Bỗng nhiên trước mặt phủ kín một màu đen, Lâm Vãn không nhìn thấy gì hết và thính giác của nàng được khuếch đại.
Trong khung cảnh hỗn loạn xung quanh, giọng nói dịu dàng của nam nhân lọt vào tai nàng, như dòng suối trong veo chảy chậm rãi, còn khiến lòng người ngây ngất hơn cả gió xuân, nàng thích đến mức bờ vai run lên.
Lâm Vãn nghi ngờ, không khỏi nghĩ vì sao sư phụ lại che mắt nàng và vì sao lại đứng chắn trước mặt nàng, bảo nàng nhắm mắt, nói với nàng đừng sợ.
Tiểu cô nương ngây người chớp mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì, hàng lông mi cong vút lướt qua lòng bàn tay của nam nhân kia, nàng cảm nhận được đôi bàn tay ở trên mắt mình đang run lên.
Lâm Vãn ngây ra, đang định gỡ tay của hắn xuống, bỗng có một cơn gió thổi đến, những sợi tóc đen của sư phụ nàng lướt lên gò má nàng, khiến nàng ngứa ngáy.
Xung quanh đột nhiên có tiếng hét thất thanh, hình như… là mấy vị trưởng lão, đang mắng nàng là yêu ma, nói nàng xảo quyệt, độc ác.
Lâm Vạn vô tội chớp mắt, rõ ràng nàng chỉ làm chuyện bọn họ từng làm với nàng, tại sao lại nói nàng là yêu quái, là nàng gian xảo, hung ác.
Có vẻ như không có chuyện gì tốt lành đối với những người chính trực, và sư phụ cũng... hừ.
Bên tai của nàng đều là những lời mắng mỏ, chỉ trích của những bậc trưởng lão, đầu óc choáng váng, khi suy nghĩ mông lung, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của nam nhân.
Tiếng thở ấy ngày càng nặng nề, cực kì kìm nén, giống như là đang rất đau đớn, hình như còn có cả mùi máu tanh nồng nặc.
Là sư phụ của nàng, Lâm Vãn rất nghi ngờ, trước mắt vẫn không nhìn thấy gì, vừa định nắm lấy tay hắn, mắt nàng đột nhiên sáng lên.
Ly Vọng yếu ớt hạ tay xuống, sắc mặt trắng bợt như tuyết, môi đỏ tươi, ngoài ra không có gì khác thường, mang theo nụ cười ấm áp nhìn nàng.
Khi kiếm trận xông tới, hắn chắn cho nàng, bảo vệ nàng, cũng che mắt nàng, sợ nàng sẽ sợ hãi khi thấy hắn nôn ra máu.
Thế nên hắn phải chịu đựng kiếm trận dưới sức mạnh tổng hợp của một số trưởng lão, che mắt của tiểu cô nương, lau đi vết máu đang chảy ra rồi mới buông tay.
“Được rồi, ta không sao, Vãn Vãn.” Hắn nói khẽ vào tai nàng, tuy giọng nói trầm thấp, nhưng lại mê người đến khó hiểu, nhưng đồng thời cũng rất yếu ớt, nhẹ như một cơn gió, không biết khi nào sẽ tan biến.
Dứt lời, hắn rũ mắt xuống nhìn nàng, đôi mắt như viên pha lê sâu thẳm, bên trong phản chiếu gương mặt của người thiếu nữ, hắn giơ tay lên, giống như thường ngày, xoa đầu nàng một cách cưng chiều, mái tóc bồng bềnh bị gió thổi giắt lên bên tai.
Động tác của hắn vẫn tự nhiên như thế, giống như… Không có chuyện gì xảy ra, nếu không phải là miệng hắn dính chút máu.
Nhưng hắn vốn là người da trắng môi hồng, khó có thể nhận ra vết máu đang chảy ra sau khi hắn lau đi, tiểu đồ đệ của hắn lờ mà lờ mờ, đương nhiên là không nhìn thấy.
Bàn tay che mắt Lâm Vãn buông xuống, ánh sáng trước mắt lại sáng lên, khuôn mặt tuấn tú nhưng nhợt nhạt của sư phụ phản chiếu trong con ngươi của nàng.
Nhìn qua thì giống như là không có chuyện gì, da trắng, môi đỏ, không khác lúc trước là bao.
Thế thì vì sao sư phụ lại che mắt nàng nhỉ.
Lông mi của Lâm Vãn run lên, giống như cánh bươm bay nhẹ nhàng dưới ánh nắng, nàng không biết vừa nãy có chuyện gì, Ly Vọng đã che chắn mọi thứ cho nàng, tiểu đồ đệ bị ngăn cách trong vòng tay hắn, không để nàng bị thương, cũng không để nàng biết mình bị thương.
