“Đệ tử không dám! Xin tông chủ minh giám!”

Trường kiếm của Ly Vọng từ phía chân trời bay đến, sau khi thấy một kiếm đã có thể phá tan kiếm trận, thì tất cả mọi người đều quỳ xuống, không ai dám tiếp tục trận chiến này, mọi người đều im lặng mà quỳ.

Dù sao thì ở trước mặt của sức mạnh tuyệt đối, tất cả bọn họ chỉ có thể thần phục.

Tà khí ở trong Vạn Yêu Quật đã bị thanh kiếm rửa sạch, linh lực chói mắt và thuần khiết của Tiên quân đã quét qua khắp mọi nơi, những đám mây màu đen ngay lập tức bị trừ khử, biến mất không một chút dấu vết, ngay cả những tiếng kêu gào cả ngày của những ma vật dưới đáy vách núi cũng không còn nghe thấy.

Đây chính là sự thể hiện toàn bộ thực lực của tông chủ Thanh Vân môn, không có một người nào, kể cả là chính tứ đại trưởng lão, cũng hoàn toàn không thể so sánh được với hắn.

Nam nhân mặc trên người bộ y phục trắng như tuyết, mái tóc đen như thác, khuôn mặt đẹp giống như thần linh nhưng sắc mặt của hắn lại rất lạnh lùng, thể hiện sự không thể xâm phạm được, mà bây giờ hắn lại cẩn thận ôm tiểu đồ đệ vào trong lòng ngực, bàn tay của hắn đang nắm chặt cái eo thon nhỏ của tiểu đồ đệ, lại không kiềm chế mà hơi run lên vì sợ hãi, lo lắng.

Các khớp xương ngón tay của hắn đều nhô ra, trên tay có những nốt chai sạn rất rõ rệt, hắn vô ý thức đưa đầu ngón tay xoa nhẹ nhàng trên eo của tiểu đồ đệ, sợ rằng nàng sẽ lại biến mất lần nữa, cho nên hắn muốn ôm chặt nàng thêm một chút, trên tay nổi đầy gân xanh lại tăng thêm một chút sức lực, mã cho đến một lúc sau mới cảm thấy được nhẹ nhõm.

Ở trong mắt hắn, tiểu đồ đệ của hắn vốn rất là mong manh, yếu ớt cho nên hắn cần phải che chở, bảo vệ, lúc này nàng lại còn đang bị thương, dựa vào dựa vào lồng ngực của hắn, nhìn cả người mềm mại giống như là không xương, Ly Vọng lo sợ rằng nếu hắn dùng thêm một chút sức thì nhất định có thể làm cho nàng tan nát ngay…

Hắn tự suy nghĩ và hiểu rằng, lúc này hắn chỉ có thể cố gắng kìm nén tình yêu dành cho tiểu đồ đệ của hắn… Hắn không thể ôm nàng quá chặt, không thể ôm nàng quá chặt… hắn chỉ nhéo nhẹ vào eo của tiểu đồ đệ.

"Vãn Vãn… Sư phụ đã đến đây rồi, đừng sợ." Lúc nãy giọng nói vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc, vậy mà giờ đây lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đôi môi đỏ như máu của nam nhân dán sát vào tai của thiếu nữ, giọng nói của hắn khàn khàn, lời nói vừa dứt, thì hắn đã giơ tay lên vuốt lại mái tóc của nàng, biểu cảm và hành động không dùng lời nào để diễn tả là biết có bao nhiêu là nhẹ nhàng, cưng chiều.

Nàng thì đang bị thương, còn hắn thì trái tim giống như bị dao cắt từng nhát nhỏ, sắc mặt tái nhợt, nhìn cũng không tốt hơn nàng là bao.

Đứng tại đây, trước mặt tiểu đồ đệ này, dáng vẻ của Ly Vọng đã không còn là một vị Tiên quân lạnh lùng, mà thay vào đó là giọng nói nhẹ nhàng, cẩn thận bảo vệ, băng tuyết trong ánh mắt đã tan đi, dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước.

