"...?..."
"Chó?" Lâm Vãn nhìn người đang quỳ gối trước mặt nàng, tay bỗng nhiên run rẩy, làm cho thanh kiếm đang cầm trên tay thiếu chút nữa là rơi xuống đất.
Bỗng nhiên, xuất hiện một nam nhân toàn thân toát ra đầy tà khí, không chỉ mở miệng gọi nàng là chủ nhân, rồi nói là con chó của nàng, mà còn… còn quỳ gối trước mặt nàng.
Lâm Vãn kinh ngạc đến mức không chỉ mở to hai mắt, mà cả miệng cũng há ra thật to.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy… Có người lại chủ động muốn làm chó của nàng.
"Ngươi có bệnh phải không?" Lâm Vãn cẩn thật siết chặt thanh kiếm trong tay, thận trọng hỏi lại lần nữa: "Hay là, con người ngươi có sở thích gì đó đặc biệt phải không?"
Sau khi nghe được câu hỏi của thiếu nữ trước mặt, Mặc Hàn liền kéo mũ áo choàng xuống, trên phần cổ lộ ra bên ngoài của hắn được bao phủ bởi một lớp vảy màu trắng, nhìn sơ qua sẽ làm cho người khác phải hoảng sợ, nhưng mà khuôn mặt hắn có thể nói là xinh đẹp hơn cả nữ tử, quyến rũ hơn gấp ba phần, đôi lông mày rất đẹp, đặc biệt nhất là ở ngay dưới đuôi mắt có một nốt ruồi lệ, quả thật là độc nhất vô nhị, càng làm tăng thêm sự quyến rũ, phong tình.
Nhưng mà đó là một vẻ đẹp mang theo sự tà ác và bệnh hoạn, đặc biệt chính là đôi mắt sâu thẳm và đỏ thẫm kia, lúc này, hắn đang dùng đôi mắt ấy nhìn chăm chú vào nàng một cách thật điên cuồng và mang theo sự sợ hãi, giống như… giống như hắn là một kẻ nô lệ thấp hèn nhất đang nhìn chăm chú vào một vị thần, điều thiêng liêng của hắn… Và là điều khát vọng nhất của hắn.
Ánh mắt của hắn, dáng vẻ của hắn đều thể hiện sự hèn mọn và thành kính, nhưng mà nó vẫn thể hiện sự cam tâm thuần phục, giống như là, thông qua nàng đề nhìn một người khác vậy, Lâm Vãn không nhịn được giật mình một cái… Nàng càng tin tưởng vào việc hắn ta có bệnh hơn.
Vừa mới mở miệng ra một tiếng là đã gọi nàng chủ nhân, còn nói muốn làm chó của nàng, cuối cùng còn quỳ xuống trước mặt nàng, những điều này không phải biểu hiện của người bị bệnh thì còn là gì nữa?
"Sở thích đặc biệt?" Mặc Hàn không hiểu sở thích đặc biệt trong lời nói của Lâm Vãn là có ý như thế nào, trong mắt của hắn không thể nhịn được mà lóe sáng lên những ánh lửa, nhưng vẻ mặt vẫn phải duy trì sự kiềm chế, hèn mọn và cung kính hỏi lại: "Không biết chủ nhân nói sở thích đặc biệt là có ý gì?"
Lâm Vãn nghẹn ngào, cũng lười không muốn giải thích cùng với hắn, nàng mỉm cười nhìn hắn và cảnh cáo hắn ta: "Ta cảnh cáo ngươi hãy tránh xa ta ra, nếu không thì…" Sau đó, nàng giơ tay ra hiệu và bắt đầu rút kiếm ra, ánh sáng chói lóa của thanh kiếm lóe lên, rồi keng một tiếng, thanh kiếm vừa mới xuất hiện nhanh chóng quay trở lại vỏ kiếm.
"Ta sẽ giết ngươi."
Mặc dù, lúc này Lâm Vãn đang cố gắng dọa hắn, nhưng bản thân nàng cũng tự hiểu được rằng, với trình độ tu vi hiện tại của bản thân thì không thể nào đánh thắng hắn ta được, tuy vậy mấy chữ "ta sẽ giết ngươi" khi nói ra lại mang theo mười phần khí thế, đôi mắt hạnh của nàng nhướng lên, bên trong tràn đầy sát ý.
