Nghe thấy câu này, thiếu nữ mỉm cười ngọt ngào, nàng đi trở về, bước chân nhẹ nhàng, chuông bạc khẽ vang lên, chắp tay sau lưng cúi người, gương mặt xinh xắn trùng lặp hiện lên trước mắt nam nhân.
Lông mày nhàn nhạt, đôi môi khẽ mím tựa như cánh hoa.
Chỉ là cánh hoa này quá đỏ, đầy dấu vết bị tàn phá gặm cắn, phía trên còn dính chút nước, phát ra ánh sáng nhàn nhạt chói mắt.
Đột nhiên, Ly Vọng khẽ giật mình cúi đầu xuống dời mắt, con ngươi tĩnh mịch.
Cảm giác cánh môi chạm nhau với tiểu đồ đệ đột nhiên lóe lên trong đầu, cái thân phận sư phụ này vừa cấm kỵ lại vừa thần thánh, hắn kiềm chế sự hổ thẹn xấu hổ, sau đó vô thức liếm môi của mình.
Ở nơi tiểu đồ đệ của hắn không nhìn thấy, trong ánh sáng mờ tối này, hắn cẩn thận liếm nơi hắn và tiểu đồ đệ vừa mới hôn.
Tựa như đang thưởng thức trái cây tươi ngon có độc, biết rõ tươi ngon càng có kịch độc nhưng vẫn không kiềm chế được muốn hái xuống, cẩn thận nhấm nháp, từng miếng từng miếng ăn hết.
Trong bóng tối, Tiên quân thánh khiết sau khi làm xong những thứ này thì lấy lại tinh thần, cuối cùng ý thức cũng tỉnh táo một chút.
Chỉ nhớ lại lúc nãy, sau khi nhận ra bản thân làm chuyện gì, hắn hơi giật mình, con ngươi đột nhiên co lại, lông mi thấm ướt.
Một lúc sau, Ly Vọng vận dụng linh lực chẳng còn sót lại bao nhiêu để tịnh hóa tâm tính, ánh mắt nặng nề khôi phục lại bình tĩnh, không còn gợn sóng.
Nhưng mà bờ môi khô nứt mới nãy vẫn như vậy, cũng không phải vì chuyện gì khác.
Hắn là sư tôn của nàng, song tu là vì ngăn nàng nhập ma.
Không còn gì khác, cũng tuyệt đối không thể... không thể có thứ gì khác.
Chuyện này không tính, hắn không thể xem là thật.
Suy nghĩ thu hồi, tay đặt ngang mép giường của nam nhân có hơi co rút.
Lâm Vãn đứng cạnh giường, nghiêm túc nhìn sư phụ nàng một lúc lâu, sau đó đôi mắt cong cong nhoẻn miệng cười, nũng nịu hỏi: "Sư phụ hỏi như vậy, là không nỡ để Vãn Vãn đi sao?"
Tiểu cô nương vươn tay trêu đùa mái tóc rũ xuống bả vai của hắn, có chút phấn khích quấn vào ngón út của mình.
Nàng chơi đùa quấn hết vòng này đến vòng khác, quấn mái tóc xanh của sư phụ vào ngón tay của mình, giống như như thế này... cuối cùng sư phụ nàng sẽ không trốn thoát được, không thể bỏ đi cũng sẽ không vứt bỏ nàng.
Chuông bạc nơi cổ tay nương theo từng động tác của thiếu nữ phát ra tiếng kêu thanh thúy. Chiếc chuông bạc này là lúc nàng vừa mới vào Thanh Vân môn, Ly Vọng tự tay buộc lên cho nàng.
Chiếc chuông bạc này tên là Thanh Tâm Linh, là pháp bảo thần khí do dụng cụ rèn đúc quý báu tôi luyện, có tác dụng thanh tẩy tâm hồn và trừ tà, còn có thể trấn an tâm trạng, ức chế ma tính, nhưng lúc này Ly Vọng nghe thấy thì đầu đau như muốn nứt ra, ý thức mơ hồ, cả người bị đinh Tỏa Hồn đóng xuyên linh cốt như âm ỉ lại có xu thế vỡ vụn.
