Dáng người của Sư phụ cho dù nàng có nhìn mấy lần cũng đều sẽ…
Muốn gục ngã.
Tiểu cô nương hé đôi môi đỏ mộng, đôi mắt trong veo như nước mở to, ánh mắt đánh giá sư phụ nàng từ trên xuống dưới, nhìn vô cùng cẩn thận, nghiêm túc.
Da thịt như ngọc như tuyết, ở dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng dịu dàng, làm người ta nhịn không được muốn chạm vào.
Cơ ngực rõ ràng, trắng nõn trơn bóng, eo gầy nhưng rắn chắc hữu lực, làn da mềm mại.
Muốn chạm vào, sờ soạng, đây là suy nghĩ trực tiếp nhất của Lâm Vãn sau khi nhìn thấy dáng người của sư phụ.
Xúc cảm nhất định là vô cùng tốt, mặc dù, mặc dù vẫn còn dấu vết lần trước nàng quá tay tạo nên, nhưng vẫn không sao cả…
Vẻ đẹp của sư phụ vẫn ở đó!
Không cam lòng, giờ phút này Lâm Vãn chỉ muốn được ôm trong lòng ngực của sư phụ mà cọ cọ một cái.
Càng đừng nói đến sư phụ của nàng giờ phút này sau khi cởi quần áo thì mặt tai đều đỏ bừng, trên mặt cố gắng giả bộ trấn định, nhưng đuôi mắt lại phiếm hồng, ánh mắt hốt hoảng trốn tránh, chính là bộ dạng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi…
Vừa mê người lại thánh khiết.
Lâm Vãn thật sự rất thích sư phụ như vậy.
Từ ái giống như Thánh Phụ nam Bồ Tát, dịu dàng như nước, mặt lại đẹp đẽ tuấn mỹ, da trắng môi đỏ, rất giống yêu nghiệt mê hoặc lòng người.
"Sư phụ thật tốt! Hì hì…" Lâm Vãn lập tức nhào người qua.
"Đừng…" Tiểu cô nương đột nhiên nhào đến, Ly Vọng ngẩn ra, không kịp phản ứng, trong lòng ngực liền có một bánh bao nhỏ ấm áp lăn vào.
Mềm mại, ấm áp, mùi hương thiếu nữ chỉ có trên người nàng làm hắn đầu váng mắt hoa, cực kỳ thống khổ.
Mặc dù… Vì để tiểu đồ đệ không khó chịu, hắn chịu đựng cảm giác cực kỳ xấu hổ và tôn nghiêm của một sư phụ trong lòng, cởi quần áo ra, nhưng mà dưới ánh mặt trời chói chang xuyên thấu ngoài phòng, không có huyệt động tối tăm che lấp, bại lộ như vậy ở trước mặt đồ đệ của mình, chuyện này đối với Tiên quân bình thường đoan chính giữ mình… thật sự chính là cực hình.
"Vãn Vãn, sư phụ…" Bên tai Ly Vọng đã đỏ bừng, trên gương mặt anh tuấn đỏ ửng lên, càng lộ ra vẻ mỹ mạo.
Lâm Vãn lại háo hức rục rịch muốn động tay.
Nhưng lúc này Ly Vọng lại hồn nhiên không biết, hắn lo lắng cho tiểu đồ đệ là nàng, không muốn nàng khó chịu, nhưng sợi dây sư đồ kia trong lòng hắn đã giống như một thanh lợi kiếm treo cao trên đỉnh đầu của hắn, khiến hắn hoảng sợ mỗi ngày.
"Sư phụ ta…"
Hắn đỡ bả vai của tiểu đồ đệ, muốn đẩy nàng ra, nhưng mà, khi bàn tay đặt trên bả vai của nàng, ngửi thấy hương thơm trên người nàng, thì không thể nào sử dụng được sức lực.
"Sư phụ người làm gì đi, tại sao còn chưa bắt đầu…" Lâm Vãn ở trong lòng ngực hắn cắn chỗ này, hôn chỗ kia, chơi thật vui vẻ, không hề cảm nhận được giãy giụa thống khổ của sư phụ nàng, chỉ là hồi lâu vẫn không cảm nhận được cái chạm dịu dàng của sư phụ nàng, mới ngẩng đầu, con ngươi ngập nước nghi ngờ nhìn hắn.
Ly Vọng lúc này giống như bị đặt trên giàn hỏa thiêu, hắn rũ mắt nhìn vào mắt của nàng: "Vãn Vãn, ta là sư phụ của con, con, có hiểu không?"
Tiểu cô nương gật đầu, đôi mắt trong suốt sáng ngời: "Vãn Vãn hiểu mà, không phải sư phụ ta sẽ không song tu."
Nàng chính là muốn kéo sư phụ tới tay.