Lâm Vãn không tin, đang định hỏi vì sao sư phụ lại chắn trước mình rồi còn che mắt mình lại, thì phía sau truyền đến giọng nói chói tai của Phù Thanh.
“Đồ độc ác… Thế mà ngươi… Lại làm ra chuyện như thế…” Phù Thanh nói rồi khóc lóc, như thể khó chấp nhận rằng kiếm trận của họ đã giáng xuống tông chủ, càng không thể tin, sư huynh của ả lại bảo vệ đồ đệ của hắn lần nữa.
Không chút do dự, mặc kệ đinh Tỏa Hồn đang trói trên người, cứ đứng chắn trước nàng như thế, ôm nàng vào lòng, cản lại kiếm trận của bốn người họ.
“Hôm nay ngươi đừng mong rời khỏi đây! Đồ độc ác!”
Phù Thanh tức giận đến tột cùng, kêu gào ầm ĩ rồi xông lên cùng đám đệ tử.
Lâm Vãn nghe thấy thì khó chịu, đầu lại bắt đầu đau, nộ khí và tà khí vốn đã dịu đi một chút thì lại tuôn ra không kiểm soát được.
Nàng không hiểu, vì sao những người này lại tìm nàng gây sự, không tha cho nàng, lúc đầu nàng cũng không muốn giết bọn họ.
Thiếu nữ cúi đầu, nhìn huyết kiếm trong tay mình, tà khí trong cơ thể dần quấn lấy kim đan, huyết khí sôi trào, ý nghĩ giết người nổi lên tứ phía.
“Được, vậy Vãn Vãn giết thêm mấy người để thăng cấp đi…” Nàng cười rồi lướt qua sư phụ nàng, vừa muốn tiến lên khiêu chiến, cổ tay đã bị hắn giữ chặt.
“Vãn Vãn, đừng.”
Nàng nghe thấy sư phụ nói giống như là đang cầu xin, chớp mắt rồi dừng lại.
Khi Ly Vọng đang trên đà ngã xuống, kéo tay tiểu đồ đệ.
Sau rồi ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị của hắn nhìn sang phía Phù Thanh, người không nhiễm bụi trần này, trong mắt Tiên quân luôn thương xót tất cả chúng sinh, vậy mà lại nổi lên ham muốn giết người: “Phù Thanh sư muội, nếu ngươi muốn vào tháp Triều Vân nhận chín tầng hình phạt thì cứ tiến thêm bước nữa.”
Hắn nói một cách lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, ngoại trừ tiểu đồ đệ của hắn ra, hắn đều làm thế với những người khác.
Lạnh nhạt như tuyết, tràn đầy áp lực của người bề trên, lạnh lùng vô cảm, đối xử với mọi người đều như nhau, như thể không có tình cảm gì. ( truyện trên app T𝕪T )
Gió cũng lặng rồi, không khí lạnh như băng, Phù Thanh cầm kiếm, mặc dù chịu không nổi nhưng cũng không dám tiến lên, đứng im tại chỗ.
Ly Vọng thu hồi ánh mắt, cúi đầu, từ từ kề sát khuôn mặt người thiếu nữ.
Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào lông mi nàng, lông mi của Lâm Vãn hơi ướt, nước mắt giàn giụa, ngước mắt nhìn sư phụ, ánh mắt trong veo nhưng đau thương.
Tai của nam nhân nóng lên không thể giải thích được, yết hầu lăn nhẹ, bắt đầu dạy dỗ nàng: “Vãn Vãn, nghe sư phụ nói, con không được giết người nữa.”
Ly Vọng nhìn xác chết xung quanh nàng, và đã đoán được tiểu đồ đệ của mình đã làm gì khi hắn vừa bất tỉnh.
Linh cốt của hắn bị đinh Tỏa Hồn đóng lại, linh cốt bị vỡ không kịp tái tạo, linh lực Linh Phủ cũng bị phong ấn, nếu tiểu đồ đệ đã kích thích ma tính của mình do giết người vào lúc này, thì hắn sẽ không thể trấn áp nó bằng toàn bộ sức lực của mình.
Vì tiểu đồ đệ đã tức giận, nên sẽ không giải cho hắn đinh Tỏa Hồn.
Nhưng hắn sẽ tuyệt đối không để nàng nhập ma.
Tuyệt đối không.
“Sư phụ không hiểu gì hết.” Tiểu cô nương ghét bỏ nhìn sư phụ mình, sau đó hất tay hắn ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng tức giận: “Sao sư phụ chỉ thấy ta giết người mà không thấy họ muốn giết ta?”
