Tiểu đồ đệ bỗng nhiên nói với hắn, nói muốn song tu.

Đôi mắt của thiếu nữ cong cong, gương mặt mềm mại dán lên người hắn, mười phần là đang làm nũng.

Ly Vọng cúi đầu, tóc đen tán loạn, ánh mắt ngưng trọng, mặt trắng đến mức khiến cho người ta sợ hãi.

Trước kia tông chủ Thanh Vân môn là Tiên quân quang phong tuyết nguyệt đệ nhất, giờ khắc này tinh thần lại lạ thường, sắc mặt đờ đẫn.

Linh phủ của hắn, linh phủ của Tiên quân vốn nên trắng thuần, trống rỗng, nhưng chỗ kia đã bị lấp đầy bởi cự mãng dã thú, không thấy tháng ngày.

Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở phập phồng của hai người.

Không biết đã qua bao lâu, nam nhân ngẩng đầu, mơ hồ một tiếng: "Ừ."

Hắn chấp nhận.

"Sư phụ song tu với Vãn Vãn." Ly Vọng nói, ánh mắt từ ái, mặt mày dịu dàng, Lâm Vãn chớp mắt a một tiếng, chỉ cảm thấy bản thân giống như nhìn thấy một tượng Phật từ bi, toàn thân sư phụ nàng phát ra ánh sáng, thần thánh thuần khiết, trách trời thương dân chiếu rọi nàng.

Nàng lập tức bật dậy, thân hình mảnh mai rõ ràng rất nhẹ, nhưng mà sư phụ lại thuận thế bị nàng đè trên giường!

Vì thế, nàng ở trên hắn ở dưới, nữ ở trên nam ở dưới, Lâm Vãn cứ như vậy không thể hiểu được mà ngồi xuống vòng eo gầy nhưng rắn chắc của sư phụ nàng.

Eo của sư phụ nàng cứng rắn, cơ bụng tuyệt đẹp, làn da mượt mà, giống như điêu khắc.

Nàng thấy rất thích, muốn sờ thử.

Suy nghĩ muốn sờ thử vừa nảy ra, thiếu nữ liền lập tức hành động.

Nàng phải mạnh dạn hơn một chút, tất cả chuyện cầm tù sư phụ nàng cũng đã làm, nếu như không làm chút gì đó với sư phụ, vậy thì quá đáng tiếc.

Sư phụ trông đẹp như vậy.

Vì thế, thiếu nữ mềm mại, bàn tay trắng nõn mơn trớn eo của nam nhân, nam nhân hừ nhẹ một tiếng, sau đó bỗng nhiên bắt được tay nàng.

Sư phụ đột nhiên không cho sờ soạng, giống như bị đoạt một món đồ chơi, Lâm Vãn sửng sốt, có chút tức giận.

Nhìn thấy nàng nhíu mày, Ly Vọng cười khẽ, ánh mắt bình tĩnh dịu dàng: "Vãn Vãn, chỉ một lần, chỉ lúc này thôi, con hiểu không?"

Tất nhiên Lâm Vãn không hiểu.

Nhưng mà nàng thông minh, ở thời điểm này đương nhiên nàng phải nói rõ.

Sư phụ dễ lừa như vậy, nàng cứ lừa sư phụ trước, chờ sau khi song tu lên tu vi rồi lại nói sau!

"Ừm! Vãn Vãn đã hiểu rồi!" Lâm Vãn thề son sắt mà đồng ý, ngoan ngoãn trả lời.

Đôi mắt của nàng trong veo ẩm ướt, trong sáng như thế, khiến người ta vừa nhìn thì tâm thần liền rung động, sẽ không chút hoài nghi.

Hắn biết, nàng vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy, là một đứa nhỏ ngoan… Lần này tất nhiên cũng thế.

Vì thế, Ly Vọng là sư phụ nàng, hoàn toàn tin lời tiểu đồ đệ nói.

Hắn bị nàng đẩy ngã trên giường, không mảnh áo che thân, tiểu đồ đệ lại ngồi ở trên người hắn, xúc cảm mới vừa rồi còn chưa rõ ràng, giờ này khắc này da thịt của hai người kề sát, làn da của thiếu nữ rất mỏng, rất non, tuy cách một lớp váy áo, nhưng xúc cảm cực kỳ rõ ràng.

Ấm áp mềm mại, không thể bỏ qua.

