Nhưng trong chớp mắt, Lâm Vãn đã đè sư phụ của mình xuống giường, đôi mắt hơi rủ xuống, trên môi nở một nụ cười đắc ý và tà ác.

...

Chỗ này thực sự là một cái lồng giam vàng khổng lồ, bên trong đặt một chiếc giường cực kỳ kiều diễm.

Tấm màn che màu đỏ bằng lụa mỏng, bên trên điểm xuyết giao ty châu lung linh rực rỡ, hai hàng chuông bạc treo ở đầu giường và cuối giường, nếu dán thêm chữ ‘Hỉ’ lên thì đó là một chiếc giường tân hôn.

Mà Lâm Vãn vì sợ sư phụ nàng âm thầm bỏ đi, đã dùng một sợi xích sắt, một đầu buộc vào đầu giường và một đầu buộc vào cổ tay.

Xiềng xích rất dài, cũng rất nhỏ, vẫn là màu vàng rực rỡ lấp lánh với tay nghề tinh xảo, buộc vào cổ tay trắng ngần lạnh lùng của nam nhân, giống như một vật trang trí, có vẻ đôi tay hắn càng trắng nõn xinh đẹp hơn.

Ly Vọng vừa đến lo lắng cho vết thương của Lâm Vãn, vừa lo lắng hút tà khí ra cho nàng, vẫn chưa phát hiện ra... Tiểu đồ đệ của hắn vậy mà lại giam cầm hắn.

Cho đến khi tiểu cô nương đột nhiên đẩy hắn ngã xuống giường, xiềng xích màu vàng bị kéo ra, tiếng chuông leng keng vang lên... Nó trùng với tiếng chuông Thanh Tâm Linh nơi cổ tay tiểu cô nương, không ngừng vang vọng trong điện trống rỗng.

Sau khi tiếng xiềng xích và tiếng chuông trong tai dần biến mất, nam nhân ngẩn người, nâng cổ tay trói buộc bởi xiềng xích vàng lên. Sau khoảnh khắc khiếp sợ, cảm giác xấu hổ lan tỏa trong trái tim thánh khiết của Tiên quân...

Sau đó, đôi mắt hoa đào khẽ chớp, khóe mắt Tiên quân có chút ẩm ướt, môi mỏng mím chặt mở ra...

Điều này thực sự kỳ cục.

Hắn là sư phụ, nàng là đồ đệ, không thể như thế.

Nàng là đồ đệ do một tay hắn nuôi lớn, không thể như thế này được.

Cái gọi là sự xấu hổ, tội lỗi và đạo đức thế tục trói buộc hắn, cũng dày vò hắn.

Ngay lập tức, mồ hôi chảy ra từ khuôn mặt trắng như tuyết của hắn, chảy xuống theo sườn mặt thanh tuấn của hắn, một lúc sau, khuôn mặt nam nhân đầy những vết mồ hôi mỏng ẩm ướt, trong đôi mắt đen nhánh cũng nổi lên hơi nước thống khổ.

Hắn thở dài một tiếng, vẫn không đẩy thiếu nữ ra, mà quay mặt đi, hô hấp nặng nề, muốn ngăn cản hành vi hoang đường vô pháp vô thiên, đi quá giới hạn thầy trò của thiếu nữ.

Tuy nhiên, âm thanh đáng xấu hổ của xiềng xích lại vang lên khi hắn giơ tay lên.

Ánh mắt cứng lại, nam nhân cắn cắn môi, gần như muốn chảy máu, nắm lấy bàn tay của tiểu đồ đệ với đôi tay run rẩy.

Lúc này, Lâm Vãn vô pháp vô thiên vừa bắt đầu, bàn tay nhỏ kéo vạt áo của sư phụ ra, còn chưa cởi sạch bạch y của sư phụ ra, chỉ nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn mê người của nam nhân, đã bị sư phụ của mình ngăn lại.

Bàn tay to rộng và hơi lạnh đè lên bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, mười ngón tay đan xen vào nhau, bao vây toàn bộ, ý tứ ngăn cản rất rõ ràng.

Không biết như thế nào, tà khí của thiếu nữ trong lòng và dục vọng bạo ngược ẩn sâu trong sâu thẳm lại được khơi dậy.

Sư phụ nàng càng như vậy, càng ngăn cản nàng càng từ chối nàng, sau khi bi thương và tà khí dâng lên, nàng liền càng muốn phá hủy sư phụ, cường thủ đoạt hào.