Những người bên dưới hình như đã quá quen với việc nhìn thấy cảnh tượng tông chủ lạnh lùng của bọn họ lại chăm chút từng tí, nhẹ nhàng chăm sóc cho tiểu đồ đệ của hắn, việc sư đồ yêu nhau chính là một điều cấm kỵ, môn quy cũng không cho phép việc này, huống chi là đồng môn lại càng không được nhắc đến chính vì thế bọn họ vẫn không có suy nghĩ gì nhiều, trên mặt của họ không có biểu hiện sự ngạc nhiên quá nhiều, nhưng mà vẻ mặt của bọn họ vẫn tái đi, không kiềm được mà run rẩy, sợ hãi.

Không được sự đồng ý của tông chủ đã bố trí kiếm trận để giết chết đồ đệ của hắn, giờ thì tông chủ của bọn họ đã tự mình đến đây, kiếm khí của hắn chỉ chút nữa là đã chém nát tất cả mọi thứ, thử hỏi xem bây giờ bọn họ làm sao có thể không sợ hãi sao.

Trên người của đệ nhất Tiên quân có một loại uy áp rất nặng, phía dưới có một đám người đang quỳ, nhưng mà Ly Vọng cũng không vội lên tiếng, bây giờ hắn đang truyền thêm linh lực vào giữa mi tâm của tiểu đồ đệ nhằm để tạm thời có thể trấn áp ma khí trong người của nàng, sau đó, lại từ từ giúp tiểu đồ đệ chỉnh lại mái tóc đang bị rối bù, cuối cùng ánh mắt của hắn liếc qua toàn bộ những người còn lại.

"Không dám sao." Giọng nói của hắn lạnh lùng, lời nói ra mặc dù không thể hiện sự tức giận, nhưng mà nó lại mang theo một loại uy áp làm cho những người phía dưới phải đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, không thể chịu nỗi, mà tất cả đều cúi gầm mặt xuống.

"Kiếm trận đã bố trí xong, đây chính là không dám sao?" Lông mi của Ly Vọng cụp xuống, khóe môi hắn cong lên cười mỉa mai, nói: "Nếu như ngày hôm nay bổn quân không đến đây, thì có phải là đồ đệ duy nhất của ta đã chết rồi có phải không?"

Vừa dứt lời, nam nhân liền cụp mắt xuống nhìn tiểu cô nương đang dựa vào lồng ngực của hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn giống như hoa đào của tiểu cô nương giờ đây lại không có một chú máu, trên khóe môi vẫn còn đang mang theo nhiều vết máu, đôi lông mày của hắn khẽ cau lại, vẻ mặt bất an, trên lông mày mang theo lửa giận không đen kịt.

Trái tim hắn giống như bị nhói lên, nước da nhợt nhạt, ánh mắt sâu thẩm, giọng nói thì lại trầm thấp bức người, đè áp lên trên đầu của mọi người: "Trong mắt của các ngươi còn có vị tông chủ là ta nữa hay không?"

Nghe qua giống như là một cách nói rất nhẹ nhàng, nhưng ngay sau khi những lời này vừa dứt thì uy áp của Ly Vọng mang đến lại càng tăng thêm, khóe miệng của không ít người đã chảy máu, tất cả đều cầu xin tha thứ…

"Đệ tử không dám, kính xin tông chủ bớt giận!"

Dưới uy áp của tông chủ bọn họ, mặc dù tứ đại trưởng lão vẫn còn có thể chịu đựng được nhưng mà bản thân bọn họ vẫn đổ mồ hôi lạnh, run lên vì sợ.

Mặc dù bên ngoài tông chủ của bọn họ là đang răng dạy chúng đệ tử, nhưng mà bọn họ đều hiểu rõ ràng, tất cả những đệ tử đó là đều đang nghe theo lời của ai, chính vì thế ai mới là người phải chịu trách nhiệm cho chuyện lần này.