Một cảm giác tê dại như tơ nhện tràn ngập trong lòng, Ly Vọng run lên, toàn thân cứng lại, dùng hết toàn lực quay đầu đi, không nhìn vào mặt nàng.

Trên mặt bình thản không chút gợn sóng, nơi lồng ngực lại tràn đầy căng trướng.

Đạo tâm của Tiên quân dường như bị rối loạn.

Bởi vì đồ đệ của hắn, tiểu đồ đệ mà hắn một tay nuôi lớn.

Nghĩ đến đây, Tiên quân lại cảm thấy xấu hổ, nước da trắng như tuyết, sắc môi lại đỏ tươi cực kỳ diễm lệ, bộ dạng lúc này quá đẹp đẽ, cực kỳ giống như thôi chống cự mà đắm mình vào trụy lạc cấm luyến.

Chỉ một lần.

Chỉ một lần này thôi.

Lần này song tu với tiểu đồ đệ, là vì tránh để nàng giết người nhập ma, chứ không phải là bởi vì chuyện khác.

Bọn họ vẫn là sư đồ, sau này… Cũng sẽ là sư đồ.

Đạo tâm sẽ không bởi vì vậy mà loạn.

"Ừm, sư phụ, vậy khi song tu phải làm gì!"

Lâm Vãn yêu kiều hỏi, nàng ngồi ở phía trên, nghi ngờ mở to hai mắt, giống đứa trẻ tò mò.

"Vãn Vãn…"

Nam nhân hoàn hồn, giọng nói có chút khàn, hắn chậm rãi quay đầu lại, thật sự dùng cách nói đứng đắn như sư phụ dạy đồ đệ, khóe miệng khẽ giật, nói mấy chữ ——

"Cởi quần áo trước."

Cởi quần áo trước, đây là lời hắn nói.

Tiên quân, sư phụ, tông chủ, lúc này đang kêu thiếu nữ cởi quần áo.

Vẻ mặt của hắn lại đoan chính bình tĩnh, cấm dục giữ mình, không cho người ta cảm thấy hắn nói lời này có chút tâm tư kiều diễm gì, giống như thật sự chỉ là đang kêu người ta cởi quần áo mà thôi, giống như sợ nàng cảm lạnh mà thôi.

Thậm chí còn có thể nghe ra vài phần quan tâm từ trong lời nói dịu dàng của hắn, nếu như hoài nghi, đó chính là khinh nhờn nhân phẩm của Tiên quân.

Mặc dù… bây giờ hắn đang ra vẻ đạo mạo mặt người dạ thú mà lừa gạt tiểu đồ đệ của mình cởi quần áo.

Trên mặt còn đeo mặt nạ một vị quân tử.

Lâm Vãn nghe thấy, đầu tiên là "a" một tiếng.

Nàng ngẩn người, ngây ngốc chớp mắt: "Cởi quần áo?" Lúc trước sư phụ vẫn luôn kêu nàng phải mặc quần áo.

Ly Vọng như bình tĩnh, nhưng phần cổ trắng nõn đã hơi phiếm hồng, nhẹ nhàng nói: "Ừm, Vãn Vãn nghe lời, phải cởi quần áo."

"Ồ." Lâm Vãn không chút nghi ngờ lời nói của sư phụ nàng.

Nếu như song tu phải cởi quần áo, vậy thì cởi thôi.

Dù sao thì, quần áo của sư phụ nàng cũng đã bị nàng cởi rồi.

Dứt lời, Lâm Vãn giơ tay, lục lạc trên tay vang lên leng keng, đang muốn đưa gỡ thắt lưng cởi quần áo thì cổ tay lại bị chế trụ.

Nàng không thoát được!

Lâm Vãn nghi ngờ nhìn theo cánh tay ngăn cản tay nàng: "?"

Ly Vọng bình tĩnh đứng đắn, ánh mắt nhạt nhẽo tựa như băng tuyết: "Quần áo của Vãn Vãn, để sư phụ cởi cho được không?"

"Có thể không?"

Có lẽ là giọng nói của sư phụ nàng quá mức dịu dàng, Lâm Vãn nghe xong đầu óc liền hồ đồ choáng váng, liền gật gật đầu: "Ừm, vậy được rồi, ta đồng ý."

"Đứa nhỏ ngoan." Hắn cười cười, trong ánh mắt nổi lên gợn sóng.



Mọi chuyện sau đó đến một cách tự nhiên, cuối cùng Lâm Vãn cũng biết được song tu trong truyền thuyết…

Thân thể tê dại, linh mạch trong cơ thể dần dần bị một lượng linh lực ấm áp lấp đầy, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng tu vi của mình đang bạo trướng!