Mặc Hàn nhìn tiểu chủ nhân đang đứng trước mặt của hắn, vẫn giữ nguyên một dáng vẻ cung kính và phục tùng, nhưng ánh mắt của hắn lại sâu thêm một chút, nụ cười bên môi giống như có chút ý tứ sâu xa: "Chủ nhân, ta chính là nô lệ của người, ta biết nguyên nhân vì sao người lại đi đến đây… Mặc Hàn có thể giúp được cho chủ nhân."
"Ta không cần."
Lâm Vãn cắt ngang lời nói của hắn một cách lạnh lùng, sau đó, chân lùi về sau vài bước.
Tà khí trên thân của người này làm cho nàng có một cảm giác bất an và một điều tệ hơn nữa là, hình như nàng có một loại ảo giác giác rằng… tà khí trên người của hắn sẽ lan truyền sang cơ thể của nàng, xâm nhập vào bên trong linh mạch, làm cho linh lực của nàng trở nên rối loạn.
Cái suy nghĩ kỳ lạ này vừa lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, Lâm Vãn sững sờ một lúc rồi chớp mắt, trong đầu của nàng có chút choáng váng.
"Có phải chủ nhân đang muốn xông vào trận pháp Thiên Cương phải không? Muốn đi tới Ma giới phải không?" Nam nhân bỗng đứng lên, dáng người thật cao lớn, hắn cúi đầu xuống làm cho Lâm Vãn hoàn toàn bị che khuất bởi cái bóng của hắn.
"Mặc Hàn có thể giúp đỡ chủ nhân, ta có thể hoàn thành mọi nguyện vọng của chủ nhân."
Giọng nói này giống như truyền đến từ địa ngục, biến hóa một cách khó lường, không thể nào đoán trước được, làm cho Lâm Vãn phải rùng mình, sau đó hắn lại tiếp tục nói tiếp: "Trận pháp Thiên Cương này là do tông chủ của Thanh Vân môn và các trưởng lão cùng thiết lập nên, do đó nếu như chủ nhân cương quyết xông vào trận pháp Thiên Cương thì tất cả bọn họ đều sẽ phát hiện ra…"
"Chắc chắn rằng chủ nhân cũng không muốn làm phiền đến sư phụ và các vị trưởng lão…" Nói đến đây, nam nhân vừa đứng lên không bao lâu lại đột nhiên quỳ xuống, một tiếng bịch vang lên, giống như là một con chó nhất quyết thể hiện sự trung thành, hành động này trực tiếp làm cho Lâm Vãn sợ hãi đến ngây người, hai mắt mở thật to!
Mẹ ơi, nam nhân này thật sự là có bệnh rồi!
"Ta có thể giúp chủ nhân vượt qua được trận pháp Thiên Cương, đi đến Ma giới để rèn luyện tiến giới." Nói xong, hắn dập đầu xuống đất một cái thật mạnh: "Chỉ cần chủ nhân cho phép ta ở lại bên cạnh của ngài, ta có thể giúp cho ngài trở nên mạnh mẽ hơn."
Nhưng mà, bây giờ Lâm Vãn lại chỉ muốn tránh xa con chó điên này…
"Ta không cần một con chó, cho nên ngươi, ngươi tránh xa ta một chút!" Lòng bàn tay đang rũ xuống của Lâm Vãn, bỗng nhiên sáng lên một ánh sáng màu vàng, ngay sau đó, trong tay nàng liền xuất hiện một thanh đoản đao, phát ra một ánh sáng lạnh lẽo: "Cuối cùng thì ngươi là ai?"
Vừa dứt lời, thanh đoản đao trong tay của nàng liền ngưng tụ pháp lực, đồng thời tấn công một cách quyết liệt về phía nam nhân.
Với một tiếng rít gió, thanh đoản đao được ném ra, đâm xuyên qua lòng ngực của nam nhân và trên bộ ngực của hắn bỗng chốc xuất hiện một cái lỗ trống rỗng, máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài.
Lâm Vãn thở dài một hơi cảm thấy thật nhẹ nhõm, nhưng mà nàng còn chưa kịp nở nụ cười thì đã có một làn khí màu đen ngưng tụ trước ngực của hắn, cái lỗ thủng lúc nảy nhanh chóng khôi phục lại như lúc ban đầu.
