Chương 1 Thể loại trò chơi gì đây?
Không
biết vì sao, thời gian này sự xui xẻo của Túc Khê gần như đạt đỉnh.
Đi
đường suýt bị xe tông, uống nước nguội cũng bị sặc.
Vậy
cũng thôi đi.
Ba
ngày trước, cô tham gia chạy cự li dài ở đại hội thể dục thể thao của trường,
vất vả lắm mới chạy tới điểm cuối, sắp sửa đạt được giải nhất vinh quang, nào
ngờ vấp phải một hòn đá nhỏ, ngay trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh, ngã
như chó gặm phân.
Không
chỉ vậy, lúc đứng lên, cô cảm giác mắt cá chân của mình đau đớn, đầu đầy mồ
hôi, được bạn học đỡ dậy, khập khiễng vào phòng y tế. Cứ như vậy, mắt cá chân
phải bị nứt.
Thương
gân động cốt mất một trăm ngày, Túc Khê đành phải nằm bệnh viện.
Hiện
tại đang là thời điểm quan trọng của lớp 11, tuy ở lớp Túc Khê có hai người bạn
rất tốt, nhưng họ cũng không thể bỏ dở việc học, thường xuyên tới thăm cô được.
Bố
Túc và mẹ Túc càng không phải nói, vì chuyện nhà máy mà cuối năm vô cùng bận
rộn, ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ có thể để Túc Khê một mình ở bệnh viện,
tan làm họ mới tới thăm.
Túc
Khê buồn chán nằm trên giường bệnh, nhìn ảnh đại diện của bạn bè đều tối màu,
tựa như màn đêm kín mít, cô buồn bực thở ngắn than dài.
Cô
mở app store ra, định tải game về cho đỡ chán, vô tình lướt qua, đột nhiên nhìn
thấy một trò chơi tên {Con đường Đế Vương: Hoàng Tử ốm yếu độc sủng ngươi}, lập
tức bị đồ họa cổ xưa trong game hấp dẫn.
Mẹ
nó, nghe tên trò chơi đã thấy thẹn, nhìn qua có vẻ làm rất cẩu thả.
Nhưng
hấp dẫn Túc Khê lại chính là lời giới thiệu của trò chơi…
“Bạn
có muốn đổi vận? Có muốn gặp may mắn? Muốn trở thành người có vận mệnh tốt nhất
không? Còn chần chờ gì nữa mà không tải trò chơi này! Trải nghiệm độc nhất vô
nhị, cho bạn biết thế nào là ân sủng của Hoàng Tử! Đặc biệt sau khi chơi game,
bạn sẽ trở thành người vô cùng may mắn!”
Ánh
mắt Túc Khê sáng lên.
Không
phải là cô mê tín, nhưng từ nhỏ đến lớn, quả thật cô rất dễ gặp vận rủi.
Tuy
không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, thành tích hơn người, cuộc sống gia đình
an ổn, nhưng lại liên tục gặp họa.
Lớn
thì gãy xương, nhỏ thì bị bút máy đâm vào tay, cứ vài ngày lại bị một lần,
khiến Túc Khê nghi ngờ cuộc đời của mình.
Mà
lần gần đây nhất đã đến mức phải vào bệnh viện.
Túc
Khê không nhịn được tải trò chơi, dù sao cũng đang rất rảnh rỗi.
Trò
chơi nhanh chóng tải xong, chiếm dung lượng không lớn, chỉ có mấy MB [1], nhưng
sau khi mở game, Túc Khê hoàn toàn ngẩn người.
[1]
Megabyte: Đơn vị dung lượng trong tin học.
Một
trò chơi có mấy MB mà lại chế tạo đồ họa đẹp vậy sao? Nhìn cái mái hiên này đi…
ngay cả ngôi nhà có mấy miếng ngói cũng có thể đếm rõ ràng, trông y như thật,
rốt cuộc đã phí bao nhiêu thời gian để vẽ cảnh này đây?
Mở
đầu trò chơi là cảnh mái hiên của một gian phòng, bên trên có tuyết đọng, trời
mùa đông vô cùng lạnh giá, trên mái hiên còn có lỗ thủng lớn, gió lạnh theo đó
thổi vào.
Túc
Khê chuyển cảnh, đi vào trong mới phát hiện gian phòng rất cũ nát, đã vậy còn
bé như lòng bàn tay. Bên trong chỉ có một tấm ván gỗ làm giường, bên trên phủ
một ít rơm rạ cùng một tấm chăn mỏng, nhìn vào không khỏi run rẩy lạnh lẽo.