Tại sao lại không đồng ý với nàng, tại sao cho đến bây giờ lại không đồng ý với nàng vậy.

Chẳng phải đã nói sẽ không chạy trốn, sẽ không rời bỏ nàng sao...

Đột nhiên, tiểu cô nương cảm thấy ấm ức, tà khí vừa mới được xoa dịu bởi máu của Ly Vọng lại bùng phát.

Chẳng lẽ sư phụ lại nói dối nàng, cuối cùng sư phụ thật sự sẽ giết nàng...

Chẳng lẽ nàng thật sự phải giết sư phụ mới được sao, có phải chỉ có giết sư phụ thì sư phụ mới không trốn, không rời xa nàng.

Trong cơ thể của Lâm Vãn trời sinh đã có Ma hồn, hành vi ngăn cản nàng cởi quần áo của Ly Vọng đã khiến nàng bất an và hoảng sợ.

Nàng vốn đã bị chính đạo vứt bỏ, cho nên mọi người đều muốn giết nàng, sư phụ còn không thương nàng, chưa từng muốn song tu với nàng, luôn cự tuyệt nàng.

Tiểu cô nương rất tức giận, cũng rất đau lòng, tà khí lại xao động không thôi.

“Vãn Vãn, chúng ta dù sao cũng là thầy trò, con không thể cởi quần áo sư phụ, một tay ta nuôi con khôn lớn, ta là sư phụ của con, chúng ta không thể như thế.”

Bởi vì cảm thấy thẹn cảm, Ly Vọng quay mặt đi, không nhìn thấy ánh mắt của tiểu đồ đệ, giờ phút này hắn hãm sâu vào vực thẳm thầy trò bất luân, không biết rằng tính cách của tiểu đồ đệ của mình đã đại loạn.

“Tại sao lại không thể?” Khuôn mặt Lâm Vãn tràn đầy đau thương, sau khi dùng tay nhỏ lau đi nước mắt, hai mắt đỏ lên, tàn nhẫn dùng đinh Tỏa Hồn gia tăng giam cầm.

Một tiếng lách cách vang lên, cơn đau dữ dội đột nhiên xuyên qua toàn thân, ánh mắt Ly Vọng tan rã, sau khi môi mỏng tràn ra máu, đôi tay thon dài vô lực rũ xuống.

Hắn không thể ngăn cản được nàng.

Thấy vậy, nước mắt thiếu nữ ngừng một chút, nhoẻn miệng cười lộ ra răng nanh trắng như tuyết, động tác sạch sẽ lưu loát, đã... Lột sạch quần áo của sư phụ nàng.

Một luồng mát lạnh lan tràn trên khuôn ngực mịn màng, cơ ngực trắng nõn rõ ràng, màu đỏ đuôi mắt nam nhân tối sầm lại, mái tóc đen tán loạn như mây trên giường, khuôn mặt dính máu lúc này vô cùng xinh đẹp.

“Sư phụ thật xinh đẹp.” Tiểu cô nương không nhịn được nói, nhìn thấy máu không ngừng chảy ra từ môi của sư phụ, ngơ ngác duỗi tay ra.

“Sư phụ chảy máu à, nhưng Vãn Vãn không cố ý...” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, dùng ngón tay chấm một ít máu trên môi nam nhân rồi liếm nó.

Một động tác rất nhỏ, rất bình thường.

Vì đinh Tỏa Hồn lại thêm một tầng, ý thức của Ly Vọng hôn mê, sau khi khó khăn nhấc mí mắt lên, trong hơi nước mơ hồ, hắn nhìn thấy tiểu đồ đệ đang liếm máu trên đầu ngón tay mình.

Máu của hắn, máu đỏ tươi...

Hàng mi dài nhướng lên rồi rơi xuống nặng nề, hắn nhìn nhìn, nỗi đau trong người lại biến thành một niềm vui kỳ lạ.

Lúc này, nhìn thấy nàng ăn máu của chính mình, bởi vì mình bị thương chảy máu mà lộ ra vẻ mặt đau lòng, đau đớn vì linh cốt vỡ vụn đều biến thành vui sướng và khoái lạc.

Tinh thần hắn mê man, đầu đau vô cùng nhưng lại không biết tại sao, nhắm mắt mở mắt, chỉ có thể thì thào gọi tên tiểu đồ đệ.

