Nam nhân bước xuống giường, rủ mái tóc đen dài như thác nước xuống, che lại những vết đỏ do tiểu đồ đệ gây ra.
Hắn cụp mắt nhìn những vết đỏ, có dấu răng, có dấu móng tay, vết máu, thậm chí có cả vệt nước miếng của tiểu cô nương, trong nháy mắt làm nổi bật làn da trắng như tuyết xung quanh, nhìn hơi đáng sợ, nhưng Ly Vọng lại nở nụ cười.
Mặt mày thảnh thơi, sắc mặt dịu dàng.
Sau khi ánh mắt dừng ở vết đỏ một hồi, Ly Vọng mặc y phục vào, mái tóc dài buông xoã được thắt lên, dáng vẻ như một làn gió mát trong trẻo, trông hắn như một vị Tiên quân không thể khinh thường.
Hắn nhìn phía cửa sổ, hơi vẫy tay, bóng tối tan biến, ánh nắng từ bên ngoài lại chiếu vào, rơi trên đôi má ửng hồng của tiểu cô nương.
Ly Vọng đi tới mép giường ngồi xuống, đầu ngón tay di chuyển trên má nàng, giúp nàng lau mồ hôi.
“Vãn Vãn, ngủ ngoan ngoãn một giấc, khi tỉnh dậy có thể thấy sư phụ.”
Hắn vuốt ve gương mặt nàng một cách nhẹ nhàng, khi tay hắn gần chạm vào môi tiểu đồ đệ, Lâm Vãn đột nhiên hé đôi môi đỏ mọng lẩm bẩm, giống như dù ngủ thiếp đi cũng không quên tố cáo: “Không, đừng, đừng, hu hu… sư phụ là cầm thú…”
Nàng nói mơ màng, nước mắt chảy từ khóe mắt, ướt át và hơi đỏ.
Rõ ràng nàng là người chiếm thế thượng phong trước, làm cho cả người sư phụ ửng đỏ. Nhưng sau đó, nàng cảm thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa, sư phụ giữ chặt eo nàng, một tay hắn ôm lấy nàng đang muốn trốn, vào vòng tay mình, còn bịt miệng nàng! Đáng ghét!
Vì vậy, trận sau trở thành… nàng khóc tức tưởi.
Sư phụ như vậy, không giống dáng vẻ dịu dàng thường ngày chút nào.
Tiểu cô nương cảm thấy rất đáng sợ, giống như dã thú…
Lâm Vãn cứ vậy, lảm nhảm tố cáo thú tính sư phụ nàng.
Khi Ly Vọng nghe thấy, lúc đầu hắn sững sờ, sau đó tai hắn đỏ lên, những ngón tay hắn như có như không vuốt ve đôi môi tiểu đồ đệ, khàn tiếng nói: “Sau này sẽ không xảy ra chuyện này, Vãn Vãn, đây là lần cuối cùng…”
Hắn nghĩ đây là lần cuối cùng, sau lần này, hắn vẫn là sư phụ tốt của nàng.
Vẫn còn quan hệ sư đồ.
“Mặc dù sư phụ đáng ghét, nhưng sư phụ không thể rời xa Vãn Vãn…”
Trên giường Lâm Vãn nằm nghiêng một bên, khi nam nhân chạm vào môi nàng, như tỉnh mà như không tỉnh, mở mắt mơ màng, sau khi chắc chắn sư phụ nàng đang ở trước mặt, nở nụ cười cong cả mắt.
Nàng vươn một bàn tay mềm mại ra khỏi chăn bông, nắm lấy cổ tay trắng trẻo lạnh lùng của nam nhân, sau đó dán lên gương mặt nhỏ nàng, giọng nói hung dữ: “Sư phụ không thể đi, sư phụ không được rời xa Vãn Vãn. Nếu không, nếu không ta sẽ giết người…”
Giọng nói trong trẻo, mềm mại ngọt ngào nhưng hơi uy hiếp khiến người nghe run sợ…
Chỉ là Ly Vọng chưa từng nghe thấy điều đó, hắn chỉ thấy những gì tiểu đồ đệ mình nói rất đáng yêu và ngây thơ.
Đầu Lâm Vãn choáng váng, nắm chặt tay sư phụ, bắt đầu uy hiếp hắn, nói những lời vô nghĩa.