Nghe được lời này, ánh mắt của hắn rõ ràng trầm đi vài phần, hầu kết nhẹ lăn, khẽ nuốt nước miếng: "Con thật sự rất khó chịu sao?"
Dứt lời, dư quang nơi khóe mắt của hắn liếc tới chăn cẩm trên giường, bàn tay thon dài đi qua, muốn che đi thân trên, chỉ là, khi tay của hắn sắp vừa chạm được, một bàn tay nhỏ mềm mại đè ở mu bàn tay của hắn.
Thật mềm.
Lưng của hắn run rẩy, hô hấp rối loạn.
"Sư phụ nói không giữ lời…" Lâm Vãn nói khóc liền khóc, lập tức khóc nức nở, hai mắt đẫm lệ mông lung: "Vãn Vãn khó chịu muốn chết, sư phụ còn ở đây rụt rè, trinh tiết liệt nam… cái gì chứ, rõ ràng lúc trước chúng ta cũng đã song tu rồi, sư phụ đang rối rắm cái gì, Vãn Vãn đã sắp muốn chết, sắp muốn chết rồi…"
"Sư phụ không thích Vãn Vãn một chút nào, hu hu, vừa nãy sư phụ rõ ràng đã đồng ý với ta, huhu, hức —..."
Tí tách, khi nói chuyện, nước mắt trân châu liền chảy xuống, Lâm Vãn chôn ở trong cơ ngực của hắn khóc rống, huhu không ngừng, đến cuối cùng khóc đến nấc.
Đương nhiên, nàng đang lừa sư phụ nàng.
Lâm Vãn nghĩ, nếu như nàng khóc còn không dùng được, nàng lập tức dùng đinh Tỏa Hồn, cường thủ hào đoạt sư phụ.
Nàng mặc kệ là sư đồ hay không là sư đồ, nàng chỉ muốn có được sư phụ, sau đó cùng sư phụ tu luyện tiến giới!
Nhưng phản ứng của Ly Vọng chưa cho nàng cơ hội xuống tay này.
Nháy mắt, trong lòng ngực nam nhân đều là nước mắt của nàng, ẩm ướt, nước mắt nóng bỏng này dường như có thể thấm vào da thịt của hắn, ăn mòn cốt tủy của hắn, khiến hắn thống khổ không thôi.
"Ngoan, đừng khóc, sư phụ đồng ý với con." Từ trước đến nay hắn luôn không chịu nổi nàng làm nũng, nước mắt thì càng khỏi phải nói.
Nàng vừa khóc, hắn liền ném tất cả những gì cấm kỵ giữa sư đồ sang một bên, chỉ sốt ruột muốn dỗ dành nàng.
Sắc mặt nam nhân tái nhợt, tay nâng lên đặt ở trên lưng nàng, ôm chặt, đôi môi tươi đẹp cúi xuống, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của nàng, lại hôn lên cái trán của nàng, dịu dàng trấn an: "Đứa nhỏ ngoan, con đừng khóc, cái gì sư phụ cũng đồng ý với con, không mặc quần áo cũng được."
"Sư phụ không mặc nữa…" Hắn dỗ dành, nhưng tiểu cô nương còn đang chôn trong ngực hắn không ngẩng đầu, hồng hộc thở gấp, hơi thở nóng bỏng lướt qua, tất cả đều là tức giận.
Nàng tức giận rồi.
Không nói chuyện với hắn, cũng không để ý tới hắn, còn đang hu hu mà khóc lóc.
Tim nam nhân co thắt, đôi mắt trầm như màu mực, mở ra đau thương.
Hắn thở dài, mềm nhẹ vuốt ve lưng của nàng, sau đó ở bên vành tai của nàng nói nhỏ: "Vãn Vãn muốn như thế nào mới có thể không tức giận, tha thứ cho sư phụ? Chuyện đó, sư phụ… nguyện ý."
Nghe được lời này, tiểu cô nương hít hít cái mũi, giọng nói nghẹn ngào: "Sư phụ muốn chứng minh như thế nào… lát nữa sư phụ lại lừa Vãn Vãn thì phải làm sao." Nàng thông minh hơn rồi.
"Chứng minh…"
Nam nhân lẩm bẩm hai chữ này, nên chứng minh như thế nào, tiểu đồ đệ bây giờ đang tức giận.
Đang suy nghĩ, Ly Vọng rũ mắt, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy đôi bàn chân mảnh mai thấp thoáng dưới làn váy của thiếu nữ.
Trắng nõn tinh xảo, trơn mượt trắng ngọt.
Hắn đột nhiên thất thần: "Chứng minh…"
Sau đó, hắn buông tiểu đồ đệ trong lòng ngực ra, vén một đoạn váy của thiếu nữ lên, trân trọng mà nâng mắt cá chân của thiếu nữ lên.
