Bên trong hang động trên đỉnh Lăng Vân Phong, mùi máu tươi tanh tưởi nồng nặc và có một mùi thơm kỳ lạ đang tràn ngập, làm ướt đẫm khắp mọi nơi.

Trong bóng tối, một nam nhân với sắc mặt tái nhợt, hai hàng lông mi dài đã ướt đẫm mồ hôi, từng giọt lớn rơi xuống, môi mỏng của hắn dính đầy máu.

Khi Thanh Tâm Linh bị máu của thiếu nữ dính vào, thì Ly Vọng cũng đã cảm nhận được điều đó, lồng ngực của hắn run lên, phun ra một ngụm máu lớn.

Thanh Tâm Linh là một vật linh thiêng, khi mà chính tay hắn đeo nó lên cổ tay của thiếu nữ thì hắn cũng đã nhỏ một giọt máu của mình lên nó làm phép.

Nếu như ma khí trong thân thể của tiểu cô nương có biến động khác thường, trở nên hỗn loạn và khó trấn áp thì Thanh Tâm Linh sẽ truyền sự thay đổi đó đến cho hắn biết.

Còn nếu Thanh Tâm Linh bị dính máu tươi của nàng thì dù ở đâu hắn cũng sẽ có thể cảm nhận được lúc đó nàng gặp tình cảnh nguy hiểm.

Chính vì vậy, khi máu của Lâm Vãn rưới lên trên Thanh Tâm Linh thì Thanh Tâm Linh liền có phản ứng dữ dội, phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, Ly Vọng đã cảm nhận được điều đó, hắn cũng đã đoán được rằng có chuyện gì đang xảy ra, trái tim của hắn giống như bị xé nát, đồng thời máu cũng trào lên.

Ngay sau đó, hắn liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ, tiếng nói nhỏ nhẹ giống như là tiếng kêu của một chú mèo con, nghe thấy nàng đang thì thầm mà gọi sư phụ.

Hắn chính là sư phụ của nàng, lúc nào hắn cũng nghĩ rằng, tiểu đồ đệ của hắn rất đáng yêu, rất yếu đuối và đặc biệt nhất là rất sợ đau.

Bỗng nhiên, Ly Vọng giật mình một cái, mặc dù hắn đã cố gắng để có thể kiềm chế, ổn định lại tinh thần và trái tim đang đập nhanh, nhưng mà giọng hắn vẫn không thể kiềm được mà run run, đứt quãng không nói thành câu.

Trên người hắn vết thương cũ vẫn chưa lành, lại còn đang bị giam cầm bởi đinh Tỏa Hồn, nhưng mà vì hắn quá lo lắng cho nên trái tim trong ngực càng thêm đau xót, máu không ngừng chảy ra, làm cho bờ môi của hắn càng rực rỡ.

Sau đó, hắn lại tiếp tục nghe thấy tiếng tiểu đồ đệ vừa cười vừa khóc lại kêu đau, tiếng khóc nức nở không ngừng truyền đến, làm cho tim hắn như bị dao cắt thành từng miếng nhỏ, trong lòng không ngừng chấn động run lên.

Trong một lúc nào đó, hắn đã từng nghĩ rằng nếu như hắn lấy trái tim của mình ra đưa cho nàng, có thể làm cho nàng không khóc, không đau nữa, thì người sư phụ là hắn đây cũng sẽ đồng ý ngay.

"Vãn Vãn đau quá, tất cả bọn họ đều bắt nạt ta, đều muốn giết chết ta…"

Tiếng khóc chịu đựng, nhẫn nhịn của tiểu cô nương không ngừng truyền đến, làm cho cả hai mắt của Ly Vọng càng ngày càng ẩm ướt, hắn giơ ngón tay lên, trên đầu ngón tay dần dần ngưng tụ ánh sáng màu vàng.

"Sư phụ, người hãy giúp Vãn Vãn, có được không, Vãn Vãn thật sự thích sư phụ nhất…"

Tiểu cô nương vẫn đang khóc, vẫn đang khóc trong đau đớn, trái tim của Ly Vọng giống như đang nhéo một cái thật mạnh, khuôn mặt của hắn tái nhợt gần như là trong suốt, đôi mắt rũ xuống, cùng lúc đó môi bị chính hắn cắn đến chảy máu.