Tình trạng hoàn hảo như lúc ban đầu, không hề có một chút dấu hiệu bị thương nào.
Trong lòng của Lâm Vãn thầm lộp bộp một tiếng.
"Chủ nhân, ta chính là Ma Tôn."
Nam nhân trả lời nàng một cách trực tiếp, không hề có chút ý định che giấu nào, khi hắn nói ra điều này, hắn đã nói một cách rất thoải mái, thậm chí hắn còn cúi người nhặt lưỡi dao đang nằm trên mặt đất lên, đưa nó đến trước mặt của thiếu nữ.
Mặc dù, hắn ta là Ma Tôn của Ma giới, trên người của hắn tràn đầy hắc khí, khuôn mặt đẹp đến mê người, thật sự rất yêu nghiệt, lớp vảy ở trên cổ làm cho người khác phải sợ hãi, nhưng mà khi hắn đối mặt với thiếu nữ trước mặt thì lại thể hiện sự hèn mọn đến cực điểm, giống như nàng thật sự là chủ nhân của hắn, còn hắn thì lại là con chó, là nô lệ trung thành của nàng.
"Ma Tôn?"
Nghe thấy hai từ Ma Tôn, nàng bỗng cảm thấy hai chân của bản thân bỗng mất hết sức lực, khuôn mặt nhỏ của nàng cũng trắng bệch.
Sao nàng lại gặp phải Ma Tôn?
…
Nàng chỉ là muốn lén lút đi đến Ma giới và tiêu diệt một số yêu quái nhỏ để có thể rèn luyện tiến giai, nàng không ngờ sẽ cùng với Ma tôn đánh nhau!
Lâm Vãn biết rõ với năng lực của chính bản thân nàng thì không thể nào đánh lại Ma Tôn, đột nhiên lúc này, nàng lại muốn quay trở về tìm mẫu thân, à không phải, là tìm sư phụ…!
Cho nên, Lâm Vãn liền quyết định quay đầu bỏ chạy.
"Chủ nhân, ngài thật sự không muốn rèn luyện tiến lên Nguyên Anh giới hay sao?" Nam nhân gọi nàng lại và ngay sau đó, một dư ảnh lóe lên, hắn ta dịch chuyển đến trước mặt của Lâm Vãn để chặn đường của nàng lại.
"Bây giờ, tất cả những người bên trong Thanh Vân môn đều đang tìm kiếm ngài khắp nơi, họ đều muốn giết chết ngài, nếu ngài vẫn còn ở Kim Đan giới thì nhất định sẽ không thể nào là đối thủ của bọn họ được."
"Muốn giết ta?" Nghe hắn nói như vậy, Lâm Vãn từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt của nàng lúc nảy vẫn còn trong veo và ngây thơ, nhưng bây giờ lại đang đỏ lên, bên trong ánh mắt lộ ra sát khí mà ngay cả nàng cũng không nhận ra được.
Từ từ, ma khi bên trong cơ thể của nàng đang có xu hướng được hồi sinh, chưa kể đến, tà khí trên thân của nam nhân bên cạnh nàng lại đang âm thầm lặng lẽ xâm nhập vào linh mạch của nàng, làm cho linh lực và trái tim của nàng dần trở nên rối loạn.
Vết đỏ nửa sáng nửa tối ở giữa hai đầu lông mày của nàng, đang bắt đầu nhấp nháy.
Đây chính là phong ấn mà Ly Vọng dùng để khống chế, trấn áp ma tính bên trong thân thể của nàng.
Vết đỏ nhấp nháy, điều này có nghĩa là… ma tính bên trong thân thể của nàng đã không thể khống chế được nữa và đang có dấu hiệu bắt đầu thức tỉnh.
Hình như sợ rằng nàng không tin, Ma Tôn nhếch môi mỉm cười, vung tay lên, một làn khói đen tụ lại trước mặt nàng rồi nhanh chóng tan đi, ngay sau đó một số thân ảnh dần dần hiện ra.
Bên trong đại sảnh uy nghiêm và trang trọng của Thanh Vân môn, có một số người đang cùng nhau bàn luận một số vấn đề.
Lâm Vãn nhận ra những người đó chính là tứ đại trưởng lão.
Từ trước đến giờ bọn họ vẫn không hề thích nàng.
