Xấu sao...
Ánh mắt của Lâm Vãn nghiêm túc đánh giá sư phụ nàng.
Nam nhân trước mặt quần áo khép hờ. Mặc dù những vết đỏ kia như ẩn như hiện, nhưng làn da trên mặt vẫn trắng trẻo. Ngoài việc trên môi dính chút máu đỏ tươi, những chỗ khác đều rất sạch sẽ.
Da trắng môi đỏ, ngũ quan tuấn mỹ như thần tạo ra, đặc biệt là đôi mắt kia lạnh lẽo như ngọc, sâu thẳm như màn đêm, luôn luôn hiện ra ánh sáng dịu dàng khiến cho người nhìn tâm động thần dao.
Nếu chỉ nhìn mặt, vẫn là sư phụ xinh đẹp, trên thế gian này e rằng không có ai sánh bằng.
Cho nên bình tĩnh xem xét, không tính là xấu.
Tiểu cô nương nghiêm túc suy nghĩ trong lòng một phen, sau đó lắc đầu thành thật trả lời: "Không phải."
"Vậy à." Năm ngón tay cuộn tròn của Ly Vọng buông ra, mặt mũi tái nhợt dường như thiếu chút hơi lạnh, hắn cúi đầu cười một tiếng, tiếp theo lại dịu dàng hỏi thăm, dẫn dắt từng bước: "Vậy Vãn Vãn nói có chút chút là chỉ cái gì, có thể nói với sư phụ không?"
Giọng nói của nam nhân nhẹ nhàng lại dịu dàng, lúc cúi đầu cười một tiếng lại trời quang mây tạnh, rực rỡ chói mắt, giống như khắp người đều đang tỏa ra phật tính thánh phụ thuần khiết, xua tan hắc ám.
Lâm Vãn bị ánh sáng dịu dàng này làm chói mắt, tâm trạng sốt ruột bình tĩnh lại, mắt cũng không còn lộ ra sự ghét bỏ nữa, vô cùng ngoan ngoãn trả lời sư phụ nàng: "Vậy ta nói với sư phụ nhé."
Nam nhân vẫn đang cười, trong mắt hàm chứa ánh sáng dìu dịu, hắn kéo nàng ngồi xuống, cẩn thận lau nước đọng bên khóe môi nàng, lại có chút tự trách sờ đôi môi sưng đỏ của thiếu nữ, thở dài nói: "Vãn Vãn là đứa trẻ ngoan, thật ngoan."
Lâm Vãn gật gật đầu, nàng rất đồng ý với lời của sư phụ nàng, cũng nghĩ rằng bản thân là một đứa trẻ ngoan, đồ đệ tốt.
Nàng nhốt sư phụ ở đây, chỉ vì không muốn sư phụ rời khỏi nàng, đề phòng kết cục trong sách diễn ra, vì tự vệ nên ra tay trước chiếm thế thượng phong thôi.
Nàng chỉ muốn mạnh mẽ giành lấy sư tôn, song tu với sư tôn, muốn một mực làm đồ đệ tốt của sư phụ thôi, nàng có lỗi gì chứ, nàng cũng là bất đắc dĩ mà.
Nghĩ như vậy, lời nói của sư phụ không hề sai chút nào.
Lâm Vãn lại tìm cho mình vô số lý do chính đáng giam cầm sư phụ, chút xíu áy náy và lương tâm còn sót lại trong lòng kia bị sự dung túng, cưng chiều của Ly Vọng làm cho biến mất không còn tung tích...
Thế là, đôi mắt thiếu nữ như huyền nguyệt, trong con ngươi lại chứa đựng đầy ý cười dịu dàng, tùy tiện lay động ánh mắt nam nhân.
"Vãn Vãn nói có chút chút không phải nói sư phụ xấu."
"Hửm?" Nam nhân hững hờ giúp nàng chỉnh lại sợi tóc lộn xộn, xoa cái đầu nhỏ của nàng, lúc đầu ngón tay thỉnh thoảng chạm vào vành tai trắng mềm của thiếu nữ hơi run lên.
Sau đó, hắn liếc nhìn lỗ tai nhỏ nhắn, đáng yêu kia, ánh mắt rời đi, rơi lên đôi môi hơi hé mở: "Vãn Vãn có thể nói, sư phụ nghe."
Thỏa mãn sau sự việc, lại được sư phụ vuốt tóc trấn an, Lâm Vãn thoải mái run run người.
Nàng cuộn tròn trong lòng sư phụ nàng, đôi con ngươi sáng long lanh nhìn nam nhân vô cùng tuấn mỹ, sắc đẹp trước mắt, nàng thành thật hơn nhiều: "Chỉ chút chút chính là... bởi vì song tu với sư phụ lâu như vậy, bây giờ chỉ có chút chút hứng thú với sư phụ thôi, sư phụ có muốn nữa cũng không được, rất mệt đó, hơn nữa, trên người sư phụ đều là dấu đỏ, thật sự không quá dễ nhìn, Vãn Vãn không thích, Vãn Vãn thích sư phục trắng trẻo hơn... Còn nữa, lúc sư phụ ở trên giường cũng quá... ưm!... !"