Rồi sau đó, trong tiếng kêu khóc không thể chịu đựng thêm nữa của tiểu đồ đệ, bàn tay hắn liền ngưng tụ lại pháp lực tìm đến một chỗ trên lồng ngực của bản thân, chạm tay vào vị trí của ba cây linh cốt.

Ba cây, nếu như phá nát ba cây linh cốt này thì chắc có thể đủ để hắn thoát được khỏi sự giam cầm của đinh Tỏa Hồn.

Ly Vọng rất lo lắng cho tiểu đồ đệ, khi nghe thấy tiểu đồ đệ khóc, hắn như là quên đi hết mọi thứ.

Cũng đã quên đi… ở trong mắt của những người khác, bản thân hắn chính là tông chủ của Thanh Vân môn, là đệ nhất Tiên quân ở tận trên cao không thể với tay đến, nhưng khi mà bốn cây linh cốt bị gãy nát, thoát khỏi sự giam cầm của đinh Tỏa Hồn, vậy khi kiếp nạn phi thăng đến thì hắn hoàn toàn không nắm chắc rằng bản thân có thể vượt qua hay không.

Nhưng vào lúc này, hiển nhiên là nam nhân không còn quan tâm đến những điều này nữa.

Hắn cố gắng hết sức để ổn định lại hơi thở đang hỗn loạn của bản thân, ngay sau khi ý thức đã tỉnh táo hơn một chút thì hắn nhẹ nhàng lên tiếng an ủi tiểu đồ đệ, dỗ dành nàng nói: "Vãn Vãn, đừng sợ, nói cho sự phụ biết bây giờ con đang ở đâu?"



Ở bên kia, tại rìa vách núi Vạn Yêu Quật, toàn thân của Lâm Vãn đều đau nhức, đầu óc của nàng bây giờ rất choáng váng, nàng không thể nghe hiểu sư phụ đang hỏi nàng cái gì.

Nàng chỉ mơ hồ biết rằng, tại Thanh Tâm Linh trên cổ tay nàng đang truyền tới giọng nói trong trẻo của sư phụ, âm thanh thật dễ nghe.

Đó là âm thanh mà nàng thích nghe nhất.

Vì vậy, giữa cơn đau, khi mà ý thức của nàng bắt đầu mơ màng thì âm thanh này giống như một liều thuốc gây mê, có thể tạm thời loại bỏ cảm giác đau đớn trên cơ thể của nàng, làm cho nàng nảy sinh sự gắn bó sâu sắc nhất đối với sư phụ, không muốn rời xa hắn, càng ỷ lại vào sư phụ.

Tất cả mọi người ở trong Thanh Vân môn đều muốn giết chết nàng, bắt nạt, khi dễ nàng, nhưng chỉ có một mình sư phụ thì không giống như vậy, chỉ có sư phụ là đối xử tốt với nàng, mà nàng cũng rất thích sư phụ, chính vì vậy, sư phụ không thể nào rời bỏ nàng… Mà nàng cũng sẽ không để cho sư phụ rời bỏ nàng đâu…

"Vãn Vãn rất nhớ sư phụ, cũng rất thích sư phụ, sư phụ, người giúp Vãn Vãn, có được không…" Lúc này, toàn thân tiểu cô nương vô cùng đau đớn, nước mắt không thể tiếp tục kiềm chế mà rơi xuống, theo bản năng nàng cầu xin sự che chở và bảo vệ của sư phụ.

Ngay lúc này, nàng chỉ mong muốn được ở bên cạnh của sư phụ, được chui vào trong vòng tay của hắn, được ôm và hôn lên khuôn ngực trắng nõn của sư phụ.

Chỉ bằng cách này, nàng mới có thể cảm thấy được an toàn, mới có thể cảm thấy được an tâm và thoải mái, nhưng vào lúc này Lâm Vãn không khỏi tự suy nghĩ, liệu rằng vết đỏ trên thân thể của sư phụ nàng đã biến mất hay chưa, liệu chúng nó có biến trở lại thành màu trắng hay không, nàng vẫn thích cắn trên làn da trắng nõn của sư phụ hơn…

Tuy nhiên, tiểu cô nương đang suy nghĩ về điều đó thì cơn đau đầu, choáng váng lại kéo đến, thậm chí đến mức nàng còn chưa kịp nói rõ bản thân đang ở đâu thì cách đó không xa, một đám đông người mặc áo đen đã đuổi kịp tới, vây xung quanh khi thấy nàng đang bị thương.