Ngoài
ra còn có một chạn bát được khóa kín, không biết bên trong đựng cái gì.
Gian
giữa không hề có bàn ghế, trời lạnh như vậy, cổng tre khép hờ, bị gió thổi vang
lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Túc
Khê đeo tai nghe, thầm nghĩ, âm thanh gió tuyết gào thét đập cửa cũng quá mức
chân thật!
Cô
không biết trò chơi này bắt đầu từ đâu, thử ấn bên trái bên phải màn hình, tìm
xem có mục nhiệm vụ không.
Đúng
lúc này, cổng tre bị đẩy ra, một thiếu niên mặc xiêm y mỏng manh, khiêng mấy bó
cúi ướt sũng quay về.
Tuy
nét vẽ đã bị giản lược, nhưng có thể cảm nhận hắn đang rất mệt.
Hắn
buông củi xuống, kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay gầy guộc, có mấy vết
thương không biết là do roi quất hay vật gì đó đập vào.
Túc
Khê không hiểu lắm, muốn phóng to lên một chút, đột nhiên giữa màn hình trò
chơi hiện ra thông báo…
“Muốn
nhìn rõ dung mạo của Hoàng Tử cần chi 20 thỏi vàng, hiện tại trong tài khoản
của bạn chỉ có 10 thỏi vàng, mời nạp thêm tiền.”
Túc
Khê: “….”
Gian
thương! Muốn nhìn rõ mặt của nhân vật cũng không được! Còn phải nạp thêm tiền?
Không
phải chỉ là một khuôn mặt chibi (hoạt hình) thôi sao, có thể khiến người khác
kinh ngạc đến mức nào?
Không
nhìn đấy!
Chỉ
thấy nhóc con kia buông đống củi xuống, lê thân hình mệt mỏi ra ngoài phòng,
tới trước sân bổ củi.
Mái
tóc của hắn ướt sũng, theo bước chân của hắn, trên mặt đất đọng lại đầy nước.
Mùa
đông lạnh lẽo, sao nhóc con này phải chật vật như vậy?
Túc
Khê thử chạm vào đầu nhóc con kia, bình thường trong game, tên nhân vật sẽ hiện
lên đỉnh đầu, nào ngờ lại hiện ra khung thoại…
“Nếu
muốn biết tên của Hoàng Tử, cần chi 2 thỏi vàng, tài khoản của bạn có 10 thỏi
vàng, xin hỏi bạn có muốn chi 2 thỏi vàng để biết tên nhân vật chính không?
Đương nhiên, bạn có thể sửa lại nickname, hệ thống xin đề cử với bạn một số tên
nghe rất khí phách, ví dụ như: Long Ngạo Thiên, Diệp Lương Thần, Hiên Viên….”
Túc
Khê: “….Không không không, tên thật là được rồi.”
Vàng
ở phía bên phải màn hình tự động trừ đi 2, mà bên trên đầu nhân vật xuất hiện
tên cùng giới thiệu vắn tắt.
Nhóc
con này tên Lục Hoán, bên dưới có hai thanh nhỏ, trên là sinh mạng, dưới là thể
lực.
Thanh
thể lực của nhóc con đã không còn bao nhiêu, bên trên hiện 10% mờ ảo. Hơn nữa,
vì nhóc con liên tục làm việc, vậy nên thể lực cũng dần giảm xuống.
Túc
Khê thầm lo lắng, chỉ sợ giây tiếp theo thể lực của hắn tụt xuống, sau đó liền
ngã quỵ, nhưng không ngờ, tuy thể lực của hắn còn một chút, nhưng hắn vẫn kiên
cường chống đỡ.
Hắn
còn leo lên mái hiên, sửa lại nóc nhà. Sau đó hắn đi ra ngoài một chuyến, nhưng
Túc Khê chưa thể giải khóa bản đồ, chỉ có thể loanh quanh ở căn phòng nhỏ này,
vậy nên không biết hiện tại hắn đi đâu, nhưng khi thấy hắn trở về, hình như
xiêm y ở sau lưng lại hơi rách thêm một chút, hai tay có mấy vết máu, đi đứng
tập tễnh, trông vô cùng khổ sở.
Túc
Khê đọc giới thiệu sơ lược, có thể đoán được đây là thứ tử của Ninh Vương phủ,
không được ra ngoài, bị mọi ngoài khinh thường, nhiệm vụ của cô là giúp hắn trở
thành Hoàng Đế.
Nhưng
vừa nãy hắn xảy ra chuyện gì, trò chơi này chơi như thế nào, Túc Khê lại không
nghĩ ra.
