Chương 7 Chưa từng có người nào mong đợi hắn lớn khôn
Năm
tám tuổi, yến tiệc mừng sinh thần Lục Dụ An, thứ tử không được đi vào, Lục Hoán
chỉ có thể đứng ở bên ngoài tường viện, ngồi xổm cạnh đống rơm rạ kết băng sương,
cùng đám hạ nhân nhận một ít lễ vật ban thưởng.
Lúc
ấy tuyết rơi lớn, tay hắn đông lạnh tới mức đỏ bừng, giống như củ cà rốt sưng
tấy.
Trên
đường quay trở về viện, hắn nhìn thấy Tứ di nương may ủng cho Lục Dụ An.
Tứ
di nương là một trong số ít những người quan tâm chăm sóc Lục Hoán trong phủ,
nhưng bà ấy ốc không mang nổi mình ốc, phần lớn thời gian đều phải làm trâu làm
ngựa thay cho chủ mẫu, uốn mình hùa theo ý người khác.
Bà
ấy khoác áo choàng, ngồi trong đình đài giữa hồ, may từng đường kim mũi chỉ.
Mặc
dù ở rất xa, nhưng Lục Hoán tám tuổi vẫn không nhịn được nhìn đôi ủng kia.
Chỉ
thấy Tứ di nương cẩn thận lấy ba tấc vải da tốt nhất làm đế ủng, phía trước,
phía sau và ở giữa dùng một sợi tơ hồng thêu chim kim tước [1], sau đó, bà dùng
một ít sợi chỉ vàng được Ninh Vương phi ban cho, thêu thành lông chim kim tước,
chỉ nhìn đã biết đôi ủng vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Đôi
ủng kia bọc bằng da thú, bên trong chắc chắn, trông rất ấm áp.
Năm
tám tuổi, Lục Hoán vẫn còn nhỏ, đôi mắt trông mong nhìn theo, theo bản năng
cuộn đầu ngón chân đã đông cứng trong chiếc giày rơm cũ kĩ.
Tên
hạ nhân đi phía sau hắn không kiễn nhẫn, đẩy hắn một cái, giục hắn mau đi nhanh
lên.
Lục
Hoán thất tha thất thểu đi về phía trước, không kìm lòng được mà nhìn về phía
đình đài giữa hồ lần nữa.
Chỉ
thấy Tứ di nương lại cầm một đôi giày khác.
Kỹ
năng thêu thùa của bà ấy rất tốt, sau khi may xong ủng cho Lục Dụ An, còn lại
một ít vải da thượng hạng, được sự cho phép của Ninh Vương phi, bà may thêm một
đôi giày cho tiểu nữ nhi chưa sinh ra trong bụng bà.
Lúc
này, trên mặt bà ấy không còn lo lắng khẩn trương, nơm nớp sợ sai, mà là khuôn
mặt tràn ngập hiền dịu từ ái.
Bà
may đôi giày nhỏ kia, giống như có thể tưởng tượng được nữ nhi của bà đi giày
bà làm, lớn dần theo năm tháng.
Lục
Dụ An là trưởng tử Ninh Vương phủ, từ khi sinh ra cái gì cần có cũng có, không
hề hiếm lạ một đôi ủng thêu chim kim tước.
Mà
nữ nhi của Tứ di nương, tuy chỉ là thứ nữ, ngày qua ngày sống trong khó khăn,
nhưng dù thế nào đi chăng nữa vẫn có Tứ di nương ở sau bảo vệ.
Với
Lục Hoán mà nói, hắn chưa bao giờ được nhận đôi ủng nào. Vậy nên cũng chưa từng
có người nào mong đợi hắn lớn khôn.
. .
.
Giờ
phút này, hắn nhìn chằm chằm đôi ủng không biết từ đâu chui ra, đôi mắt tối
lại, bàn tay không nhịn được nắm lại thành quyền.
Xúc
cảm thô ráp của đôi ủng truyền tới làn da hắn, khiến lòng hắn trào dâng thứ cảm
giác khó nói thành lời.
Hắn
lập tức buông ra, lạnh lùng ném đôi ủng xuống mặt đất, nghiêm túc nhìn xung
quanh căn phòng.
Cửa
sổ chưa bị đụng qua, vậy rốt cuộc người kia lẻn vào phòng hắn như thế nào?
Rốt
cuộc là ai, muốn làm gì?
