Sau khi tông chủ rời đi, các đệ tử và trưởng lão quỳ trong Vạn Yêu Quật vẫn chưa kịp phản ứng lại, vẫn ở tại chỗ sửng sốt hồi lâu, nơm nớp lo sợ, run run rẩy rẩy.

Không ai đoán được chuyện này sẽ đi theo hướng như thế, nếu như sau khi điều tra rõ về pháp trận, thật sự không liên quan đến tiểu đồ đệ của tông chủ, vậy thì bọn họ chịu hình phạt sét đánh hoả thiêu ở tháp Triều Vân, sợ là sẽ lập tức hồn phi phách tán…

Vài vị trưởng lão đứng dậy, thần sắc cứng đờ, đối với việc này đều than ngắn thở dài.

Mọi thứ đang tốt sao bỗng nhiên lại biến thành thế này.

"Tông chủ nuôi đồ đệ thật tốt, chúng ta luôn đi tìm đồ đệ của hắn làm phiền, cũng khó trách sao tông chủ lại giận dữ như thế." Huyền Thanh liên tục lắc đầu, đi đến trước mặt của Phù Thanh, chân thành nói: "Ôi, Phù Thanh, tại sao ngươi lại phải ép buột tông chủ xử phạt đồ đệ của hắn, bây giờ tông chủ muốn chịu phạt ở tháp Triều Vân, kiếp phi thăng sợ là không thể qua được, nếu như lúc này Ma Tôn đến, thì nên làm thế nào cho tốt đây…"

Hai người còn lại gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Sắc mặt Phù Thanh trắng bệch, hai mắt đỏ bừng, biểu tình ngơ ngác, giống như còn đang đắm chìm vào chuyện vừa xảy ra.

Ả gục mặt xuống, không tỏ ra cao ngạo, một lúc lâu sau mới nói: "Ta, làm sao ta biết được sư huynh muốn chịu phạt thay cho tên ma vật kia, hình phạt ở tháp Triều Vân tàn khốc như thế, cho dù là sư huynh thì cũng… Sao mà ta có thể muốn hắn chịu phạt… Ta chỉ muốn dạy dỗ ma vật kia một chút, nhưng sư huynh cũng…"

Nói đến đây, Phù Thanh nước mắt lưng tròng: "Sư huynh cũng quá che chở cho nàng ta... Vì sao chứ… nàng ta có chỗ nào xứng đáng để sư huynh làm như vậy..."

Phù Thanh vừa khóc, mấy người này cũng bó tay bất lực, chỉ có thể trấn an: "Hơn nữa, đứa nhỏ kia cũng rất đáng thương, tông chủ nhân phẩm cao thượng, từ bi nhân nghĩa, cưng chiều như vậy cũng có thể hiểu được."

Phù Thanh lau nước mắt, giọng điệu cao lên vài phần, tức giận bất bình: "Nàng ta là ma vật! Làm sao mà đáng thương, lúc trước khi sư huynh muốn thu nàng ta làm đồ đệ thì ta đã không đồng ý rồi, một tên ma vật, làm sao có thể tiến vào Thanh Vân môn, sư huynh như gió mát trăng thanh, không nhiễm bụi trần, nàng làm sao có thể xứng trở thành đồ đệ của sư huynh!"

"Chuyện này nàng ta không có khả năng lựa chọn..." Một người thở dài nói: "Sư huynh nuôi dạy đồ đệ này nhiều năm như vậy, cảm tình sư đồ không giống bình thường, ngươi cần gì phải cướp đoạt điều quý giá đó, chọc hắn không vui."

Phù Thanh đương nhiên không đồng ý lời này, làn váy chuyển động, ngự kiếm đi xa: "Sư huynh nhận nàng ta làm đồ đệ nuôi dạy nhiều năm, bây giờ nàng ta lại còn biến thành ma vật, chẳng lẽ các ngươi không sợ nàng thật sự cấu kết với Ma Tôn, gây nên tai họa cho toàn bộ Tu Chân giới sao?"