Phải nói rằng… Đôi mắt thiếu nữ hơi cụp xuống nhưng mang theo một tia cười giễu cợt, ánh mắt của nàng trở nên ảm đạm và trống rỗng, ở trong tông môn, ngoại trừ sư phụ ra thì không có một ai thích nàng nữa.
Tất cả mọi người đều nói nàng là một phế vật vô dụng, là một con ma vật.
Nàng chỉ có một mình sư phụ và nàng cũng chỉ cần một mình sư phụ.
Sư phụ cũng chỉ có thể thích một mình nàng.
"Làm sao có thể để một con ma vật như vật ở lại trong Thanh Vân môn được chứ?" Trong màn ảnh đó, Phù Thanh bên trong một bộ trang phục trắng thanh khiết vừa mở miệng nói, ả cười một cách điềm đạm, nhưng mà ở giữa hai đầu lông mày lại hiện lên một sự giận dữ không thể giấu: "Lần này, nàng đã ra tay giết chết các đồng môn, do đó cần phải bắt nàng trở về và xử theo cực hình!"
Sau khi suy nghĩ nửa ngày, Huyền Thanh trưởng lão có một chút khó xử, lên tiếng hỏi: "Giết chết đồng môn quả thực là tội lớn không thể nào tha thứ được, nhưng mà dù sao tiểu nha đầu này cũng là đệ tử của người cả tông môn yêu quý nhất, dù như thế nào thì chúng ta cũng phải quan tâm đến tâm trạng của tông chủ, nếu như không thì khi tông chủ nổi giận thì…"
Mà Minh Văn đang nhớ lại tu vi cao đến đáng sợ của tông chủ bọn họ, hắn ta không khỏi rùng mình một cái, nói theo: "Đúng, đúng như vậy, tông chủ đã nói hắn sẽ xử lý chuyện này, nếu như bây giờ chúng ta lại tự ý đi bắt và tự xử lý đồ đệ yêu quý của hắn thì sẽ không được ổn lắm."
Hai bàn tay của Phù Thanh siết lại thật chặt, ả ta nhớ đến vị sư huynh mà ả đã đem lòng ngưỡng mộ, lại đi bảo vệ, che chở cho nữ đồ đệ của hắn như vậy, cho nên giọng nói của ả không thể kiềm chế được nâng cao hơn vài tông, mang theo sự sắc bén, khắc nghiệt đến mức chói tai.
"Ở trên tông quy đã có viết rất rõ ràng, giết hại đồng môn là điều cấm kỵ! Cho dù sư huynh có là tông chủ đi chăng nữa thì hắn cũng không thể chà đạp lên quy củ được!"
Ngay khi những lời này vừa dứt, tất cả mọi người trong đại điện đều im lặng, vẻ mặt thể hiện sự khó xử, đắn đo suy nghĩ.
Những lời nói của sư muội bọn họ quả thật là rất đúng, tông quy đã có từ xưa và truyền lại đến ngày nay, tuyệt đối không thể vi phạm, cho dù là tông chủ thì cũng như vậy.
Phù Thanh âm thầm nghiến răng, dừng lại một lúc rồi nói tiếp, trong giọng nói mang theo tiếng nấc nghẹn ngào, cúi đầu khóc thút thít, bộ dạng yếu đuối làm cho người khác nhìn thấy rất đáng thương: "Thật sự không biết sư huynh đã xảy ra chuyện gì, từ khi hắn thu nhận đồ đệ kia thì hắn không còn điểm giới hạn nào nữa mà dung túng cho nàng, sủng ái nàng, từ trước đến nay sư huynh là một người lạnh lùng như tuyết ngàn năm, ta chưa bao giờ thấy hắn đối xử với một người nào khác như vậy… Ta cũng không biết là đồ đệ này có điểm gì tốt, muốn tư chất thì không có tư chất, chỉ là một tên phế vật, bây giờ lại còn là một con ma vật, giết hại đồng môn, cho nên nếu lúc này không diệt trừ nàng thì không lẽ để nàng tiếp tục tu luyện tiến giới, về sau ma tính càng tăng cao hơn giết hại nhiều người hơn hay sao!"
"Nếu như để con ma vật này mê hoặc tâm trí của sư huynh, quấy nhiễu đến việc sư huynh phi thăng thì phải làm như thế nào? Sư huynh đang là đệ nhất Tiên quân, linh lực của hắn là thuần khiết và mạnh mẽ nhất, trận pháp Thiên Cương phải dùng linh lực của hắn để duy trì tiếp tục, mà trận pháp này lại là trận pháp rất quan trọng, bởi vì nó dùng để ngăn chặn Ma giới, chẳng lẽ các người lại không một chút lo lắng nào hay sao?"
