“Chỉ cần tháo đinh Tỏa Hồn ra, sư tôn sẽ chạy, nếu không có đinh Tỏa Hồn giúp Vãn Vãn, Vãn Vãn sẽ không được ôm sư tôn rồi, đúng không?”

Khi nàng nói lời này, nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn với đôi mắt to trong như nước, giọng rất ngọt, trong trẻo như chuông gió, êm tai.

Lời Lâm Vãn nói chính là sự thật.

Đinh Tỏa Hồn là pháp bảo cấp thiên của Thanh Vân môn, không chỉ là Thanh Vân môn, còn là báu vật hiếm có của cả Tu Chân giới.

Đinh Tỏa Hồn này vốn ở trong tay của Ly Vọng, nhưng đệ tử của Thanh Vân môn thường phải ra ngoài rèn luyện tu hành, Ly Vọng lo lắng tiểu đệ tử của mình nên đã đưa pháp bảo cấp thiên này cho Lâm Vãn.

Hắn nói với nàng, khi tu hành ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm thì có thể dùng, ngay cả Ma Tôn của Ma giới, nếu bị đinh Tỏa Hồn đâm vào hồn của ma cốt, cũng khó có thể thoát khỏi.

Nhưng bây giờ, đồ đệ duy nhất của hắn, tiểu đồ đệ đáng yêu của hắn, lại dùng đinh Tỏa Hồn ở trên người sư phụ là hắn.

Pháp lực của hắn bị hạn chế, linh cốt bị đâm, lại bị huyền thiết nghìn năm khóa, hắn bị nàng nhốt ở đây, không làm sao được.

“Vãn Vãn, nghe lời của sư tôn, được không?” Giọng nói của Ly Vọng nhỏ bé yếu ớt, bởi vì sự đau đớn ở trong linh cốt, hắn chỉ có thể vô lực dựa vào cổ của thiếu nữ, hơi thở nóng bỏng phun ra từ bờ môi lướt qua vành tai của Lâm Vãn, không biết vì sao lại mang theo một chút rùng mình.

Bây giờ, nàng lại càng không thả hắn ra.

“Vãn Vãn sẽ không thả sư tôn ra, trước kia, sư tôn vẫn luôn không cho ta ôm người, nhưng bây giờ…” Lâm Vãn ôm lấy vòng eo gầy của người đàn ông, vuốt ve từng cơ bắp hiện ra rõ ở trên cơ thể hắn, nói: “Cuối cùng Vãn Vãn cũng được ôm sư tôn rồi, hơn nữa, sư tôn… Không thể từ chối, cũng không thể chống cự rồi.”

Bàn tay mềm mịn của thiếu nữ vuốt ve xuống dưới, người đàn ông chịu không nổi rên lên một tiếng, khuôn mặt trắng bệch dần ửng đỏ.

“Lâm Vãn!” Hắn đột nhiên hét lên tên nàng, cực kỳ lạnh lùng.

Hắn đang kinh hoàng và phẫn nộ, tiểu đồ đệ ngây thơ hồn nhiên ở trong mắt mình sao lại làm những chuyện nam nữ dơ bẩn như thế được.

“Sư tôn?...” Dường như bị dọa bởi giọng nói đột ngột cao lên của người đàn ông, Lâm Vãn có chút bối rối mà ngẩng đầu lên đối mặt với hắn.

“Xin lỗi.”

Nhìn thấy ánh mắt trong suốt mờ mịt của nàng, hắn nhanh chóng xin lỗi, giọng nói ấm áp, như gió mùa xuân, nói: “Sư tôn không nên quát con, nhưng lần này con thật sự quá cứng đầu, con không nên dùng đinh Tỏa Hồn lên người của vi sư, lại càng không nên làm cho vi sư biến thành dáng vẻ này, bị nhốt ở đây.”

Đối với hắn mà nói, tiểu đồ đệ duy nhất của hắn chỉ là có tính ngang bướng, lỡ rơi vào lầm lối, nàng chưa từng làm xấu gì, hắn không dạy dỗ tốt là lỗi của hắn.