"Ta tuyệt đối không sẽ để chuyện này xảy ra."

"Ôi, Phù Thanh sư muội..." Minh Văn trưởng lão còn muốn khuyên bảo vài câu, để tránh ả xúc động lại làm ra chuyện gì chọc tông chủ không vui, mấy người bọn họ cũng không yên ổn.

Nhưng còn chưa chờ bọn họ mở miệng, Phù Thanh đã ngự kiếm bay đi.

Cuối cùng, vài vị trưởng lão và đệ tử nhìn thấy trận pháp Thiên Cương đã tu bổ xong, cứ tiếp tục ở nơi này cũng không làm gì liền lần lượt rời đi.

Vạn Yêu Quật yên tĩnh lại, sau khi linh lực Tiên quân tan đi, trong nơi này lại mây đen cuồn cuộn, tà khí tứ tán không thấy ánh sáng, quái vật mãnh thú dưới đáy vực lại bắt đầu kêu rên.

Lúc này, pháp trận bên vách núi đột nhiên xuất hiện một làn sương đen, trong làn sương đen này, Ma Tôn hiện thân.

Hắn chậm rãi đi đến nơi Lâm Vãn vừa ở, nhắm mắt ngửi lấy hơi thở còn chưa tan đi của thiếu nữ, trong mắt lộ ra vẻ si mê, đôi mắt đỏ sáng rực lên.

Hắn dùng pháp thuật che đi ma khí trên người, vẫn luôn ẩn nấp ở nơi tối tăm quan sát hết tất cả.

Hắn nhìn tiểu chủ nhân của mình bị bọn họ ép đến mức rút kiếm, ép đến mức giết người, cuối cùng trong giết chóc, rốt cuộc hắn lại nhìn thấy tiểu chủ nhân tiến giới.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Ma Tôn nóng rực, hắc khí trên người quay cuồng.

Khuôn mặt dưới chiếc áo choàng đen kia yêu diễm bệnh hoạn, tà khí lan tràn… Vảy trên cổ phát ra ánh sáng lúc chớp lúc tắt.

Hắn đứng yên tại chỗ, nhìn thẳng theo hướng mà Lâm Vãn rời đi, như mơ mà tự nói chuyện với bản thân.

"Chủ nhân của ta, ngài không nên như thế này, nhưng không sao cả…" Trong mắt Ma Tôn lộ ra vẻ si mê, điệu cười quỷ dị hiện lên bên môi: "Ta sẽ trợ giúp ngài."



Ở nơi khác, Ly Vọng ôm tiểu đồ đệ trở về điện Chiêu Hoa.

Điện Chiêu Hoa là tẩm điện của hắn, điện đài thuỷ tạ, đình khuyết gác cao, tọa lạc ở nơi mây mù lượn lờ trong Lăng Vân Phong, không phải tiên cảnh mà là hơn hẳn tiên cảnh.

Ở xung quanh điện Chiêu Hoa, Ly Vọng lập cấm chế, ngoài Lâm Vãn không ai có thể vào, chỉ để đệ tử canh giữ ở ngoài cấm chế.

Nhiều năm trước, Ly Vọng lo Lâm Vãn ở bên ngoài bị khi dễ liền để nàng ở cạnh điện Chiêu Hoa tự mình chăm sóc, cẩn thận dạy dỗ, bởi vậy một điện Chiêu Hoa to như vậy, chỉ có hai sư đồ bọn họ.

Ly Vọng ngự kiếm bay vào điện Chiêu Hoa, đệ tử canh giữ ngoài cấm chế nhìn thấy Ly Vọng bỗng nhiên trở về tẩm điện, còn ôm theo đồ đệ, không khỏi có chút khó hiểu.

Tông chủ không phải còn đang bế quan sao… Tại sao lúc này lại ôm đồ đệ trở lại.

Có điều bọn họ cũng không dám lắm miệng, càng không dám nghị luận hai ba chuyện bí ẩn giữa tông chủ và tiểu đồ đệ của bọn họ...

