Nghe được tin, sắc mặt bốn vị trưởng lão thay đổi hoàn toàn, vội vàng dặn dò: “Hiện nay tông chủ đang phải chịu hình phạt, phái người đến canh giữ ở đây, không ai được phép vào hết.”
“Dạ… dạ vâng.” Người đệ tử đó mặt tái mét, tất tả trả lời lại, nhìn dáng vẻ này thì xem ra đã sớm bị dọa đến hồn bay phách lạc rồi.
Phù Thanh đợi bốn vị trưởng lão kia nghe tin xong thì vội vàng lên đường, đợi đến lúc bọn họ ra khỏi tháp Triều Vân, một mùi máu tanh nồng nặc kích thích không biết từ đâu ập tới.
Mọi người không khỏi chau mày, đi theo hướng có mùi máu ấy, nhìn thấy một vết máu vô cùng lớn ở ngay trước khoảng đất trống của tháp Triều Vân.
Trên mặt đất, xác chết chất lên thành đống, máu tươi vẫn còn đang rỉ ra, tiếng đao kiếm vang lên khắp nơi.
Đông đảo đệ tử vẫn còn đang chiến đấu, bọn họ dựa vào thế mạnh người đông mà vây quanh một người, trên mặt ai ai cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Mà người bị bọn họ bao vây lại chính là Lâm Vãn.
Sau khi Lâm Vãn nghe được tin sư phụ của mình vào tháp Triều Vân chịu hình phạt, nàng liền lập tức lên đường đi đến đây.
Nàng muốn vào trong, nhưng tất cả mọi người đều đang theo dõi, không cho nàng tiến vào.
Hơn nữa, bọn họ lại chỉ vào mũi mà mắng mỏ nàng.
Họ nói nàng là yêu quái, là ma quỷ, là đồ tai hại.
Họ nói nàng là người hại đồng môn chết thảm, người phải chịu chừng phạt nên là nàng mới đúng.
Lâm Vãn đã bắt đầu chịu đựng rồi, nàng cúi đầu nghĩ, nếu như sư phụ biết được nàng lại giết người thì chắc chắn sẽ không vui,
Nàng… nhịn một chút, nhịn một chút thôi, nàng bắt buộc phải vào trong tìm sư phụ.
Nàng không thể để sư phụ chịu hình phạt, nàng phải đưa sư phụ về, khóa xích lại.
Nàng không làm chuyện gì sai hết, tại sao sư phụ lại phải thay nàng chịu hình phạt chứ?
Thế nhưng, đám người ấy thấy nàng cúi đầu không trả lời, nghĩ rằng nàng sợ rồi, thế nên lại càng mắng nàng nặng lời hơn.
Lâm Vãn cảm thấy bọn họ thật ồn, ồn đến mức khiến nàng đau đầu, ồn đến mức làm nàng tưởng chừng như trong cơ thể mình có một luồng sức mạnh đang chạy loạn. Nàng rất khó chịu, muốn giải phóng tất cả những sức mạnh ấy ra ngoài, thế nên chầm chậm nhặt kiếm lên, đôi mắt đỏ lừ.
Thế nhưng ngay khắc sau, nàng lại nhớ tới sư phụ, vừa nghiến răng, máu tươi từ trong miệng ứa ra, kìm nén lại tất cả những dục vọng giết người xuống.
Tiểu cô nương lau sạch vết máu trên môi, phớt lờ mọi người, cố gắng tiến lên phía trước, muốn vượt qua dòng người để tiến vào tháp Triều Vân.
Nhưng mà….
Những người đó đã cản nàng lại.
Bọn họ đẩy nàng, không cho phép nàng bước vào.
Lâm Vãn bị đẩy ngã xuống đất, nhìn thấy nàng yếu đuối như vậy, bọn họ bắt đầu cười lên, cười nhạo nàng là một tên phế vật, không xứng đáng làm đồ đệ của sư phụ.
Không xứng sao...
Trong một khoảng thời gian, mấy chữ “phế vật”, “không xứng” ấy cứ quanh quẩn trong tâm trí Lâm Vãn.
Đầu nàng đau thành từng cơn, khí tức trong cơ thể dường như đã vượt qua được sự giam cầm nào đó, đột ngột trào dâng ra một cách mãnh liệt, lan tỏa đi khắp nơi, thấm sâu vào trong xương tủy nàng.
Nàng chỉ muốn giết chết đám người ấy.
Bọn họ… tại sao lại phải ép nàng đến như vậy, rõ ràng hồi nãy nàng đã không muốn động thủ.
Thế nên, khi bọn họ muốn lần nữa ngăn nàng lại, thậm chí muốn động tay động chân với nàng, nàng đã rút kiếm ra, hành động trước một bước.
Lưỡi kiếm được rút ra khỏi bao, ngay sau đó, dưới luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, lưỡi kiếm của nàng đã nhuốm đỏ máu tươi.