“Chính là đám ma vật các ngươi đã phá hủy trận pháp Thiên Cương có phải không?” Tứ đại trưởng lão đứng ở trước mặt của mọi người, trên người của Phù Thanh đang mặc y phục màu trắng, tính khí kiêu ngạo, trên mặt của ả không có chút nào thương cảm đối với nữ tử đang bị thương.

"Ngươi đã giết hại đồng môn của mình, lại đi phá hủy trận pháp Thiên Cương, cho nên dù cho ngươi có là đệ tử của tông chủ thì sao, ngươi thật sự cho rằng sau khi ngươi đã làm ra những việc này thì sư huynh còn có thể bảo vệ ngươi sao?"

Nghe thấy Phù Thanh nói như vậy, tất cả mọi người đều thể hiện sự đồng ý: "Phù Thanh trưởng lão nói rất đúng, ngươi đã nhiều lần vi phạm quy tắc của môn quy, hiện nay lại còn giết đồng môn, đi phá hủy trận pháp, cho nên ngươi không còn có đủ tư cách để ở lại Thanh Vân môn."

Sau khi nói xong những lời đó, tất cả bọn họ đều đứng ở nhìn xuống thiếu nữ một cách trịch thượng, vẻ mặt của mỗi người bọn họ đều rất lạnh lùng, đầu lông mày đều thể hiện sự giận dữ... Đồng thời, còn có sự bài xích của họ đối với sự khác người.

Có vẻ như tất cả bọn họ đều đã xem nàng là một kẻ giết hại đồng môn, phá hủy trận pháp, lại còn đi cấu kết thông đồng với Ma Tôn.

Cuối cùng, bởi vì trong thân thể của nàng có một loại ma khí mà trong thân thể của người tiên môn không thể có được, mà ở trong Thanh Vân môn cũng chỉ có một mình tông chủ của bọn họ mới không một chút để ý đến mà xem nàng giống như những người khác trong tiên môn, đến mức còn thu nhận nàng làm đồ đệ, lại còn rất sủng ái, cưng chiều nàng vô cùng.

Chính vì điều này đã ít nhiều làm cho các đệ tử trong trong môn cảm thấy rất bất mãn, không công bằng.

Ly Vọng chính là đệ nhất Tiên quân có sức mạnh rất lớn, chính là tông chủ của bọn họ thì tại vì sao một con ma vật như vậy lại có thể trở thành đồ đệ duy nhất của tông chủ trong hơn trăm ngàn năm qua, một con ma vật như vậy làm gì có đủ tư cách, làm gì xứng đáng được như vậy chứ.

Mà việc Phù Thanh không thích Lâm Vãn, ngoại trừ lý do Lâm Vãn là ma vật ra, thì còn bởi vì… Chính sự xuất hiện của Lâm Vãn đã lấy đi mọi sự chú ý và sủng ái của sư huynh.

Cao không thể với tay đến, đệ nhất Tiên quân lạnh lùng như băng tuyết nhưng lại sinh ra lòng thương hại, thu nhận một con ma vật làm đồ đệ, để rồi sau đó, không còn điểm giới hạn mà dung túng, sủng ái, bảo vệ… Làm sao lại có thể như vậy.

Ở trong mắt của Phù Thanh thì sư huynh của ả, tông chủ của ả là một người rất cao quý, rất mạnh mẽ, không thể nào để người khác vấy bẩn… Làm thế nào lại có thể cưng chiều một con ma vật, làm thế nào lại có thể dung túng nàng đến mức nhiều như vậy.

Đây là chuyện mà ả không thể nào tha thứ được, giống như là chính Lâm Vãn đã lầm vấy bẩn và hạ thấp địa vị của đệ nhất Tiên quân mà bọn họ ngưỡng mộ.

Đám người ở xung quanh, trên tay tất cả mọi người đều đang cầm chặt một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng thật lạnh lẽo, Lâm Vãn cảm thấy thật chói mắt, nàng cố gắng nâng mí mắt lên, từ trong ánh sáng lờ mờ nàng nhìn thấy được những khuôn mặt mà nàng rất chán ghét.

Bọn họ là những người rất độc đoán, hung hăng, Lâm Vãn chỉ cảm thấy rất chán nản, rất khó chịu và đặc biệt là không thích cảm giác bị bọn họ xem thường.