Hơn nữa, đây là một trải nghiệm còn vui sướng hơn cả thần giao.

Tuy rằng quá trình đôi lút sẽ có hơi đau, nhưng mà nàng chỉ cần rầm rì khẽ rên một tiếng, sư phụ của nàng sẽ dừng lại, ở nàng bên tai dịu dàng thấp giọng: "Đau không?"

Lúc này, Lâm Vãn sẽ rất thành thật nói đau.

Sau đó hắn sẽ liền làm chậm động tác, lúc này tuy rằng không đau, nhưng hình như… Cũng không thoải mái như thế.

Vì thế, Lâm Vãn sẽ lại khóc thút thít mà nói muốn nhanh lên một chút, sư phụ nàng bất đắc dĩ than nhẹ: "Vãn Vãn, con thật sự chịu nổi sao…"

Lâm Vãn mơ mơ màng màng đáp: "Đương, đương nhiên rồi!" Nàng phải tiến Nguyên Anh giới, làm sao mà không chịu nổi chứ!

Sau đó, đuôi mắt của thiếu nữ chảy xuống hai hàng nước mắt, mặt ướt dầm dề.

Lúc này, nàng lại không kêu đau.

Mặc dù là đang khóc…



Không biết qua bao lâu, bên ngoài đã từ hừng đông đến trời tối rồi lại đến hừng đông, đã không đếm được đã qua bao nhiêu lần trời tối rồi hừng đông, cuộc song tu trong huyệt động khó khăn lắm mới kết thúc.

Thiếu nữ bị lăn lộn đến hỏng, cũng cực kỳ mệt mỏi, sau khi song tu nằm trên lồng ngực nam nhân tràn đầy dấu vết làm nhục, hài tử giống như không tha mà cắn, sau đó ngủ thiếp đi.

Ly Vọng vuốt ve vòng eo bóng loáng của nàng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng nàng, thật sự giống như đang dỗ một đứa trẻ dỗ nàng đi vào giấc ngủ: "Mệt mỏi lâu như vậy rồi, đứa nhỏ ngoan, ngủ đi."

Lâm Vãn đã ngủ say, sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện tu vi của mình đại chướng, linh lực tràn đầy trong linh mạch. Có thể tiến Nguyên Anh giới.

Đôi mắt của thiếu nữ sáng lên một chút, nháy mắt liền tỉnh táo lại, bật dậy từ trong lòng ngực của sư phụ nàng.

Nàng nhanh chóng cầm lấy quần áo tán loạn một bên, dùng tốc độ cực nhanh mặc vào, lại gom mái tóc tán loạn trên đầu lên, dùng trâm hoa ghim lại.

Nam nhân ở một bên bị nàng lột sạch quần áo, cả người đều là vết đỏ: "?"

"Vãn Vãn." Cuối cùng, hắn không nhịn được, khi nàng sắp sửa phủi tay rời đi, nghẹn ngào mở miệng gọi nàng lại.

Sắc đỏ trong mắt đào hoa mở ra, khiến cho khuôn mặt thanh tuấn của hắn thêm vài phần diễm sắc.

Lâm Vãn bị gọi lại, nghi ngờ quay đầu khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Nàng đang vội muốn rời đi, trong giọng nói hiển nhiên mang theo vài phần không kiên nhẫn.

Nam nhân cũng đã nhận ra, hàng mi dài run run, ánh mắt hơi lóe lên rồi tối sầm lại.

Ngón tay thon dài trắng nõn cuộn lên, khăn trải giường hơi nhăn, Ly Vọng vô thức nắm chặt lấy khăn trải giường, cánh môi cũng bị cắn đến đỏ bừng.

Hắn cúi đầu trầm tĩnh suy nghĩ, sau một lúc lâu chậm rãi mở miệng: "Vãn Vãn, con, con muốn đi đâu?"

Hoá ra là hỏi chuyện này.

Đương nhiên Lâm Vãn sẽ không nói cho sư phụ nàng biết, khi đang chuẩn bị vô tình quay đầu, triệu hoán linh kiếm rời khỏi nơi này, nam nhân lại mở miệng.

Giọng nói rất khàn, khàn đến mức giống như muốn đổ máu, lại giống như vô cùng ẩn nhẫn, dùng hết tất cả sức lực mới có thể hỏi ra những lời này…

"Vậy, khi nào thì con về?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play