“Lần này là các người tự tìm đấy nhé.” Tiểu cô nương nở một nụ cười xinh đẹp, híp cả hai mắt lại: “Không phải việc của ta.”
“Sư phụ...” Lâm Vãn nhỏ giọng nói: “Sư phụ cũng không trách ta đâu đúng không, sư phụ sẽ hiểu cho Vãn Vãn mà...”
“Sư phụ nói Vãn Vãn là đồ đệ duy nhất của người...”
“Sư phụ sẽ không trách cứ ta đâu....”
Thế nên, khi nàng không còn cố gắng kìm chế bản thân mình, dưới sự kích thích của đám người ấy, dục vọng muốn giết người trong cơ thể Lâm Vãn đã không thể khắc chế được mà bùng lên.
Lưỡi kiếm của nàng càng ngày càng nhuốm nhiều máu, thậm chí là cả gương mặt, y phục nàng cũng bị vấy lên vết máu tươi.
Nàng giết người rồi, giết chết rất nhiều người.
Mỗi khi lưỡi kiếm nhuốm thêm máu, linh lực trong linh mạch của nàng sẽ lại điên cuồng trào dâng một cách dữ dội.
Tà khí và linh lực cùng nhau tăng lên, tu vi của nàng cũng không ngừng được nâng cao trong quá trình tàn sát, từ Nguyên Anh cao dần lên...tư duy cũng được luồng sức mạnh mới ấy làm phong phú tràn đầy hơn. Lâm Vãn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng mạnh mẽ, có lẽ, nàng lại phải tiến giai rồi.
Nghĩ đến điểm này, nàng lại càng ra tay tàn bạo hơn...
...
Phù Thanh cùng mấy vị trưởng bối vừa ra khỏi tháp Triều Vân, đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm Vãn cầm kiếm giết người.
Y phục của nàng đỏ rực, dưới làn tóc bay bay, từng đường kiếm của nàng vung lên vừa nhanh lại vừa hung hiểm.
Thanh kiếm lạnh lùng lóe sáng, nàng ra tay mà không có một chút do dự ngần ngại gì, thậm chí… mọi người xung quanh còn nhìn thấy, khi nàng đưa kiếm qua cổ của kẻ khác, trên khóe miệng người thiếu nữ ấy còn lộ ra nụ cười nhẹ.
Rất… ngọt ngào, nhưng hiển nhiên, vào thời khắc này, dưới ánh nhìn của những người bên cạnh, sự ngọt ngào như vậy lại chỉ khiến cho người ta cảm thấy quá đỗi kinh hãi mà thôi.
Phù Thanh và mấy vị trưởng lão không khỏi rùng mình, lun lẩy bẩy. Rất nhanh, Phù Thanh đã nắm chặt lấy kiếm, bay đến chỗ Lâm Vãn mà nói: “Quái vật…. ngươi đúng là một con quái vật! Hôm nay ta phải thay sư huynh giết chết ngươi! Ngươi tàn sát nhiều người như vậy, ma quỷ thì nên đến Ma giới mới đúng! Thanh Vân môn không dung chứa nổi ngươi!”
Lời vừa dứt, thanh kiếm của Phù Thanh đã bay thẳng đến đó, mấy vị trưởng lão đứng bên cạnh còn chưa kịp phản ứng lại, sứng sờ một lúc rồi mới phát hiện ra, Phù Thanh đã đang đứng về phía Lâm Vãn mà chiến đấu với đồ đệ của tông chủ bọn họ rồi.
“Đây… rốt cuộc thế nào mới là tốt đây….” Huyền Thanh sốt ruột đến mức đập đập tay, rõ ràng là đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Đồ đệ của tông chủ bọn họ giờ đây lại đi giết hại đồng môn, Phù Thanh còn đang sát cánh với nàng cùng nhau đánh lại nữa, bọn họ có nên...vẫn là nên đợi tông chủ sau khi chịu hình phạt xong rồi cùng ra bàn luận vẫn hơn.
“Ta nói này, chuyện đã đến nước này rồi mà các ngươi vẫn khoanh tay làm thinh như vậy à?” Minh Văn trưởng lão thở dài một tiếng, nói tiếp: “Đồ đề của tông chủ giờ đây đã phạm phải một lỗi sai tày trời, lại ở trong thế nhập ma. Chúng ta không mau chóng ngăn chặn, lẽ nào lại để cho con yêu quái này phá hủy cả Thanh Vân môn hay sao?”
Huyền Thanh nghe xong thì cũng thấy có lý, chỉ là...
“Nếu như chúng ta làm tổn thương đến người đồ đệ này, đến lúc tông chủ ra ngoài trách móc thì phải làm sao?”