Thời
gian trong trò chơi trôi qua rất nhanh, nháy mắt bầu trời đã tối đen.
Túc
Khê thấy nhóc con vẫn đang bận rộn, mà chạm vào chỗ nào trên màn hình cũng
không được, không khỏi cảm thấy nhàm chán, đúng lúc này điều dưỡng viên gọi cô
đi ăn cơm, vậy nên cô tắt điện thoại, khập khiễng đi tới căn tin bệnh viện.
Đồ
ăn ở bệnh viên rất ngon, Túc Khê ăn hai bát cơm, sau đó trở về ngủ trưa, lúc
cầm điện thoại thấy màn hình vẫn còn sáng, lúc này mới nhớ tới trò chơi.
Vốn
cô đã cảm thấy hơi chán, định xóa trò chơi rác rưởi này đi, nhưng cả người lại
bất động.
Chỉ
thấy giờ đang là đêm khuya, nhóc con bận rộn cả buổi sáng, lúc sau nằm trên
giường lại không hề nhúc nhích, tấm chăn mỏng không ngăn được gió lạnh, ván cửa
bị gió thổi, phát ra từng tiếng kẽo kẹt.
Sao
hắn lại không động đậy…?
Túc
Khê thử chạm vào hắn, hắn hơi trở mình, so với ban ngày, làn da lại thêm tái
nhợt, thoạt nhìn không có tí sắc hồng nào.
Sao
lại thế này?
Không
đúng, mẹ nó trò chơi gì thế này, bắt cô ngắm nhân vật chính ngủ ngon?
Nhưng
rất nhanh Túc Khê đã hiểu tại sao, chỉ thấy thanh sinh mạng màu đỏ còn 30%, mà
buổi sáng thanh thể lực hiện 10%, giờ đã cận kề với số một, sắp trở về 0%.
Túc
Khê lập tức luống cuống.
Nhóc
con đổ bệnh? Bị ốm?!
Ban
ngày làm việc mệt nhọc như vậy, cả người ướt sũng mà vẫn muốn làm việc, sao có
thể không bị ốm?
Túc
Khê cảm thấy trò chơi quỷ quái này xây dựng tình huống rất phù hợp, cô trơ mắt
nhìn thanh sinh mạng của hắn giảm xuống, có hơi nóng nảy, trò chơi này vẫn chưa
bắt đầu đâu, nếu nhân vật chính chết, vậy tiểu Hoàng Tử này quá mảnh mai rồi!
Cô
nhịn không được bấm trái bấm phải, thử nhìn xem trong phòng có thuốc thang gì
không, tìm loạn một vòng cũng không thấy, nhưng lại phát hiện trong tủ quần áo
có hai chiếc áo choàng trắng phớ mỏng tang.
Hoàng
Tử này cũng thật… nghèo.
Túc
Khê yên lặng một lúc, mở bản đồ ra, muốn đến nơi khác tìm xem, nhưng vẫn giống
hệt như buổi sáng, bản đồ chưa giải khóa, thật ra có một chỗ sáng đèn, chính là
mảnh vườn đã được giải khóa sẵn.
Cô
nhanh chóng mở ra, phát hiện ở đây có con suối nhỏ, núi giả uốn khúc, có vẻ vô
cùng sang quý, khác hẳn với tiểu viện của nhân vật chính. Ánh nến trong viện
chiếu sáng, có giọng hai tên hạ nhân vang lên.
“Đúng
là cẩu tử, coi như sáng nay Nhị thiếu gia giáo huấn nó! Không phải nó là tên
quỷ ốm sao, vậy để nó ngâm nước lạnh càng nhiều càng tốt, cho nó chết sớm, cũng
coi như tích đức cho nó!”
“Ta
nói ngươi nghe, ngươi phải kiềm chế chút, tuy nó chỉ là nhi tử của thiếp thất,
nhưng hôm nay nó dám phản kháng một roi kia, chỉ sợ sau này sẽ xoay người.”
“Nó?
Xoay người? Hừ, ta thấy cả đời này nó cũng không làm gì được!”
Khung
đối thoại hiện lên, Túc Khê thấy mà run rẩy, cái quỷ gì đây, hai tên hạ nhân mà
dám ở phía sau nói luyên thuyên? Hóa ra hôm nay nhân vật chính ướt sũng, suýt
nữa bị thương hàn, là do bọn chúng làm hại.
Nếu
như cô thua, chính là do bọn chúng!
Túc
Khê căm phẫn, muốn bấm vào xem hai tên kia, nhưng bản đồ chưa giải khóa, cô
không thể nhìn thấy, chỉ có thể phẫn nộ trở về tiểu viện.