Nhưng mà đây chỉ là vừa đánh bọn họ, cũng vừa cảnh cáo bọn họ mà thôi.

Trong lòng của Huyền Thanh không ngừng hối hận, hắn ta biết bản thân mình không nên đi theo đến đây, không nên tìm đến đồ đệ mà tông chủ yêu thích mà gây rắc rối, nếu không có chuyện gì thì bọn họ còn có quả ngọt để ăn hay sao.

Huyền Thanh ho nhẹ một tiếng, trao đổi ánh mắt với những người khác, chuẩn bị tìm cách để giải quyết chuyện này, cùng nhận lỗi với tông chủ, biểu hiện rằng rằng sẽ không tiếp tục gây khó dễ cho đồ đệ của hắn nữa, nhưng ngay sau đó liền nhìn thấy sư muội Phù Thanh của bọn họ đang cắn chặt răng, thoáng cái đã thấy ả đứng lên, nâng làn váy lên, bước đi đến trước mặt tông chủ của bọn họ.

Bọn họ đều bị một trận hoảng sợ, tất cả đều hai mặt nhìn nhau, hô hấp lại giống như bị thứ gì đó đè nén đến mức không thể thở…

Có người đang đi đến trước mặt hắn, nhưng Ly Vọng cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái, vẻ mặt thể hiện không có điều gì đáng phải ngạc nhiên, hắn nhẹ nhàng nhướng mi mắt, ánh mắt từ trên khuôn mặt của tiểu đồ đệ rời đi, lạnh nhạt mà nhìn về phía của Phù Thanh…

"Sư…"

Phù Thanh mở miệng, hai chữ sư huynh còn chưa kịp nói ra, liền ngay lập tức nhớ đến hình ảnh lần trước, khi Ly Vọng đã lạnh lùng mà nhắc nhở ả, sau đó còn yêu cầu ả phải gọi hắn là tông chủ.

Chính vì thế, ả sững người một chút, cắn đôi môi đỏ mọng, chỉ có thể miễn cưỡng, ép mình phải mở miệng gọi: “Tông chủ.”

Ly Vọng nâng mi mắt lên, ngoài nhìn ả bằng một ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết còn mang theo sự dò xét, hai hàng lông mày đen như mực khẽ nhếch, thể hiện rằng trong lòng của hắn đã có vài phần không còn được kiên nhẫn.

Phù Thanh chắp hai tay hành lễ, tiếp tục nói: "Tông chủ, chuyện bố trí kiếm trận thật sự là có nguyên nhân, chính là do Lâm Vãn đã phá hủy trận pháp Thiên Cương trước, tất cả mọi người bởi vì muốn bảo vệ trận pháp Thiên Cương, tranh cho trận pháp bị hủy, Tu Chân giới rơi vào cảnh hỗn loạn cho nên mới ra tay tấn công nàng, nên mong rằng tông chủ sẽ hiểu rõ sự tình.”

Sau khi Phù Thanh vừa dứt lời, các vị trưởng lão còn lại đều có một chút hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt… Sau đó, tất cả bọn họ đều thở dài.

Tâm tư của Phù Thanh đối với tông chủ làm sao mà bọn họ có thể không biết được, nhưng mà trăm ngàn năm qua, tông chủ đối xử với ả cùng với những người bên ngoài đều giống như nhau, tất cả đều là lạnh lùng, xa cách, thờ ơ, điều đó đã quá rõ ràng là hoa rơi cố ý nhưng mà nước trôi lại vô tình, vậy nên tại sao sư muội của bọn họ phải cứ cố chấp để rồi vừa khóc vừa đau khổ, để rồi đến mức không thể chấp nhận được việc tông chủ cưng chiều tiểu đồ đệ của hắn.

