“Bằng lòng... Sư phụ bằng lòng.”
Ly Vọng nhìn tiểu đồ đệ của mình, nhìn ánh mắt ngây thơ của tiểu đồ đệ, khuôn mặt đơn thuần dễ thương, không biết như lọt vào trong sương mù hôm nay là hôm nào, cho nên mới đồng ý với nàng như vậy... Làm lô đỉnh của nàng.
Vốn dĩ, hắn là sư phụ của nàng, là sư phụ đã một tay nuôi nàng lớn lên, chuyện này cho dù như thế nào hắn cũng không thể đồng ý...
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã lại yếu ớt của thiếu nữ, nhìn thấy những gợn sóng nổi lên trong mắt nàng, đầu hắn đau như muốn nứt ra, thần trí rối loạn, chỉ muốn làm nàng đừng khóc nữa.
“Vãn Vãn, đừng khóc…” Ngón tay hơi lạnh của Ly Vọng mơn trớn môi nàng, thật cẩn thận, khắc chế lực độ, rất sợ sẽ làm nàng đau.
“Sư phụ đồng ý với con.”
“Sư tôn thật tốt...” Nghe thấy câu này, Lâm Vãn không khỏi híp mắt cảm thán, đôi môi mềm ửng hồng hé mở, ngón tay của nam nhân run lên, đột nhiên vươn tới giữa môi và răng nàng, chạm vào đầu lưỡi mềm mại.
Ly Vọng hơi giật mình, hàng mi dài rũ xuống, ánh mắt vô cùng khó hiểu, tiểu đồ đệ cũng đã nhận ra, hơn nữa, nàng tò mò mà liếm liếm.
“Vãn Vãn…”
Cảm xúc ẩm ướt truyền đến từ đầu ngón tay, ý thức của Ly Vọng bắt đầu hỗn loạn mơ hồ, khuôn mặt đơn thuần đáng yêu của tiểu đồ đệ không ngừng hiện lên ở trước mặt hắn, giống như dẫn một người trầm luân vào mộng đẹp.
“Sư tôn đối với Vãn Vãn tốt nhất có phải không? Sư tôn giúp ta được không?”
Lâm Vãn cong môi nở nụ cười, nụ cười cực kỳ tùy ý tà ác, nàng dựa vào tai hắn nói: “Làm lô đỉnh của Vãn Vãn được không... Vãn Vãn rất thích sư phụ.”
Thân thể hắn còn cắm đinh Tỏa Hồn, giam cầm càng ngày càng sâu, thậm chí, Lâm Vãn cười cười, cũng có hứng thú giống như ở trong sơn động lúc trước bắt đầu dùng đoản đao cắt da hắn.
Nàng nhìn dòng máu chảy ra từ làn da trắng mịn của sư phụ và mỉm cười, sau đó đôi môi bóng loáng phủ xuống, liếm sạch từng chút một.
Máu tươi chảy ra trên làn da đáng lẽ phải cảm thấy đau đớn, nhưng Ly Vọng lại không cảm thấy.
Hơn nữa khi tiểu đồ đệ liếm máu trên miệng vết thương của hắn, khi đôi môi mềm mại của tiểu đồ đệ phủ lên miệng vết thương, trong đầu hắn chợt hiện lên một niềm vui kỳ lạ.
Ngay sau đó, sống lưng của hắn cứng đờ, lỗ tai vô cùng nóng.
“A…”
Lâm Vãn dường như đã nhận ra điều gì đó, cúi đầu nhìn xuống, chớp chớp mắt sửng sốt một lát, sau đó cười càng vui vẻ.
Nàng giống như một đứa trẻ nghịch ngợm nhất, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, mắt hạnh híp lại, dường như nàng đã phát hiện ra điều gì đó đáng ngạc nhiên, khó lường...
Ánh mắt Lâm Vãn đột nhiên sáng lấp lánh, tràn đầy hưng phấn: “Sư tôn!” Nàng lớn tiếng gọi sư tôn.
Nam nhân quay mặt đi, im lặng nhưng vành tai đỏ như máu.
“Sư tôn!”
Thiếu nữ lại hưng phấn gọi hắn, giọng nói tinh tế, thanh thúy ngọt ngào, thậm chí còn hay hơn cả âm thanh của Thanh Tâm Linh trên cổ tay.
Âm thanh này ngấm vào da thịt và máu từ miệng vết thương của nam nhân như một con rắn độc, rồi tan vào xương tủy của hắn...
Nó không đau, nhưng ngứa.
Cảm giác ngứa ngáy dày đặc từ đầu tim lan ra khắp người, không thể chịu nổi.
“Sư tôn...” Tiểu cô nương nhếch môi, hai má ửng hồng, ôm chặt lấy hắn: “Sư tôn, ta biết... Có phải người động tình không?”
“Vãn Vãn, sư tôn…” Phòng tuyến trong lòng Ly Vọng và ý thức đạo đức làm sư phụ của hắn đang trên bờ vực sụp đổ. Hầu kết của hắn khô khốc, máu quay cuồng, chỉ cảm thấy mình sắp bị đồ đệ làm cho điên rồi.