Mồ hôi lạnh càng không ngừng chảy ra từ trán của hắn. Sắc mặt hắn đã trắng bệch như tuyết, sau chốc lát, sau khi gân xanh bên gáy hiện lên, Ly Vọng nâng đôi mắt mơ mơ màng màng lên, trong tầng tầng lớp lớp hơi nước mờ mịt nhìn thấy tiểu đồ đệ của mình.
Ánh mắt của nàng như dòng nước sâu trong vắt, óng ánh, sáng long lanh, làm nổi bật gương mặt hoa đào nhỏ này trở nên cực kỳ sinh động, xán lạn, hơn cả mùa xuân.
Nam nhân nhìn, ánh mắt u ám, hầu kết hơi nhúc nhích, khẽ gật đầu: "Vi sư đương nhiên, đương nhiên không nỡ để Vãn Vãn đi."
Sau khi nói xong câu đó, rất nhanh hắn lại mất tinh thần cúi thấp đầu, bờ môi động đậy, vẻ mặt dường như cực kỳ phân tách, đau khổ: "Vãn Vãn là đồ đệ duy nhất của ta, duy nhất... Sư phụ đã nuôi con từ nhỏ đến lớn, dạy con viết chữ, dạy con luyện kiếm, sao có thể nỡ bỏ con, sao có thể nỡ..."
Phần sau của câu nói kia dường như đúng mà lại như sai, bay bổng trong huyệt động trống trải lại lạnh lẽo và u tối.
Ngoài mặt nghe có vẻ là một sư phụ không nỡ bỏ lại đồ đệ, chỉ là tình sư đồ thuần khiết.
Nhưng sau khi song tu lại nói như vậy, hai chữ không nỡ này... lập tức không thể tránh khỏi mang theo một tầng ý nghĩa khác.
Như có như không, giữa sự lưỡng lự dục vọng bốn phía.
"Vậy sao..." Lâm Vãn nghe xong trầm thấp một tiếng, trên mặt nàng mang theo dáng vẻ cực kỳ đắn đo, đứng thẳng người chọt cằm, suy nghĩ thật lâu mới lên tiếng: "Nhưng mà, một ngày chỉ song tu một lần thôi, sư phụ có muốn nữa cũng hết cách, ồ không đúng, lần này Vãn Vãn và sư phụ song tu không chỉ một ngày..."
Nói đến đây, Lâm Vãn không khỏi nhìn ra phía bên ngoài, nhớ lại trước đó cũng có chút kinh ngạc.
Giờ này phút này, bên ngoài hang động ánh nắng mãnh liệt, gió nhẹ chầm chậm, có vài ngọn gió thổi vào, nhẹ nhàng hất tung váy của nàng, bức màn lụa mỏng trên giường phất phơ, tất cả chuyện này đẹp đẽ như một giấc mộng.
Lâm Vãn nghĩ thầm, lúc bắt đầu trời vẫn còn tối, bây giờ đã là buổi sáng, mà trong lúc này không biết đã qua bao nhiêu ngày đêm, lúc nàng vừa mới thức dậy cả người đều muốn rã rời.
Rất đau đó.
Mặc dù song tu với sư phụ rất dễ chịu, rất vui vẻ, cũng có thể tăng tu vi.
Nhưng... nàng vẫn cần mạng.
Hơn nữa, lúc song tu sư phụ có chút đáng sợ.
Đều thay đổi rồi.
Nàng rất chậm rãi.
"Vi sư, vi sư không nói chuyện này." Nam nhân nhẹ giọng, hắn quay đầu qua, mái tóc dài đen nhánh che lại nửa bên mặt của hắn, trong ánh sáng mông lung khiến cho gương mặt của hắn càng tỏa ra nét lạnh nhạt tuyệt diễm.
Lâm Vãn nghe thấy lời sư phụ nói thì hoàn hồn, nhìn thấy dáng vẻ mỹ mạo như vậy của sư phụ nàng thì lại quao một tiếng.
Nói tóm lại, nàng thấy sau khi song tu, có vẻ sư phụ càng xinh đẹp hơn.
Rất thơm.
"Sư phụ không có ý này, Vãn Vãn." Năm ngón tay của Ly Vọng cong lên, gân xanh hơi lộ ra, lặp lại một lần nữa.
"Thật sao?" Tiểu cô nương ngồi xuống, nàng thân mật tựa về phía trước, gương mặt mềm mại, trắng trẻo cọ xát vào lồng ngực của hắn.