Tông chủ và tiểu đồ đệ của bọn họ ở cùng một chỗ, ngày đêm làm bạn, chuyện này ở Thanh Vân môn đã không phải chuyện gì hiếm lạ, bây giờ cũng vậy, Ly Vọng thân mật như thế nào, cưng chiều như thế nào, dung túng như thế nào đối với đồ đệ này, bọn họ cũng đều không cảm thấy kinh ngạc.

"Tham kiến tông chủ ——"

Khi Ly Vọng ôm thiếu nữ đi qua, một loạt đệ tử lần lượt hành lễ.

Ly Vọng mắt nhìn thẳng, lập tức vào trong cấm chế: "Canh giữ ở bên ngoài, bất luận kẻ nào cũng đều không được vào."

Khi gợn sóng trên cấm chế biến mất, một âm thanh lạnh băng lại truyền đến: "Bao gồm cả trưởng lão."

Vài đệ tử không khỏi rùng mình một cái, cung kính đáp lời: "Vâng, cẩn tuân tông chủ phân phó."

Ly Vọng ôm tiểu đồ đệ xuyên qua cấm chế, một tòa cung điện nguy nga hiện lên trước mắt, hắn phất ống tay áo một cái, cửa điện theo tiếng động thật mạnh mà mở ra, lụa mỏng bên trong tung bay.

"Sư phụ, Vãn Vãn muốn người, muốn sư phụ, sư phụ không thể trốn nha, nếu không, ta sẽ, ta sẽ..."

Ý thức của tiểu cô nương mơ hồ, dưới sự ảnh hưởng của ma khí, dục vọng của nàng bị phóng đại, không hay biết gì mà nói những lời lang hổ này, thẳng thắn đến mức khiến người ta phải kinh ngạc. ( truyện trên app T𝕪T )

Sau khi nói xong, bộ dạng còn hết sức vô tội, đôi mắt hơi mở không to, bên trong mông lung mờ ảo, đồng tử đen bóng giống như anh đào đen nhúng vào trong nước, khiến người ta sau khi nhìn thấy phải run sợ.

Giọng nói của tiểu đồ đệ rất nhẹ, lại giống như chim non trong trẻo thanh thúy, ngoài điện ánh mặt trời sáng rực, ngày xuân rực rỡ, một làn gió xuân đem giọng nói nỉ non nhẹ nhàng của thiếu nữ đến bên tai nam nhân.

Ly Vọng nghe thấy.

"Nói... mê sảng cái gì." Tay hắn đang ôm thiếu nữ run lên, bước chân dừng lại, bên tai dần đỏ lên: "Ta là sư phụ con, Vãn Vãn."

Lâm Vãn mặc kệ là sư phụ hay không là sư phụ.

Hoặc là nói, thứ nàng muốn, muốn cầm tới tay chính là sư phụ nàng.

Ý thức của Lâm Vãn không rõ ràng, nàng mơ màng, cho rằng bản thân đã trở về huyệt động kia.

Cho rằng sư phụ nàng vẫn còn bị nàng nhốt lại, đang ở trong huyệt động không có rời đi.

Dù sao thì, sư phụ nàng đã hứa với nàng rồi, sẽ không bỏ trốn cũng sẽ không rời bỏ nàng.

Nàng thật sự tin tưởng sư phụ nàng.

Vì thế, Lâm Vãn nhẹ cười một cái, lúm đồng điếu trên má hiện lên: "Đúng rồi, ta chính là muốn sư phụ, nếu không Vãn Vãn sẽ rất khó chịu."

Bên trong đôi mắt cong cong của thiếu nữ tràn đầy sáng ngời, khiến người ta đầu váng mắt hoa, thất hồn lạc phách.

Ly Vọng ngẩn ra một chút, tâm tình lay động.

"Đừng nói nữa." Hắn không nói nên lời răn dạy đồ đệ này, chỉ có thể tiến đến bên tai thiếu nữ, thấp giọng ngăn cản.