Sau khi nghe Phù Thanh nói xong những lời này, đuôi mắt của Ly Vọng đã nhướng lên, nhưng không để cho hắn kịp lên tiếng thì Phù Thanh lại tiếp tục mở miệng: “Tông chủ, trận pháp Thiên Cương là trận pháp vô cùng quan trọng, Lâm Vãn đã cố ý phá hủy trận pháp Thiên Cương, cho nên dựa theo môn quy thì cho dù là nàng có là đồ đệ của tông chủ, thì cũng phải chịu hình phạt, tông chủ…”

“Đó cũng chỉ là một trận pháp Thiên Cương mà thôi.” Ly Vọng nói một cách hời hợt, ngay sau đó phất tay áo dài lên, một đạo ánh sáng màu vàng bay ra, đánh xuống trận pháp ở vách núi.

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, khe nứt trong trận pháp liền được phục hồi lại như lúc ban đầu, thậm chí là còn ổn định, vững vàng hơn so với lúc trước.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trận pháp vốn là cần phải sức mạnh của tứ đại trưởng lão hợp lại mới có thể tu sửa, nhưng bây giờ chỉ cần một mình tông chủ thì đã có thể dễ dàng phục hồi lại như cũ.

Trong lòng của bọn họ không thể không thở dài cảm thán, tu vi của vị tông chủ này lại có thể cao đến như vậy, e sợ rằng đã đạt tới cảnh giới tuyệt đối rồi, trình độ này làm cho người khác cực kỳ sợ hãi, thật sự là không có ai có thể so sánh được.

Mà chính bản thân Phù Thanh nhìn thấy như vậy cũng rất ngạc nhiên, hai bàn tay của ả nắm thật chặt, cảm thấy không cam lòng, nói tiếp: “Tông chủ, cho dù là trận pháp đã được tu sửa lại tốt, nhưng mà việc Lâm Vãn phá hủy trận pháp lại là sự thật, nhưng mà cho dù nàng không chịu thừa nhận và cũng chưa xác minh được chuyện nàng phá hủy trận pháp, thì chuyện giết hại đồng môn chính nàng ta đã thừa nhận rồi!”

Tất nhiên, Phù Thanh biết rõ rằng, tông chủ của bọn họ là một người ngay thẳng, từ trước đến nay, xử lý bất kỳ chuyện gì cũng đều thật công bằng, nghiêm minh, cho nên vì thế ả mới mang nhiều chuyện liên quan đến đồ đệ của hắn ra để nói như vậy, bản thân hắn là tông chủ, tuy rằng không muốn xử phạt đồ đệ của mình, nhưng hắn cũng sẽ không thể làm gì khác được.

Bởi vì, môn quy không thể làm trái được.

Nghĩ đến điều này, âm lượng của Phù Thanh tăng lên, trong giọng nói cũng mang theo sự xúc động: “Sư huynh, không cần biết là có bất kỳ lý do gì, nhưng mà trong môn quy đã quy định rất rõ ràng, giết hại đồng môn chính là điều cấm kỵ! Hơn nữa người có biết được rằng, nàng ta đã giết hại bao nhiêu người hay không, tất cả là mười bốn đệ tử đã chết dưới kiếm của nàng ta, điều này vô cùng tàn nhẫn.”

“Gọi bổn quân là tông chủ.” Hắn nhàn nhạt nhắc nhở, nhưng ẩn giấu sâu bên trong lời nói chính là sự xa cách và sự lạnh lùng đến tột cùng.

Đối với những người khác, Ly Vọng luôn luôn có thái độ như thế, duy nhất, chỉ khi nào đối với tiểu đồ đệ của hắn, thì hắn mới có biểu hiện ra sự dịu dàng như là gió mùa xuân, vô cùng dung túng, cưng chiều, đến mức không có bất kỳ một giới hạn nào.

Phù Thanh hoàn toàn sững sờ khi nghe thấy lời của hắn nói, sắc mặt có một chút tái nhợt, thấp thoáng trong đôi mắt đã có nước mắt nổi lên.

