Chương 6 Ấm áp xua tan băng giá
Túc
Khê nhai “rồm rộp” từng miếng khoai tây chiên, nhìn mặt nhóc con nghiêm túc
nhăn lại như cái bánh bao, cô vô cùng vui vẻ, càng ngày càng cảm thấy nhóc con
của cô thật dễ thương.
Nhưng
mà, Ninh Vương phủ này muốn vu oan giá họa, có phải đánh giá hơi thấp rồi
không? Chỉ dựa vào mấy tên hạ nhân đứng ra làm chứng, hai vị thiếu gia không hề
hỏi rõ trắng đen, đã dẫn cả đám người tới phòng chứa củi? Thật là quá đáng!
Chắc
chắn trước đây loại chuyện này cũng thường xuyên phát sinh. Mà lần này Lục Văn
Tú không hãm hại được nhóc con, ngược lại còn bị mất mặt, chắc chắn hắn ta sẽ
thầm ghi hận, không biết sau này còn định làm phiền nhóc con của cô gì nữa
không.
Túc
Khê nhìn đầu gối bẩn thỉu của nhóc con, chỉ biết chiều nay lúc cô chưa login,
chắc chắn lại có một tuồng kịch ác ý diễn ra, không chừng hắn còn bị phạt quỳ.
Nhưng
mà cô không có khả năng online 24/24 giờ!
Liệu
có biện pháp gì không nhỉ? Ít nhất khiến Lục Văn Tú và đám hạ nhân này không
thể tự tiện lẻn vào phòng chứa củi? Nếu không chắc chắn sau này lại vu oan giá
họa thêm lần nữa.
Túc
Khê nghĩ, chủ động mở siêu thị, muốn nhìn xem có cái gì… có thể mua được hay
không.
Đoán
được ý đồ của cô, hệ thống đề cử một đống hàng hóa chất lượng tốt.
Trang
đầu tiên, từ trái sang phải lần lượt là: “Tuyệt thế cao thủ âm thầm bảo vệ”,
“Võ lâm cao thủ âm thầm bảo vệ”, “Cẩm Y Vệ âm thầm bảo vệ”, “Thị vệ võ công cao
cường âm thầm bảo vệ”, “Thị vệ võ công bình thường âm thầm bảo vệ”, “Một người
trói gà không chặt âm thầm bảo vệ”.
Hai
mắt Túc Khê sáng lên, hưng phấn xoa xoa tay.
Quá
tốt, mua một món cho nhóc con của cô, Lục Văn Tú dám tới khiêu khích, cô liền
trực tiếp cho hắn ngã chổng vó.
Nhưng
Túc Khê thoáng nhìn giá tiền phía dưới…
“…”
Suýt
chút nữa cô ngất xỉu.
“Cái
quỷ gì vậy, sao giá lại cao như vậy? Tuyệt thế cao thủ là 100000000 thỏi vàng,
ngay cả một tên trói gà không chặt cũng 100000 thỏi vàng?”
Đổi
số thỏi vàng mua tuyệt thế cao thủ sang nhân dân tệ chính là mười nghìn tệ (~32
triệu VNĐ), đương nhiên Túc Khê không thể nạp mười nghìn tệ vào một trò chơi.
Cho
dù là mua một tên trói gà không chặt, cũng cần ít nhất một nghìn tệ (~3.2 triệu
VNĐ)… con mẹ nó, mua cái này thì có ích gì? Chỉ là một tên trói gà không chặt,
có khi còn cản trở nhóc con của cô.
“Đồ
tư bản không có lương tâm, giá cao tới mức phát rồ.” Túc Khê tức giận nói.
Hệ
thống lạnh lùng vô tình: “Mua không được thì câm miệng.”
Túc
Khê: “…”
Phía
sau còn có mấy món để nhóc con phòng thân, ví dụ như trường kiếm, độc dược linh
tinh gì đó, nhưng giá cả đều ‘chát’ tới mức Túc Khê không mua nổi.
Đương
nhiên, cho dù không phải chuyện giá cả, cô cũng cảm thấy mấy thứ này chưa cần
thiết.
Với
tình cảnh của nhóc con, tự nhiên bên cạnh có thêm một tên thị vệ, hoặc là tự
dưng trong tay xuất hiện một bao độc dược, là rảnh tới mức muốn bị Đại Lý Tự
mời đi thẩm vấn đúng không?
Túc
Khê chuyển xuống dưới, phát hiện còn có một vài kĩ năng khác, như “Trên thông
thiên văn dưới tường địa lý”, “Cầm kỹ”, “Kiếm pháp”, “Cưỡi ngựa bắn cung”, “Họa
kĩ”,…
Chắc
là dùng vàng để nâng cấp kĩ năng của nhóc con.