Hương thơm mê người của thiếu nữ quanh quẩn trong mũi, nam nhân ngửi được, có chút đầu choáng mắt hoa, nhíu mày, sau đó hơi hé mở đôi môi tiên diễm.
"Nhưng mà, song tu với sư phụ rất thoải mái, mặc dù hơi mệt." Giọng nói làm nũng, êm ái của nàng, nghe cực kỳ ngọt ngào. Ly Vọng nghe nói như thế, vô thức hỏi một câu, mang theo giọng điệu bất an: "Thật sao?"
"Thật đó." Lâm Vãn cười tinh nghịch, răng nanh tuyết trắng như ẩn như hiện, ý đồ xấu lập tức lộ ra, bóp lấy hàm dưới của sư phụ nàng.
Có lẽ vẻ mặt lúc này của Lâm Vãn quá ngây thơ, có lẽ ánh mắt của nàng quá trong trẻo, sáng long lanh, nói tóm lại cho dù giờ phút này nàng đại nghịch bất đạo bóp lấy cằm của nam nhân nhưng Ly Vọng vừa mới đối diện với ánh mắt của nàng, vừa nhìn thấy gương mặt trắng ngần này thì không đành lòng bộc phát bất kỳ tức giận gì với nàng, không đành lòng trách cứ nàng, không nỡ quở mắng nàng.
Nàng chỉ là một đứa trẻ, nàng chỉ hơi bướng bỉnh một chút, nàng chẳng làm sai chuyện gì cả.
Là hắn dạy dỗ không tốt, hắn là sư phụ của nàng, tất cả đều là lỗi của hắn.
Vãn Vãn của hắn... không hề sai.
"Sư phụ rất tuyệt." Lâm Vãn nâng cằm sư phụ nàng lên, nam nhân bị ép ngẩng đầu, đường cong ưu mỹ, yếu ớt.
Thiếu nữ mở đôi môi, tiến đến bên tai hắn, nở nụ cười bướng bỉnh, giọng nói thanh thúy, ngọt ngào, dùng sự ngây thơ không chút tạp chất của thiếu nữ nói: "Đặc biệt..."
Hai chữ phía sau vừa mới nói ra, con ngươi của Ly Vọng chấn động, phóng đại, da thịt trong nháy mắt tái nhợt đi không ít, chỉ chốc lát sau, da thịt mỏng manh, trắng như tuyết lại ửng đỏ.
"Đừng nói bậy, Vãn Vãn." Nam nhân cúi đầu, cảm xúc thấp thoáng trong mắt dưới đôi mi dài, mấy sợi tóc đen lòa xòa che khuất một bên mặt, vẻ mặt lại không thể nhìn lén được chút nào.
"Ta là sư tôn của con, sư tôn một tay nuôi con lớn." Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức bị nhấn chìm trong huyệt động yên tĩnh này, bất lực như thế: "Vãn Vãn, vừa nãy sư phụ song tu với con, chỉ là không muốn con nhập ma, con hiểu chưa..." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lời nói này nghe vào giống như đang dạy dỗ đồ đệ của hắn, cũng là đang khuyên bảo chính hắn.
Họ vẫn là quan hệ sư đồ.
Hắn là sư tôn của nàng, hắn dạy bảo nàng, nuôi lớn nàng, nàng lớn lên coi trời bằng vung, đại nghịch bất đạo như thế này hắn hoặc nhiều hoặc ít đều có trách nhiệm.
Sau này, hắn chỉ cần dạy dỗ tốt là được, không thể... nhân từ nương tay nữa.
"Con không thể nói như vậy với sư phụ." Cuối cùng, sau khi tự phân tích một phen, nam nhân bất đắc dĩ tăng thêm tông giọng, ngẩng đầu, một đôi mắt đen nhánh ngậm nước nhìn chằm chằm thiếu nữ.
Thiếu nữ lại ôm cánh tay, mặt mũi vô cùng không thèm để ý, híp mắt nhìn hắn.
Nàng mặc kệ, ngủ cũng ngủ rồi, song tu lâu như vậy, bên ngoài không biết đã qua bao nhiêu ngày đêm, sư phụ nàng còn đang trốn tránh cái gì.
Nhưng mà, càng nhìn thấy sư phụ như thế này, nàng càng cảm thấy thú vị chơi rất vui.
Tấm lòng của sư phụ rộng mở, cấm dục thờ ơ, nàng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.