Nhìn thấy Phù Thanh khóc, trong lòng bọn họ đều cảm thấy rất xót xa, đau lòng, cũng cảm thấy rằng những lời của Phù Thanh nói ra hoàn toàn hợp lý liền lên tiếng hỏi: "Cái kia… Bây giờ sư muội nghĩ nên làm như thế nào?"
"Sư huynh đang phải bế quan tu luyện, hắn còn có kiếp nạn phi thăng, cho nên việc này không cần thiết phải đi làm phiền hắn." Phù Thanh thu nước mắt lại, ngước mắt nhìn lên, khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười: "Trước tiên, chúng ta phải bắt con ma vật kia trở về, rồi đem nhốt nàng trong tháp Triều Vân, sau đó, dùng sấm sét để đốt nàng, trừ bỏ đi linh căn làm cho nàng phải hồn phi phách tán, diệt trừ tận gốc hậu hoạn về sau."
Ngay lúc này, lớp sương mù đen hoàn toàn tan biến, những hình ảnh đó cũng tan biến mất.
Khi thiếu nữ nghe thấy hết những lời nói đó thì đôi mắt vốn trong veo của nàng đang dần dần đỏ lên, nhìn vào giống như là bên trong đôi mắt có máu, sát ý bên trong càng lúc càng đậm hơn, giống như là chúng không ngừng tuôn trào ra ngoài.
Đến mức cả thân thể mảnh mai của nàng cũng không ngừng run rẩy, bởi vì sát ý muốn giết người, cũng bởi vì quá tức giận: "Thật sự là… Bọn họ muốn ta chết, muốn ta hồn phi phách tán, phải vậy không?"
Vết đỏ giữa hai đầu lông mày của Lâm Vãn không ngừng nhấp nháy, mạch máu màu xanh dưới lớp da mỏng của nàng bây giờ đx nhanh chóng chuyển thành màu đỏ.
Rõ ràng bây giờ nàng đã phải chịu kích thích, làm cho ma khí trong người nàng có dấu hiệu thức tỉnh trở lại.
"Sư phụ, bọn họ đều muốn giết chết ta, bọn họ đều muốn ức hiếp ta…" Thiếu nữ nhỏ giọng tự thì thầm với chính mình, nàng nhớ đến sư phụ vẫn đang bị xích sắt khóa chặt ở sâu trong hang động, nước mắt không kiềm được bắt đầu rơi xuống.
Tất cả mọi người bên trong Thanh Vân môn đều là kẻ xấu, chỉ có một mình sư phụ là đối xử tốt với nàng.
Bây giờ, nàng rất nhớ sư phụ, nàng muốn nhào vào lồng ngực rộng lớn và vững chắc của sư phụ, sờ sờ và nhẹ nhàng hôn lên cơ ngực săn chắc của sư phụ, nàng muốn được hắn an ủi, muốn cùng hắn song tu, muốn được thoải mái.
Chỉ có được sư phụ ôm vào trong lòng mới có thể chữa lành vết thương cho nàng.
Mà giờ phút này, ma khí trên người của thiếu nữ đang bắt đầu khôi phục lại, Thanh Tâm Linh đã cảm nhận được điều này cho nên nhanh chóng truyền tin đến chỗ của Ly Vọng.
"Vãn Vãn…Vãn Vãn."
Nam nhân ở sâu trong động đang đứng thẳng người, trên khuôn mặt tuấn tú có một lớp mỏng màu đỏ.
Lạch tạch, một tiếng vỗ nhẹ vang lên, đột nhiên hắn mở mắt ra, mồ hôi nhễ nhại rơi trên khuôn mặt và hàng mi dài của hắn.
Đam mê bỗng nhiên tan biến, những ham muốn nhuộm đầy bên trong đồng tử của nam nhân nhanh chóng rút đi, lúc này sắc mặt của hắn tái nhợt.
Y phục của thiếu nữ ở trong tay của Ly Vọng không biết từ lúc nào đã bị vo thành một nắm, dính đầy những thứ dơ bẩn, vào lúc hắn bị mất đi lý trí, nó đã theo cơn gió bay xuống dưới đất.
