“Vãn Vãn…”
Ly Vọng tỉnh lại, sắc mặt càng trắng hơn tuyết, trên môi vẫn còn dính vết máu chưa khô, lúc lông mi dài ẩm ướt mở ra trong mặt hắn lại lẩm bẩm nhắc lại vẫn là hai chữ Vãn Vãn.
Vãn Vãn, Vãn Vãn, hắn khàn giọng nhắc lại như đọc ma chú, sau khi ý thức tỉnh táo, lông mi dài rung rẩy, hắn nhìn thấy một lồng giam.
Lồng giam to lớn màu vàng.
Giống như một cái nhà lao, hắn đặt mình ở trong đó, hiện tại…
Ly Vọng hơi ngưng thần, trong đầu lại hiện lên hình ảnh thiếu nữ cười xảo quyệt.
Hắn lập tức đứng dậy, linh cốt đột nhiên kéo đến sự đau nhức, âm thanh lanh lảnh của chuông vàng lọt vào tai.
Thanh Tâm Linh.
Nam nhân lần theo âm thanh của chuông vàng nhìn lại, lập tức có một vật nhỏ vào vào trong lồng ngực của mình, không muốn xa rời đang lướt qua ngực hắn, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào lồng ngực hắn, bờ môi hơi khép mở cùng cọ cọ vào lồng ngực củ hắn.
“Sư phụ! Hu hu hu…”
Lâm Vãn đã ở một bên đợi rất lâu, lúc buồn ngủ đã thấy sư phụ của nàng cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!”
Tuy lần này vết thương khá sâu, nàng ra tay cũng hơi tàn nhẫn, nhưng sư phụ vẫn không khó chịu! Da trắng môi đỏ, nhìn qua lại càng xinh đẹp hơn cả trước đây, tiểu cô nương không khỏi vui vẻ nhào vào trong lồng ngực của hắn.
Mặt của nàng dán vào lồng ngực của người đàn ông, kiêu ngạo nghĩ, sư phụ như thế này chắc chắn sẽ trở thành lô đỉnh rồi.
Đột nhiên tiểu đồ đệ nhào vào trong lồng ngực của mình, không còn tức giận phồng má lên hai gò má ghét bỏ hắn, đầu nhỏ rất ỷ lại đang chui vào nơi sâu nhất của hắn để ôm ấp, cơ thể mảnh mai co lại thành một cục giống như mèo con cực kỳ ngoan ngoãn, đợi đợi được vuốt lông… Thật ngoan.
Ly Vọng cũng không biết tiểu đồ đệ đột nhiên ngoan ngoãn như vậy vì cảm thấy hắn có thể trở thành lô đỉnh, rất vui vẻ… Ánh mắt của hắn cũng lóe lên một tia mềm mại, nơi lồng ngực bị nàng mang đến cảm giác tê dại quá quen thuộc khó chịu đựng được.
Cặp mắt hoa đào vô thức mê ly vài phần, hắn buông nắm đấm xuống, lúc tiểu đồ đệ đang to gan làm loạn đẩy nàng ra, không cho nàng ôm nữa.
Đáng ghét, nàng bị sư phụ đẩy ra, không sờ được cái gì hết, cũng không hôn được, Lâm Vãn cảm thấy thật lẻ loi, nước mắt trong con ngươi lưng tròng đầy tội nghiệp: “Sư phụ, ngay cả một cái ôm thôi cũng không cho sao?”
Khuôn mặt rạng rỡ xinh đẹp thấm nước mắt như mưa, vô cùng oan ức, giờ phút này nàng nhìn dáng vẻ của hắn rất mờ mịt, cũng rất yếu đuối, con mắt khóc đến đỏ.
Trái tim lại run lên, thậm chí Ly Vọng không thể chống đỡ được, càng quên mất giờ phút này bản thân đang bị đồ đệ của mình đóng đinh xuyên qua linh cốt còn giam trong lồng giam.
Chỉ cần vừa nhìn thấy nàng làm nũng, thấy nàng rơi lệ, nghe nàng cười duyên gọi hắn là sư phụ, hắn đều quên tất cả, trong lòng, trong mắt của hắn đều chỉ có tiểu đồ đệ của mình.
Nếu như moi trái tim ra cho nàng, khiến nàng vui vẻ, thì sợ hắn cũng sẽ làm.
Nhưng Ly Vọng không biết, tiểu đồ đệ của hắn không cần trái tim của hắn, tiểu đồ đệ chỉ muốn nhốt hắn lại, chỉ muốn xem hắn như là lô đỉnh, chỉ muốn hủy hoại quan hệ thầy trò của hai người, sau đó để hắn trầm luân.
Chi là khi nhìn qua một ánh mắt thôi, rất nhanh sắc mặt đen tối của Ly Vọng thở dài, đáp một tiếng: “Cho.”