Ly Vọng khàn khàn nở nụ cười nhạt, nghe không ra được cảm xúc hiện tại của hắn, sau đó, hắn quay mắt nhìn về phía tất cả mọi người, nhẹ nhàng nói: “Phù Thanh trưởng lão nói rất đúng, dựa theo môn quy, sát hại đồng môn thì tất nhiên phải bị trừng phạt…”

Nghe thấy như vậy, đôi mắt đang tối tăm của Phù Thanh bỗng nhiên sáng trở lại, nhưng mà trước khi trên gương mặt của ả nở nụ cười thì Ly Vọng đã tiếp tục lên tiếng.

"Lâm Vãn chính là đồ đệ của bổn tông chủ, những việc nàng là ra đều là do bởi vì ta đã dạy dỗ không nghiêm, cho nên ta không phải là một sư phụ tốt, nàng vẫn còn nhỏ tuổi, tâm trí cũng chưa trưởng thành, vì thế nếu như ta đã là sư phụ của nàng thì cũng nên thay nàng để gánh chịu trách nhiệm này, gánh chịu hình phạt thay nàng."

Ly Vọng lạnh nhạt mà nói ra, một thân dài đẹp đẽ đứng lên, áo bào bị gió cuốn lên, dung mạo giống như gió nhẹ nhàng bước đi: “Ba ngày sau, bổn quân sẽ tự mình đi đến tháp Triều Vân, để chịu hình phạt sét đánh lửa đốt."

Lời nói của hắn vừa dứt, cả một đám người đều im lặng, tất cả đều thể hiện sự khiếp sợ, có vài vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, muốn mở miệng nói nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ biết thở dài.

Còn Phù Thanh nghe xong thì đồng tử cũng bị chấn động, đầu ngón tay đâm vào da thịt, không cam lòng, oán hận lại không thể nào tin tưởng sự thật này.

Đến tháp Triều Vân chịu sét đánh lửa đốt chính là hình phạt nặng nhất ở trong Thanh Vân môn, nếu như người có tu vi không cao mà chịu hình phạt này thì hoặc là sẽ bị hồn phi phách tán, hoặc là sẽ bị hồn vía lên mây… Cho dù sư huynh có là tông chủ, tu vi cao ngất không ai có thể sánh bằng, nhưng nếu phải chịu ba ngày sét đánh lửa đốt, thì nhất định cũng sẽ bị lột da, xương cốt đau đớn, không biết linh cốt có thể chịu được không…

Vì đồ đệ kia, mà hắn lại có thể làm đến mức như thế này hay sao… Đúng là đồng ý vì nàng mà chịu hình phạt nặng nề như vậy hay sao…

"Còn chuyện phá hủy trận pháp cần phải điều tra thật rõ ràng, nhưng nếu như sự việc này không phải do Vãn Vãn gây nên, vậy thì tất cả các ngươi phải cùng xin lỗi nàng, đồng thời chiếu theo môn quy cũng phải bị xử phạt, vì hành vi của ngày hôm nay sẽ phải trả một cái giá rất lớn."

Hắn cong môi mỉm cười, nhưng giọng nói đầy uy nghiêm: "Như vậy thì đã công bằng hay chưa?"

Cho đến tận bây giờ, đã không còn ai dám hé răng nửa lời, cũng không còn ai dám nói ra nửa từ gì, đến ngay cả Phù Thanh đôi mắt cũng đều đỏ hoe, vẫn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng mà suy nghĩ một lúc, lại quyết định không nói nữa.

Việc này, Ly Vọng đã suy nghĩ rất cẩn thận, hắn là sư phụ của nàng, nên thay thế tiểu đồ đệ chịu phạt, điều này sẽ không làm trái với môn quy.

Sau khi xử lý việc này xong thì tiểu cô nương đang nằm trong ngực cũng dường như là đã nhận ra một điều gì đó, cho nên đôi mi thanh tú của nàng khẽ nhăn lại.