Lục
Hoán chưa bao giờ cảnh giác như thế này, đôi mắt hắn tựa như con sói nhỏ bị
người lạ đụng chạm sào huyệt của mình, tràn ngập hoài nghi cùng bất an, hắn nhớ
lại hộp thức ăn khâu nhục nóng hôi hổi mấy ngày trước, chắc là cùng một người…
mục đích của người đó là gì?
Đương
nhiên Lục Hoán sẽ không tin có người âm thầm giúp đỡ mình.
Vô
duyên vô cớ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hoặc là có ý tốt, hoặc cũng
có thể là biện pháp mới bắt nạt, hãm hại, cướp bóc gì đó.
Bẫy
rập sao?
Lục
Hoán sờ chủy thủ mình luôn mang bên người theo bản năng.
Hắn
đứng ở trong phòng, căn phòng vô cùng yên tĩnh, bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng
tuyết rơi, bên trong là tiếng chậu than bập bùng tí tách, không có người nào
khác, trong này chỉ có hắn.
Cả
người căng chặt, Lục Hoán không hề lơi lỏng phòng bị, hắn nhíu mày, sắc mặt vô
cùng khó xem.
Hắn
lại nhìn mấy món đồ mới xuất hiện trong phòng, tạm thời hắn không biết rõ người
lẻn vào phòng hắn là ai, mục đích của hắn ta là gì, vì thế chỉ có thể im lặng
chờ đợi, lấy dĩ bất biến, ứng vạn biến [2].
[2]
Nghĩa đen của “dĩ bất biến, ứng vạn biến” là lấy cái không thay đổi để đối phó
với nhiều cái thay đổi. Nghĩa bóng là lấy sự kiên định, bình tĩnh chống lại vạn
sự biến động.
Nghĩ
như vậy, Lục Hoán lạnh mặt ném đôi ủng vào trong tủ quần áo, sau đó xoay người
ra ngoài, nhân lúc mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, hắn đi múc nước.
Bên
ngoài màn hình, Túc Khê hoàn toàn không hiểu được một loạt hành động của nhóc
con…
Lúc
trước cho nhóc con đồ ăn, hắn cảnh giác thử có độc hay không cũng thôi đi, vì
sao hiện giờ tiêu tiền mua vật dụng cho hắn, trông hắn cũng không hề vui mừng?
Chẳng lẽ còn tưởng bàn ghế cùng đôi ủng có độc chắc?
Còn
ném đôi ủng cô tặng hắn vào trong tủ quần áo?!
Không
đúng, tận bảy thỏi vàng đấy, ngươi không hề xem qua sao?
Còn
không hề đi ủng, giậm nhảy giữa trời tuyết, sau đó hét lớn “Cảm ơn kim chủ đại
nhân”?
Tính
tình của nhân vật trong trò chơi này cũng thật kỳ quặc.
Túc
Khê có phần không lý giải được, đang muốn thay đổi màn hình, xem nhóc con của
cô xuất môn làm gì, đi đâu, bỗng nhiên thấy hắn đã trở lại, còn khiêng một
chiếc thùng gỗ, trong thùng có nước nóng tỏa nhiệt nghi ngút.
Hắn
bình thản đi vào, dùng gót chân đóng cổng tre lại, đặt thùng gỗ xuống, sau đó
vắt khăn lên thành thùng gỗ.
Lục
Hoán cởi mảnh vải buộc tóc ra, mái tóc đen dài xõa xuống như thác nước, sau đó
bắt đầu…
Sau
đó bắt đầu cởi xiêm y ? ? ? ? ? ?
Túc
Khê: ?
Từ
từ, không đúng, sao nhân vật trong game lại đi tắm?
Mặc
dù nhóc con trước màn hình được vẽ theo phong cách chibi, nhưng dù gì cũng là
một thiếu niên, ý thức được điều này, không hiểu sao mặt của Túc Khê lại đỏ
lên.
Ngay
lúc mặt cô sắp đỏ đến hỏng rồi, đột nhiên màn hình tối sầm…
Túc
Khê: ? ? ?
“Làm
sao vậy?” Túc Khê tức giận tới mức suýt chút nữa vỗ bàn, nhanh chóng mở khóa
điện thoại, màn hình điện thoại sáng lên, nhưng cảnh tượng trong game lại tối
thui.
Hệ
thống hiện lên thông báo: “Nhân vật chính tắm rửa là cảnh tượng ngàn năm có
một, cần 1000 thỏi vàng mới có thể quan sát.”
Túc
Khê: “…”
Con
mẹ nó, quần cũng đã cởi rồi mới nói.
