Lâm Vãn tỉnh lại, nàng vừa mê man lại vừa cảm thấy rất đau đớn, đang rất cần sư phụ ở bên cạnh ôm ấp vỗ về, hôn hôn cọ cọ sờ sờ, hắn lại cứ thế mà rời đi…
Bỏ đi không thấy đâu…
Lúc này đối với Lâm Vãn, chính là một đả kích rất lớn không còn gì nghi ngờ nữa, chưa kể tính khí của cô vốn đã bất ổn, lại còn bị tà khí xâm chiếm.
Lúc này, sự ra đi của sư phụ lại càng làm cho nỗi lo lắng và dục vọng trong lòng nàng trở nên trầm trọng hơn.
Không phải sư phụ đã nói với nàng là sẽ không rời đi sao, sư phụ, người nói dối…
Tiểu cô nương cúi đầu tuyệt vọng, đôi mắt trống rỗng, vô thức nhìn về một hướng, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm sư phụ gạt người.
Đôi mắt trong veo của nàng vốn đã nhuộm đỏ, sau đó lại bị tà khí bao quanh, đồng tử của nàng tối đen như mực, không có chút tia sáng nào.
Rõ ràng, chuyện này đã làm nàng dễ dàng tức giận, khiến nàng rơi vào cảm xúc u ám, không cánh nào kiểm soát được.
Thậm chí, cả những kí ức tưởng chừng như đã quên lãng trong quá khứ cũng tái hiện lại trong đầu lần nữa.
Nói như vậy, cuối cùng sư phụ sẽ thật sự giết nàng đúng không?
Sư phụ sẽ đứng về phía của nàng chứ?
Lúc đó giữa đệ tử của tông môn và nàng, sư phụ sẽ chọn nàng ư?
Càng nghĩ, dường như những cảm xúc lại càng tuôn trào, giống như một tấm lưới khổng lồ, bao lấy khiến nàng không tài nào thở nổi.
Cuối cùng, để loại bỏ những cảm xúc khiến nàng đau khổ này, cũng là để cắt đứt hoàn toàn kết cục có thể xảy ra trong cuốn sách, Lâm Vãn ngay lập tức quyết định, nàng muốn đưa sư phụ trở lại, dùng đinh Toả Hồn giam cầm trong tầng cao nhất, khiến sư phụ bị giam ở đỉnh Lăng Vân Phong mãi mãi.
Như vậy, sư phụ sẽ không rời khỏi nàng, cũng sẽ không giết nàng.
Thật thông minh.
Trong lòng Lâm Vãn tán dương bản thân, bỗng chốc vui vẻ đứng dậy, con ngươi nàng sáng lên.
Đi bắt sư phụ thôi.
Nàng nhảy xuống giường, chỉnh đốn y phục, đầu tóc qua loa rồi bước ra ngoài điện.
Sau khi có lệnh cấm, Lâm Vãn thấy có một vài đệ tử canh giữ bên ngoài.
Vài đệ tử khi thấy Lâm Vãn, tất cả đều giật mình đưa mắt nhìn nhau, một tên đệ tử trẻ tuổi hỏi: “Có nên ngăn lại hay không?”
Một người đáp lại: “Hình như tông chủ chỉ ra lệnh ngăn người khác đến gần Chiêu Hoa điện, không nói ngăn những người từ Chiêu Hoa điện bước ra.”
Những người còn lại tỏ vẻ tán thành: “Có lí, vậy chúng ta không cản lại nữa, nhỡ có chuyện gì chúng ta không thể gánh vác nổi.”
“Các ngươi có biết sư phụ đã đi đâu không?”
Khi Lâm Vãn đi ngang qua, dừng lại hỏi họ, đôi mắt mở to tròn.
