Mấy ngày mấy đêm trôi qua, hoặc là nói... Không biết bao nhiêu ngày đêm trôi qua, cuối cùng việc tu luyện của hai người cũng kết thúc.
Lâm Vãn cực kỳ mệt, lúc đầu còn rất hưng phấn, sau khi bị sư phụ hôn thì lập tức phản công, nhưng nàng không nghĩ tới chính là, sư phụ của nàng... Quả nhiên là cầm thú.
Ở dưới giường mặt người dạ thú trời quang trăng sáng, ở trên giường không bằng cầm thú, hắn dạy nàng tu luyện như thế nào, làm thế nào để tiến hành thuật lô đỉnh thải bổ, thậm chí còn bình tĩnh cầm tay nàng dạy học, dạy nàng làm thế nào để thế này thế kia, làm thế nào lấy hắn làm lô đỉnh mới có thể nâng cao tu vi đến mức độ tối đa, sớm tăng cấp...
Lâm Vãn lúc ấy nhìn thấy sư phụ dạy nhiều kiểu như vậy, mắt hạnh mở cực lớn, miệng há to đến mức có thể nhé một quả trứng gà, không ngừng khiếp sợ.
Sư phụ quả thực cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể dạy, không hổ là sư phụ!
Vì vậy, sau mấy ngày mơ mơ màng màng trời đất tối sầm, vào một khoảnh khắc nào đó khi trời đất hợp nhất như say như mộng, Lâm Vãn đột nhiên nhanh trí, bỗng nhiên cảm thấy linh lực trong linh phủ bắt đầu tăng vọt...!
Linh lực này khác với linh lực hơi lạnh lẽo và mang theo lệ khí của nàng, linh lực tràn vào linh phủ ấm áp, hồn hậu của nàng, cực kỳ mạnh mẽ chiếm giữ linh phủ của nàng giống như thủy triều.
Đối mặt với sư phụ, linh phủ của Lâm Vãn vẫn chưa đóng cửa, cho nên không mất một khoảng thời gian, linh phủ của Lâm Vãn đã tràn ngập linh lực, linh lực này tản ra ngoài, tràn ngập từng đường gân, xương tủy trên cơ thể nàng, nàng đột nhiên cảm thấy toàn thân tràn đầy linh lực, sức mạnh của nàng cũng đang tăng lên...
Nhưng trong nháy mắt, giọt nước mắt trên lông mi thiếu nữ còn chưa kịp rơi xuống, vừa định rơi xuống đã run rẩy, sau khi linh lực tràn ngập toàn thân, Kim Đan trong cơ thể nàng đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, tu vi của Lâm Vãn tăng lên một bậc.
Tu vi tăng vọt, linh lực nhiều giống như muốn tràn ra ngoài, thiếu nữ sửng sốt một lúc, sau đó tiếng chuông không ngừng vang lên ở hai đầu giường, nàng vui vẻ kêu lên!
“Sư tôn! Vãn Vãn thăng cấp! Đến Hóa Thần rồi!”
Sau khi biết mình thăng cấp, bởi vì vô cùng phấn khởi và vui sướng, giọng nói của nàng trong trẻo ngọt ngào, còn êm tai hơn tiếng chuông trong gió.
Ly Vọng chỉ nhìn tiểu đồ đệ cười, mồ hôi mỏng không ngừng chảy ra từ trên mặt, sau khi trượt xuống trán chảy xuống đuôi mắt, đuôi mắt lại nổi lên một tầng màu đỏ như nước.
Nam nhân lúc này ẩn nhẫn lại vui thích, vẻ mặt kiềm chế nỗi đau đã giải thích tất cả.
Sau vài ngày trôi qua, ý thức của Ly Vọng đã rõ ràng, cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng mình đã làm việc dơ bẩn gì với đồ đệ của mình, thực sự xấu hổ làm sư phụ người ta.
...
Vì thế hắn bắt đầu cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, khuyên bản thân phải cấm dục tiết chế, không thể bị lạc trầm luân trong những dục vọng dơ bẩn này, lần này... Chỉ là hắn lấy thân phận sư phụ giúp tiểu đồ đệ nâng cao tu vi, để tiểu đồ đệ không bị thương mà thôi.
Đây là lần cuối cùng, tiểu đồ đệ thăng cấp, hắn cũng nên kết thúc tu luyện dừng lại.
Chỉ là vào lúc này, khi tiểu đồ đệ có hai cái lúm đồng tiền duyên dáng trên môi vui vẻ nói với sư phụ là hắn nàng đã tiến vào Hoá Thần, ánh mắt của Ly Vọng hơi ngưng trệ, khuôn mặt phiếm hồng bỗng chốc trở nên trắng bệch vài phần, sau đó...
Sau đó, với tư cách là sư phụ của nàng vào lúc này, sư phụ một tay nuôi nàng lớn, vốn nên kết thúc tu luyện, kết thúc mọi việc dơ bẩn trong mắt Tiên quân này, lại lặng lẽ duy trì mối quan hệ thầy trò này...
Nhưng mà, hắn không có.