Lâm Vãn nhớ đến hành vi man rợ lúc song tu của sư phụ nàng, lúc đang chuẩn bị trắng trợn lên án, miệng đột nhiên bị bịt lại nói không ra lời!!!
Thiếu nữ ưm ưm không nói thành lời, chỉ có thể kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, rất là vô tội: "!!!" Tên nam nhân này sao lại muốn che miệng nàng! Rõ ràng nàng nói sự thật mà...! Nam nhân dám làm không dám thừa nhận, ha.
"Vãn Vãn, đừng nói nữa..."
Tiểu đồ đệ thốt ra một đống lời nói như thế, những cảm nhận và hình tượng miễn cưỡng bị chèn ép kia lại nổi lên trong lòng. Ly Vọng che miệng nhỏ, không cho tiểu đồ đệ nói tiếp, lúc nghiêng mặt nhìn qua chỗ khác, chỗ phiếm đỏ nơi đuôi mắt đã lan ra tận mang tai.
Hai chữ xấu hổ sao có thể tóm tắt được.
Hắn là sư tôn của nàng, đã hành lễ sư đồ, đóng lên danh phận sư tôn của sư đồ trong sách tông môn.
Sư đồ song tu không phải là việc nhân luân cang thường dung thứ, chính là tối kỵ, lần song tu này... là vì không cho tiểu đồ đệ nhập ma, chỉ là hành động bất đắc dĩ.
Làm không tính toán, cũng không tính là trái với cấm kỵ, không tính...
Ly Vọng hắn, vẫn là sư tôn của nàng.
Ly Vọng trở nên thất thần, cho đến khi nơi lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ướt át, đầu ngón tay hắn run lên, giật mình hoàn hồn, đối diện với đôi mắt ai oán đẫm nước của thiếu nữ.
Hắn buông lỏng tay ra, trái tim quặn thắt.
Làn da của tiểu đồ đề vừa trắng, lại vừa mỏng, lúc buông ra, gương mặt nhỏ đã để lại dấu đỏ, rất rõ ràng.
Nam nhân nhíu mày, trong con ngươi hời hợt tràn đầy đau lòng, còn có sự hối hận.
Hắn dùng lực có hơi nặng, thật sự không nên.
Hắn là sư phụ của nàng, không nên như vậy.
Tiểu đồ đệ mảnh mai như thế, hắn phải che chở thật tốt, đặt trong lòng bàn tay mới đúng.
"Đau không?" Hắn lập tức cúi đầu xuống, cẩn thận xem xét dấu đỏ trên mặt nàng, muốn chạm vào sợ nàng đau nên lại rút về, dịu dàng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, sư phụ dùng sức hơi mạnh."
Lúc nãy bị che miệng nói không được, Lâm Vãn thở phì phò, liếc xéo nói: "Sư phụ dám làm không dám nhận, còn che miệng không cho nói, hừ."
"Không phải." Hắn bình tĩnh phủ nhận, vành tai chưa bớt đỏ, âm thầm lan rộng xuống cổ.
Cổ của nam nhân thon dài, trắng lạnh, đường cong ưu mỹ, lúc này ửng đỏ, càng lộ ra vẻ mê người.
Sắc đẹp trước mắt, Lâm Vãn nhìn thấy, lại muốn song tu.
Nhưng mà trong lòng đang tức giận, lại cộng thêm cơ thể vẫn như bị chia thành từng mảnh, rất đau, nàng lập tức rời mắt không nhìn nữa.
Nàng có chút cốt khí, không thể cứ mãi sa vào sắc đẹp, bị sư phụ mê hoặc để lỡ chính sự.
Nàng là người muốn vào giới Nguyên Anh.
"Vãn Vãn, sư phụ muốn xin lỗi con, chuyện song tu là sư phụ không đúng, thật sự có hơi quá đáng... Đây là lỗi của sư phụ, sau này sẽ không vậy nữa, hơn nữa, dấu đỏ mà Vãn Vãn nói..."
Nói đến đây, ánh mắt của Ly Vọng liếc nhìn dấu đỏ trên người, đầu ngón tay hơi động, vô thức muốn làm phép thuật nhỏ, xóa bỏ những dấu vết này.
Như vậy thì, nàng sẽ có hứng thú chứ.
Ma xui quỷ khiến, câu nói này chợt lóe lên trong đầu Tiên quân.
