Lâm Vãn đã sụp đổ rồi, thật sự hoàn toàn sụp đổ rồi.
Loại khó chịu này trong lòng nàng không có biến mất một chút nào, ngược lại khi ngón tay mang theo một chút lạnh lẽo của sư phụ nàng ngón tay lướt qua bả vai nàng, đôi mắt nàng liền đỏ lên, càng khó chịu, trong lòng khó chịu vô cùng.
Hơn nữa…
Sư phụ cởi quần áo của nàng thì thôi đi.
Nhưng sau đó còn thay nàng mặc quần áo vào.
Tiểu cô nương sửng sốt không chịu nổi, trong đầu hiện lên đầy dấu chấm hỏi: Chỉ như vậy chỉ như vậy chỉ như vậy?
Không được.
Sao mà được chứ.
Cởi quần áo xong sao có thể mặc vào.
Sư phụ không biết xấu hổ!
"Sư phụ, người làm gì vậy."
Khi Ly Vọng nghĩa rằng mình đã làm xong bổn phận của một người sư phụ, thoả đáng mặc quần áo rồi đắp chăn đàng hoàng thay tiểu đồ đệ, khi muốn rời đi, tiểu đồ đệ lại ngồi dậy gọi hắn lại.
Hắn sửng sốt, bước chân dừng lại, xoay người nhìn qua.
Tiểu cô nương chui ra từ trong chăn, bực bội mà kéo chăn sang một bên, đôi mắt đen nhánh trợn to, nhìn chằm chằm vào hắn.
Mặt nàng khôi phục chút huyết sắc, trắng nõn hồng hào, so với hoa đào nở vào mùa xuân còn kiều diễm hơn, hai má hơi phồng lên, dường như đã có chút sinh khí, môi nhếch lên, tóc tai rối loạn, hai cái chùm tóc trên đầu cũng muốn tuột xuống, giống như tổ chim nhỏ.
Đáng yêu.
Trong lúc nhất thời, trong đầu vị Tiên quân tự xưng là đoan chính cấm dục ở đây, chỉ hiện lên hai chữ này.
Đáng yêu.
Đồ đệ mà hắn một tay nuôi lớn, quả thực rất đáng yêu.
Trong lòng Tiên quân như biển gầm cuồn cuộn, trên mặt lại bất động thanh sắc, bộ dạng lạnh như băng sương như cũ, một sư phụ không thể phạm thượng.
Hắn trầm mặc mà nhìn thiếu nữ, sau tai bỉng rát, ánh mắt dừng lại ở hai chùm tóc rối loạn trên đầu thiếu nữ.
Một lát sau, áo choàng lây động, hắn lại đi tới mép giường ngồi xuống.
Lâm Vãn chớp chớp mắt, miệng hơi mở ra, thần sắc hồn nhiên ngây thơ, nhìn hắn.
Cảm nhận được ánh mắt thẳng thắn lại ngây thơ của tiểu đồ đệ, lòng hắn nhảy dựng, nhưng trên mặt vẫn là vẻ thong dong trấn tĩnh, biểu tình tự nhiên mà giơ tay.
Ngón tay của nam nhân thon dài, khớp xương rõ ràng, hắn cởi dải lụa trên đầu của tiểu đồ đệ xuống, sau đó cắn vào trong miệng.
Lâm Vãn thấy sư phụ nàng dịu dàng như vậy, cánh môi đỏ tươi cắn vào dải lụa của nàng, bộ dạng như đang thay nàng chải tóc, liền sững sờ.
Nàng lại chớp chớp mắt, nghiêm túc nhìn, môi mở ra, tò mò lại choáng váng.
Dưới ánh mặt trời chói mắt, Lâm Vãn nhìn thấy làn da nam nhân trong suốt như mặt nước, hàm răng tuyết trắng khẽ cắn dải lụa màu đỏ, tay nhẹ nhàng gom tóc nàng lại, biểu tình vừa chăm chú lại dịu dàng.
Oa, thật đẹp!
Sư phụ mạo mỹ xinh đẹp, da trắng môi đỏ, lại dịu dàng săn sóc như vậy, muốn…
Tiểu cô nương càng nhìn, tà khí lại bắt đầu kích động, lòng hổ lòng lang đối với sư phụ lại xông ra.
Muốn dán chặt với sư phụ, cùng nhau tu luyện!
Tà khí vẫn luôn phóng đại dục vọng hổ lang của nàng, Lâm Vãn nhìn sư phụ của mình, càng nhìn càng khó chịu, bĩu môi, thật sự muốn khóc.