Nghe
thấy hai tên hạ nhân giễu cợt cùng khinh thường nhân vật chính, Túc Khê quay
trở về, liền thấy nhân vật chính tái nhợt nằm trên giường, bởi vì rét mà cuộn
mình lại, lui vào trong góc. Hình như hắn đã mất ý thức, cô không khỏi áy náy
với số phận của nhân vật chính.
Đáng
lẽ ra buổi sáng cô phải chăm sóc hắn kĩ càng, dùng biện pháp nào đó khiến hắn
kiên cường chống đỡ, như vậy cũng không tới nỗi bị ốm như bây giờ.
Bởi
vì áy náy, Túc Khê tiếp tục tìm thuốc xung quanh phòng, nhưng vẫn không hề tìm
thấy.
Cô
không nhịn được mà chọc chọc nhân vật chính.
Đúng
lúc này, trên đầu hắn xuất hiện khung thoại bọt trắng [2].
“Nước.”
Đôi
môi Lục Hoán khô nứt, bởi vì sốt nên cổ họng nóng bừng. Hắn cố gắng mở to mắt,
chống đỡ bản thân ngồi dậy, nhưng lúc xuống giường lại không còn sức, lập tức
ngã xuống.
Túc
Khê định đỡ hắn, nhưng ngón tay vừa chạm vào lưng hắn, ngược lại khiến Lục Hoán
nằm úp sấp bất động.
Cô:
“….”
Túc
Khê không dám đụng vào lần nữa, mà nhân vật chính không biết có ngoại lực tác
động, còn tưởng do mình ốm yếu sinh bệnh.
Hắn
lảo đảo đi tới cửa sổ.
Bỗng
nhiên có thông báo hiện ra: “Có muốn dùng 3 thỏi vàng để tìm nơi có nước?”
Đổi
cái con mẹ mày… Túc Khê sắp phát điên vì tức giận, đối với loại chuyện này,
chính cô cũng tự tìm được.
Nước
nước nước! Phải nhanh chóng lấy nước! Cô biết đây là nhiệm vụ, nhanh chóng tìm
nước xung quanh, may là cô còn nhớ hồi sáng Lục Hoán đi lấy nước, quả nhiên, ở
trong góc có đặt thùng nước, mà bên cửa sổ bày ấm trà rỗng tuếch, cô thử chạm
vào thùng nước…
Mẹ
nó, chuyển động!
Túc
Khê vui vẻ, cảm giác đã hiểu được cách chơi, vì thế cô cố sức kéo thùng nước
tới cạnh ấm trà, rót nước vào bên trong.
Thời
điểm nước chảy vào, hệ thống phát thông báo:
“Chúc
mừng bạn nhận được 5 thỏi vàng, bởi vì nhiệm vụ tương đối đơn giản, vậy nên
không có điểm thưởng. Mong bạn tiếp tục cố gắng, sử dụng kỹ năng, tạo các mối
quan hệ xung quanh và bên ngoài, nâng cao thể chất, tất cả đều giúp nhân vật
chính trên con đường bước lên ngôi vị Hoàng Đế, mỗi lần đạt 10 điểm đổi lấy một
lần may mắn.”
Thưởng
gì cơ?
May
mắn?
Túc
Khê không để trong đầu, nghĩ thầm chắc là trò chơi bịa chuyện.
Cô
vẫn quan tâm về vấn đề nước uống hơn.
Tuy
đây là nước lạnh, nhưng ban ngày Lục Hoán lấy nước suối, có thể uống được, chỉ
là hơi lạnh một chút. Nhưng để nhóc con ốm yếu uống nước lạnh, thấy thế nào
cũng đáng thương.
Túc
Khê ở bên này đang cân nhắc đun nước ấm như thế nào, Lục Hoán ở bên kia cũng
đang sửng sốt. Hắn cầm lấy ấm trà thô sơ, uống một lúc hai chén, cảm giác yết
hầu bớt khô nóng, hắn mới chậm rãi đặt ấm trà về lại chỗ cũ.
Sao
lại thế này?
Lục
Hoán nghi ngờ nhìn chằm chằm ấm trà.
Rõ
ràng hắn nhớ mình bị Lục Văn Tú làm khó dễ, phải xuống chân núi cách ngoại
thành ba dặm gánh nước về, cả người mệt mỏi, liền nằm xuống nghỉ ngơi một lúc,
không rảnh để rót nước vào ấm trà.
Vậy
tại sao trong ấm lại có nước?