Túc
Khê thờ ơ không để ý: “Muốn tiền? Mơ đi.”
Hệ
thống:…
Màn
hình tối đen khoảng nửa tiếng.
Túc
Khê cũng không hiểu vì sao nhóc con của cô lại tắm rửa lâu như vậy, có lẽ là
đứa nhỏ cuồng sạch sẽ.
Cô
đợi một lúc vẫn không thấy màn hình sáng lên, liền tranh thủ thời gian, cũng đi
rửa mặt.
Túc
Khê vừa đánh răng vừa nghĩ, có nên xuất viện sớm hơn không, tuy cô bị gãy chân,
nhưng đã được cố định lại, dùng nẹp là có thể chống đỡ được, có thể đi lại, nằm
viện lâu không phải chuyện tốt. Chậm trễ việc học chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng
nhất vẫn là tiền bạc.
Chờ
cô kỳ cọ xong, màn hình trò chơi đã sáng trở lại, nhưng nhìn thời gian trong
trò chơi, có vẻ đã hơn nửa đêm.
Túc
Khê đoán chắc nhóc con chuẩn bị đi ngủ, vậy nên định đăng xuất.
Nhưng
đúng lúc này, cô có hơi nghi ngờ.
Ánh
nến trong phòng đã tắt, ánh trăng cùng vài bông tuyết nhỏ len theo khung cửa
sổ, chiếu vào bên trong, nhóc con đang nằm trên giường, nhắm mắt lại, da thịt
tái nhợt, cả người phủ một tầng bóng xuống mặt đất, trên tay trái đang nắm chặt
thứ gì đó.
Nếu
không phải Túc Khê chăm chú nhìn hắn, tuyệt đối không phát hiện cả người hắn
căng chặt cảnh giác.
Hắn
đang cầm cái gì…?
Túc
Khê phóng to màn hình, nhìn thứ trên tay trái của hắn.
Chỉ
thấy đó là một cây chủy thủ.
“Hắn
làm sao vậy?” Túc Khê ngạc nhiên, lại quan sát hắn thêm mười phút nữa, thấy hắn
vẫn cầm cây chủy thủ kia, không hề ngủ. Cả người ở trong trạng thái phòng bị,
giống như đề phòng không cho người khác lẻn vào phòng.
Túc
Khê nhìn hắn, lại nhìn bàn ghế cùng chậu than bỗng dưng xuất hiện, đột nhiên
hiểu ra gì đó… Có khi nào nhóc con cho rằng trong phòng có kẻ trộm, vô duyên vô
cớ tặng mấy thứ này cho hắn, là muốn hại hắn?!
Điều
này cũng đúng, nếu tự dưng trong nhà cô có thêm đồ vật, cô cũng sẽ sợ hãi gọi
cảnh sát.
Nhưng
mà có gì đó không đúng, đây….
Không
phải đây chỉ là một trò chơi thôi sao?
Nhân
vật trong game sẽ suy nghĩ mấy thứ này à? Chẳng phải với mấy món đạo cụ bỗng
dưng xuất hiện, hắn sẽ không chút nghĩ ngợi mà sử dụng sao?
Túc
Khê bị lối sinh hoạt chân thật cùng suy nghĩ sinh động của nhóc con trong game
dọa tới ngây người.
Cô
vô cùng hoảng hốt, chỉ có thể kết luận trò chơi này thiết kế rất chân thực.
Nhưng
nếu nhóc con cảnh giác với mấy món đồ cô tặng, vậy lần sau cô tặng, chỉ sợ nhóc
con sẽ càng thêm băn khoăn.
Túc
Khê nghĩ nghĩ, đổ chén nước, nghĩ có nên chấm nước viết dưới mặt đất mấy chữ
“Tôi không có ác ý” hay không.
Nhưng
hệ thống hiện lên thông báo: “Điểm của bạn chưa đủ, hiện tại chưa thể tiến hành
đối thoại bằng phương thức này.”
Hóa
ra có thể đối thoại? Túc Khê vui vẻ, hỏi: “Cần bao nhiêu điểm?”
Hệ
thống: “Ít nhất 100 điểm.”
Túc
Khê bị hắt chậu nước lạnh như băng, “Được rồi, hẹn ngày không gặp lại.”
Túc
Khê tạm thời cắt đứt ý nghĩ này trong đầu, cô thay nhóc con đóng kĩ lại cửa sổ,
xác định gió lạnh không lùa vào nữa, cô mới logout khỏi trò chơi.
Trước
khi ngủ cô lấy tờ vé số ra xem xét, phải ba ngày sau mới công bố giải thưởng.