Chỉ là, lúc hắn cúi đầu, khi cánh môi đỏ tươi kề sát vào, tầm mắt xẹt qua lỗ tai nhỏ hồng hồng, trông có vẻ vô cùng mềm mại của thiếu nữ, mâu mắt cứng lại, ánh mắt hơi lóe.

Lỗ tai của nàng, sao lại trông đáng yêu đến thế.

Nam nhân thở dài, cố gắng hết sức bỏ qua, kiềm chế xúc động muốn cắn một ngụm của chính mình, quay mặt đi nhẹ giọng dỗ dành: "Vãn Vãn ngoan, sư phụ lập tức chữa thương cho con, sẽ không khó chịu nữa."

"Sư phụ không lừa Vãn Vãn chứ, nhưng mà bây giờ ta thật sự đang rất khó chịu..."

Lời này tuy rằng có chứa ý làm nũng, nhưng lần này Lâm Vãn không lừa sư phụ của nàng, bây giờ nàng thật sự đang rất khó chịu, chỉ là đang chịu đựng không biểu hiện ra ngoài.

Luồng khí kỳ quái đó trong cơ thể dường như không thể nào áp xuống, còn đang tán loạn trong cơ thể của nàng, linh lực trong linh mạch và luồng khí kỳ quái kia loạn thành một đống, rất cần một lối thoát.

Linh mạch của nàng có sư phụ của nàng rót linh lực thuần khiết vào, nhưng ma khí tán loạn ở trong cơ thể lại tà ác đến cực điểm.

Lâm Vãn càng thêm tin tưởng, Ma Tôn tràn đầy ma khí kia không phải thứ tốt, còn nói là chó của nàng, rõ ràng là muốn hại nàng.

Lần đầu tiên, Ma Tôn sờ đầu của nàng, nàng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Lần thứ hai ở Vạn Yêu Quật, Ma Tôn lại một lần nữa đặt tay lên đỉnh đầu của nàng, từng trận tà khí dũng mãnh đi vào thân thể của nàng, bây giờ nàng cũng khó chịu vô cùng.

"Sư phụ… Ta khó chịu."

Tà khí trong cơ thể kích động càng khó có thể khống chế, sắc môi Lâm Vãn trắng bệch, thật sự không chịu nổi, tìm kiếm an ủi từ sư phụ của nàng.

Giọng nói mềm mại của thiếu nữ mang theo tiếng khóc nức nở mơ hồ.

Âm thanh lọt vào tai, Ly Vọng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, quay đầu ngưng thần nhìn chăm chú, khuôn mặt của tiểu đồ đệ xuất hiện trong tầm mắt.

Có điều chỉ một lát sau, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, mắt hạnh nhắm lại, thống khổ mà đâm thẳng vào trong lòng ngực hắn.

Cánh môi kia vẫn còn khép mở kêu sư phụ, kêu đau, mà vệt đỏ giữa chân mày của thiếu nữ lại bị khí đen ăn mòn, quanh quẩn không tiêu tan.

Ly Vọng sững sờ, chỉ cảm thấy tai mắt mũi miệng đều giống như bị bịt kín, sau khi hoàn hồn liền bước nhanh vào trong điện, sải bước lớn, áo choàng bay phần phật.

Tới trong điện hắn cư trú, một tay của nam nhân đặt trên eo của thiếu nữ, một tay vịn nhẹ cái gáy của nàng, lo lắng đặt thiếu nữ lên giường, sau đó phất tay, phịch một tiếng, cửa trong điện đóng lại.

Vì thế, ở phòng trong chỉ còn hai người là hắn và tiểu đồ đệ.

Một nam một nữ, hơi thở trên người hai người tản ra phòng trong rồi lại quấn lấy nhau, còn có mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập bên trong, sau đó thoang thoảng lại nhàn nhạt quanh quẩn mũi của hai người, khiến người ta khó có thể làm ngơ.

Mà Lâm Vãn... càng thêm khó chịu, cánh môi mím chặt khẽ rầm rì, đã không chịu nổi nữa.