Một người đưa tay sờ lên đầu, bỗng nói: “Tông chủ đi về phía tháp Triều Vân chịu hình rồi.” ( truyện trên app T𝕪T )
“Còn không phải vì ngươi.” Một tên đệ tử mập mạp trả lời, vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Ngươi không biết gì sao, ngươi đã giết đồng môn của mình, vốn dĩ ngươi phải đi đến tầng thứ chín của tháp Triều Vân để chịu hình, nhưng tông chủ đã đi thay ngươi rồi…”
Sau khi nói xong, lại có một người khác thì thầm: “Hình phạt tầng thứ chín cũng chịu thay ngươi, ôi, giá mà ta có thể trở thành đệ tử của tông chủ…”
“Hình phạt tầng thứ chín…”
Lâm Vãn lẩm bẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nãy vẫn còn hồng hào bỗng chốc không còn một giọt máu.
Nàng cũng là đệ tử của Thanh Vân môn, đương nhiên sẽ biết hình phạt của tầng thứ chín có nghĩa là gì.
Tại sao sư phụ lại muốn chịu phạt thay nàng.
Tại sao chứ, đó rõ ràng không phải lỗi của nàng…
Những người đó, không phải đều đáng chết sao?
Lâm Vãn sững sờ, hiển nhiên nàng không hiểu được chuyện này.
Nàng chỉ đơn giản cho rằng, bản thân mình không hề sai, những người đó đều đáng chết, dựa vào đâu mà Thanh Vân môn phạt nàng.
Đương nhiên cũng không thể phạt sư phụ nàng.
“Không thể nào…”
Tiểu cô nương khẽ thì thầm, trong người liền bùng nổ từng cơn bạo khí, rất nhanh, nàng nắm chặt thanh kiếm trong tay, bật người hướng về phía tháp Triều Vân.
——
Bên trong tháp Triều Vân, Ly Vọng đã bắt đầu quá trình chịu hình.
Hai tay của hắn bị trói bởi hai dây xích khổng lồ, được nung trong Địa Ngục Nghiệp Hỏa.
Nghiệp Hoả nung đốt tâm trí cùng linh cốt, đồng thời, những tia sét truyền từ những sợi dây xích ở phía trên truyền tới từng đợt, rung động đùng đùng, sấm sét không ngừng giáng xuống…
Từng tiếng vang lên, xuyên qua linh cốt, cơn đau như thể thịt nát xương tan truyền tới ngay lập tức, khi hắn đau đớn kêu lên một tiếng sắc mặt tái nhợt, khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên.
Không bao lâu sau, đã có máu tươi chảy ra từ miệng hắn, nhỏ giọt trên y phục màu trắng, nhuộm đỏ một mảng, vô cùng kinh hãi.
Nghiệp Hoả không ngừng thiêu đốt, sấm sét không ngừng giáng xuống, Ly Vọng mở to hai mắt rồi dần dần rũ xuống, lông mi hắn dính đầy những giọt mồ hôi, linh cốt trong cơ thể cũng sắp vỡ tan.
Thậm chí hắn nghe cả tiếng linh cốt rạn nứt.
Không chỉ một linh cốt.
Hắn vẫn cười, không nói lời nào, đếm từng đợt thiên lôi.
Đã được chín trăm chín mươi chín, còn một nửa.
“Tông chủ, nếu không, người nên dừng lại đi. Đáng lẽ ra người không nên nhận hình phạt này!”
Trước lò luyện đan khổng lồ, Phù Thanh và bốn vị trưởng lão nhìn thấy không đành lòng, thay phiên nhau thuyết phục hắn.
Ly Vọng chịu đựng thiên lôi, khẽ nhíu mày, chỉ nhẹ giọng nói hai chữ: "Không cần."
"Nhưng mà, nhưng..." Phù Thanh tràn đầy ngưỡng mộ, lúc này tự nhiên không chịu được thấy hắn bị phạt nặng như vậy thay đồ đệ mình, đi vài bước đến lò luyện đan, ánh lửa dội vào gương mặt ả đỏ bừng.