Tuy
trong lòng không tin mấy lời hệ thống nói, nào là may mắn gì gì đó, nhưng rốt
cuộc Túc Khê cũng không ném tờ vé số đi, còn cẩn thận kẹp vào trong sách. Dù
sao ba ngày sau cũng biết được kết quả.
Mà
ba ngày này, cô nhanh chóng đạt được mốc 10 điểm.
. .
.
Túc
Khê vừa tỉnh dậy, chuyện đầu tiên làm chính là mơ màng lấy di động, đăng nhập
vào trò chơi.
Vừa
mới đi vào, phát hiện trong phòng củi có hai tên hạ nhân, nói sau trù phòng
thiếu nước, thúc giục nhóc con của cô đi gánh nước.
Lúc
này trong trò chơi đang là buổi chiều, bầu trời không có tuyết, nhưng mặt đất
kết băng, vô cùng trơn nhẵn. Hình như nhóc con mới trở về, xiêm y đơn bạc, bị
gió thổi bay phấp phới, trên chiếc trán trắng nõn có một tầng mồ hôi mỏng.
Hắn
lạnh lùng nhìn hai tên hạ nhân kia, cũng không nói thêm cái gì, mang theo hai
thùng gỗ đi tới giếng nước.
Hắn
xoay người rời đi, Túc Khê chỉ thấy hai tên hạ nhân nở nụ cười không có ý tốt,
thầm suy đoán có phải thằng nhãi Lục Văn Tú kia an phận vài ngày, giờ lại tới
gây sự với nhóc con của cô không.
Đúng
lúc này, màn hình hiện lên thông báo:
[Nhắc nhở,
bắt đầu vào nhiệm vụ chính: Được Ninh lão Vương phi khen ngợi, mong bạn chuẩn
bị thật tốt.]
Túc
Khê: Mẹ kiếp?! Bất ngờ vậy.
[Thưởng
nhiệm vụ: 50 thỏi vàng, 6 điểm]
Trời
ạ, nhiều thế?!
Hai
mắt Túc Khê như nhìn thấy $$$$$, lập tức giật mình tỉnh cả ngủ.
Cô
lau mặt, bật dậy khỏi giường, một tay cầm di động, một tay đánh răng, nói với
hệ thống: “Nhóc con phải lấy nước ở đâu?”
Hệ
thống trả lời: “Giếng nước phía bên kia.”
Túc
Khê súc miệng, ấp úng không rõ, “Mau mau mau, giải khóa bản đồ giếng nước cho
tôi.”
Một
góc nhỏ trong bản đồ lập tức sáng lên.
May
mắn Túc Khê tích điểm, không vội vàng giải khóa chỗ nào khác, nếu không hôm nay
sẽ không có cách nào đi theo hắn.
Gần
đó có một giếng nước, phía tây Ninh Vương phủ có một con suối thông với giếng
nước đó, thật ra khoảng cách từ giếng nước tới trù phòng không xa, nhưng giờ khắc
này, ở giếng nước có gần trăm thùng gỗ.
Nhiều
tới mức khiến da đầu người ta run lên.
Lần
trước Lục Văn Tú mất mặt, nghĩ thế nào cũng không hạ hỏa được, lúc này không
làm trò vu oan giá họa nữa, trực tiếp cố tình gây sự.
Hai
hạ nhân đặt ghế của hắn cạnh dòng suối, hắn gác một chân lên ghế, trên tay xách
một tiểu cô nương khoảng ba, bốn tuổi… Đó chính là nữ nhi của Tứ di nương.
Tiểu
cô nương kia hoảng sợ, mở to hai mắt, muốn khóc mà không dám khóc, đã tiểu ra
quần.
Lục
Hoán đi tới, lạnh lùng đặt thùng gỗ xuống mặt đất.
Lục
Văn Tú biết ngày thường Tứ di nương quan tâm Lục Hoán, đối với nữ nhi của Tứ di
nương, Lục Hoán sẽ không thấy chết mà không cứu, bởi vậy gọi người đánh lạc
hướng Tứ di nương, bắt nữ nhi của bà ấy tới đây.
Hắn
ta đắc ý nhìn Lục Hoán, nói: “Nếu hôm nay ngươi không múc đầy nước cho một trăm
thùng gỗ, ta sẽ vứt Tứ muội muội xuống suối. Trời mùa đông, nước lạnh như đá,
không chừng nhiễm lạnh tới mức ho lao gì đó cũng nên.”