"Xong rồi... Vi sư cảm thấy, hẳn là Vãn Vãn sẽ thích, ừm." Sau khi Ly Vọng dùng tay cột xong đầu tóc hỗn loạn của Lâm Vãn, một tay kéo dải lụa đang cắn trên môi xuống, thay nàng cột chắc chùm tóc, dải lụa còn cố ý thắt thành nơ bướm.
Sinh động như thật…
Hắn nghĩ, tiểu cô nương hẳn là sẽ thích như vậy.
"Vết thương của Vãn Vãn đã tốt rồi, nên đi ngủ đi, sư phụ cũng sẽ đi."
Lâm Vãn còn chưa kịp nhìn sư phụ nàng cột chùm tóc thay nàng như thế nào, liền nghe thấy sư phụ nàng nói phải đi.
Nàng liếc mắt nhìn ánh mặt trời sáng rực bên ngoài phòng, lại híp mắt, ánh mắt nhìn sư phụ nàng có chút vi diệu.
Sư phụ là đồ ngốc.
Nam nhân bị nàng nhìn đến gò má cũng nóng lên, cho rằng tiểu đồ đệ là lên án hắn cột tóc quá xấu, chột dạ, chỉ đành phải dời ánh mắt đi, ho nhẹ hai tiếng, giả bộ đang rất bình tĩnh…
"Nếu sư phụ đã cởi quần áo của ta thì vì sao lại phải mặc vào."
Lâm Vãn không che giấu, trực tiếp lên án hành vi xấu xa của sư phụ nàng, nghĩa chính từ nghiêm.
Ly Vọng bị nàng hỏi mà sững sờ, sau khi suy nghĩ thật lâu mới trả lời: "Sư phụ cởi quần áo của Vãn Vãn, tất nhiên là phải mặc vào."
Hắn nói như thế, lại bất giác cảm thấy cuộc đối thoại này giữa hai người thật sự là quá mức xấu hổ, liền nghiêng đầu, môi mỏng khẽ mở, âm thanh khàn khàn, đối với Lâm Vãn mà nói, hiển nhiên trở thành một loại dụ dỗ.
"Dù sao thì ta cũng là sư phụ của con."
"Không công bằng." Lâm Vãn không chịu thua, trực tiếp tới gần sư phụ của nàng, hai tay ôm eo của hắn, khuôn mặt nhỏ dán vào ngực của hắn, cánh mũi thở ra hơi thở ấm áp, nhợt nhạt công phá, khiến người ta nổi lên tâm ma.
Ly Vọng sững người lại.
Mối quan hệ sư đồ trong đầu kia đã bị công kích của thiếu nữ làm cho lung lay sắp đổ.
"Nếu sư phụ cởi đồ của ta, vậy ta cũng muốn cởi đồ của sư phụ!" Lâm Vãn bất mãn nói, răng nanh trắng như tuyết lộ ra, căm giận cắn chặt răng.
Nam nhân kêu lên một tiếng, quay mặt đi, chỉ nói: "Không, không thể."
"Vì sao chứ?" Lâm Vãn ngẩng đầu, hai dòng nước trong mắt khẽ lung lay, âm thanh nghe ra vài phần khó hiểu, còn có chút oan ức.
Lòng của Ly Vọng đau xót, lắc đầu, lặng im nhìn nàng.
Hắn đang nghĩ, hắn nên nói với nàng như thế nào, dạy dỗ nàng như thế nào… Bọn họ là sư đồ, không thể thân mật như thế, không thể đi quá giới hạn quan hệ sư đồ, không thể song tu, không thể hôn môi, không thể… Ôm.
Những điều đang làm trước mắt, đều là cấm kỵ.
Chỉ là, hắn đã xem nhẹ một chuyện… Đồ đệ hắn để ở bên cạnh, tự mình nuôi dưỡng nhiều năm như vậy đã sớm bị hắn nuôi hư, lại sao có thể sửa lại trong một hai ngày.
Trong lòng Ly Vọng tê liệt, rũ mắt nhướng mày, suy nghĩ nên cự tuyệt yêu cầu hổ lang của tiểu đồ đệ như thế nào, ánh mắt tối sầm lại.
Chợt, hắn ho khan hai tiếng, đôi tay nhẹ vịn bả vai của thiếu nữ, nhẹ giọng nói: "Vãn Vãn, vết đỏ lần trước của sư phụ còn chưa biến mất, rất khó coi, con, con sẽ không thích đâu?"
Khi hắn nói, ở câu cuối kia mang theo chút ý vị bất an dò hỏi, trong lòng lại ẩn giấu mong muốn, hy vọng tiểu đồ đệ sẽ trả lời chữ "thích"...
Ly Vọng không khỏi nhớ tới ánh mắt ghét bỏ ngày ấy của tiểu đồ đệ.