Nhưng
trước mắt, tất cả kĩ năng đều đang bị khóa. Chắc là do chưa tới cốt truyện và
bản đồ còn khóa, vậy nên tạm thời không nâng kĩ năng được.
Túc
Khê đành từ bỏ.
Hệ
thống gợi ý: “Bạn có thể tìm một chỗ dựa vững chắc cho nhân vật chính.”
Túc
Khê lập tức lĩnh ngộ.
Hiện
tại vẫn chưa giải khóa hết cốt truyện Ninh Vương phủ, chưa ai biết thân phận
thật sự của nhóc con là Hoàng Tử, cũng chưa có quyền lực gì lớn.
Hiện
tại nhóc con của cô chỉ là thứ tử, sống một cuộc sống nước sôi lửa bỏng trong
Ninh Vương phủ, nếu không muốn Lục Văn Tú và Ninh Vương phi ức hiếp, đương
nhiên phải tìm một chỗ dựa vững chắc hơn Ninh Vương phi.
Mới
nghĩ vậy, màn hình hiện lên thông báo.
“Mời
bạn tiếp nhận nhiệm vụ chính (sơ cấp): Được Ninh lão Vương phi tán thưởng.”
Lúc
trước cốt truyện giới thiệu không đề cập đến vị lão Vương phi này, từ lúc bắt
đầu cốt truyện tới giờ, cũng không thấy lão Vương phi lộ mặt. Túc Khê có hơi
khó hiểu, làm cách nào để nhóc con có thể được Ninh lão Vương phi tán thưởng.
Ngay
cả việc bà ta thích gì, thân phận như thế nào, bối cảnh ra sao, chính cô cũng
không biết.
Không
biết nên ra tay từ đâu.
Túc
Khê mở bản đồ Ninh Vương phủ, phát hiện Ninh lão Vương phi ở Mai An Uyển phía
sau chính điện, sau Mai An Uyển là núi non trập trùng, thế mà cả sân đã chiếm
một phần ba Ninh Vương phủ, bao gồm mấy trăm phòng lớn phòng bé! Chỉ cần nhìn
đống diện tích này, có thể đoán lão phu nhân là người không vừa!
Túc
Khê xoa hai tay, “Có thể giải khóa Mai An Uyển của lão Vương phi không?”
Hệ
thống nói: “Giải khóa Mai An Uyển của lão Vương phi cần tích đủ 50 điểm, bạn
mới chỉ có 7 điểm.”
Túc
Khê lặng lẽ buông xuôi: “…”
Được
rồi.
Tạm
thời Túc Khê chưa có đầu mối hoàn thành nhiệm vụ chính, định chuyển màn hình,
xem nhóc con đang làm gì, bỗng nhiên có điện thoại, màn hình hiển thị tên danh
bạ “Bác”.
Cô
nhanh chóng tắt trò chơi, vuốt màn hình nghe điện thoại.
“Alo,
bác ạ.” Túc Khê chôn mình trong chăn, chân có hơi lạnh, cô không khỏi co rụt cả
người lại.
Cô
tưởng do mình gãy xương nằm viện, bác gọi điện thoại tới hỏi thăm, vì thế không
đợi bác nói chuyện, cô liền hi hi ha ha cười nói: “Bác, chân cháu không có việc
gì, chỉ là lúc tham gia đại hội thể thao bị trật một chút, bác sĩ bảo nghỉ ngơi
một thời gian nữa là có thể đi học lại.”
Nhưng
nào ngờ người ở đầu bên kia do dự một lát, nói: “Khê Khê à, cháu không sao, bác
cũng an tâm. Nhưng cháu có rảnh không, giục bố mẹ cháu giúp bác, bảo họ mau trả
bác mười nghìn tệ (~700tr VNĐ), cũng sắp sang năm mới rồi, bác phải gấp rút
chuẩn bị học phí cho em họ cháu…”
“Mười
nghìn?” Túc Khê ngây ngốc, bố mẹ mượn tiền của bác từ lúc nào, sao cô hoàn toàn
không biết?
“Đúng
vậy, vốn là bố mẹ cháu hứa đầu xuân sẽ trả, nhưng bác có việc gấp phải dùng đến
tiền.” Giọng bác có chút xấu hổ.
Túc
Khê có hơi lúng túng, dù sao bị giục trả nợ cũng không phải chuyện gì hay ho.
Cô
cắn môi, nói: “Không sao ạ. Bác, bác cứ yên tâm, để cháu hỏi bố mẹ.”