Nàng nghĩ rằng mình vẫn ở trong huyệt động, sư phụ vẫn bị giam, không trốn thoát được, cũng không rời bỏ nàng, không xảy ra kết cục trong sách… chỉ cần sư phụ đừng chạy trốn…
Cảm giác nhẹ nhàng chạm vào gò má tiểu cô nương, đôi mắt nam nhân nổi lên sương mù, ánh mắt như vầng trăng dưới hồ, rất dịu dàng và yên tĩnh.
Nàng lưu luyến hắn, hắn thích điều đó.
Mặc dù sự quyến luyến của tiểu đồ đệ… hơi khác thường, đến mức giam cầm hắn, nhưng hắn vẫn… thích nàng, vẫn luôn xem nàng là một đứa trẻ ngoan, rất yêu quý.
“Sư phụ không được rời đi…”
“Được, sư phụ không rời đi.”
Nàng nói hắn trả lời, Lâm Vãn nghe câu trả lời trong trạng thái mơ màng, cuối cùng bình tĩnh lại, không còn lẩm bẩm đe dọa nữa, buông tay Ly Vọng ra, lăn vào trong chăn bông, an tâm chìm vào giấc ngủ.
“Bé ngoan, sư phụ sẽ sớm quay lại.”
Hắn không nhịn được cười, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng, xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, rồi bước ra khỏi điện Chiêu Hoa.
Cửa điện mở toang, những tấm màng che chồng lên nhau bị gió thổi bay lên. Bây giờ trời sáng sớm, bên ngoài trời sáng trong, ánh bình minh cả bầu trời, mây mờ lững lờ xung quanh điện quanh năm không tan, trông vẫn giống bình thường.
Ly Vọng mặc một bộ y phục trắng có hoa văn hình trúc, tóc như vẩy mực, mặt mày như ngọc, gương mặt tuấn tú, nhưng cử chỉ hắn luôn man theo vẻ lạnh lùng áp bức, luôn khiến người khác không được nhìn thẳng, cũng không dám nhìn thẳng hắn, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn.
“Tham kiến tông chủ ——”
Một làn sóng cấm chế dâng lên, sau khi Ly Vọng ra sau cấm chế, hàng loạt đệ tử canh giữ bên ngoài tông chủ bước ra, nhanh chóng hành lễ.
Hắn hằng giọng một tiếng, lập tức hỏi: “Mấy ngày qua có ai đến đây không?”
Một đệ tử trả lời thành thật: “Phù Thanh trưởng lão có ghé qua, nói có việc gấp…”
Đệ tử nói tới đây dừng lại một lát.
Trong mấy ngày nay, trong tông môn có tin đồn rằng... tông chủ sẽ chịu phạt Hình tháp Triều Vân thay đồ đệ mình, khi nghe tin các đệ tử đều vô cùng sửng sốt.
Hình tháp Triều Vân được ví như Địa Ngục Hoả Thiêu, từ xưa đến nay không có người nào vào tháp Triều Vân, mà vẫn có thể trở về nguyên vẹn.
Người có tu vi thấp, lập tức hồn phi phách tán, dù người có tu vi cao, khi vào tháp chịu hình phạt, cũng phải chịu đau đớn lột da, gãy xương, gãy vài linh cốt, nếu trường hợp nặng hơn, đến cả Kim Đan cũng vỡ tan tành.
Xem như tông chủ họ chịu phạt Hình này, chỉ e rằng…
Tông chủ vì đồ đệ mà làm đến mức này sao…
“Có việc gấp gì?” Ly Vọng hỏi.
Nghe hỏi, người đệ tử này định thần lại, trả lời nhanh chóng: “Phù Thanh trưởng lão nói về chuyện tháp Triều Vân, tuy nhiên các đệ tử đã nghe theo lời tông chủ phân phó, đã ngăn cản trưởng lão.”
“Đã biết.” Hắn nhẹ nhàng đáp, khi triệu hồi linh kiếm chuẩn bị rời đi, hắn quay đầu nhìn về tẩm điện nơi tiểu đồ đệ đang ở.
Dưới ánh sáng mặt trời, đôi mắt hoa đào của hắn hơi nhướng lên, băng tuyết bên trong tan ra một chút, lại có chút tia sáng rực rỡ ấm áp.
“Vãn Vãn đang ngủ, không cho phép bất cứ kẻ nào đến gần đây.”