Sau khi làm xong, toàn thân hắn đều là dấu vết, trong mắt nàng lộ ra vẻ ghét bỏ, phủi tay bỏ đi. ( truyện trên app T𝕪T )
Nghĩ đến đây, trong lòng nam nhân có hơi đau, giống như bị kim đâm, hàng mi dài rũ xuống, thần sắc ưu thương.
Mà Lâm Vãn sau khi nghe thấy sư phụ nàng nói những lời này, sắc mặt quả thực thay đổi.
Biểu tình chờ mong lại hưng phấn trước đó trên khuôn mặt nhỏ lập tức biến mất không còn tăm hơi… Nàng… lại lộ ra vẻ ghét bỏ.
Khoé mắt của Ly Vọng liếc đến, ngẩn ngơ, khuôn tuấn mỹ chớp mắt liền tái nhợt, hàng mi dài rũ xuống càng thấp.
Quả nhiên, tiểu đồ đệ vẫn ghét hắn sao.
Có điều, bị tà khí và ma khí trong cơ thể ảnh hưởng, dục vọng của Lâm Vãn vẫn đang không ngừng bị phóng đại.
Nàng càng ngày càng cảm thấy khó chịu.
Cũng rất nhanh mà xem nhẹ mà những dấu vết đó.
Nàng nghĩ, không kéo sư phụ nàng tới tay, thì hôm nay sợ là nàng sẽ đau đầu mà chết.
"Vậy, lần này ta sẽ miễn cưỡng không chê sư phụ nhé." Nàng nói như thế, lại ôm chặt eo của hắn, trong âm thanh còn nghe thấy vài phần ủy khuất.
Miễn cưỡng không chê?
Ly Vọng nghe xong không biết nên khóc hay nên cười.
Miễn cưỡng không chê, thật sự đúng là khổ cho nàng rồi.
"Thật sự không chê sao?" Hắn cố ý trêu chọc nàng, ghé sát vào lỗ tai của nàng thấp giọng thì thầm, cảm nhận được độ ấm của tiểu cô nương trong lòng ngực, theo bản năng giơ tay, muốn ôm nàng chặt thêm một chút…
Chỉ là, khi hắn hồi thần lại, đờ đẫn một lát, bàn tay lại rủ xuống.
"Không, không chê đâu." Lâm Vãn ngoài miệng nói không chê, nhưng ánh mắt lại…
"Tiểu xấu xa này, còn nói là không chê." Hắn dùng ngón tay chọt lên mũi nàng, cười dịu dàng, hắn đã nhìn thấy hết.
"Đợi lần sau, lần sau vết đỏ của sư phụ hết rồi, sư phụ lại cởi quần áo cho Vãn Vãn xem." Hắn chịu đựng cảm giác xấu hổ mà nói ra lời này, sợi dây sư đồ trong lòng liền căng chặt, chỉ phải đẩy tiểu cô nương ra, muốn rời khỏi nơi này.
Nếu không, hắn sợ…
"Không. Không được!"
Lâm Vãn thấy sư phụ của nàng lại muốn rời đi, tà khí dâng lên, cảm xúc kích động, trực tiếp khóc, lại cắn hắn một cái.
"Làm sao vậy?" Lòng ngực có chút nhói đau, tim của hắn cũng đau, ngón tay mềm nhẹ lau đi nước mắt trên đuôi mắt của nàng, hỏi: "Vãn Vãn làm sao vậy, đứa nhỏ ngoan, con đừng khóc… Sư phụ không chịu nổi."
"Sư phụ, ta khó chịu."
Nàng thật sự rất khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nước mắt liền trào ra.
Sắc mặt của Ly Vọng biến đổi, nhanh chóng thăm dò linh mạch của nàng.
Chỉ là, ma khí có thể thăm dò ra, có thể dùng linh lực của hắn để phong ấn, tinh lọc… Nhưng tà khí của Ma Tôn chui vào trong cơ thể của Lâm Vãn, lại không tra được.
Vì thế Ly Vọng cũng không tìm ra được gì.
Lúc nãy khi hắn chữa thương cho tiểu đồ đệ, đưa lượng linh lực lớn của chính mình vào trong cơ thể của nàng, áp chế cũng như gia cố phong ấn ma tính kia.
Vì vậy, hắn cũng không biết, lúc này tiểu đồ đệ khó chịu là bởi vì tà khí khiến dục vọng của nàng đối với mình phóng đại vô hạn.
Không chiếm hữu được sẽ không thể giải.
Không song tu thì sẽ không thể giải.