Ngón tay của nam nhân hơi run, mắt đào hoa mang theo hơi nước, ngay sau đó môi mở ra, phủ xuống.
Dưới ánh mắt mờ mịt của tiểu đồ đệ, hắn nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, hôn lên mắt cá chân của thiếu nữ, rồi sau đó, một đường hôn tới ngón chân đẹp đẽ đáng yêu của nàng.
Đồng tử của Lâm Vãn theo một loạt động tác này của nam nhân mà không ngừng phóng đại, cuối cùng, đến khi đuôi mắt của nàng lại có nước mắt chảy xuống, nam nhân mới ngừng lại.
"Vãn Vãn... Sư phụ hôn rồi, bây giờ con đã hết giận chưa? Có cảm thấy thoải mái chút nào không?" Ánh mắt của hắn dịu dàng, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên gợn sóng, cánh môi dường như còn ánh lên hơi nước, lúc này càng thêm đỏ tươi, làn da lạnh lẽo trắng nõn: "Có thể, tin tưởng sư phụ không…"
Lâm Vãn ngây người rồi.
Ngây người rồi.
Nàng chớp mắt, nhíu mày, thành thật nói: "Ừm, thoải mái, nhưng… Ta vẫn còn khó chịu."
Mặc dù làm vậy rất thoải mái, nhưng mà không phải là tu luyện…
Tà khí trong cơ thể của Lâm Vãn không tiêu tan, hai người còn chưa tu luyện thành công, dục vọng của nàng đối với sư phụ nàng căn bản không có khả năng biến mất.
Mặc dù nàng cũng rất thích nhìn thấy bộ dạng đuôi mắt của sư phụ nàng phiếm hồng như vừa rồi, dịu dàng dò hỏi nàng…
Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ.
"Vẫn rất khó chịu sao…" Hắn thấp giọng, khi đang suy nghĩ còn phải làm như thế nào để tiểu đồ đệ không khó chịu, cảm thấy thoải mái, thì Lâm Vãn cười ấn bả vai của hắn…
Ngay lập tức, nam nhân liền ngã xuống giường.
Dễ dàng như thế, dường như nàng không cần phí một chút sức lực nào, Lâm Vãn rất kinh ngạc.
Từ khi nào mà thân thể của sư phụ lại mềm yếu dễ dàng bị đẩy ngã như vậy.
…
Nhưng lúc này tiểu cô nương không có thời gian suy xét chuyện đó, nước mắt trên mặt nàng chưa biến mất, lại vẫn vui sướng mà nở nụ cười, ban tay nhỏ bé đặt trên vành tai của nam nhân, khóe miệng giương lên, mỉm cười vô cùng đắc ý. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mái tóc dài của tiểu cô nương theo dải lụa rủ xuống vai, lúc này không biết một làn gió xuân từ nơi nào tiến vào, thổi cho màn lụa mỏng tung bay bốn phía, cũng khiến sợi tóc của tiểu cô nương thổi lướt lên trên mặt của nam nhân, lướt qua hàng mi dài của hắn.
Nháy mắt, trong lòng hắn sửng sốt, cảm giác trái tim tê dại, ánh mắt dần tan rã, nhìn thấy ánh nắng chói chang ngoài phòng.
Bỗng nhiên, bên tai hắn đỏ lên, dời mắt đi, cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Ban ngày tuyên dâm thật sự rất hoang đường.
Sợi dây cấm kỵ giữa sư đồ này đang tràn ngập nguy cơ, đạo tâm cũng lung lay, ngón tay của Ly Vọng đặt ở một bên ngón tay đột nhiên cong lên, gân xanh nổi lên, xương ngón tay nhô ra, khăn trải giường cũng nhắn nhúm theo.
"Vãn Vãn…" Hắn thấp giọng, ngước mắt nhìn về phía thiếu nữ, khi đang muốn mở miệng nói gì đó, một giọt nước mắt từ trên gương mặt của thiếu nữ trượt xuống, rơi xuống đuôi mắt của hắn
Ánh nước nơi đuôi mắt hiện lên, trái tim của Ly Vọng nháy mắt liền mềm nhũn như nước, trìu mến nhưng đau đớn nhiều hơn, giống như bị liệt hoả thiêu đốt.
"Sư phụ, Vãn Vãn rất khó chịu…" Đột nhiên, Lâm Vãn khó chịu đến mức bắt đầu chảy nước mắt không ngừng.
Tà khí và dục vọng còn đang tra tấn nàng, trì hoãn lâu như vậy cái gì cũng không làm, đầu óc của tiểu cô nương hỗn độn, thần chí đã có chút không rõ.
Vì vậy, đến thời điểm này, tất cả lời nói cự tuyệt của Ly Vọng đều bị nuốt trở về.
