Đám
hạ nhân xúm lại chờ thời cơ chế giễu, còn có một tên lấm la lấm lét như kẻ trộm
gà, mang lò sưởi cầm tay và áo choàng lông hồ ly ấm áp tới cho Lục Văn Tú, xu
nịnh lấy lòng hắn ta: “Nhị thiếu gia, muốn mang một trăm thùng gỗ đựng nước này
tới phòng bếp có hơi quá sức, hiện giờ đã là buổi trưa, chỉ sợ có làm đến tối
cũng không xong.”
Lục
Văn Tú càng thêm đắc ý, “Vậy thì làm tới hôm sau, chừng nào nó gánh nước xong,
ta sẽ mang Tứ muội muội đi!”
Nghe
hắn ta nói như vậy, tiểu cô nương bên cạnh tái mặt, đôi mắt phiếm nước, sợ tới
mức chân mềm nhũn, mếu máo muốn khóc, nhưng bị một hạ nhân bên người Lục Văn Tú
bịt miệng lại.
Lục
Văn Tú quát lớn: “Không được khóc! Ồn muốn chết, khóc cái gì mà khóc, dù gì
ngươi cũng là thứ nữ của Ninh Vương phủ, mới có một chút như vậy đã không chịu
được?”
Sắc
mặt tiểu cô nương trắng bệch, hít thở không thông, miễn cưỡng hô vài câu,
“Nương, cứu con….”
Tiểu
cô nương nhẹ giọng kêu, bị hạ nhân của Lục Văn Tú xách lên, nửa thân người lơ
lửng trước dòng nước.
Lục
Văn Tú quay đầu lại, nhướng mày, gác chân, cười hì hì: “Sao nào? Không phải
ngươi có sức lớn sao, lần trước dám biểu hiện xuất sắc trước mặt đám quan lại
triều đình, tài bắn cung hơn người, nói vậy Tam thiếu gia xách một trăm thùng
nước cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
Lục
Hoán lạnh lùng nhìn hắn ta, đôi mắt sâu không thấy đáy, khiến lòng người không
tự giác sợ hãi. Tuy hắn không đáp lời, nhưng Lục Văn Tú biết, chắc chắn hắn sẽ
gánh nước, vậy nên hắn ta dương dương đắc ý, dựa người vào ghế, chờ xem kịch
vui.
Quả
nhiên, Lục Văn Tú nhìn thứ muội, không nói lời nào, lặng yên đi tới chỗ một
trăm thùng gỗ.
Một
trăm thùng gỗ được xếp sát nhau, mỗi thùng đều to lớn, một vòng tay mới ôm hết.
Từ trước tới nay Ninh Vương phủ không dùng loại thùng gỗ lớn như này, đây là
Lục Văn Tú sai người làm riêng loại lớn, một thùng có thể đổ được nửa ang nước
nhỏ, nếu muốn đổ đầy, kể cả hai hạ nhân cũng phải cố gắng lắm mới có thể di
chuyển.
Suốt
mười mấy năm qua, Ninh Vương phủ thỉnh biết bao nhà giáo dạy Tứ thư Ngũ Kinh
[1] và kiếm pháp cho hai huynh đệ Lục Dụ An và Lục Văn Tú. Lục Văn Tú chơi bời
lêu lổng, không chịu học gì, lại không ngờ từ nhỏ tiểu Lục Hoán đã lén trèo lên
tường viện nghe giảng, nếu không phải lần trước quan viên triều đình khảo thí,
Lục Văn Tú còn không biết tiểu tử Lục Hoán này có chút tài năng.
[1]
Tứ Thư Ngũ Kinh: Tứ Thư gồm Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh Tử, gộp với Ngũ
Kinh thành chín bộ sách của Nho giáo.
Chính
hắn ta không học, nhưng thấy Lục Hoán biết cưỡi ngựa bắn cung, lại thông thạo
thi ca, trong lòng vô cùng ghen tỵ, vì thế làm trò hạnh họe hắn.
Hắn
ta biết Lục Hoán có sức lực lớn, nhưng muốn gánh một thùng nước lớn tới phòng
bếp cũng phải cắn răng cố sức, nếu gánh một trăm thùng nước, hắn ta không tin
Lục Hoán sẽ không mệt chết!
Không
chừng ba canh giờ sau, Lục Hoán sẽ nằm úp sấp bỏ cuộc!
Mọi
người nhìn Lục Hoán đứng cạnh thùng gỗ, cũng hóng hớt xem náo nhiệt, chờ Lục
Hoán đau đớn thống khổ, nhưng mà…. Lại thấy Lục Hoán một tay xách thùng gỗ,
hình như không có sức nặng nào cả, dễ dàng xách lên cao.
Mọi
người: ???
Hắn
nhíu mày, tay còn lại xách thêm một thùng gỗ nữa, vẫn không có chút cảm giác
nào cả.
Mọi
người: ?????
Hai
tay hắn vững vàng xách hai thùng nước, không chút khó khăn xoay người bước đi.
Mọi
người: ????????
Sau
đó hắn nhẹ nhàng phất tay áo, nhanh như bay đi tới phòng bếp.
Mẹ
kiếp, từ từ đã?
Mới
vừa rồi còn ồn ào, hiện tại mọi người ở đây lập tức yên lặng, chỉ có thể ngây
ngốc nhìn Lục Hoán, trợn mắt há hốc mồm, thế này không đúng lắm, không phải
thùng gỗ đổ đầy nước sao? Rõ ràng là đổ đầy nước mà?!!!
Vừa
nãy có hai tên hạ nhân cao to khỏe mạnh thử qua, cũng phải cố hết sức mới
khiêng được một thùng nước đầy.