Nàng đang bị thương, cho nên ma khí trong cơ thể không thể trấn áp được nên đã ảnh hưởng đến tâm trí của nàng, linh lực và ma khí đang hỗn loạn, đối kháng với nhau, đến cuối cùng Lâm Vãn không thể nào chịu đựng được nữa, cho nên khi ánh sáng từ sư phụ của nàng chiếu đến, nàng cũng đồng thời ngất đi.

Phía sau lưng, nàng hình như là cảm giác được bị người nào đó ôm vào trong lòng ngực, nàng kêu khẽ lên hai tiếng, đầu óc choáng váng quay cuồng, mơ mơ màng màng, chỉ có thể cảm nhận rằng cái ôm này thật sự rất ấm áp.

Bên trong không khí hình như phảng phất có một mùi hương mát lạnh mà nàng rất thích, hai tai của nàng đỏ bừng khi có một làn hơi ấm áp thổi qua, nàng cảm thấy rất thoải mái, cho nên nàng suy nghĩ muốn cố gắng mở to hai mắt để nhìn xem thử, nhưng mà cho dù có dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể mở được, thử đi thử lại nhiều lần đều không thể được.

Đầu của nàng vẫn còn choáng váng, khắp nơi cũng trên cơ thể cũng đều đau nhức, bên trong cơ thể của nàng hình như có một luồng khí tức kỳ lạ đang càng ngày càng lớn mạnh, giống nhue chúng đang cố gắng chiếm giữ suy nghĩ linh mạch của nàng.

Nhưng mà tiểu cô nương vẫn nhớ những lời mà sư phụ đã nói với nàng, chỉ có thần thức của sư phụ mới có thể đi vào linh phủ của nàng và linh phủ của nàng cũng chỉ có sư phụ mới có thể mở ra, chính vì thế luồng khí tức kỳ lạ muốn mạnh mẽ tiến vào linh phủ, thì Lâm Vãn đã đóng linh phủ lại, không để cho luồng khí tức kia đi vào.

Khi làm xong chuyện này sau, tiểu cô nương càng cảm thấy mệt mỏi hơn, nhưng mà khí tức kỳ lại kia lại chui vào linh mạch của nàng, làm cho đầu hỗn loạn hơn, ý thức càng lúc không rõ, lúc này chỉ cảm thấy ham muốn giết người càng lúc càng dâng cao.

Do bị ảnh hưởng bởi ma khí, cho nên tất cả ham muốn đều được phóng đại hơn, không chỉ có ham muốn giết người, mà còn... Với sư phụ của nàng, ham muốn có được sư phụ của nàng.

Một bên, tiểu cô nương cảm thấy rất đau đớn, sợ hãi, nhưng mà một bên khác nàng lại cảm thấy rất thích nó, và muốn làm những điều đó cho được.

Trong làn khói mờ mịt, Lâm Vãn cảm thấy hình như có một mùi hương thơm mát nặng nề xộc thẳng mũi của nàng, lại hình như có cái đồ vậy gì đó cứ cọ tới cọ khi lỗ tai nhỏ của nàng, làm nàng cảm thấy ngứa nhưng mà cũng rất thoải mái.

Mặc dù ý thức không được rõ ràng, nhưng mà nàng lại vô cùng tham lam cái ôm ấp áp, dịu dàng này, lại nảy sinh ra cảm giác ỷ lại, ham muốn giữ lấy lại xuất hiện.

Hàng lông mi cong khẽ run nhẹ, Lâm Vãn cố gắng mở to hai mắt để nhìn rõ một cái, nhưng dưới ánh sáng mờ nhạt, nàng dường như nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp với làn da trắng và đôi môi đỏ mọng của sư phụ.

Thật sự quá tốt.

Chính là sư phụ đã đến đây.

"Sư phụ… Hình như là ta đã nhìn thấy được người đến đây rồi, dù là người đến cứu Vãn Vãn chậm, nhưng mà không sao… Vãn Vãn vẫn thích sư phụ nhất."