Nàng từ khi sinh ra đã có tính cách trong sáng, đáng yêu hồn nhiên, mắt nàng là đôi mắt đẹp nhất, ngây thơ nhất mà hắn từng thấy, nàng vẫn luôn là đứa bé ngoan, chỉ là quá cứng đầu, hắn không dạy dỗ tốt mà thôi.

“Vãn Vãn… Nghe lời, được không?” Thấy tiểu cô nương vẫn đang sững sờ, dù cho đã đau đến chảy cả mồ hôi lạnh, Ly Vọng khó khăn để nói, vẫn nhẹ nhàng chỉ bảo: “Bản quân, bản quân là sư tôn của con… Là sư tôn, con là đồ đệ của ta, Vãn Vãn, con làm việc này là vượt qua lẽ trời, không được sự cho phép của người đời.”

“Nhưng Vãn Vãn thích nhất là như vậy, như vậy rất vui mà đúng không?” Lâm Vãn vẫn không bị lay động trước sự dạy dỗ đầy sự nghiêm túc đứng đắn này của hắn, bàn tay trắng nõn nhỏ xinh ôm lấy cổ hắn, yêu kiều cười nói: “Dĩ hạ phạm thượng gì đấy, Vãn Vãn thích nhất.”

“Sư tôn, chúng ta mãi mãi ở bên nhau được không?”

“Người mãi mãi chỉ thuộc về một mình ta, chỉ là sư tôn của mình ta, không được sao?”

Bàn tay của thiếu nữ quấn lấy cổ hắn, trong đầu Ly Vọng sợi dây thầy trò vẫn luôn căng chặt, hắn lắc đầu rồi nhắm mắt lại, khi mùi thơm ở trên người ở thiếu nữ bay vào mũi của hắn, hắn như sắp bị ngạt thở, cổ họng cứng lại, không nói ra được.

“Đúng rồi, sư tôn, ngày mai chính là tông môn đại bỉ, sư tôn, lần đại bỉ này ta chắc chắn sẽ không xếp cuối cùng!” Nói đến chuyện này, mắt Lâm Vãn sáng lên, lóe lên ánh sáng phấn khởi.

“Vãn Vãn, con không cần tham gia tông môn đại bỉ, con là đồ đệ của bổn quân, không ai sẽ xen vào.” Ly Vọng trả lời nàng, giọng nói nghe như không còn một chút sức lực nào.

“Ta sẽ tham gia!” Lâm Vãn đột nhiên hét lên một tiếng, giọng nói chói tai, như mang theo sự tức giận không kiềm chế được, thậm chí, mi mắt của nàng còn sáng lên một vết đỏ mở nhạt.

Nàng cáu kỉnh rồi.

Ly Vọng bỗng mở to mắt, hắn cúi đầu liếc thấy vết đỏ ở mi mắt nàng, mắt tối lại, theo bản năng muốn dỗ dành nàng như trước.

Nhưng, tay hắn vừa cử động, đó là âm thanh bén nhọn của của xiềng xích va vào nhau, hai tay của hắn bị khóa, không xoa được đầu nàng, cũng không thể rót sức mạnh thanh tẩy vào mi mắt nàng.

“Người ở trong tông môn vẫn luôn nói ta là phế vật, bọn họ đều cười nhạo ta, nói ta là người ngốc nhất yếu nhất, lần tông môn đại bỉ này ta chắc chắn phải tham gia, lần này Vãn Vãn sẽ không xếp cuối cùng, ta sẽ không làm mất mặt sư tôn.”

Lâm Vãn nghiêm túc nói, cúi đầu xuống rất thấp, tay nắm thật chặt.

Ở trong mắt của người đời, vết nhơ duy nhất của tiên quân Ly Vọng chính là thu nhận một phế vật như nàng làm đồ đệ, trăm năm mới khó khăn lắm đến Trúc Cơ, linh căn hỗn tạp, linh lực thấp kém, người ở trong tông môn nhìn thấy nàng đều thì thầm nói nhỏ, nói nàng căn bản không xứng làm đồ đệ của tiên quân Ly Vọng.

Lâm Vãn cười ngọt ngào, lộ ra chiếc răng nanh trắng tinh.

Không sao, sau này sẽ xứng, bọn họ sớm muộn gì cũng phải chấp nhận, chỉ có Lâm Vãn nàng mới xứng làm đồ đệ của sư tôn, một ngày nào đó nàng sẽ mạnh hơn tất cả mọi người.