Chính vì thế,nàng chịu đựng cơn đau mà nhặt linh kiếm đang nằm bên cạnh lên, cố gắngđứng dậy từ trên mặt đất .

Nhìn thấy bộ y phục mà nàng yêu thích bị vấy bẩn, thiếu nữ liền lấy tay vỗ vỗ vào y phục phủi đi lớp bụi đất, nhướng đôi mắt vẫn còn trong veo thuần khiết của nàng lên nhìn bọn họ, lạnh lùng nói lại một lần nữa: "Không phải ta."

Vẫn chỉ có ba từ ngắn gọn, bởi vì Lâm Vãn không thích bọn họ, cho nên nàng mím chặt môi không muốn nói thêm bất cứ lời nào với bọn họ nữa.

Nhưng mà cho dù nàng có nói bao nhiêu lần đi nữa rằng không phải do nàng làm thì cũng không có một ai chịu tin lời của nàng nói.

"Nếu không phải ngươi làm thì còn là ai nữa? Ở trong Thanh Vân môn, ngoài một mình ngươi ra thì còn ai sẽ đi phá trận pháp Thiên Cương nữa chứ?" Phù Thanh cười chế nhạo hai tiếng, rồi đi về phía trước hai bước, tà váy màu trắng tung bay nhẹ nhàng trong gió, giống như là trên đó có những tia sáng rực rỡ.

Ả hơi ngẩng cao cổ lên, liếc mắt nhìn về nàng, giọng nói cũng nâng cao hơn: "Xuất hiện vết nứt trong trận pháp Thiên Cương, vừa đúng lúc ngươi và đám ma vật lại cùng ở đây, cho nên bây giờ nhân chứng, vật chứng đều đã có đầy đủ, ngươi đã bị chúng ta bắt ngay tại trận, vậy nên ngươi còn muốn cùng chúng ta tranh luận nữa hay không?"

Lời nói của Phù Thanh vừa dứt, cả đám người đều im lặng giống như tất cả bọn họ đều đồng ý với lời nói của ả.

Mà đang đứng ở một bên, các trưởng lão khác đều cau mày, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng đến cuối cùng trong lòng của bọn họ vẫn là sợ hãi vị tông chủ tông môn của mình, cho nên sau khi suy nghĩ một chút, Huyền Thanh trưởng lão ho khan hai tiếng quyết định hóa giải bớt bầu không khí lúc này, nói: "Lâm Vãn, dù sao thì ngươi cũng là đồ đệ của tông chủ, cho nên nếu ngươi thừa nhận sự việc này ngươi đã làm thì ngươi cũng chỉ bị một chút hình phạt nhỏ, rồi mọi chuyện sẽ liền được cho qua."

Dường như là tiểu cô nương đã nghe thấy điều gì đó thật bất ngờ, đôi mắt hạnh mở thần to, nàng hỏi lại: "Nhưng mà việc đó không phải ta làm, vậy thì tại sao lại bắt ta thừa nhận nó?"

Trong một lúc, Phù Thanh có chút nghẹn lời, bởi vì tức giận nên cả khuôn mặt đỏ bừng, kiêu ngạo ngẩng cao cổ lên, nâng giọng hỏi: "Vậy thì ta hỏi ngươi, những người đệ tử kia có phải ngươi giết hại hay không?"

Tiểu cô nương không nói dối,bởi vì những người kia chính là do nàng giết.

Vì vậy, khóe môi nàng cong lên, đôi mắt trong veo trông như ngây thơ vô tội, cười nói: "Chính là ta đã giết những người kia, ta thừa nhận."

"Nhưng mà bởi vì tất cả bọn họ đều đáng chết."

Nhìn dáng vẻ thiếu nữ rất bình tĩnh,, lại còn thấy nàng vừa cười vừa thừa nhận bản thân giết người đã làm cho những người khác rất kinh ngạc, cho nên sau khi Lâm Vãn dứt lời thì không khí xung quanh trở nên im lặng một cách rất kỳ lạ.

Sau đó, bởi vì sợ hãi, cho nên theo bản năng từng người bọn họ đều lùi lại về sau nửa bước… Nhưng mà, bỗng nhiên lại có một người nhảy ra và bắt đầu buộc tội nàng.

"Ngươi! Ngươi cái con ma vật này! Ngươi chính là một ác ma giết người, tự nhiên lại có thể ra tay giết hại đồng môn, ngươi còn có lương tâm hay không?"