Minh Văn liếc nhìn tình hình chiến đấu ở phía xa rồi nghiêm nghị nói: "Với tình thế hiện tại, Lâm Vãn giết nhiều đệ tử như vậy, ngươi thật sự cho rằng với tư cách là tông chủ, tiên quân Ly Vọng, người có trách nhiệm to lớn gánh vác trên vai cả Thanh Vân môn vẫn còn có thể bảo vệ được nàng ta sao?”
“Tông chủ vẫn đang là đệ nhất Tiên quân của phái chính đạo, trước hết….phải có trách nhiệm với Thanh Vân môn, với giới Tu Chân, diệt trừ ma quỷ là sứ mệnh của ngài ấy, cũng là sứ mệnh của chúng ta. Điều này ngươi cũng không hiểu sao?”
Những lời này của Minh Văn rất có sức nặng, hai vị kia chẳng cách nào phản bác lại, trầm tư suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đồng
Vẻ mặt Minh Văn bỗng trở nên nặng nề, nắm chặt thanh kiếm trong tay, nói: “Tông chủ vẫn còn đang chịu hình phạt, không biết lúc nào mới có thể ra ngoài được, trước mắt chỉ có chúng ta mới có thể ngăn chặn thứ yêu quái này, không thể chậm trễ được.”
“Bắt buộc phải hạ gục con yêu quái đó!”
——
Bên trong tháp Triều Vân, Ly Vọng đang ở trong ngọn lửa thiêu đốt của nghiệp địa ngục, đã phải chịu đựng đến chín trăm trận thiên lôi.
Vẫn còn thiếu chín mươi chín trận nữa.
“Chín mươi chín… Vãn Vãn...”
“Vãn Vãn...”
“Vãn Vãn...”
Ý thức của người nam nhân đã trở nên mơ hồ, đầu óc hỗn loạn, sau khi lẩm bẩm hết số trận thiên lôi còn lại, không hiểu tại sao sao, hắn lại gọi được tên tiểu đồ đệ của mình bằng một giọng khàn khàn.
Phải đồng thời chịu cả liệt diệm và thiên lôi, linh cốt trên người Ly Vọng đã tan thành hai mảnh, lúc này, da của hắn gần như là trong suốt, thế nhưng đôi môi lại chỉ vì nhuốm lên máu tươi mà trở nên ma lệ, mềm yếu, lại....mê hoặc lòng người. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đây là một vẻ đẹp vừa bi thảm lại quyến rũ.
Trước đây, một Tiên quân lạnh lùng, tu vi bậc nhất, cao cao tại thượng, giờ đây hơi thở lại trở nên yếu ớt, mái tóc lộn xộn. Mồ hôi không ngừng chảy ra trên gương mặt trắng nhợt của hắn, thấm ướt đẫm mái tóc đang rủ xuống.
Mà ngay lúc này, hắn vẫn không hề hay biết gì về điều đó, vẫn vô thức gọi...gọi tên tiểu đồ đệ của mình bằng một giọng khàn khàn đầy ma mị.
“Vãn Vãn… Vãn Vãn...”
Gương mặt của tiểu đồ đệ vẫn luôn không ngừng hiện ra trước mắt hắn, nhưng khi hắn lay động dây xiềng xích, cố gắng chống cự muốn chạm vào nó, thì gương mặt tươi sáng xinh đẹp ấy lại biến đi đâu mất.
Giữa giới hạn của sự tỉnh táo và mê muội, sau khi trận thiên lôi cuối cùng giáng xuống, yết hầu của Ly Vọng chuyển động, lại phun ra một ngụm máu lớn.
Hắn đã chịu hết chín trăm chín mươi chín trận thiên lôi, trở nên mạnh mẽ đến mức gánh chịu được cả thiên lôi mà đến cả thần tiên Đại La cũng khó mà chống cự lại được.
Ly Vọng lau vết máu trên môi, sau khi bay xuống từ Địa Ngục Nghiệp Hỏa, hắn cũng dần dần lấy lại được ý thức, trở nên tỉnh táo hơn.
Ly Vọng đứng vững, sợ rằng sau khi về bị tiểu cô nương nhìn thấy sẽ lại nhéo khắp người hắn, tất cả những vết máu vấy lên bộ y phục đã hoàn toàn biến mất, trở về màu trắng thuần bạch như ban đầu.
Đến tận lúc này, khóe miệng của hắn vẫn cong lên, nở một nụ cười, cụp mắt xuống ánh nhìn cũng vẫn rất dịu dàng ôn nhu.
Không biết là tiểu đồ đệ đã tỉnh hay chưa… hắn phải, phải về nhanh lên.
Chỉ là, khi Ly Vọng đi xuống từ cửu tầng, bước ra khỏi tháp Triều Vân, vừa ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt đã khiến thần hồn hắn như ngưng đọng lại.
Đồng tử của hắn bỗng nhiên thu nhỏ lại, một vị ngọt ngào lại đang trào dâng lên trong cổ họng.