Nhưng
sao Lục Hoán có thể nhẹ nhàng như vậy…?
Lục
Văn Tú lập tức đứng dậy, quát lớn: “Các ngươi có đổ đầy nước cho bổn thiếu gia
không?”
“Đổ
đầy, thiếu gia, ngài mau xem đi.” Hai tên hạ nhân sợ hãi quỳ xuống.
Lục
Văn Tú tái mặt, nhưng cũng có phần kinh hoàng.
Tình
huống vừa rồi, là Lục Hoán giả vờ coi như không nặng, hay đúng thật là nó cảm
thấy không nặng? Nhiều nước như vậy, sao nó có thể dễ dàng xách lên?
Mọi
người còn đang âm thầm nghi ngờ, chỉ thấy Lục Hoán đã xách xong hai thùng nước,
đang quay trở về chỗ thùng gỗ. Lúc này, hình như hắn cảm thấy không chút nặng
nề, tay trái hai thùng, tay phải hai thùng, một mình gánh bốn thùng, trực tiếp
đi tới phòng bếp.
Mọi
người: “…”
Bốn
thùng nước, chỉ sợ tám nam nhân cao to khỏe mạnh cũng khó mà xách, thế nhưng
hắn lại không hề làm rớt giọt nào ra ngoài, nhẹ tựa lông hồng, không chút sức
nặng.
Đám
hạ nhân nhìn mấy chục thùng gỗ trước mặt, chỉ có thể há hốc mồm.
“Sao
Tam thiếu gia có thể thoải mái như vậy?”
“Lần
trước triều đình tổ chức khảo thí, tài bắn cung của ngài ấy xuất sắc như thần.”
Có
mấy nha hoàn không phải người trong viện Lục Văn Tú, không nhịn được lén lút đỏ
mặt, nhỏ giọng bàn tán.
Mới
chỉ nháy mắt, Lục Hoán đã xách được hai mươi thùng nước!
Không
tới mấy nén hương, hắn đã nhanh chóng xách xong, lúc trước Lục Văn Tú tính toán
muốn gây sự với hắn, định để hắn xách nước tới sáng mai, nhưng hiện tại kế
hoạch hoàn toàn đổ bể!
Ngay
cả nữ nhi của Tứ di nương cũng ngừng khóc thút thít, mở to hai mắt nhìn Lục
Hoán.
Lục
Hoán quay trở lại trong nháy mắt, hắn cũng không thể tưởng tượng được, không
khỏi nhìn thùng gỗ trong tay mình, rõ ràng là đổ đầy nước, nhưng vì sao hắn
không hề thấy nặng chút nào, giống như có thứ gì đó nâng đỡ thay hắn.
Nhưng
hắn không hề biểu lộ thái độ ra ngoài, nhanh chóng xách thêm bốn thùng nước
nữa.
Mà
Lục Văn Tú vốn còn đang ngây người, lúc này đã phản ứng lại, vô cùng tức giận,
sắc mặt vừa xanh vừa trắng, hổn hển đi tới, quát: “Chắc chắn thùng nước này có
vấn đề! Lục Hoán, ngươi đừng tưởng có thể dùng võ thuật là lừa bịp được ta!”
Nói
xong, hắn ta liền đoạt lấy một thùng gỗ trong tay Lục Hoán….
Nhưng
hắn ta vừa chạm tay vào thùng gỗ, lập tức nặng như ngàn cân! Hắn ta không thể
giữ được, nước bắn tung tóe trên chân hắn!
Mọi
người: …
Nước
văng tung tóe ra ngoài, chỉ còn một nửa trong thùng, nhưng dẫu vậy hắn ta cũng
không thể xách được, cả bàn tay nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi, nhe
răng trợn mắt, nhưng mãi vẫn không thể xách lên được.
Thùng
nước vẫn đè nặng trên chân hắn, khiến lưng hắn như bị gãy làm đôi.
Mọi
người: “…Ồ”
Đối
lập quá mức rõ ràng, Lục Văn Tú xấu hổ tới mức da đầu run lên.
“A
a a đau đau đau!” Lục Văn Tú không nhịn được, gào lên như lợn bị thọc tiết,
“Thất thần cái gì, mau khiêng thùng nước lên cho bổn thiếu gia!”
Đám
hạ nhân chạy tới, run rẩy xách thùng nước lên.
Lúc
này hắn ta ngồi bệt dưới mặt đất, khuôn mặt trắng bệch.
Thật
sự đau quá, hình như bên trong không phải là nước, mà là sắt thì đúng hơn.
Mà
giờ phút này, ở hành lang bên cạnh dòng nước có hai vị quý phu nhân cao quý
diễm lệ, Ninh Vương phi cùng một lão phu nhân đang ra ngoài thưởng mai, nào ngờ
lại nhìn thấy một màn này.
Lão
phu nhân: “…”
Ninh
Vương phi: “…”
Ninh
lão Vương phi không đành lòng nhìn tiếp, tức giận nói: “Làm trò mất mặt! Ngay
cả thùng nước cũng không khiêng được, muốn để người khác cười vào mặt, nói Ninh
Vương phủ không biết dạy dỗ sao?!”
Ninh
Vương phi xấu hổ nhìn lão phu nhân, muốn vãn hồi chút gì đó: “Mấy ngày trước
Văn Tú nhiễm bệnh, hôm nay vẫn chưa lành bệnh, cho nên không còn sức.”
Ninh
lão Vương phi tức tới mức trái tim như muốn nổ tung, lại quát thêm một câu nữa,
“Quá mức xấu hổ! Tức chết ta!”