Có một người đứng ra mắng nàng là ma vật, là ác ma, nói nàng là không có lương tâm, cho nên bắt đầu có nhiều người từ phía sau cũng nối tiếp đi ra…

Nhìn thấy tình hình, Phù Thanh giơ tay lên, đám người phía sau liền yên tĩnh lại, ả thấy thiếu nữ đang đứng trước mặt thật sự là quá chướng mắt, khóe môi ả nhếch lên nói: “Quả thật ngươi còn dám thừa nhận, ta thật không hiểu ngươi có điểm nào mà để cho sư huynh nhìn trúng, một con ma vật không xứng để làm đồ đệ của hắn.”

Khi những lời này vừa dứt thì bỗng nhiên Phù Thanh lại nói lớn hơn: “Tất cả đệ tử nghe lệnh, Lâm Vãn đã ra tay giết hại đồng môn, còn cố ý phá hủy trận pháp Thiên Cương, cho nên bây giờ phải bắt đến tháp Triều Vân để chịu hình phạt.”

“Có đúng là như vậy không, hay là do các ngươi muốn giết chết ta có phải không…”

Tiểu cô nương tự nói thì thầm, nhưng bởi vì bị bọn họ kích động, ma khí trong thân thể của nàng càng ngày càng nặng hơn, phong ấn của Thanh Tâm Linh và cả Ly Vọng đều khó có thể trấn áp được nữa.

Dấu ấn đỏ ở giữa hai đầu lông mày đang nhấp nháy, bỗng nhiên phát sáng rồi bỗng nhiên biến mất, Thanh Tâm Linh trên cổ tay nàng cũng như vậy.

Lâm Vãn rũ mắt xuống, sững sờ liếc nhìn Thanh Tâm Linh một cái, sau đó liền lập tức rút kiếm ra, nhẹ nhàng cầm lấy đuôi kiếm rồi chỉ về phía của bọn, nói: “Ta đã hứa với sư phụ rằng về sau sẽ không giết hại đồng môn nữa, nhưng mà bây giờ các ngươi lại đi kinh người quá đáng…”

“Ta thật sự rất tức giận.”



Bởi vì, sức mạnh linh lực của Thanh Tâm Linh sắp bị ma khí bên trong cơ thể của Lâm Vãn áp đảo, cho nên khả năng truyền thông tin của Thanh Tâm Linh đã bị giảm đi rất nhiều, sau khi lờ mờ nghe được bốn chữ trận pháp Thiên Cương thì Ly Vọng liền không thể nghe thấy thêm bất kỳ âm thanh nào nữa.

Giọng nói của tiểu cô nương đã biến mất và tiếng khóc làm cho người ta nghe thấy phải đau lòng cũng đã không còn, giọng nói làm nũng gọi sư phụ của nàng… lời nói là thích sư phụ nhất, hắn cũng không thể nghe được nữa.

Bên trong hang động vắng vẻ, trong một lúc chỉ có thể nghe thấy âm thanh của những giọt máu đang nhỏ xuống.

“Vãn Vãn..”

Ly Vọng rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng gọi tên của thiếu nữ, gương mặt khóc như lê hoa đái vũ chợt lóe lên rồi biến mất, bỗng nhiên trong đầu của hắn xuất hiện bốn chữ trận pháp Thiên Cương, khoảnh khắc ngay sau đó, bên trong sơn động liên tục vang lên một trận âm thanh bén nhọn và lạnh lùng như băng của xích sắt.

Những sợi xích sắt màu đen đang lay động, đôi tay thon dài, mảnh khảnh của nam nhân không ngừng ngưng linh lực, nhìn giống như là một thanh đoản đao, sau đó, không một chút suy nghĩ, hắn cầm lấy thanh đoản đao đăm thẳng vào chỗ ba cây linh cốt ở trong lồng ngực của bản thân.

Linh cốt của đệ nhất Tiên quân trong Tu Chân giới, nếu như hắn không tự bẻ gãy thì sẽ không có ai có thể phá nát được.

Nhưng mà vào lúc này Ly Vọng lại tự tay phá nát đi ba cái linh cốt của chính bản thân, những cái linh cốt vỡ nát, cảm giác đau đớn thấu xương làn truyền toàn thân thể, nhưng hắn chỉ kêu lên một tiếng đầy đau đơn, thoáng nhíu mày sau đó nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi, tầng thứ năm của đinh Tỏa Hồn đã bị phá vỡ.