"Sao lại khó chịu?" Hắn lo lắng, cúi đầu nhìn nàng, đồng tử lưu ly tản ra tia sáng nhẹ nhàng, ôn hòa, dịu dàng dò hỏi thiếu nữ.
"Ta muốn song tu với sư phụ." Lâm Vãn lau đôi mắt, cúi đầu cực kỳ oan ức nói.
Tà khí khiến cho nàng mơ mơ màng màng, khó chịu cực kì, ý thức của nàng không tỉnh táo, giờ phút này sau khi nói xong hai chữ cuối, tay nhỏ sau lưng của sư phụ nàng tụ lại một lượng nhỏ pháp lực, sau khi hóa thành lưỡi dao sắc bén, lại chuẩn bị đi đến linh cốt của nam nhân.
"Hồ nháo." Nam nhân cũng không bố trí phòng vệ đối với tiểu đồ đệ, tất nhiên là không biết giờ phút này Lâm Vãn đang làm cái gì, chuẩn bị làm cái gì…
Vừa rồi sau khi hắn nghe thấy lời nói xằng bậy của tiểu cô nương thì đuôi mắt liền đỏ lên, cảm giác xấu hổ lan tràn, giọng nói không khỏi trầm xuống, nói nàng hồ nháo: "Vãn Vãn, con là đồ đệ của vi sư, ta là sư phụ của con, con có hiểu không, sư đồ không thể… đó là cấm kỵ, lần đó…"
Vừa nhớ tới lần đó, hắn lập tức xuất thần, đôi mắt đào hoa giống như bị sương mù che lại, bên trong mênh mang hơi nước mờ mịt.
Lần đó đã phá cấm kỵ một lần, hoang đường sa đọa, ngày đêm không phân biệt, nhất định không thể tiếp tục phá…
Không thể.
"Đau quá, Vãn Vãn khó chịu." Tiểu cô nương khóc, nước mắt rơi lã chã tựa như lê hoa đái vũ, nhìn thấy mà thương.
Trước mắt, Ly Vọng càng cự tuyệt thì tiểu cô nương kia càng thêm kích động, tà khí kích động, khó có thể áp chế.
Vì có được sư phụ của mình, tiêu hóa cơn khó chịu này, nàng bị tà khí kích động, thật sự có thể làm bất cứ điều gì.
Chính khoảnh khắc này, Lâm Vãn thấy sư phụ của nàng không đồng ý với yêu cầu của nàng, nàng đột nhiên kích động, tâm trạng phẫn nộ, liền chuẩn bị sờ đến linh cốt của sư phụ nàng, giam cầm dưới tầng sáu của đinh Toả Hồn.
Nàng biết, nếu như giam cầm xuống đến tầng thứ sáu, cho dù là sư phụ nàng thù cũng khó trốn thoát, không thể phản kháng nàng, càng không thể cự tuyệt nàng.
Vậy càng tốt, sư phụ sẽ không rời bỏ nàng.
Vì thế, tiểu cô nương suy nghĩ một lúc, nàng đảo mắt ngay lập tức hành động!
Lòng bàn tay nàng ngưng tụ pháp lực thành lưỡi dao sắc bén, lưỡi dao lạnh lẽo, Lâm Vãn bị chi phối bởi mong muốn đẩy ngã sư phụ, mặc niệm pháp quyết đinh Toả Hồn, mắt thấy lưỡi dao sắc bén sắp thuận lợi đâm vào linh cốt của sư phụ nàng, giam cầm xuống tầng sáu, nam nhân lại mở miệng.
"Vãn Vãn thật sự khó chịu vậy sao?" Nam nhân rũ mắt lẩm bẩm, bỗng nhiên dịu dàng quan tâm hỏi nàng.
"?"
Lâm Vãn chớp chớp mắt, được lời an trấn này xoa dịu phần nào, động tác trong tay ngừng lại, gật đầu trả lời: "Ừm, ừm, khó chịu... Rất khó chịu."
"Vậy sao…" Hắn nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt trước mặt, nội tâm giằng xé, xoa đầu nàng, nén giọng trầm xuống, hỏi: "Song tu rồi sẽ không khó chịu nữa sao?"
Lâm Vãn lại chớp chớp mắt, gật đầu hồi: "Ưm, phải…"
Vì thế, ngay sau đó, đồng tử tiểu cô nương đột nhiên co rút lại, rất kinh ngạc.
Bởi vì nàng nhìn thấy, nhìn thấy sư phụ của nàng cởi quần áo ra.
Trước mặt nàng, tự tay cởi ra…
Tiểu đồ đệ không giống như sư phụ của nàng, nàng không cảm thấy xấu hổ hay tội lỗi, tiểu đồ đệ rất vui mừng.
Oa.