“Vãn Vãn không phải cố ý làm tổn thương sư phụ.” Có lẽ là bởi vì vừa mới liếm sạch máu của sư phụ trên đầu ngón tay, Lâm Vãn có vẻ bình tĩnh lại, ửng đỏ trong mắt dần dần rút đi, tà khí trong cơ thể cũng không còn xao động.

Đôi mắt trong veo của tiểu cô nương mờ mịt, nàng bình tĩnh nhìn sư phụ một hồi lâu, rồi sau đó cúi xuống áp má nhẹ nhàng vào ngực sư phụ, nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chưa biến mất, ngoan ngoãn đến mức làm người ta đau lòng.

“Nhưng, nếu sư phụ không phải là lô đỉnh của ta, Vãn Vãn sẽ chết.” Lâm Vãn nhẹ nhàng nói, lông mi rũ xuống ấm ức, nước mắt đột nhiên ào ạt rơi xuống, từng giọt một, tất cả đều rơi vào ngực Ly Vọng.

“Nhưng Vãn Vãn chưa muốn chết, ta còn chưa giết bọn họ để báo thù.” Nói đến đây, Lâm Vãn lau sạch nước mắt, sụt sịt mũi.

Nàng ngoan cố muốn trả thù, muốn giết những người đó, dục vọng giết người không biến mất, tà khí sẽ không biến mất, dục vọng giết người càng nặng thì tà khí càng nặng.

Tiểu đồ đệ đột nhiên bật khóc, nước mắt nóng hổi tí tách tí tách rơi xuống, gần như muốn thiêu đốt da thịt hắn.

“Chết?” Vừa nghe thấy chữ này, như bị nước đá dội lên trên đầu, ý thức hỗn loạn của Ly Vọng đột nhiên tỉnh táo lại: “Tại sao Vãn Vãn lại nói như vậy?”

Trên người vẫn còn đau thấu xương, nhưng hắn lập tức ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, trong mắt xuất hiện tơ máu.

Lâm Vãn không ngờ sư phụ lại đột nhiên ngồi dậy, tiểu cô nương vừa rồi còn đang nằm trong lồng ngực trọng tâm không ổn định, chỉ có thể vội vàng vòng tay qua cổ hắn, ngã xuống trên người nam nhân.

Cảm giác bàn tay và chân của tiểu cô nương truyền đến, ấm áp và mềm mại, ánh mắt Ly Vọng tối sầm lại, lông mi rung lên, bắt gặp đôi mắt ướt đẫm của tiểu đồ đệ.

Bốn mắt nhìn nhau, Tiên quân mềm lòng đến rối tinh rối mù, hô hấp không ổn định, lồng ngực trắng nõn cường tráng hơi hơi phập phồng.

Thiếu nữ quàng bàn tay mảnh khảnh của mình qua cổ sư phụ, tựa cằm vào vai hắn, uể oải nói: “Người của tiên môn nói muốn giết ta, vài ngày nữa Vãn Vãn phải quyết đấu với bọn họ, sư phụ không phải là lô đỉnh của ta, tu vi của Vãn Vãn sẽ kẹt ở Nguyên Anh không thể tăng lên, không thể tăng lên thì sẽ không đạt được Hóa Thần kỳ, nếu không thể đạt được Hóa Thần kỳ, nếu đánh nhau với bọn họ, Vãn Vãn sẽ bị thương... Nói không chừng...”

Nói đến đây, tiểu cô nương rõ ràng nghẹn ngào, nàng ôm chặt lấy cổ sư phụ, thu mình vào trong ngực hắn: “Nói không chừng Vãn Vãn sẽ chết.”

“Bây giờ Vãn Vãn vẫn chưa muốn chết...”

Lâm Vãn quả thực đã đến Ma giới, nhưng nàng vừa đến Ma giới không bao lâu, Tiên môn đã nói nàng đã nhập ma, không chỉ tàn nhẫn giết chết vô số đồng môn mà còn cấu kết với Ma Tôn, đại nghịch bất đạo phát rồ mà ra tay với sư phụ của mình, vọng tưởng điên đảo toàn bộ chính đạo, huỷ diệt Tu Chân giới…

Trong lúc nhất thời, tình cảm quần chúng của các đại Tiên môn trong Tu Chân giới xúc động phẫn nộ, sôi nổi nói muốn giết chết tà ma nàng, hạ chiến thư đến Ma giới, nói bảy ngày sau quyết chiến.

Nàng có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là ứng chiến sau đó có oan báo oan, có thù báo thù, giết sạch mọi người thôi.