Linh lực bị giam cầm một lần nữa mạnh mẽ tiến vào trong linh mạch linh phủ của hắn, sắc mặt của hắn có một chút tái nhợt, hắn làm một chút pháp thuậtđơn giản, liền có thể dễ dàng tháo bỏ xích sắt màu đen trên tay xuống.

Một tiếng leng keng vang lên, xích sắt màu đen liền rơi trên mặt đất, Ly Vọng mặc y phục vào che đi toàn bộ dấu vết trên người, y phục trắng như tuyết, mái tóc đen được buộc thật chặt, hắn lại trở lại thành một vầng trăng sáng trong mắt tất cả mọi người, là một Tiên quân ở tận trên cao không thể nào chạm tay đến mà không phải là một nam nhân bị chính tiểu đồ đệ của mình nhốt trong hang động, không thể nhìn thấy được ánh mặt trời.

Sau khi mặc lại y phục đang nằm ở trên giường, hắn nhẹ nhàng hé mở đôi môi mỏng của bản thân, gọi Kinh Hàn linh kiếm đến.

Kinh Hàn kiếm theo tiếng gọi mà đến, lưỡi của thanh kiếm run lên cùng với một âm thanh vo ve, bay vòng quanh xung quanh rồi sau đó trở về trong tay của Ly Vọng.

Hắn cầm chặt kiếm trong tay, áo choàng của hắn bắt đầu tung bay, bước chân rất vội vàng, nhưng khi hắn muốn nhanh chóng đi đến trập pháp Thiên Cương thì bất ngờ vì một lý do nào đó mà ánh mắt dừng lại nhìn vào lớp áo mỏng phía trên bộ y phục.

Áo choàng trắng không ngừng lay động, đến lúc chuẩn bị rời đi thì không biết tại vì sao, ánh mắt của hắn lại đột nhiên dừng ở trên cái bộ y phục kia.

Đó chính là bộ y phục mà nàng đã mặc, nhưng mà bây giờ nó đã bị chính hắn làm dơ rồi… y phục đã bị dính bẩn.

Bước chân nam nhân dừng lại, ánh mắt hắn có chút sâu xa, mờ ám, yết hầu nhẹ nhàng di chuyển.

Một lúc sau, ngón tay của hắn run rẩy, cúi người xuống nhặt y phục lên, rồi mang nó đặt vào không gian, cuối cùng hắn đi ra khỏi hang động cùng với thanh kiếm trên tay.



Còn ở bên Vạn Yêu Quật lúc này, Lâm Vãn đã đứng lên muốn đánh nhau với bọn họ.

Có một nhóm tu sĩ muốn lao về phía của nàng, cố gắng giết chết nàng, bọn họ muốn bắt nàng quay về để chịu sự trừng phạt.

Lâm Vãn là người không phải ai muốn bắt thì bắt, muốn giết thì giết, chính vì thế những lúc không thể tránh khỏi thì nàng bắt buộc phải nàng phải giết chết bọn họ.

Cuộc sát hại này đã làm cho ma tính trong người nàng dần dần được kích động, khi mà ham muốn giết người và ma tính trong thân thể không thể trấn áp được nữa, thì máu tươi đã nhuộm đỏ cả thanh kiếm của nàng.

Mà ở trong cuộc tàn sát này, nàng lại đương nhiên tiến lên đến giai Nguyên Anh.

Tu vi của nàng lại cao hơn một tầng.

Lâm Vãn rất vui mừng. nhưng cho dù là tu vi của nàng đã lên đến Nguyên Anh kỳ thì nàng cũng không thể nào là đối thủ của nhiều tu sĩ có tu vi mạnh mẽ, ngoài ra còn có tứ đại trưởng lão…

Hơn nữa, khi vừa mới bắt đầu, nàng còn bị người khác đánh lén từ phía sau, lưng của nàng phải một đòn rất nghiêm trọng cho nên đã bị thương từ sớm.

“Thật đúng là một con ma vật, giết hại nhiều người đến như vậy, có vẻ như là không cần phải bắt ngươi đến tháp Triều Vân nữa rồi, nên giết ngươi ngay tại nơi này! Giết chết một con ma vật như vậy, thì cho dù truyền đến tai của tông chủ thì cũng không thể có ý kiến gì được.”