Sau đó, sau một khắc hoàn hồn, hắn hơi run run, dây cung sư đồ cấm kỵ trong lòng bị kéo căng, ý tưởng này lại bị hắn cưỡng ép đè xuống, tay định thi triển pháp thuật rủ xuống.
Hắn ho nhẹ một tiếng, cố hết sức duy trì tôn nghiêm của sư phụ, nhỏ giọng: "Dấu đỏ... sẽ biến mất."
Dứt lời, sợ nàng nhìn thấy thì mắt lại lộ ra vẻ ghét bỏ, tiếng leng keng vang lên, nam nhân kéo kéo y sam, che kín vết đỏ.
"Lần sau Vãn Vãn nhìn thấy sư phụ, dấu đỏ biến mất rồi, sẽ không cảm thấy khó coi nữa."
"Vậy Vãn Vãn đợi khi sư phụ trở nên trắng trẻo rồi lại song tu." Lâm Vãn cười yêu kiều một cái, sau đó chui ra khỏi ngực của sư phụ nàng, muốn rời đi.
Trì hoãn ở đây lâu như vậy rồi, nàng không đợi được nữa muốn ra ngoài tu luyện thăng giới, về phần sư phụ... sau này có thể từ từ song tu.
Nàng nắm chặt nắm đấm nhỏ, nghĩ, nàng không thể bị sắc đẹp của sư phụ dụ dỗ, chậm trễ chính sự...
Giống như một chú mèo, thiếu nữ chui ra khỏi ngực hắn, hương thơm quanh quẩn đầu mũi tản đi, nam nhân khẽ giật mình ngẩng đầu, không quan tâm đến những lời xấu hổ kia lại kéo lấy tay nàng: "Vãn Vãn đi đâu vậy?"
"Chuyện này..." Lâm Vãn vô tình hất tay sư phụ nàng ra, lẩm bẩm nói: "Bí mật nha, không thể nói với sư phụ." Lần này nàng chuẩn bị đi Ma giới tu luyện thăng giới, việc này sao có thể nói với sư phụ chứ.
Thấy tiểu đồ đệ không muốn cho biết, Ly Vọng cũng không ép nàng trả lời, trái lại hỏi, giọng nói êm dịu: "Khi nào quay về?"
"Vẫn chưa biết nữa." Lâm Vãn không đành lòng nhìn vào đôi mắt như lưu ly của sư phụ nàng, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó: "Nhưng mà, lần này sư phụ cũng đừng chạy trốn nữa, nếu không ta thật sự sẽ tức giận, giết chết sư phụ."
Nàng hung hăng, hai má nhô lên: "Ta không dọa sư phụ đâu."
Nghe thấy tiểu đồ đệ uy hiếp mình, Ly Vọng không hề tức giận, trái lại nở nụ cười như gió xuân đáp: "Được."
"Trước đó sư phụ nuốt lời, là sư phụ không đúng." Hắn nhỏ giọng thì thầm, sợ dọa đến nàng: "Lần này Vãn Vãn có thể tin tưởng sư phụ, sư phụ sẽ không chạy trốn nữa, cũng sẽ không rời khỏi con, con vừa về là có thể nhìn thấy sư phụ, cho nên..."
"Hứa với sư phụ, đừng giết người nữa được không?" Câu nói cuối cùng này rõ ràng mang theo sự run rẩy. ( truyện trên app T𝕪T )
Thiếu nữ đứng phía xa xa, hắn hơi ngước lên nhìn nàng, bỗng nhiên rất muốn trấn an nàng, sờ mặt nàng, nhưng thân thể hướng về phía trước, tay muốn chạm đến nàng còn chưa vươn ra, tiếng xích sắt lạnh lẽo đã vang lên.
Cổ tay truyền đến cơn đau nhức, hắn cười thảm một tiếng, chỉ có thể rũ tay xuống.
"Bên phía tông môn ta sẽ xử lý tốt, chỉ cần con hứa với sư phụ... Đừng giết người nữa." Hắn nói tiếp, giọng nói dịu dàng, cho dù ai nghe thấy đều sẽ bình tĩnh trở lại.
Lâm Vãn cũng tạm thời được sự dịu dàng của sư phụ nàng trấn an, nói thầm: "Ta có thể hứa với sư phụ không giết đồng môn, chỉ cần họ không chọc ta, không bắt nạt ta nữa."
"Đứa trẻ ngoan." Lý Vọng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt rơi lên Thanh Tâm Linh nơi cổ tay thiếu nữ: "Vãn Vãn có chuyện thì có thể thông qua Thanh Tâm Linh truyền âm cho ta, để vi sư biết con có an toàn hay không, nếu không thì sư phụ sẽ lo lắng cho con."
Lâm Vãn ngoan ngoãn gật đầu: "Được, Vãn Vãn biết rồi."