Lập tức, cánh tay dài của hắn duỗi ra kéo nàng vào trong lồng ngực, môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào vành tai của nàng: “Sư phụ sẽ không rời bỏ con, Vãn Vãn, con không cô đơn như vậy, cũng không cần sợ hãi, con có sư phụ ở đây.”
Thật ra, từ sau khi Lâm Vãn bước vào Thanh Vân môn, nàng đã không có bạn bè, chỉ có sư phụ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng chỉ có sư phụ.
Người ở Tông môn đều không thích nàng, họ nói nàng là tà ma ngoại đạo, không chơi với nàng, đều xa lánh và bắt nạt nàng, chỉ có sư phụ bảo vệ nàng, dạy nàng và ở cùng với nàng.
Nàng vẫn luôn chỉ có một mình sư phụ.
Vì lẽ đó…
Thiếu nữ được nam nhân ôm vào trong ngực lại nheo mắt thoải mái, bên môi tràn lên lúm đồng tiền, ngón tay còn đang chơi đùa vẽ vòng tròn trên ngực của hắn, thầm nghĩ vì lẽ đó nên, sư phụ không thể rời bỏ nàng được, nàng phải nhốt sư phụ lại là tốt nhất.
“Đúng rồi.” Dường như nhớ ra có cái gì đó, vẻ mặt của Ly Vọng căn thẳng lên, thả tay đang xoa phần lưng của nàng xuống, giọng khàn đặc chợt run rẩy nói: “Vết thương… Trò ngoan, để cho sư phụ nhìn vết thương của con nào.”
“Ồ.” Lâm Vãn vừa mới chuẩn bị kéo quần áo của sư phụ ra để hôn cắn cắn nhẹ, sau đó bắt đầu đi vào chuyện chính là tu luyện! Lại bị sư phụ đẩy ra phá vỡ suy nghĩ của nàng, nói muốn xem vết thương của nàng.
Môi của nàng nhếch lên, không có mấy phần vui vẻ: “Sư phụ muốn xem thì xem thôi.”
Dứt lời, nàng cởi xiêm y ra.
Trực tiếp, cởi.
“Không, không thể.” Lúc Lâm Vãn sắp lột xiêm y trắng phấp phới như tuyết xuống dưới chân, hô hấp của Ly Vọng như bị phỏng, ánh mắt tối sầm lại, ngăn cản đúng lúc.
Tay thon dài đè lên tay mềm mại của tiểu cô nương.
Lâm Vãn: “???...”
“Không phải sư phụ muốn xem vết thương của Vãn Vãn sao?” Lâm Vãn không hiểu nói, lúc nàng ngước mắt nhìn đến sư phụ mình, một đôi con ngươi trong suốt gợn sóng đều trở nên nghi ngờ, hai tròng mắt ngậm nước ngây thơ đến cực điểm, lóe lên ánh sáng trắng.
Nam nhân hơi choáng nhẹ, vội vàng nghiêng đầu đi, bên tai còn hiện lên một tầng đỏ mỏng.
“Vãn Vãn… Quần áo không cần cởi hết như thế, chỉ đến vai vết thương là được rồi.” Hắn cố gắng dời ánh mắt tránh việc nhìn nàng, nhưng lông mi vẫn có lúc dao động, để khóe mắt vẫn nhìn thấy một mảnh da trắng.
Cực kỳ nhức mắt.
Vành tai ngày càng đỏ hơn.
"Ồ, là như thế này sao, hả sư phụ đứng đắn, mặt người dạ thú." Lâm Vãn liếc mắt, cố tình đi tới trước mặt hắn: "Cũng không phải là chưa từng nhìn, sư phụ còn cắn... Đừng! Đừng!"
Lâm Vãn một lần nữa bị người đàn ông che miệng không cho nói, nên không thể vạch trần thú tính của hắn! Chỉ có thể mở to mắt chống cự, ánh mắt ướt nhẹp.
"Vãn Vãn, đừng nói nữa..." Ly Vọng không chịu nổi ánh mắt của đồ đệ của mình, lại để tay xuống, chỉ sợ bản thân sẽ tổn thương đến nàng, lại cúi đầu nhẹ nhàng xoa đôi gò má và đôi môi nàng, thổi thôi lên đó.
Hơi thở ấm áp nhẹ thổi qua khiến mái tóc trên trán Lâm Vãn bay lên, trái tim nàng bất chợt rung động, nhìn vào gương mặt điển trai của sư phụ, trong đầu nàng hiện lên mấy chữ... Ta muốn tu luyện...
Lát sau, trước mặt Ly Vọng hiện lên một làn hơi nước mỏng mờ nhạt, đôi tay hắn run run kéo vai áo của tiểu đồ đệ: "Sư phụ sợ con lạnh."
Lâm Vãn lập tức liếc hắn, ánh mắt đầy khinh thường: "Người đang gạt con nít sao."
Cảm thấy khô cổ họng, Ly Vọng ho nhẹ vài tiếng, quả thật không thể chịu nổi ánh mắt của nàng, quay người lại nói: "Để sư phụ xem vết thương."