Thanh Tâm Linh đã truyền đến những biến động khác thường, hình như ma khí trên người của tiểu đồ đệ hắn đang có dấu hiệu sống lại.
Ly Vọng khẽ giật mình một chút, sau đó liền giơ tay lên, chạm vào thăm dò một linh cốt trong lồng ngực của hắn.
Một trong hai mươi tư linh cốt đã bị gãy nát, hiện giờ sự giam cầm của đinh tỏa hồn đã đến tầng thứ năm, nếu như muốn được giải thoát thì hắn cần phải phá nát thêm mấy đoạn linh cốt nữa.
Nam nhân thấp giọng cười nhẹ, giọng cười đó lại lan tỏa khắp nơi trong hang động, nhưng lại mang theo một nỗi buồn không thể diễn tả được.
Nàng đã nhốt hắn ở nơi này, khóa toàn bộ một thân linh cốt của hắn lại, lúc mới bắt đầu còn dùng dao cắt vào da thịt của hắn, sau đó rằng hắn không được bỏ trốn, nếu không nàng sẽ giết chết hắn.
Nhưng mà Ly Vọng chưa từng nổi giận với nàng, cũng chưa từng trách cứ nàng, mà chỉ xem nàng như là một tiểu hài tử nghịch ngợm, một tiểu hài tử không hiểu chuyện.
Nàng là đồ đệ do chính một tay hắn nuôi lớn và hắn lại chính là sư phụ duy nhất của nàng, cho nên hắn phải bảo vệ nàng, phải dỗ dành nàng, hắn không thể la mắng hù dọa làm cho nàng sợ hãi…
Nàng rất là ngây thơ, đáng yêu và hồn nhiên, Ly Vọng bỗng kêu lên một tiếng, sau đó máu từ khóe miệng chảy xuống…
Hắn sẽ không bao giờ… Để cho nàng nhập vào ma giới.
—
Tại một nơi khác, trên vách núi của Vạn Yêu Quật, Ma Tôn nhìn thiếu nữ trước mắt, khóe môi nhếch lên cười, sự điên cuồng trong ánh mắt của hắn không hề giảm bớt, tà khí xung quanh thân hắn thật sự rất bức người, hắn lại nói:
"Chủ nhân, bọn họ mới là những người tà ma, những người đáng chết, tại vì sao chủ nhân lại không giết chết hết bọn họ? Toàn bộ người của Thanh Vân môn đều là những kẻ đáng chết, không phải sao chủ nhân?"
Lâm Vãn chỉ im lặng và không nói gì.
Sau đó, Ma Tôn lại tiếp tục nói: "Chủ nhân, hiện nay ngài chỉ đang ở giai đoạn Kim Đan kỳ, rất khó có thể đấu lại với bọn họ, không lẽ ngài không muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn hay sao? Nếu như chủ nhân cần phải giết người mới có thể tiến giới, vậy thì tại sao ngài lại không giết chết hết bọn chúng đi, làm như vậy không phải là tốt hơn hay sao?"
“Ta đã hứa với sư phụ rằng, sau này sẽ không giết hại đồng môn nữa." Trong lòng Lâm Vãn vẫn nhớ những lời mà nàng đã hứa với sư phụ trước lúc nàng rời đi.
Mặc dù hiện tại ý thức của nàng có một chút mơ hồ, không rõ ràng.
"Vậy sao…" Ma Tôn bước tới vài bước, giơ một bàn tay không có một chút màu máu lên, che nó lên trên đỉnh đầu của Lâm Vãn, sâu kín thở dài nói một cách nhẹ nhàng: "Chủ nhân, ngài không nên như vậy…"
"Nhưng mà điều đó cũng không quan trọng, bởi vì ta chính là nô lệ trung thành nhất của ngài, là con chó của ngài, ta sẽ giúp ngài trở nên mạnh mẽ cường đại hơn."
Khi hắn ta vừa dứt lời, ngay lúc Lâm Vãn chán ghé đẩy tay hắn ra thì một tay còn lại của Ma Tôn đưa ra phía sau người, trên đầu ngón tay liền xuất hiện một đoạn hắc khí nhỏ và nhắm hướng trận pháp mà tấn công vào.