“Sư phụ không thương Vãn Vãn nữa rồi đúng không, trước đây sư phụ không như vậy, sư phụ của trước kia rất thương ta mà…”
Nàng hỏi hắn, có phải hắn không còn thương tiểu đồ đệ là nàng nữa không.
Giọng của nàng không phải kiểu hờn dỗi giống ngày thường, mà là tiếng khóc oa oa, tràn ngập ấm ức, lông mi dài run lên, khi hạ xuống, vô số phiền muộn trong mắt nàng đều hiện lên.
Hình như nàng ấy bị tổn thương rồi.
Trái tim Ly Vọng chìm xuống tận cùng, ánh sáng rực rỡ trong mắt dần dần mờ đi, vết máu trên môi không biết vì lí do gì mà chảy ra, lắc đầu nói: “Ngoan, làm sao sư phụ không thương con được cơ chứ, chỉ là sư phụ… Không muốn con nhập ma, giết hại, đặc biệt là kích thích ma tính.”
“Con là đồ đệ của Ly Vọng ta, sư phụ tuyệt đối không cho phép con nhập ma.” Hắn áp môi vào tai nàng, giọng lẩm bẩm, gần như mất hết sức lực, mặt áp vào cổ nàng.
Hơi thở nóng rực do nam nhân thở ra lướt qua cổ nàng từng chút một, Lâm Vãn thấy hơi ngứa, giống như lông vũ đang gãi trong lòng, khó chịu nhưng lại có chút vui sướng.
Nàng thấy rất lạ, liền lùi ra sau một bước, không chịu khuất phục, biện luận bằng lí lẽ: “Nhập ma thì sao? Vãn Vãn nghĩ, có thể vào Ma giới làm Ma Tôn cũng được.” Lâm Vãn nghĩ đến vị Ma Tôn kia, cả người màu đen, trên người còn có vảy sáng lấp lánh, tà khí bức người, nhìn thì… Cũng oai, có thể dọa nạt người khác, nếu như nàng trở thành Ma Tôn, chắc sẽ oai hơn bây giờ, đến lúc đấy thì đám người Thanh Vân môn bắt nạt nàng…
Lâm Vãn nghĩ ngợi, ngay lập tức cảm thấy hưng phấn, con mắt sáng rực, nhếch mày lên như đang thị uy, nàng hỏi sư phụ: “Nếu Vãn Vãn nhập ma, rồi thành Ma Tôn… Sư phụ có giết Vãn Vãn không?”
Tuy Lâm Vãn chỉ vô tình hỏi, nhưng trong lòng cũng mong muốn đáp án của sư phụ.
Sau khi đánh thức kí ức từ khi xuyên thư, nàng biết được kết cục bi thảm cuối cùng của mình, nên vừa bắt đầu nàng đã ra tay trước để chiếm ưu thế, nếu nàng giam cầm sư phụ của mình và chiếm đoạt nó bằng vũ lực, thì sư phụ nàng... Thì sẽ giết nàng giống như trong sách sao?
Đó là điều mà Lâm Vãn luôn thắc mắc và luôn muốn biết.
Nàng cắn môi, đắn đo suy nghĩ để đưa ra quyết định, nếu sư phụ xem là thật, thì nàng ấy sẽ thực sự làm điều đó, và sử dụng sư phụ như một lô đỉnh để rút cạn tu vi của hắn và để hắn chết.
Ờm thì, cứ như vậy đi, Lâm Vãn mím môi, gật đầu một cách nghiêm túc.
Ly Vọng không biết rằng tiểu đồ đệ của mình đang nghĩ về mấy chuyện kỳ lạ gì trong đầu, lúc hắn nghe thấy nàng hỏi như thế thì ngơ ra, đồng tử run lên, giống như có con dao đâm vào tim, con ngươi đỏ như máu.
Hồi lâu, hắn mới thầm thở dài rồi cười khổ, vài sợi tóc đen rũ xuống tóc mai, giọng ngập ngừng: “Nếu Vãn Vãn nhập ma, trước khi giết con, có lẽ sư phụ sẽ tự giết mình trước.”
Hắn trả lời qua loa, như đang kể truyện cười, nhưng giọng điệu lại có chút nghiêm túc.
Ánh mắt của Lâm Vãn như vầng trăng khuyết: “Sư phụ nói được phải làm được đấy.” Nàng thông minh lắm, nên sẽ không tin lời sư phụ nói.
Nàng sẽ không để sư phụ giết nàng, đinh Tỏa Hồn đã gỡ xuống gần hết, hừ, nàng trước tiên phải dùng sư phụ làm lô đỉnh, tiêu hao tu vi của hắn.
Dù gì bọn họ cũng nói nàng là ác ma, nàng cũng không thấy có lỗi với sư phụ đâu.