“Mấy trăm đợt thiên lôi đánh xuống, cho dù là tông chủ, cũng không tránh khỏi tan xương nát thịt, nếu sau này đến phi thăng chi kiếp…” Ả cắn môi, nước mắt trào ra, tức giận nói: “Đứa đồ đệ đó xứng đáng để sư huynh làm vậy sao!”
Một tiếng nổ vang trời, một vầng sáng trắng chói lọi phía trên biển lửa, thiên lôi lại ập xuống, tia chớp truyền từ sợi xích cổ tay đến từng xương tủy của nam nhân.
Lập tức nghe một tiếng rộp, thêm một linh cốt vỡ tan.
Ly Vọng sắc mặt vô cùng tái nhợt, trong cổ họng có vị đắng, trong nháy mắt máu chảy xuống khóe môi.
Sự nổi bật tương phản màu đỏ trắng khi ánh sáng ngọn lửa khổng lồ chiếu từ tháp, khiến mọi người kinh sợ.
“Tông chủ!” Bồn người đồng thanh hét lên.
Ly Vọng mỉm cười, ngón tay hắn run lên, lúc này khuôn mặt thiếu nữ hiện trong đầu hắn.
Nàng gọi hắn là sư phụ, cười tươi như hoa.
“Đáng.” Hắn nhẹ nhàng nói, cả giọng nói đều mang theo tia máu, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
Sao không đáng giá được.
Nàng là đồ đệ duy nhất của hắn, hắn chỉ chấp nhận một đồ đệ như vậy trong kiếp này.
“Tông chủ!”
Phù Thanh hét lên, khàn cả giọng, tất nhiên không thể chấp nhận được.
Bây giờ ả rất hận đồ đệ của sư huynh.
Cực kỳ hận con ma vật đó.
Từ khi bước vào Thanh Vân môn, nàng đã là một yêu quái, mang theo những điều không biết trước được. Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, nàng tu luyện lâu như vậy, ma tính không những không giảm mà càng ngày càng mạnh, hiện tại đến mức giết chết đồng môn, thậm chí cả sư huynh ả...
Sư huynh ả còn bảo vệ nàng, nhận thay hình phạt cực kỳ nặng cho nàng.
"Tại sao..." Phù Thanh tự lẩm bẩm, nước mắt trào ra, ả luôn kiêu ngạo và chỉ cách một bức tường là Ly Vọng, ả đương nhiên... không cam tâm.
Nếu không có con ma vật đó, nếu nó chưa từng vào Thanh Vân môn, sư huynh sẽ không bị trừng phạt.
Có thể, sư huynh sẽ dời chút sự chú ý đối với tiểu đồ đệ sang mình, họ có thể đã kết thành đạo lữ…
Phù Thanh không khỏi suy nghĩ về điều đó, tay nắm chặt thành quyền, sự oán hận của ả với Lâm Vãn tăng đến mức ả muốn nhanh chóng thoát khỏi nó.
“Thôi, sư muội, hay là chúng ta ra ngoài, đợi tông chủ nhận xong chín trăm chín mươi chín đợt thiên lôi rồi quay lại…” Các vị trưởng lão không đành lòng khi thấy tông chủ họ bị tra tấn, đưa ra đề nghị rời khỏi đây.
Phù Thanh không đáp lại, sau đó bị mọi người kéo xuống khỏi tầng chín.
Tuy nhiên, trước khi họ có thể đứng vững sau khi bay xuống từ tầng chín, một đệ tử đã vội vàng chạy tới, trông vô cùng hớt hãi, nói một cách không mạch lạc:
“Khai bẩm trưởng lão! Ma vật Lâm Vãn kia muốn xông vào tháp Triều Vân, có đệ tử ngăn cảng bị nàng ta giết! Hiện tại ma vật đó vẫn đang giết người ở bên ngoài…”
Người đó nói xong quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: "Các vị trưởng lão... các vị trưởng lão, đi xem xem, ma vật kia quá đáng sợ, quá đáng sợ..."