Rất nhanh sau đó, dị động của trận pháp đã truyền đến đại điện của Thanh Vân môn, tứ đại trưởng lão đều cùng đứng dậy.
Minh Vãn trưởng lão nói: "Không ổn rồi, trận pháp Thiên Cương đã bị người khác tấn công." ( truyện trên app T𝕪T )
"Không cần quá hoảng sợ, bây giờ đi tập hợp các đệ tử từ Kim Đan giới trở lên, đi đến Vạn Yêu Quật xem thử tình hình như thế nào."
Mấy người còn lại đều đồng ý, nói: "Được."
Không bao lâu, ở bên trong Vạn Yêu Quật nổi lên sấm sét, mây đen kéo đến cuồn cuộn, ngay khi, Lâm Vãn vẫn đang còn mờ mịt không hiểu chuyện gì thì trong một cái chớp mắt, đã nhìn thấy một vài vị trưởng lão đã dẫn theo rất nhiều đệ tử đi đến đây, làm bóng tối bao trùm lên một mảnh, gần như là bao vây xung quanh nàng.
"Thật không ngờ rằng lại là con ma vật nhà ngươi." Phù Thanh không thể kiềm chế được sự tức giận, giơ ngón tay lên chỉ về phía nàng: "Ngươi chính là một con ma vật, lúc trước, giết hại đồng môn còn thấy chưa đủ sao, bây giờ lại muốn phá tan trận pháp Thiên Cương ngăn chặn Ma giới, ngươi đây là muốn cho Tu Chân giới phải chịu cảnh sinh linh đồ thán có phải không?"
Lâm Vãn quật cường ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bọn họ, đôi mắt của nàng trong veo mang theo sự vô tội nhìn vào bọn họ, nhưng giọng nói ra lại lạnh lùng đến cực điểm: "Ta không làm."
Tuy nhiên, Ma Tôn đã biến mất, cho nên vào giờ phút này không một ai tin tưởng lời nàng nói, trong ánh mắt của bọn họ đều lộ ra một tia thù địch.
Phù Thanh chỉ tay về phái trận pháp Thiên Cương bên vách núi, lên tiếng hỏi: "Vậy thì ngươi giải thích như thế nào về những vết nứt ở trên trận pháp?"
Ánh mắt của Lâm Vãn nhìn lại, không thể tin được mà mở to hai mắt, sau đó thành thật trả lời: "Ta cũng không biết có chuyện gì, nhưng mà Ma Tôn vừa mới ở đây."
Một người bên trong đám đệ tử không nhìn được nữa, liền đi ra lên tiếng chỉ trích nàng: "Nói dối! Ma Tôn xuất hiện ở nơi này! Thái độ của ngươi đây là có ý gì?"
Ở phía sau, có một đệ tử nữa đi ra, chỉ tay thẳng về phía nàng và lên tiếng: "Nói không chừng chính là nàng ta cấu kết cùng với Ma Tôn, ý đồ phá hủy trận pháp Thiên Cương!"
"Nói rất đúng, chắc chắn là chính nàng ta đã cấu kết với Ma Tôn, để nhằm phá hủy trận pháp Thiên Cương!"
Người thứ ba, rồi lại đến người thứ tư…
Phù Thanh liền giơ tay lên, ý bảo mọi người hãy im lặng, sau đó nhìn về phía nàng rồi nói: "Lúc trước thật sự không nên để cho tông chủ thu nhận ngươi là đệ tử, bởi vì một ma vật giống như ngươi chỉ mang lại rắc rối và phiền phức cho hắn, ngươi không xứng đáng ở lại Thanh Vân môn!"
Nghe thấy ả nhắc đến sư phụ của nàng, bỗng nhiên nàng sững sờ một chút, trong lòng nàng lại cảm thấy nhói đau.
Bây giờ, nàng thật sự rất nhớ sư phụ.
Muốn được chui vào lòng ngực của sư phụ của nàng để được hắn an ủi.
Những người này thật sự là quá xấu xa, nàng nhất định phải rời khỏi nơi đây.
Nếu không thì, nàng sợ rằng bản thân không thể kiềm chế được mà đại khai sát giới, giết chết hết bọn họ.
Nhưng mà nàng đã hứa với sư phụ, rằng nàng sẽ không giết đồng môn nữa.