Không có.
...
Sau nghe xong lời nói vui vẻ của tiểu đồ đệ, Ly Vọng nhẹ nhàng cười.
Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt vô cùng yêu thương nhìn chăm chú vào thiếu nữ, ánh mắt cưng chiều nóng rực, như thể đang thực sự vuốt ve khuôn mặt của nàng, đôi môi của nàng.
“Ừ.” Hắn khàn khàn nói, đuôi mắt càng đỏ hơn, giống như đang dỗ một đứa trẻ, ánh mắt trìu mến: “Vãn Vãn của sư phụ là tốt nhất, rất lợi hại.”
Hắn đang khen nàng, khen nàng rất lợi hại, rất tuyệt.
Tiểu cô nương rõ ràng là rất thích câu này, được sư phụ khen lại càng vui vẻ, sau đó tự tin bừng bừng muốn kết thúc tu luyện, xuống giường để làm những việc nghiêm túc.
Kết quả là hứng thú của Lâm Vãn đối với việc tu luyện đã không còn, nói dừng là dừng lại, nói kết thúc thì kết thúc, nghĩ xong liền trượt từ trên người nam nhân xuống bên giường. Một phần của cánh tay trắng nõn hồng hào vươn ra khỏi màn, muốn nhặt váy áo rơi ở bên ngoài màn trướng...
Sau đó vô tình vứt bỏ sư phụ, mặc quần áo chạy lấy người.
Dù sao… Nàng cũng thoải mái đủ rồi nha…
Hơn nữa... Lâm Vãn nghĩ đến chuyện tu luyện, không khỏi cau mày, mím môi.
Bây giờ cơ thể nàng như sắp đứt ra, còn lâu mới tu luyện, tuy rằng nàng rất thoải mái... Nhưng sư phụ của nàng thật sự quá cầm thú.
Bề ngoài thì tao nhã vô song, thanh khiết bất khả xâm phạm, nhưng trên thực tế lại là mặt người dạ thú, không chỉ dụ dỗ nàng mà còn dùng tu vi đến dụ dỗ nàng! Làm nàng… Hừ…
Môi Lâm Vãn hơi nhếch lên, nghĩ đến đây ánh mắt lập tức kiên định, nhặt xong quần áo liền chuẩn bị mặc vào.
Cảm xúc của thiếu nữ nhất thời biến mất khỏi làn da, Ly Vọng giật mình, sau đó im lặng hàng mi dài run rẩy, một bóng đen phủ xuống trước mắt hắn, che đi tất cả cảm xúc đen tối không thể nói ra trong đó.
Một âm thanh xé vụn quần áo vang lên, đặc biệt rõ ràng vào lúc im lặng này, giống như một nhát búa nặng nề, đập mạnh vào trái tim nam nhân.
Tiểu đồ đệ không muốn tu luyện, phiền chán sư phụ là hắn rồi sao, muốn đi đúng không.
Lâm Vãn đang vùi đầu sửa sang lại quần áo xộc xệch, một lúc sau, cuối cùng nàng cũng lôi ra một bộ quần áo lót.
“Thật là khó tìm. Lần sau không bao giờ ném quần áo lung tung nữa...” Nàng tự lẩm bẩm một mình, hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc của sư phụ, lại giống như lần trước, ngủ xong liền muốn chạy.
Cuối cùng, Tiên quân suy nghĩ một lát, khi thiếu nữ đang muốn mặc quần áo che đi phần tuyết trắng, hầu kết giật giật, khàn giọng gọi một tiếng...
“Vãn Vãn…”
Giọng nói nhẹ nhàng, hắn gọi nàng là Vãn Vãn, giọng nói lọt vào tai, động tác mặc áo lót của Lâm Vãn dừng lại, nghi hoặc mà nhìn về phía hắn, hàng mi cong vút chớp chớp, khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi.
Vành tai hồng của nam nhân không biết khi nào đỏ ửng lên một bên mặt, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ đỏ lên một chút, thêm một chút ý vị phong lưu của vẻ đẹp và yêu nghiệt, tóc đen buông xõa tùy ý rơi xuống bờ vai trắng như tuyết... Đen trắng đan chéo, lại có vệt đỏ do thiếu nữ làm ra như ẩn như hiện.
Thoạt nhìn vừa thánh khiết lại sa đọa, hơi chói mắt, cực kỳ quyến rũ.
Nhìn thấy vẻ đẹp của sư phụ, còn có cơ ngực cường tráng và vòng eo thon chắc, Lâm Vãn rất không có tiền đồ... Cũng nhất thời choáng váng một chút.
A, sư phụ thật đẹp a, cũng thơm quá.
Nàng hít vào hít vào, sau đó nhớ đến việc chính, lại lắc lắc đầu nhỏ, hừ nhẹ một tiếng, quyết định làm ngơ trước vẻ đẹp của sư phụ.
Ly Vọng không lập tức nói chuyện, hắn lặng im một lát, sau khi suy nghĩ kỹ càng, khẽ nuốt nước bọt, bình tĩnh mà nhìn về phía thiếu nữ, giọng điệu có vẻ khá đứng đắn, dịu dàng...