Chơi rất vui.
"Sư phụ lo lắng cho con." Một lúc lâu, sau khi im lặng Ly Vọng bỗng mở miệng, nói một câu như vậy, giọng nói rất dịu dàng bình tĩnh.
Lâm Vãn nghe thấy, "a" một tiếng, đứng lên, liếc mắt nhìn sư phụ nàng.
Sợi tóc của nam nhân lòa xòa che vai cổ, da thịt trắng đến mức như đang phát sáng, môi lại đỏ như máu, khuôn mặt tuấn mỹ, điệt lệ.
Vẻ đẹp của sư phụ nàng rất đẹp, cũng rất xinh xắn.
Nhưng bây giờ nàng chơi chán rồi.
Hơn nữa, lúc Lâm Vãn thấy dấu đỏ trải rộng trên người sư phụ của nàng, không kiềm chế được chậc một tiếng.
Khắp nơi trên người sư phụ nàng đều là dấu ấn màu đỏ, còn có vết cào của ngón tay nàng, trên da thịt trắng như tuyết cực kỳ khiến cho người khác dễ nhìn thấy.
Như vậy không dễ nhìn nữa rồi, có tỳ vết rồi.
Lâm Vãn không còn hào hứng song tu, mệt mỏi cụp mắt, suy nghĩ, vẫn là sư phụ trắng trẻo sạch sẽ càng đẹp hơn.
Nàng thích sư phụ trắng trẻo xinh đẹp.
Bây giờ, chậc... bỏ đi.
Nàng vẫn nên ra ngoài tu luyện thăng cấp thôi.
Chờ những dấu ấn này biến mất, sư phụ trở nên trắng trẻo một lần nữa, nàng lại nghĩ đến việc song tu với sư phụ thăng cấp sau!
Nghĩ đến đây, mặt của Lâm Vãn lộ ra chút hưng phấn, hai mắt phát sáng, giống như đã nhìn thấy khung cảnh sau khi nàng thăng giới Nguyên Anh!
Chỉ cần nàng không ngừng mạnh lên, không ngừng thăng giới, từ Trúc Cơ đến Kim Đan, từ Kim Đan đến Nguyên Anh, lại đến Hóa Thần... Cuối cùng không chừng còn có thể phi thăng.
Như vậy thì, sẽ không còn ai có thể bắt nạt nàng, chế giễu nàng nữa.
Kết cục trong sách sẽ không tiếp diễn, chỉ cần nàng mạnh lên.
Lâm Vãn đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp bản thân mạnh lên, phi thăng, cười hì hì ngây ngô, còn Ly Vọng ngồi trên giường than nhẹ một tiếng, lúc nãy cực kỳ nhạy cảm bắt được sự ghét bỏ lóe lên trong mắt tiểu đồ đệ.
Hắn cúi đầu nhìn vết đỏ trải rộng trên người mình, bên tai ửng đỏ, tiếng xiềng xích vang lên.
Lập tức, hắn kéo lê cánh tay nặng nề nhặt quần áo ở một bên lên, miễn cưỡng khoác lên người mình, che lại những vết đỏ khó coi kia.
"Bây giờ sư phụ xấu lắm sao?" Hắn nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt tiểu đồ đệ, mặt mày ảm đạm, nhỏ giọng hỏi: "Vãn Vãn không thích nhìn thấy sư phụ như thế này sao?"
Nghe thấy sư phụ hỏi nàng như vậy, giọng nói vẫn dịu dàng như muốn lấy mạng, Lâm Vãn đột nhiên cảm thấy bản thân như một tra nữ vô tình.
Sau khi ngủ với sư phụ tuấn mỹ, xinh đẹp, khiến cho khắp người sư phụ nàng đều là dấu đỏ, bây giờ lại còn dùng loại ánh mắt ghét bỏ này để nhìn sư phụ nàng.
Nàng thầm phỉ nhổ bản thân một phen, sau đó duỗi cánh tay nhỏ ra dấu: "Chỉ chút chút thôi."
Ly Vọng thở nhẹ một hơi, hàng mi dài run rẩy, bình tĩnh nói: "Vãn Vãn nói chút chút, là chỉ cái gì vậy?"
"Có chút chút xấu à?"
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ nga: Chỉ có chút thôi.
Sư phụ: Nàng đã bắt đầu ghét bỏ ta rồi sao?