“Sư tôn, ngày mai ta chắc chắn sẽ thắng, ta sẽ không để bọn họ nói linh tinh nữa, sẽ có một ngày, ta sẽ mạnh hơn bất kỳ một người nào trong bọn họ.”

“Vãn Vãn.” Tay không chạm được đến nàng, Ly Vọng chỉ biết cúi đầu, dùng chiếc mũi cao thẳng cọ vào mặt của thiếu nữ, làm như vậy để an ủi: “Sư phụ chỉ hy vọng con lớn lên bình an, vui vẻ tu hành, sư phụ sẽ che chở con, lời của những người ở trong tông môn con không cần để ở trong lòng, con thả sư phụ ra, sư phụ sẽ trừng phạt bọn họ, sau này không ai dám cười nhạo con.”

“Ta không cần.” Thiếu nữ từ chối dứt khoát, nàng cười với hắn, một khuôn mặt ngây thơ trong sáng, trong mắt lại lóe lên ánh sáng của sự hưng phấn, dưới sự nổi bật của vết đỏ lúc ẩn lúc hiện ở mi mắt, dường như có một luồng sát khí mờ nhạt tuôn ra từ trong mắt của nàng.

“Ta không muốn vẫn luôn là phế vật, ta không muốn mỗi lần xuống núi tu hành đều bị người khác ghét bỏ phải chen ở phía sau, ta không muốn bị xa lánh, bị bắt nạt, ta không muốn luôn phải nghe người khác nói xấu sau lưng, ta không muốn bị bọn họ nói ta không xứng làm đồ đệ của sư phụ.”

“Sư phụ, ta muốn trở nên mạnh, ngày mai ta chắc chắn sẽ thắng, sẽ không đứng cuối, đến lúc đó ta sẽ đến thăm sư phụ, sư phụ…”

Nói đến đây, Lâm Vãn lại vui vẻ ôm lấy eo của người đàn ông, cọ vào lòng hắn: “Sư phụ và ta song tu, coi như là phần thưởng, được không?”

Song tu.

Hai chữ này vừa xuất hiện, ngay cả đạo quân bình thường kiêng kị kiềm chế, tâm lặng như nước, thần thánh không thể xâm phạm, sắc mặt cũng không thể không thay đổi một chút.

“Không thể, Vãn Vãn, con và ta là thầy trò, cũng chỉ có thể là thầy trò, sư phụ chỉ coi con là đồ đệ, con đừng càn quấy như thế, chuyện song tu sao con có thể nói bừa vậy, quan hệ thầy trò giữa con và ta tuyệt đối không thể đi quá giới hạn…”

“Sư tôn đã không thể trốn được nữa rồi, đừng vùng vẫy nữa, nếu không, Vãn Vãn sẽ tức giận.” Lâm Vãn không thèm nghe hắn nói thao thao bất tuyệt, ngón tay của nàng vẽ vòng quanh vùng ngực trần của hắn, giọng nói ngọt ngào trong trẻo: “Vãn Vãn thật sự sẽ giết chết sư phụ đấy.”

Nàng cười, bàn tay kia chạm vào lưng hắn, tìm kiếm đinh Tỏa Hồn, đầu ngón tay tụ lại một ít pháp lực, cây đinh Tỏa Hồn đó lại đâm vào trong linh cốt của người đàn ông sâu hơn một chút.

“Sư tôn, người mãi mãi ở cùng Vãn Vãn không được sao, song tu với Vãn Vãn không được sao?” Thiếu nữ còn dựa vào trong ngực của hắn, nàng vuốt ve hắn, ngây thơ cười với hắn, trong mắt dường như có một hồ nước trong thấy đáy, Ly Vọng nhìn, hơi nước ở trong mắt hiện ra mờ mịt, bờ môi chậm rãi chảy ra máu.

Bụng dưới nóng lên từng hồi, hắn nhìn nụ cười đáng yêu xán lạn của tiểu đồ đệ, sắc mặt trắng bệch, chỉ dịu dàng nói: “Vãn Vãn…”

Hắn cũng không trách nàng.

Bởi vì tất cả… Đều là lỗi của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play