Nàng nằm ở trên giường tay chân cuộn tròn, tay ôm chặt ngực, trên người còn lưu lại miệng vết thương vừa nãy chiến đấu, máu đã khiến váy áo đỏ rực của nàng bị nhuộm thành mà đỏ sẫm làm cho người ta sợ hãi.

Ly Vọng chớp mắt, hàng mi dài đã ướt đẫm, lồng ngực cũng sắp hít thở không thông.

Rõ ràng lúc trước bản thân cả người đều là vết thương, vết máu nhuộm đỏ, vốn đã quen với cảnh tượng máu me như vậy, nhưng tại giờ khắc này, hắn nhìn thấy miệng vết thương trên người nàng thì lại không chịu nổi.

Hắn đờ đẫn một lát, sau đó nhấc quần áo lên ngồi ở bên mép giường, lòng bàn tay lau đi mồ hôi đang chảy giữa trán của nàng, giọng nói trầm thấp nghẹn ngào: "Đứa nhỏ ngoan, Vãn Vãn nhịn một chút, bây giờ sư phụ sẽ chữa thương cho con, sẽ không khó chịu nữa."

"Sẽ không khó chịu nữa." Hắn lại lặp lại, giọng nói đang run.

Mỗi lần đều là như thế, hắn xem đồ đệ này như bảo bối, một khi Lâm Vãn bị thương kêu đau, cho dù chỉ là vết thương nhẹ mà thôi thì sư phụ là hắn đây cũng đã không chịu nổi.

Không có lạnh lùng, không có bình tĩnh, chỉ biết ôm nàng vào trong ngực chữa thương, trên mặt đều là thương xót đau lòng.

Chỉ là lúc này Ly Vọng không hiểu, khó chịu trong lời nói của tiểu đồ đệ, và khó chịu theo cách hắn hiểu vốn không phải một...

Bởi vì chịu ảnh hưởng bởi tà khí, dục vọng của Lâm Vãn không ngừng bị phóng đại.

Không có được thứ mình muốn, cho nên nàng càng thêm khó chịu, hơn nữa dưới ảnh hưởng của tà khí, ý thức của nàng sẽ dần lệch lạc, để có được thứ mình muốn, sẽ... không từ thủ đoạn.

Mà lúc này, dục vọng của nàng rất trực tiếp, hiển nhiên chính là sư phụ của nàng.

Nhưng sư phụ của nàng lúc này đang một lòng chữa thương cho nàng, trong lòng trong mắt chỉ có miệng vết thương của nàng, cũng không biết được tiểu đồ đệ ngoan ngoãn trong mắt hắn lại tồn tại lòng hổ lòng lang như vậy... Cũng không phát hiện ra, trong ánh mắt trong veo của Lâm Vãn xuất hiện một tia đỏ.

Vì chữa thương cho nàng, Ly Vọng không trì hoãn nhiều, hắn cũng lên giường, dỗ dành tiểu cô nương vào trong lòng ngực hắn, thuận tiện để hắn xem xét miệng vết thương.

"Vãn Vãn, thả lỏng, vào trong lòng của sư phụ."

Hắn cúi người, nhẹ nhàng dỗ dành ở bên tai của thiếu nữ, tóc đen búi cao có chút rối loạn, vài sợi rủ xuống lướt qua gương mặt non mịn của thiếu nữ.

Lâm Vãn cảm thấy ngứa, âm thanh dịu dàng lọt vào tai, ý thức trở nên rõ ràng hơn một chút, liền ngoan ngoãn mà nghe lời của sư phụ nàng, không tiếp tục cuộn mình lại, từ từ chui vào trong lòng ngực của nam nhân.

Đột nhiên có một vật mềm mại chui vào trong lòng ngực, dưới thân hắn vừa động, vành tai đỏ lên, sau khi hơi giật mình lại không nhịn được mà sờ mặt nàng, cảm thán trước sự ngoan ngoãn nghe lời của nàng.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng ôm tiểu đồ đệ vào trong ngực, cẩn thận xem xét, phát hiện trên người của Lâm Vãn có hai miệng vết thương.