Tuy rằng Lâm Vãn còn có chút sợ hãi, nhưng nàng kiên cường mà không có trốn tránh, hơn nữa, nàng biết Ma Tôn cũng không phải cái thứ tốt gì, tuy rằng mở miệng một câu sư phụ, nhưng lúc này lại nói sẽ không giúp nàng chống lại Tiên môn, nàng chỉ có thể đối mặt một mình, trở nên mạnh mẽ mới có thể giữ được mạng nhỏ của mình.

Chỉ còn vài ngày nữa thôi, làm sao để có thể trở nên mạnh mẽ hơn đây...

Tiểu cô nương nghĩ đến sư phụ của mình... Tuy rằng bây giờ sư phụ bị đinh Tỏa Hồn ghim vào Linh Cốt hạn chế linh lực, nhưng tu vi vẫn còn, vô cùng mạnh mẽ.

Lâm Vãn từ khi còn nhỏ đã biết rằng sư phụ của nàng là đệ nhất Tiên quân của Tu Chân giới ngàn năm trước, là tồn tại mạnh nhất.

Hắn từ bi nhân ái, không hề nhuốm bụi trần, trừ yêu ma tay chưa từng dính máu tươi, không ai trong Tu Chân giới không khâm phục hắn, cũng không ai dám khinh thường hắn, mỗi người đều nói tu vi của hắn sâu không lường được, chỉ nửa bước nữa là có thể phi thăng... Nếu nàng có thể hợp hoan tu luyện với sư phụ, lấy sư phụ làm lô đỉnh, vậy nàng tiến vào Hoá Thần là việc chỉ trong tầm tay.

“Sư phụ không thương Vãn Vãn sao?” Tiểu cô nương khóc nức nở, đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên, dán vào bên tai nam nhân làm nũng.

Giọng nàng vừa nhẹ vừa run, hơi khàn khàn và buồn bã, như thể sau đó nàng sẽ khóc thành tiếng, hung hăng đâm một đao vào tim người ta.

Ly Vọng lúc này cảm thấy như thế.

Giọng nói yếu ớt buồn bã của thiếu nữ quanh quẩn bên, trái tim hắn dường như bị một cây đao cắm vào chảy máu đầm đìa, hô hấp ngưng trệ, đột nhiên ôm chặt lấy tiểu cô nương nhẹ như không xương.

“Vãn Vãn, con sẽ không chết, sư phụ sẽ không để con chết, sẽ không…” Môi của nam nhân áp vào cổ tiểu cô nương, lẩm bẩm nói, đôi mắt đỏ đến mức muốn chảy ra huyết lệ, trên khuôn mặt tuấn mỹ có vẻ mặt đau khổ.

“Thật ư?”

Nghe câu này, tiểu cô nương lau sạch nước mắt, con ngươi trong trẻo sâu thẳm, chợt sáng lên.

Đôi mắt của nàng như có những vì sao sáng lấp lánh, nhưng nếu nhìn sâu vào thì có một chút tà ác ẩn chứa trong sự ngây thơ, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, rồi lại dụ dỗ sư phụ thánh khiết từ bi của nàng dần dần trầm luân, sa đọa.

“Vãn Vãn biết ngay mà, sư phụ là tốt nhất, thương ta nhất mà!” Tiểu cô nương ôm lấy cổ hắn một cách thân mật, đôi môi hơi nhếch lên, má lúm đồng tiền hiện ra, vui vẻ hôn lên má hắn một cái! Sau đó để lộ hàm răng trắng nhỏ, cười xấu xa cắn lỗ tai hắn thật lâu.

Sau đó, khi vành tai của nam nhân đỏ đến mức sắp chảy ra máu, không thể chịu đựng được nữa, Lâm Vãn mới dừng lại, chớp chớp mắt, nhìn hắn với một nụ cười ngây thơ, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn...

“Vậy thì, sư phụ bằng lòng làm lô đỉnh của Vãn Vãn sao? Bằng lòng tu luyện với Vãn Vãn, giúp Vãn Vãn nâng cao tu vi sao?”

Đồng tử nam nhân run lên, hơi nước trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy mờ đi, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ và đáng yêu của tiểu đồ đệ.

Ánh mắt của hắn dịu dàng lại si mê nhìn nàng hồi lâu, ngón tay thon dài ma xui quỷ khiến lại duỗi đến, âu yếm lại miễn cưỡng vuốt ve môi tiểu đồ đệ, khàn giọng nỉ non...

“Bằng lòng... Sư phụ bằng lòng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play