Không biết ai vừa nói ra câu nói đó, nhưng kết quả là lời vừa dứt thì các trưởng lão đã ra hiệu cho các đệ tử bố trí kiếm trận, ý muốn là giết chết Lâm Vãn ở trong kiếm trận.

Linh lực của Lâm Vãn gần như đã cạn kiệt, cho nên, ngay khi bọn họ bố trí xong kiếm trận, giống như là có hàng vạn, hàng nghìn thanh kiếm biến thành dư ảnh, nhắm về hướng của Lâm Vãn đâm tới thì nàng lại hoàn toàn hốt hoảng, không thể nhúc nhích.

Có thể bởi vì nàng đã hết sức mệt mỏi, cho nên từ lâu nàng đã không còn đủ sức lực để né tránh, cũng có thể là do trên cơ thể của nàng có quá nhiều miệng vết thương đang chảy máu, các cơn đau kéo đến làm cho nàng suy nghĩ không muốn cử động nữa…

Chính vì thế, ngay khi hàng vạn hàng ngàn lưỡi kiếm nhằm về phía nàng mà đâm đến, thì đôi mắt hạnh của tiểu cô nương cong lên, nàng mỉm cười, lại nhớ đến sư phụ của nàng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nàng thật sự là rất nhớ sư phụ.

“Kiếm trận đã được bố trí, lần này ngươi đừng mong có thể trốn thoát được!”

“Trong Thanh Vân môn không cho phép một con ma vật tồn tại!”

“Hôm nay, ngươi đã ra tay giết chết đồng môn, thì tất nhiên ngươi phải trả giá bằng chính mạng sống của ngươi.”



Những tiếng nói không ngừng truyền đến, nhưng mà Lâm Vãn chỉ cảm thấy bọn họ thật sự quá ồn ào, đầu óc của nàng quả thật rất choáng váng, chỉ muốn làm sao cho bọn họ có thể im miệng lại.

Nhưng mà vào đúng lúc này, khi đôi mắt vừa đóng lại của nàng một lần nữa mở ra, khi mà hàng vạn hàng nghìn lưỡi kiếm đang lao về phía của nàng thì đột nhiên trước mặt của tiểu cô nương lại xuất hiện một luồng ánh sáng mạnh mẽ.

Ánh sáng mạnh mẽ này giống như là những ánh sáng từ trên trời cao, ánh sáng rực rỡ đến mức chói mắt, làm cho người khác không thể nào nhìn thẳng vào được.

Ngay sau đó, một tiếng ầm dữ dội vang lên, một luồng kiếm khí vô cùng mạnh mẽ từ phía chân trời phóng đến, đánh thẳng vào phá tan kiếm trận, đồng thời cũng phá tan mây đen cuồn cuộn ở Vạn Yêu Quật, rửa sạch toàn bộ tà khí cùng với đồng cỏ thảo nguyên bát ngát.

Lật sông lật biển - thế mạnh như nước, một kiếm xuất ra có thể dời sông dời núi.

Những lưỡi kiếm lần lượt rơi xuống mặt đất, làm cho tất cả mọi người có mặt đều phải dừng lại sững sờ, run rẩy vì sợ hãi, trên khuôn mặt của bọn họ lúc này đầy sự sợ hãi và phục tùng.

Người trong Tu Chân giới, không có một ai là không quen biết với kiếm khí đạo, mà bọn họ lại chính là đệ tử của Thanh Vân môn, càng không thể không biết được người nào đang đến.

Rất nhanh sau đó, tất cả các đệ tử, cùng với tứ đại trưởng lão đều hành lễ, cung kính nói: “Tham kiến tông chủ…”

Quả thật chính là Ly Vọng.

Hắn đến cùng với một thanh kiếm, sau khi dùng một kiếm phá tan trận kiếm, hắn liền ôm lấy tiểu cô nương sắp té trên mặt đất lên, ôm nàng vào trong ngực của hắn.

Dùng bàn tay nổi đầy gân xanh của nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng của tiểu đồ đệ, liếc mắt nhìn tất cả mọi người đang có mặt, sau đó lạnh nhạt lên tiếng.

Giọng nói của Ly Vọng lúc này còn sắc bén hơn cả lưỡi dao…

“Vãn Vãn chính là đồ đệ của bản quân, các ngươi lại muốn bố trí kiếm trận để trực tiếp giết chết nàng, các ngươi, có phải là các ngươi đang có ý định làm phản có phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play