Một chỗ ở phần lưng, phần chỗ ở cánh tay, dường như còn có máu đang chảy ra.

Tim hắn quặn thắt, mặc dù cảm thấy xấu hổ, nhưng giờ này phút này đã không rảnh lo chuyện khác, chỉ có thể nói: "Vãn Vãn… Sư phụ cần phải cởi quần áo của con, có được không?"

Làm sư phụ của nàng, khi hắn nói lời này trong giọng nói đều muốn chảy ra máu, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cảm giác tội ác mọc lên lan tràn.

Trong phòng tĩnh lặng trong chốc lát, trong lúc nhất thời chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người, ánh nắng ngoài phòng chiếu vào, ánh mặt trời chói chang tràn ngập khắp gian phòng, cũng dừng lại trên hàng mi cong cong của thiếu nữ, trong ánh mắt trong veo.

Chói mắt trong chốc lát, long mi hắn tựa như cánh bướm, lây động lên xuống, nhìn thấy ánh sáng nẩy lên trong mắt thiếu nữ.

Tiểu đồ đệ của hắn cười rạng rỡ, lập tức đồng ý.

"Cởi đi." Lâm Vãn hơi mở mắt ra, ánh mắt mông lung, ý cười dào dạt.

Nàng mơ mơ màng màng suy nghĩ, dù sao lát nữa nàng cũng sẽ cởi của sư phụ nàng, công bằng.

Tiểu đồ đệ đồng ý dứt khoát như thế, Ly Vọng liền cứng lại, dung nhan tuấn lãng dần đỏ lên.

Vành tai của hắn nóng lên, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hầu kết hơi lăn.

Sau đó, động tác của hắn mềm nhẹ mà cởi vạt áo của thiếu nữ ra, nhẹ nhàng cởi trung y ra, dừng lại ở cánh tay tinh tế của nàng, hai chỗ miệng vết thương liền lộ ra.

Máu tươi đầm đìa, da thịt thiếu nữ trắng như sứ, làm cho miệng vết thương càng thêm dữ tợn.

Ly Vọng hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch.

"Có lẽ sẽ hơi đau." Giọng nói của nam nhân trở nên khàn đặc: "Sư phụ sẽ cố gắng làm thật nhẹ, không để cho con đau."

Lâm Vãn dựa vào đầu vai của sư phụ nàng, ừm một tiếng.

Ly Vọng bấm tay, trong lòng bàn tay ngưng tụ lại thành một tia sáng ấm áp, linh lực thuần khiết giống như mảnh vỡ ngôi sao, lập loè bên trong.

Sau đó, hắn cũng nâng hai ngón tay, pháp lực theo đầu ngón tay của hắn, chậm rãi chảy vào miệng vết thương của thiếu nữ, cuồn cuộn không ngừng.

Hắn trút xuống lượng linh lực lớn, sau khi miệng vết thương của Lâm Vãn khỏi hẳn vẫn còn chưa chịu dừng tay, cho đến bản thân chảy ra mồ hôi lạnh, mới kinh ngạc hoàn hồn, thu tay lại.

Miệng vết thương đã sớm phục hồi như cũ, da thịt trắng mịn như ban đầu.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, đầu ngón tay khẽ mơn trớn làn da, xúc cảm mềm mại bóng loáng.

Ánh mắt của nam nhân tối sầm lại.

Ngay sau đó, hắn run rẩy đưa tay mặc lại quần áo cho đồ đệ, đặt tiểu cô nương trong lòng ngực nằm thẳng lên giường, đắp chăn lên thay nàng, đắp thật cẩn thận.

Một loạt hành động như thế, động tác vừa phải, không vượt quá giới hạn, ánh mắt dịu dàng từ ái.

Hắn cho rằng, đã bảo vệ tốt mối quan hệ sư đồ này.

Chỉ là, mối quan hệ mà hắn cho rằng đã bảo vệ này, đã bị phá vỡ ở chỗ của tiểu đồ đệ… cực kỳ triệt để.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play