Dứt lời, nàng quay người muốn đi, nhưng bất đắc dĩ ánh mắt của sư phụ thật sự quá dịu dàng, khó mà xem nhẹ, cho dù bị nàng xích ở đây nhận hết tra tấn, cũng không hề trách móc nàng chút nào, vẫn đối xử với nàng dịu dàng như vậy, bây giờ lại càng… không còn yêu cầu nàng thả hắn ra.
Cuối cùng, Lâm Vãn không kiềm chế được nữa, mở miệng hỏi: "Tại sao sư phụ không kêu Vãn Vãn thả người ra vậy?"
"Bây giờ Vãn Vãn không vui, sư phụ biết." Khóe môi hắn cong nhẹ, trong mắt như có những mảnh vàng vụn di chuyển, trong suốt lóa mắt, ánh mắt dường như có thể nói ra sự yêu thương: "Đợi một ngày nào đó tâm trạng Vãn Vãn tốt hơn, rồi thả sư phụ ra, được không?"
Lâm Vãn ngây người, sau một lúc lâu thì hai má ửng đỏ, cuống quýt quay đầu đi chỗ khác.
Xém chút nữa, nàng đã phải chết chìm trong ánh mắt dịu dàng của sư phụ.
Nhưng sau đó, lý trí vẫn chiến thắng lương tâm của nàng.
Lâm Vãn kiên quyết cho rằng, tuyệt đối không thể thả sư phụ đi.
"Hừ hừ, không có ngày đó đâu, Vãn Vãn nói được thì làm được, sau này tâm trạng của Vãn Vãn có tốt thì cũng sẽ không cho sư phụ đi." Tiểu cô nương cúi đầu lẩm bẩm, vuốt ve Thanh Tâm Linh nơi cổ tay.
Nàng cố ý không nhìn gương mặt nam nhân, nhưng đôi tai nhỏ đáng yêu vẫn âm thầm đỏ lên.
"Vậy sao." Ly Vọng tưởng rằng tiểu đồ đệ đang làm nũng, cười nhạt một tiếng vô cùng cưng chiều: "Vãn Vãn, con mãi mãi là đồ đệ của sư phụ, lần này về sớm một chút, đừng đi đến nơi nguy hiểm, đừng để bản thân bị thương, gặp chuyện thì đừng kích động, bình tâm tĩnh khí, biết không?"
"Vãn Vãn có thể hứa với sư phụ không?" Thấy tiểu cô nương cúi đầu không trả lời, lại hỏi một câu, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ.
Lâm Vãn không thể không thừa nhận, sư phụ nàng thật sự quá dịu dàng, nàng hung dữ cũng dữ không nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: "Vậy ta hứa với sư phụ, ta sẽ cố hết sức không bị thương, Vãn Vãn đi rồi."
Dứt lời, Lâm Vãn không còn lưu luyến, váy áo phất phơ, xoay người rời đi.
Chỉ là ngay lúc này, sau lưng lại truyền đến giọng nói.
"Vãn Vãn"
Chẳng hiểu sao sư phụ lại gọi nàng.
Lâm Vãn khó hiểu quay đầu: "?"
Khuôn mặt của nam nhân tới nhạt, bàn tay ẩn trong bóng tối trắng đến dọa người, gân xanh hơi hiện lên.
Hắn im lặng một lúc, cánh môi tiên diễm như máu hơi hé mở, giọng nói bật ra khỏi miệng ngắc ngứ, khản đặc: "Cho sư phụ sờ mặt con, được không?"
"Được chứ, sờ đi."
Lâm Vãn không cảm thấy có chuyện gì, có lẽ là do vội vàng rời đi, nàng hào phóng đồng ý.
Ngay lập tức, nàng quay lại, giống như mèo con tựa ở bên giường khéo léo ngồi xổm xuống, một gương mặt xinh đẹp lại trắng nõn thoáng chốc phản chiếu vào đồng tử nam nhân.
Giống như hoa rơi lất phất trên hồ nước mùa xuân, gợn sóng tản ra không một tiếng động.
Ly Vọng trì trệ, hơi thở dốc.
Cùng lắm trong gang tấc, hắn chỉ cần vương tay ra là có thể chạm vào gương mặt của nàng.
Gương mặt trắng trẻo, mềm mại của tiểu đồ đệ.
Tác giả có lời muốn nói:
Luận lớp kính lọc của sư phụ dày bao nhiêu orz.
Nữ nga trong mắt sư phụ: Tiểu đồ đệ thật yếu ớt, mặc dù xx sư phụ là ta, đại nghịch bất đạo xx sư phụ là ta, nhưng nàng là đứa trẻ ngoan, rất yếu đuối, ta phải dỗ dành nàng, che chở nàng, không thể dọa nàng.
Nữ nga trong mắt người khác: Đáng sợ quá đi mất, nàng là ác ma hu hu hu.