Hắn bình tĩnh phân phó, hiển nhiên giọng nói không lạnh lùng như mọi khi, hai chữ “Vãn Vãn" lại càng dịu dàng.
Sau khi nghe xong các đệ tử đầy ghen tị, không khỏi thở dài, tông chủ đối xử với đồ đệ rất tốt, không chỉ ân cần chu đáo, thậm chí còn chịu hình phạt nghiêm khắc thay cho đồ đệ mình, giá như bọn họ cũng được làm đồ đệ của tông chủ thì thật tốt...
“Đã nghe rõ chưa?” Ly Vọng không thấy ai trả lời, hỏi lại.
Nếu đánh thức nàng, tiểu cô nương sẽ không vui.
Mọi người hoàn hồn, vội vàng đáp: "Dạ nghe, đệ tử tuân lệnh, nghiêm túc tuân theo phân phó tông chủ, không cho bất cứ kẻ nào tới gần."
Nghe xong, Ly Vọng mới cảm thấy hơi nhẹ nhõm, ngự kiếm đi.
—
Tháp Triều Vân ở phía sau chính điện, gần Lăng Vân Phong, Ly Vọng ngự kiếm đến tháp Triều Vân rất nhanh.
Hắn vừa hạ xuống đất, một nhóm người lập tức đi tới, như họ đã đợi rất lâu.
Phù Thanh là người lên tiếng trước, giọng nói gấp, ánh mắt nhìn hắn đầy ngưỡng mộ và lo lắng không che giấu được.
"Sư..." Một chữ vừa nói ra, ả siết chặt tay, sau đó sửa miệng nói: "Tông chủ, mấy ngày nay ngài tu luyện bế quan ở điện Chiêu Hoa sao, sao không gặp Phù Thanh… đẳng nhân (*)?"
(*)Đẳng nhân: xưng với người có cùng cấp bậc, hạ nhân: người có cấp bậc thấp hơn
Ả vẫn nhớ rằng, ngày đó sư huynh ả đã ôm ma vật trong tay rời đi... điện Chiêu Hoa chỉ còn hai sư đồ bọn họ, sớm chiều bên nhau.
Nghĩ đến đây, tay ả siết chặt hơn, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Ánh mắt Ly Vọng rơi vào tháp Triều Vân cao ngất trong mây cách đó không xa, bình tĩnh trở lại, không một gợn sóng: “Điện Chiêu Hoa luôn không tiếp người ngoài, không cần đến, khi có chuyện ta sẽ đến chính điện nghị sự.”
Phù Thanh giật mình, sắc mặt tái nhợt.
Hai chữ “người ngoài” được phát ra, thấy rõ thái độ của hắn đối với ả như thế nào.
Đối với hắn, chỉ có đồ đệ hắn mới không phải người ngoài.
“Đã đến lúc, các trưởng lão, chúng ta bắt đầu.” Ly Vọng cười nhẹ, không nói nữa, làm động tác mời vài vị trưởng lão.
Họ làm nhân chứng cho hình phạt lần này.
"Cái này..." Sắc mặt các trưởng lão phức tạp, rất khó xử.
“Tông chủ có phi thăng chi kiếp trong người, không thích hợp trừng phạt, hay là để đồ đệ của người tới?” Huyền Thanh ngập ngừng hỏi, giọng điệu cẩn thận dò xét.
Nghe xong, Phù Thanh cũng đồng ý: "Nên như vậy. Chuyện này do Lâm Vãn phạm sai, đáng lẽ nàng ta phải chịu trừng phạt. Tông chủ... người không cần phải làm chuyện này."
“Vãn Vãn là đồ đệ ta, ta chịu phạt thay là chuyện đương nhiên, chỉ là qua chuyện này…” Ly Vọng giọng nói trầm thấp, tuy rằng đáy mắt bình tĩnh, nhưng không khí áp bức quanh người lạnh lẽo, đáng sợ: “Sau ngày các người đừng gây khó dễ nàng vì chuyện này nữa.”
“Đích thân ta dạy bảo nàng, không để nàng lại phạm sai.”
Từng lời từng chữ, đều mang vẻ uy nghiêm, cả sự răn đe của tông chủ.
Mọi người đều im lặng, không dám hé răng nửa lời.
Ly Vọng đi ngang qua họ, tiến vào tháp Triều Vân.
Các trưởng lão chỉ có thể lắc đầu thở dài, sau đó tiến vào tháp Triều Vân.