Vừa dứt lời, một vệt máu hiện lên trước mắt hắn, tim hắn như chùng xuống, cổ họng càng cảm thấy khó chịu giống như bị dao cắt.
Máu không còn chảy, nhưng vết thương thì vẫn còn, vả lại... hắc khí vẫn không ngừng khuếch tán ra từ miệng vết thương.
Đây là, tà khí...
Tuyệt đối không được để nó phát tán ra ngoài.
Lý Vọng sửng sốt lập tức hỏi nàng: "Vãn Vãn có đau không, có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Thấy sư phụ khẩn trương như vậy thì cũng trả lời rất thành thật: "Hơi đau một chút, hơn nữa, Vãn Vãn luôn cảm thấy Kim Đan trong cơ thể hơi bất ổn, không biết có phải do con suy nghĩ nhiều hay không, hay tại con vừa mới được thăng cấp."
Nghe đến đây, hắn đã đoán được nguyên nhân.
Tà khí đã bắt đầu gặm nhấm Kim Đan của nàng, một khi Kim Đan bị nuốt mất thì sẽ không thể nào chế trụ tâm ma trong cơ thể nàng được nữa, vậy...
Máu của hắn vô cùng thuần khiết, nó có tác dụng thần kỳ trong việc thanh lọc và chữa bệnh, có thể dùng để trấn áp tà ma, nhưng tiểu cô nương này lại không muốn uống máu của hắn.
Ly Vọng trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, sau khi cố gắng mỉm cười, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn tiểu cô nương thì gạt nàng rằng: "Vãn Vãn à, miệng vết thương của con vẫn chưa lành lại, hơn nữa còn có độc, sư phụ sẽ thay con hút ra hết, con đừng sợ nhé." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lâm Vãn vẫn đang cố gắng tìm cách tu luyện với sư phụ của mình, vì vậy nàng mơ màng nghe theo.
Ly Vọng xoa đầu nàng, đôi mắt nhợt màu tựa như hổ phách, dỗ dành nàng giống như dỗ dành một đứa trẻ con: "Có thể sẽ hơi đau, Vãn Vãn ngoan, con cố nhịn một lát là sẽ không sao nữa, sư phụ sẽ cố gắng nhẹ nhàng một chút."
Vừa dứt lời, hắn nhìn chằm chằm vào hắc khí đang bao vây lấy làn da trắng nõn của tiểu đồ đệ, nhíu mày một cái, rồi mở miệng nhẹ nhàng chạm vào chỗ vết thương.
Khi Lâm Vãn vẫn đang lang thang trong những suy nghĩ về chuyện luyện đan thì miệng vết thương ở vai truyền đến một cảm giác ướt át vô cùng nhẹ nhàng.
Tựa như mưa xuân nhẹ lướt qua đôi gò má, ánh trăng rơi vào hồ, rất dịu dàng, rất dễ chịu, dịu dàng đến nỗi các đầu ngón chân của nàng cũng phải co lại, đôi mắt long lanh dần mơ màng.
"Sư phụ…" Tiểu cô nương bật ra một tiếng hừ nhẹ, gọi sư phụ.
Ly Vọng hút hắc khí đang bao quanh người nàng, sau đó hắn lại lén lút cắn lưỡi, truyền máu của mình vào cơ thể nàng thông qua vết thương.
Máu của Tiên quân dần dần thấm vào cơ thể Lâm Vãn, hòa làm một với máu và cốt tủy của nàng.
Hắn ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm, trên mép vẫn còn vương lại một ít máu tươi, làm ánh lên một vẻ đẹp tuyệt vời đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.
"Đứa bé ngoan, không sao rồi, lúc nãy có đau lắm không? Sư phụ làm con đau sao, sư phụ..."
Ly Vọng lo lắng hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng như nước chảy, đôi tay vẫn đang tỉ mỉ mặc quần áo vào cho nàng, kéo lại cổ áo và vai áo cho tiểu cô nương, muốn giúp nàng cột một cái nơ trước ngực, cột thật chặt.
Nhưng mà . . . Hắn không nghe thấy tiểu đồ đệ trả lời, cũng chưa kịp giúp nàng thắt nơ.
Bởi vì lúc này người thiếu nữ đã bị những cử chỉ dịu dàng của hắn đánh mất đi lý trí, chỉ muốn biến hắn thành cái lò, cùng nhau tu luyện để thăng cấp.
Vì vậy, chỉ sau một tiếng ầm, hai người họ đồng thời té xuống.
Ly Vọng đang mặc quần áo vào cho nàng, nhưng tiểu đồ đệ lại đang cởi quần áo của hắn ra.
Mối quan hệ thầy trò của bọn họ lại một lần nữa gặp nguy hiểm.
Tác giả có lời:
Sư phụ vừa dịu dàng vừa ngây thơ là thật.
Nữ nga: sư phụ thật là thơm