“Vãn Vãn, con đã học hết những gì mà sư phụ đã dạy vừa rồi chưa? Có cần sư phụ dạy lại cho con không... Sư phụ thấy con vẫn còn hơi lạ lẫm với thuật lô đỉnh thải bổ, sư phụ nghĩ, Vãn Vãn vẫn còn có chỗ chưa nắm vững, chuyện học tập tu luyện này kỵ nhất là cái biết cái không, cần phải hiểu cẩn thận và thực hành lặp đi lặp lại để thành thạo. Sư phụ đã dạy con như vậy từ khi còn nhỏ , Vãn Vãn hẳn là hiểu rõ dụng tâm lương khổ của sư phụ...”
Sư phụ nói một tràng dài vô nghĩa như vậy có vẻ hợp lý nhưng thực ra lại không cần thiết, Lâm Vãn chớp chớp đôi mắt to, đôi mắt trong veo hoàn mỹ, càng thêm khó hiểu.
Sư phụ đã bị kích thích sao? Hay là làm lô đỉnh của nàng bị thải bổ quá mức? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ánh mắt tiểu đồ để nhìn hắn quá thẳng thắn, mặt cũng quá mức đáng yêu, Ly Vọng hơi chịu không nổi, hơi quay mặt đi, vô tình ho khan một tiếng: “Vì thế, thuật lô đỉnh này Vãn Vãn phải luyện tập nhiều hơn mới được, vi sư sẽ dạy dỗ cẩn thận, lời nói và việc làm đều mẫu mực tự thể nghiệm, vi sư sẽ làm con thuần thục từng chi tiết, như thế, Vãn Vãn mới có thể nhanh chóng nắm giữ thuật này hoàn toàn, sau đó...”
Nói đến đây, nam nhân dừng lại, bàn tay rũ xuống nắm chặt ga giường dưới người.
Trên mu bàn tay trắng lạnh đã lộ ra gân xanh, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nói tiếp: “Lần sau Vãn Vãn có thể chủ động thực hiện thuật này, như th, sư phụ cũng có thể yên tâm.”
Những lời này vừa nói ra, xung quanh im lặng, lông mi của tiểu cô nương như cánh bướm, chớp chớp rất lâu sau đó bừng tỉnh nhận ra, đã nhìn thấu kịch bản của nam nhân này!
A, giả vờ đứng đắn, quỷ kế đa đoan.
Nghĩ đến đây, thiếu nữ hơi nheo mắt lại, ánh sáng tà ác trong mắt sáng lên, trong nháy mắt trở nên tỉnh táo.
“Vãn Vãn biết ý của sư phụ.” Lâm Vãn nổi lên tâm tư trêu đùa, quăng bộ quần áo lót chuẩn bị mặc vào qua một bên, cười ngọt ngào: “Sư phụ có muốn tiếp tục tu luyện với Vãn Vãn không? Làm lô đỉnh của Vãn Vãn?”
Những lời này vừa nói ra, trong lòng Ly Vọng chấn động, hàng mi dài hơi rũ xuống, cảm giác xấu hổ cùng đạo đức cùng nhau trào dâng, làm cho khuôn mặt đỏ bừng của hắn càng thêm rực rỡ.
Ly Vọng chính không ngờ tiểu đồ đệ của mình lại có thể nói ra lời như thế này, khi hắn đang hết sức sững sờ, thiếu nữ giống như một con mèo ranh mãnh, nàng tiến đến trước mặt nam nhân từng chút một, đôi mắt to linh động nhìn chằm chằm hắn, da thịt nõn nà cọ vào ngực hắn.
Cảm xúc rất nhỏ, giống như đụng phải lại giống như không đụng tới.
Rất nhanh, đôi mắt nam nhân hơi ướt át, yết hầu khô khốc.
Hắn không trả lời, cũng không phủ nhận, có một tia ửng hồng ở đuôi mắt.
Hắn im lặng, mà sự im lặng của hắn vào lúc này đã nói lên tất cả.
Tiểu cô nương đã hiểu, trong lòng ngứa ngáy, ý nghĩ xấu xa lại trỗi dậy.
Nàng cong mắt, ghé sát tai sư phụ, thở nhẹ rồi cười dịu dàng: “A, xem ra những gì Vãn Vãn nói là thật. Sư phụ không thành thực.”
“Nếu sư phụ muốn, thì phải tự mình nói với Vãn Vãn nha.” Đôi môi sưng đỏ của thiếu nữ gần như lướt qua đôi môi đang chảy máu của nam nhân, lỗ tai bọn họ chạm vào nhau, Lâm Vãn cười xấu xa, đôi mắt ửng đỏ, tròng mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
“Sư phụ phải tự mình cầu xin Vãn Vãn đó.”
“Xin ta đi, sư tôn.” Nàng dụ dỗ hắn, môi đỏ hơi cong lên, thì thầm vào tai hắn ——
“Nếu không, Vãn Vãn liền vứt bỏ người.”