Tháp Triều Vân là nơi nhận hình phạt của Thanh Vân môn.
Bất cứ ai vi phạm quy tắc của Thanh Vân môn sẽ bị trừng phạt ở đây, tùy theo mức độ nghiêm trọng, chia thành chín tầng từ dưới lên trên.
Hình phạt nhẹ nhất là tầng thứ nhất, nặng nhất là tầng thứ chín.
Trên môn quy của Thanh Vân môn có ghi rõ ràng - giết người cùng môn phái là điều cấm kỵ, nên nhận hình phạt tầng thứ chín ——
Chịu hoả thần Địa Ngục thiêu cháy bừng bừng, chịu thiên lôi từ Cửu Trọng Thiên đánh trúng.
Nếu trước đây hắn chưa từng bị thương, còn hai mươi bốn linh cốt nguyên vẹn, hắn có thể chịu đựng gãy hai linh cốt qua hình phạt này.
Còn bây giờ… mọi chuyện chưa biết được.
Ly Vọng sắc mặt bình tĩnh, sau khi tiến vào tháp Triều Vân lập tức bay lên tầng chín, dừng trên biển lửa khổng lồ.
Địa ngục nghiệp hoả bùng cháy cuộn trào, ngọn lửa gần như nhảy đến gấu quần hắn, ở chính giữa nghiệp hoả, đột ngột xuất hiện hai đây xích sắc hút thiên lôi khổng lồ.
Xung quanh vô cùng tối tăm, chỉ có nghiệp hỏa đang phun trào, phát ra ánh lửa kinh người.
Như vực thẳm địa ngục.
Ly Vọng cụp mắt nhìn biển lửa cười nhạt, nhưng thứ hiện ra trước mắt hắn vẫn là gương mặt tiểu đồ đệ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hắn nghĩ, nàng đã tỉnh chưa, hắn phải nhanh chóng chịu phạt để trở về.
Nếu không… khi nàng tỉnh dậy không thấy hắn đâu sẽ sợ.
—
Một nơi khác, ở điện Chiêu Hoa tiểu cô nương đã tỉnh.
Lâm Vãn ngủ không yên, chỉ thấy mình bị mắc kẹt trong giấc mơ này đến giấc mơ khác.
Giống như ở trong động huyệt, lại như không phải.
Nàng hình như bị thương, không thấy sư phụ, nàng đi tìm sư phụ.
Nàng rất vội vã, rất buồn bã và tức giận.
Rõ ràng sư phụ đã hứa với nàng rằng hắn sẽ không rời xa nàng, sẽ không trốn tránh, vậy tại sao hắn lại biến mất.
Thế nên, sau nhiều giấc mơ chồng lên nhau, Lâm Vãn tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, mắt nàng còn đọng nước, hơi mơ màng, cố gắng một lúc, nàng mở mắt.
Lâm Vãn ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, thẫn thờ nhìn quanh phòng.
Sáng sủa trang nghiêm, sạch sẽ yên tĩnh, còn có ánh sáng mặt trời chiếu vào, rơi trên người nàng.
Thiếu nữ sững người một hồi, thầm nghĩ, đây không phải trong huyệt động.
Sau đó, nàng nhìn quanh một lần nữa, nhận ra, không thấy sư phụ.
“Sư phụ đâu rồi?”
Thiếu nữ mờ mịt dụi mắt một cái, sau đó mở to mắt, đôi mắt đen như ngọc đảo qua khắp nơi, hồi lâu...
Vẫn không nhìn thấy sư phụ.
Sư phụ đi rồi.
Sau khi nhận ra điều này, hai vũng nước trong mắt Lâm Vãn càng sâu, rung động, nó sắp chảy ra từ đáy mắt.
Không có sư phụ ở đây, nhưng hương thơm lạnh lẽo của sư phụ nàng tràn ngập khắp nơi.
Nàng có thể ngửi thấy nó, nhưng không thể nhìn thấy sư phụ nàng.
"Sư phụ... sư phụ..." Nàng thì thầm, sắc mặt mong manh, buồn bã.
Hồng ấn giữa hai lông mày lóe lên, hắc khí xung quanh khó ngăn chặn, không tiêu tán.
“Sư phụ đâu?”
Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, sao sư phụ lại biến mất.
Sư phụ hứa với nàng sẽ không bỏ nàng... sẽ không chạy trốn...