Lần này khác với bất cứ lần nào trước đó, cho dù hắn cắn môi đến chảy máu, nắm chặt tay thành quyền, đâm đầu ngón tay vào lòng bàn tay cũng vô dụng, hắn vẫn không thể kiềm chế được. Chính lúc này, hắn vậy mà lại động tình với tiểu đồ đệ chính tay mình nuôi lớn... Đây là một sự thật rõ ràng, một sự thật khiến hắn cảm thấy xấu hổ, một sự thật không ai có thể phủ nhận.
Hắn không phải là một sư phụ xứng chức, cũng không phải là một sư phụ tốt.
“Sư phụ thật sự xin lỗi con, Vãn Vãn.” Ly Vọng xin lỗi vì bản thân không kiềm chế được mà động tình, môi đỏ đến mức muốn chảy ra máu: “Con là đệ đệ của ta, sư phụ không nên… Không nên như thế.”
Nhưng rõ ràng Lâm Vãn rất thích như vậy, nàng vui vẻ dựa vào trong ngực hắn hôn hôn: “Không sao, Vãn Vãn thích sư tôn như vậy, rất thích.”
Vừa nghe thấy tiểu đồ đệ nói thích, mà không phải cảm thấy ghê tởm phản ứng bẩn thỉu này, hắn ngẩn người, sau đó lông mi dài khẽ cụp xuống, không khỏi hỏi: “Thật sao…”
“Vãn Vãn thật sự… Thích sư tôn như vậy sao?”
Lúc này thiếu nữ vẫn đang ngồi trên người hắn, cô mỉm cười dịu dàng bên tai hắn, cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ hắn, không chút nao núng nói rằng nàng thích điều đó vào tai hắn.
Lớn tiếng cười, nói thích.
Từng tiếng thích này, phá vỡ sợi dây... sư phụ - đệ tử đang lung lay sắp đổ trong nội tâm Ly Vọng.
Để không làm tiểu đồ đệ bị thương, hắn đã đồng ý với thiếu nữ, nói bằng lòng làm lô đỉnh cho nàng... Có lẽ, hắn đã sớm trầm luân trong sự giam cầm và trêu chọc của thiếu nữ, không thể kiềm chế được.
Hắn luyến tiếc nàng, không thể nhìn thấy nàng bị thương dù là nhỏ nhất, không thể từ chối mọi yêu cầu của nàng, không thể nhìn nàng khóc, càng không thể ức chế mình động tình.
Bởi vì đây là phản ứng tự nhiên, cho dù tu vi của hắn vô thượng, tự xưng là tự giữ cấm dục, cũng không thể khống chế được.
Đây là phản ứng nguyên thủy nhất, cũng là trung thực nhất, khiến người ta không thể tự lừa dối mình.
Sau khi hỏi câu đó, mồ hôi mỏng bắt đầu chảy ra trên khuôn mặt tuấn mỹ của Ly Vọng, hàng mi dài và dày của hắn dần dần ướt đẫm mồ hôi, lạch cạch một tiếng, nhỏ xuống cánh tay Lâm Vãn.
Bởi vì lúc này tiểu cô nương đang nỗ lực giơ tay kéo cổ sư phụ nàng, cho nên ống tay áo rộng và mỏng từ cổ tay tuột xuống, mồ hôi của hắn vừa vặn nhỏ giọt trên làn da trơn bóng trắng sáng của Lâm Vãn.
Cảm xúc ướt và nóng của mồ hôi truyền đến, tiểu cô nương rũ mắt nhìn, sau đó lại ngẩng đầu lên, nghi hoặc bắt gặp ánh mắt của sư phụ nàng.
Một đôi mắt đào hoa đen nhánh thâm thúy, lúc này nhìn về phía thiếu nữ, hơi nước trong mắt tan đi, dần dần trở nên sáng ngời, trong suốt sáng tỏ, có thể so với ánh nắng.
Ánh mắt Lâm Vãn bị lung lay một chút, lập tức đầu váng mắt hoa.
Đôi mắt của sư phụ cũng rất xinh đẹp, nàng chỉ muốn ôm sư phụ hôn một trận.
“Vãn Vãn, con thích sư phụ như thế này sao?” Hồi lâu, Ly Vọng thấy tiểu đồ đệ vẫn chưa trả lời, lại hỏi một câu, giọng nói như được bọc trong một lớp sỏi, nhẹ nhàng lại khàn khàn, gọi người khiến đầu quả tim cũng run lên. ( truyện trên app T𝕪T )
Lâm Vãn lúc này bị tà khí ảnh hưởng, bị dục vọng chi phối, sắc đẹp như vậy trước mắt... Nàng không chịu nổi.
Vì thế… Nàng lại thuận thế đẩy, đẩy sư phụ ngã xuống giường.
Chuông treo hai bên đầu giường và cuối giường lập tức vang lên leng keng leng keng.