Hắn liếm môi, suy nghĩ, vì không muốn để tiểu đồ đệ khó chịu, chỉ làm lúc này thôi, về sau bọn họ vẫn là sư đồ…
Suy nghĩ xong, Ly Vọng khẽ thở dài, sau đó phất tay một cái, khiến cả căn phòng đều tối sầm lại, chỉ có một ánh nến phát ra ánh sáng mờ ảo, giờ phút này, cực kỳ giống cái huyệt động tối tăm kia.
"Qua lần này rồi, Vãn Vãn không thể ghét bỏ vết đỏ trên người của sư phụ…" Hắn ôm nàng vào trong lòng, cằm cọ cọ trên mái tóc của thiếu nữ, nghẹn ngào lặp lại: "Không được… ghét bỏ vi sư."
Lâm Vãn tỏ vẻ rất khó xử, nàng dường như có hơi bạo lực, chuyện làm ra vết đỏ là khó có thể tránh khỏi.
Rõ ràng trên người của sư phụ có vết đỏ, đúng là rất khó coi, nàng không thích, khó tránh khỏi sẽ lộ ra ánh mắt ghét bỏ…
Nhưng lúc này vì lừa gạt sư phụ, Lâm Vãn chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng, nàng nằm ở một bên, ôm eo của nam nhân, trả lời: "Vâng, Vãn Vãn đáp ứng với sư phụ, xong việc tuyệt đối sẽ không ghét bỏ sư phụ, sẽ không dùng loại ánh mắt đó nhìn sư phụ…"
Giọng nói của thiếu nữ ngọt ngào, âm mũi kéo rất dài, giống như lông chim lướt qua đầu tim.
"Thật không…" Ly Vọng nỉ non, ánh mắt mê ly khi hàng mi dài rũ xuống, lòng bàn tay cọ qua đuôi ướt át của mắt thiếu nữ, thấp giọng: "Vãn Vãn thật ngoan, sư phụ tin tưởng con."
Sau đó, ánh sáng trong phòng càng tối hơn.
Tối đến mức không nhìn thấy rõ thứ gì, tất cả những thứ kia, những cảm xúc và điều cấm kỵ không thể được công khai… Đều bị cất giấu ở trong căn phòng tối tăm này.
Không biết là đạo tâm của ai đã xuất hiện rạn nứt, bắt đầu sụp đổ.
Ly Vọng vốn cho rằng, hành vi hoang đường như vậy chỉ xảy ra vào lần này, về sau tuyệt sẽ không có nữa.
Hắn sẽ không tiếp tục vượt rào, sẽ tuân thủ nghiêm ngặt cái ranh giới sư đồ kia, lần này… chỉ là vì không muốn để cho tiểu đồ đệ khó chịu mà thôi.
Chỉ là, cái ranh giới này ngay từ đầu đã bị tiểu cô nương phá hủy hoàn toàn, hắn bị tiểu đồ đệ kéo xuống vực sâu tăm tối, có tiếp tục giãy giụa thì cũng là phí công, chỉ là tự lừa mình dối người.
…
Sau đó, dưới sự cố gắng kiềm chế của nam nhân, vì không để cho nàng đau, hai ngày đêm trôi qua, Ly Vọng mạnh mẽ ép bản thân ngừng lại, không tiếp tục làm.
Tiểu đồ đệ cũng rên rỉ chảy nước mắt, lúc trước uy phong đắc ý như vậy, bộ dạng kiên định kia đã sớm biến mất không còn…
Hắn ôm nàng vào trong lòng dỗ dành, hôn, cuối cùng trước sáng sớm của ngày thứ ba, cuối cnùg cũng dỗ được tiểu cô nương đi ngủ.
Sau khi tiểu đồ đệ ngủ ở trong ngực, cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của nàng, Ly Vọng mỉm cười dịu dàng, hôn lên cái trán của nàng một cái, nghẹn ngào nói ——
"Đứa nhỏ ngoan, sư phụ sẽ luôn che chở cho con, sẽ luôn như thế."
Đầu ngón tay của hắn run rẩy lướt qua cánh môi sưng đỏ của thiếu nữ, môi như có như không kề sát, sau đó cuối cùng là nhẹ nhàng chạm vào, sợ nàng tỉnh lại, nên rất nhanh đã tách ra.
"Vãn Vãn, sư phụ tuyệt đối không sẽ để con nhập ma…"
Dứt lời, đôi mắt đen nhánh của nam nhân chăm chú nhìn vào thiếu nữ hồi lâu… Một lúc sau rốt cuộc cũng mềm nhẹ buông tiểu đồ đệ từ trong lòng ngực ra, đứng dậy đi xuống giường.
Ba ngày đã đến, hắn nên đến tháp Triều Vân.