Thiếu nữ hơi nhích người, rồi cười khúc khích, mặc dù ý thức không rõ ràng, giống như là đã uống rượu, nhưng mà khi nàng cười lên những miệng vết thương trên người lại vỡ ra, sau đó lại bắt đầu những cơn đau đớn.

Ly Vọng nhìn thấy đôi hàng mi run rẩy, nghe thấy tiếng thì thầm mà cảm thấy tim mình như tan nát.

"Đứa trẻ ngoan, con đã phải chịu khổ rồi." Hắn từ từ giơ tay lên sờ mặt của nàng một cách âu yếm, đổ hết mọi chuyện lên đầu của bản thân: "Là lỗi của sư phụ, tất cả đều là do sư phụ không đúng, trước tiên con cố gắng chịu đựng, rồi sư phụ sẽ đưa con về, sư phụ sẽ trị thương cho Vãn Vãn, rất nhanh con sẽ không còn thấy đau nữa." Hắn cúi đầu dựa sát vào bên tai nàng, nhỏ giọng nói thầm với âm thánh cực kỳ dịu dàng chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

"Vâng, Vãn Vãn muốn sư phụ phải ôm Vãn Vãn."

Giọng nói của nam nhân vô cùng dịu dàng, nó giống như một dòng suối trong vắt, mát lạnh chảy một cách chậm rãi, cũng giống như mưa xuân gió thoảng, Lâm Vãn cảm thấy thoải mái đến mức các đầu ngón chân đều co quắp lại khi nghe thấy giọng nói này.

Nàng thực thích nó, cũng thật sự rất muốn có được nó.

"Ngoan…" Nam nhân nhìn thấy mặc dù nàng bị thương cũng không làm loạn, chỉ là kêu lên vài tiếng than đau mà thôi cho nên càng cảm thấy rằng tiểu đồ đệ thật sự là rất đáng yêu, vì thế hắn hoàn toàn không muốn nàng bị thương dù chỉ là một vết nhỏ.

"Đứa trẻ ngoan, sư phụ mang ngươi quay về điện Chiêu Hoa." điện Chiêu Hoa chính là phòng ngủ của hắn.

Tiểu đồ đệ ở trong lòng ngực của hắn ừ một tiếng, mặc dù thần trí không được rõ ràng, nhưng đôi tay nhỏ bé vẫn nắm chặt vạt trước của y phục rồi sờ vào ngực của hắn.

Ly Vọng giơ tay xoa nhẹ nhàng trên eo của nàng một chút, rồi lại không nhịn được mà khóe miệng cong lên nở nụ cười.

Tiểu đồ đệ này có cần phải thích nằm trong lòng ngực của hắn làm hành động như vậy hay không.

Nam nhân thở dài, rồi trước mặt mọi người, cúi người xuống ôm nàng lên.

Hành động một cách công khai và không hề che đậy đến mức như vậy, làm cho những người khác cảm thấy rằng đây chỉ là mối quan hệ giữa sư phụ và đệ tử đơn thuần, trong sáng, đây chẳng qua là tình yêu của sư phụ đối với đệ tử, không hề có ý nghĩ xấu xa nào khác.

Đến ngay cả bản thân Ly Vọng cũng suy nghĩ như thế.

Đó chính là vì sư phụ đối với đồ đệ quá cưng chiều mà thôi.

Vì thế, khi những đệ tử khác nhìn thấy vị tông chủ lạnh lùng, đơn độc của bọn họ lại rất yêu thương tiểu đồ đệ, còn lại ôm Lâm Vãn rời đi như vậy, trong ánh mắt của tất cả những người còn lại đều hiện lên sự thèm thuồng.

Nhưng mà không, bọn họ nhớ là đã nhìn thấy một ánh mắt muốn giết người sau khi nhìn thấy tiểu đồ đệ ngã xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play