“Vãn Vãn thích! Bởi vì…” Lâm Vãn cười rạng rỡ, lại xấu xa cắn đôi tai vốn đã đỏ ửng của sư phụ. Nàng nói nhỏ, mùi thơm ngát trên người nàng phả vào tai nam nhân mang theo hơi nóng.
“Bởi vì điều này cho thấy sư phụ bằng lòng làm lô đỉnh của Vãn Vãn...”
“Sau này sẽ luôn là lô đỉnh của Vãn Vãn...”
Sau những lời hổ báo lang của tiểu cô nương, lồng ngực của nam nhân phập phồng, hơi thở trở nên nặng nề hơn...
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn nhìn cái lồng khổng lồ, giống như nhìn chằm chằm vào ánh sáng lung linh trong hang động, hắn nhìn hồi lâu, nhưng không phải bị ánh sáng lung linh mê đắm, trong lòng hắn nghĩ chính là... Đồ đệ của hắn.
Cho dù bị nàng giam cầm trong bóng tối nhưng trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ đến chính là... Đồ đệ của hắn.
Giờ phút này, cũng như vậy.
“Vãn Vãn, con còn nhớ, lần trước sư phụ dạy con tu luyện như thế nào không?” Ly Vọng lặng im một lát, sau đó giơ tay nhẹ nhàng vuốt cằm nàng, tinh tế vuốt ve, cảm thụ.
“Lần trước…” Lâm Vãn nghiêm túc nhớ lại, một hồi sau, chỉ có thể thành thật lắc đầu: “Con không nhớ, sư phụ...”
“Vậy hử…” Hắn cười cười, hai tay nắm lấy eo của tiểu đồ đệ, cong môi cười nhạt, dùng một chút lực đã nắm lấy eo thon của thiếu nữ, ôm nàng vào trong ngực mình.
Cằm của nam nhân đặt nhẹ lên đỉnh đầu của cô nương, bàn tay có khớp xương rõ ràng của hắn còn bóp eo nàng, chìm sâu vào trong đó, ôm chặt không buông.
Hành động đột ngột của sư phụ khiến Lâm Vãn sửng sốt, đôi mắt hạnh mở tròn xoe, cực kỳ kinh ngạc!
Sư phụ của nàng, sư phụ của nàng vừa đột phá phòng ngự trái tim... biến phòng ngự thành công kích? Chẳng lẽ không nên giãy giụa lại giãy giụa, muốn từ chối nhưng lại nghênh đón sao...
Lâm Vãn “A” một tiếng, điều này làm cho nàng rất là khó hiểu và cực kỳ khiếp sợ, không khỏi bắt đầu suy nghĩ, có nên ném sư phụ xuống một lần nữa và chuyển phòng thủ thành tấn công không? Tuy nhiên, trong lúc nàng còn đang mơ mơ màng màng suy nghĩ, bàn tay của nam nhân dần dần chạm vào đôi môi hơi hé mở của tiểu đồ đệ...
“... Đứa trẻ ngoan, không sao đâu, sư phụ sẽ dạy con một lần nữa...” Đầu ngón tay hơi lạnh của hắn miêu tả đôi môi của tiểu đồ đệ một lần, rồi sau đó, khi đôi môi của thiếu nữ nổi lên sắc thái tươi đẹp, ánh mắt hắn đen như màn đêm, đuôi mắt đỏ bừng.
“Vãn Vãn, con sẽ không chết đâu, sư phụ sẽ cho con tất cả những gì con muốn, chỉ cần Vãn Vãn muốn... Sư phụ sẽ cho con.”
“Sư phụ làm lô đỉnh của con, cũng không sao...”
Hắn nói lời này, giọng điệu vô cùng dịu dàng và bao dung, thức hải đầu váng mắt hoa cuồn cuộn, trong linh phủ bắt đầu thay đổi mạnh mẽ. Ngay sau khi dứt lời, môi mỏng của hắn bao phủ xuống, hôn nàng.
Lần đầu tiên, hắn chủ động hôn nàng.
Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, hơi thở giữa môi và răng của thiếu nữ đánh úp lại, cùng môi lưỡi của hắn quấn quýt ở bên nhau, ngay lập tức cuốn trôi mọi lý trí và đạo đức của vị Tiên quân này.
Hắn hôn sâu hơn, dường như đi sâu vào tận cổ họng, căn bản không chịu khống chế, thậm chí tiểu cô nương chịu không nổi ô ô thành tiếng, khi sắp rơi nước mắt mà hắn vẫn không dừng lại.
Sau khi những tình cảm bị giấu kín trong góc tối của nam nhân, bị kìm nén bấy lâu bùng phát, lúc này đã biến thành những điều vô cùng đáng sợ...
Sau một cái chớp mắt, Tiên quân không còn là Tiên quân, sư tôn cũng không còn là sư tôn, nơi này chỉ có nam và nữ, chỉ thế mà thôi.
Giường hồng màn lụa màn không biết hạ xuống khi nào.
Xiềng xích trên người nam nhân vang lên, tiếng chuông trên cổ tay thiếu nữ vang lên, leng keng leng keng đan xen vào một chỗ, vang vọng trong đại sảnh trống trải này rất lâu cũng không phân tán.