Chính vì thế, tiểu cô nương lau đi những giọt nước mắt ủy khuất của bản thân, dự định rằng sẽ không quan tâm đến bọn họ, chuẩn bị quay trở lại Lăng Vân Phong để tìm gặp sư phụ.
Trong tay nàng cầm chặt linh kiếm, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu rồi trực tiếp đi thẳng xuyên qua đám người đang đứng trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng, hàm răng trắng như tuyết cắn chặt bờ môi, dải lụa trắng nhỏ buộc trên đỉnh đầu tung bay trong gió, giống như đang vẽ lên một vệt màu sáng giữa màn sương đen dày đặt.
Sau lưng nàng, có người luống cuống lớn tiếng kêu nàng phải dừng lại: "Đứng lại, ai cho phép ngươi được đi!"
Lâm Vãn không quan tâm, nhưng mà sức lực của tay cầm kiếm đã tăng lên, đôi mắt của nàng cũng ngày càng đỏ thêm.
Vãn Vãn đã hứa với sư phụ là sẽ không tiếp tục giết hại đồng môn…
Bước chân của Lâm Vãn dừng lại, trong nàng đang cố gắng bình tĩnh để áp chế ý muốn giết người.
Một lúc sau, nàng thở dài một hơi, hơi mỉm cười, rồi chuẩn bị cầm linh kiếm bước đi.
Nhưng đúng lúc này, khi chân nàng sắp sửa đạp lên mũi kiếp, bay đi khỏi nơi này, thì phía sau lưng nàng lại bỗng nhiên chịu một chưởng thật mạnh.
Cơn đau dữ dội từ phía sau lưng lan truyền xuống tứ chi rồi toàn thân, Lâm Vãn không thể tiếp tục đứng vững nữa, nên nàng ngã nhào xuống mặt đất, rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi vẩy ra khắp nơi, Thanh Tâm Linh trên cổ tay của nàng cũng bị dính một ít máu, bỗng nhiêu nó lại phát ra một ánh sáng màu đỏ.
Ánh sáng chợt lóe lên, cực kỳ chói mắt.
Ý thức của Lâm Vãn bắt đầu mơ hồ, lúc hai mắt của nàng muốn nhắm lại thì bên tai của nàng truyền đến một giọng nói run rẩy: "Vãn Vãn! Mau nói cho sư phụ, nói cho sư phụ biết con bị làm sao vậy?"
Hiện giờ, đầu của Lâm Vãn thật sự rất choáng váng, cả thân thể của nàng đều rất đau, đến mức không thể nói dù chỉ một lời, nàng chỉ có thể khóc thút thít.
Rất nhanh sau đó, bên tai của thiếu nữ lại truyền đến giọng nói nhưng lần này càng gấp gáp hơn nhiều, đâu còn là dáng vẻ lạnh lùng như băng tuyết mọi ngày, giọng nói trầm thấp, từng chữ nói ra giống như là đang khóc: "Hài tử ngoan, nói cho sư phụ biết, con đang ở chỗ nào?"
Nghe thấy giọng nói của sư phụ, khóe môi của tiểu cô nương kéo lên, mỉm cười nói: "Sư phụ, Vãn Vãn đau quá."
Tiểu cô nương vẫn làm nũng như mọi khi, trước sau đều không thay đổi, đôi mắt cong cong, nhưng mà bởi vì vết thương quá đau nên nàng vừa cười rồi lại vừa khóc, những giọt nước mắt giống như những viên pha lê không ngừng rơi xuống, giọng nói của nàng lại được bao phủ bởi những tiếng kêu đau đớn làm cho người khác cũng phải khóc nức nở.
Làm cho người nghe cảm thấy trái tim như bị dao cắt một nhát, trong lòng run rẩy, làm cho hắn hận không thể mổ ra lấy tim của chính mình đưa cho nàng, dỗ dành nàng, làm cho nàng đừng khóc nữa.
"Vãn Vãn đau quá, tất cả bọn họ đều bắt nạt ta, tất cả đều muốn giết chết ta." Lâm Vãn giơ Thanh Tâm Linh trên cổ tay lên, đưa nó lên bên miệng rồi hôn xuống, hạ giọng nói nhỏ, vừa giống như là đang thì thầm lại vừa giống như đang dụ dỗ:
"Sư phụ, người đến đây giúp Vãn Vãn, có được không, Vãn Vãn, Vãn Vãn thật sự rất thích sư phụ…"