Tắt
điện thoại, Túc Khê ngây người cầm di động.
Nhà
máy của bố mẹ xảy ra vấn đề gì vậy, tại sao lại đột nhiên vay tiền?
Tuy
gia đình Túc Khê không giàu có bằng người ta, nhưng cũng coi như áo cơm không
lo, từ nhỏ đến lớn bố mẹ không để cô suy nghĩ nhiều tới chuyện tiền bạc, tuy
tiền tiêu vặt không nhiều bằng các bạn cùng trường, nhưng tuyệt đối không ít.
Mấy lớp phụ đạo, câu lạc bộ gì đó, tất cả đều chiều theo sở thích của cô.
Bởi
vậy khi nghe tin bố mẹ vay tiền bác, Túc Khê không khỏi hoảng hốt, sợ có chuyện
gì đó xảy ra.
Cô
cũng không giấu diếm, nhanh chóng gọi điện cho bố.
“Sao
khuya rồi mà con còn chưa ngủ?” Bố nói: “Mẹ con ngủ rồi.”
Túc
Khê nói: “Vừa rồi bác mới gọi điện thoại cho con, bảo bố mẹ mau chóng trả tiền
trước cuối năm.”
Bố
Túc lập tức nhíu mày, “Chuyện này chị ấy cứ nói cho bố mẹ là được, tìm đứa nhóc
như con làm gì?”
Túc
Khê hỏi: “Bố, sao con không biết bố mẹ vay tiền?”
Bố
Túc do dự, lúc này mới giải thích đầu đuôi câu chuyện.
Thật
ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là cuối năm phát hiện nhà máy có chút vấn
đề, có khoản nợ không kịp xoay vòng. Vợ chồng hai người gửi tiết kiệm mười nghìn
tệ ở ngân hàng, nhưng tháng trước có máy móc dụng cụ hư hỏng, đã chi mất tám
nghìn tệ.
Sau
đó tháng này Túc Khê gãy xương nằm viện, tuy rằng tiền thuốc men có thể chi
trả, nhưng phí nằm viện bảy bảy bốn chín ngày cũng mất thêm hai nghìn nữa.
Hai
chuyện đồng thời xảy ra, kinh tế thắt chặt, vì thế trong lúc gấp rút tới mượn
bác mười nghìn tệ để xoay vòng.
“Vốn
bác con đã đồng ý, đợi qua năm nay, đầu xuân năm sau bố và mẹ phát tiền lương
xong, lập tức trả lại cho bác con. Ai ngờ vay chưa được nửa tháng, đã bắt đầu
thúc giục đòi lại.” Bố Túc khó xử thở dài.
Thiếu
nợ thì trả tiền, đây là chuyện đương nhiên. Nhưng nhà họ coi như rộng rãi, từng
mấy lần cho nhà bác mượn tiền, chưa bao giờ thúc giục.
Túc
Khê có hơi áy náy, còn rất lo lắng, không biết nên nói gì.
Bởi
vì thể chất xui xẻo của cô, từ nhỏ đến lớn, cứ ba ngày thì hai ngày lại ở bệnh
viện. Lần này vào viện, làm một đống xét nghiệm, lập tức ngốn hai nghìn tệ.
Cô
biết bố mẹ có gửi ngân hàng, cho nên không để ý nhiều lắm, cũng không ngờ cuối
năm bố mẹ lại gặp khó khăn.
“Con
cũng đừng lo lắng, nhà ai chả có lúc như vậy, chờ tới đầu xuân sang năm thì tốt
rồi.” Bố Túc ho khan hai tiếng.
Túc
Khê nôn nóng: “Bố, bố đừng nói là bố không mặc áo khoác, giờ đang trốn ra ngoài
phòng khách nghe điện thoại nhé? Nếu bị cảm thì làm sao bây giờ?”
Bố
Túc an ủi cô, nói: “Con cũng thật là, mau đi ngủ đi, đừng nghĩ nữa. Chuyện của
bác con, để bố đi vay chỗ khác, cùng lắm đành chịu lãi nặng.”
“Không
sao đâu, bố đi vay của bạn bè, trả nợ bác con. Đầu xuân năm sau bố sẽ trả lại.
Khê Khê, đây không phải chuyện con nên lo lắng.”
Có
lẽ là bác cho nhà cô mượn tiền xong liền hối hận, cảm thấy lãi không nhiều, cho
nên mới thúc giục trả nợ.
Túc
Khê “Vâng” một tiếng, cúp điện thoại, đắp chăn lên, nhưng trái tim vẫn đập rất
mạnh.
Cô
có thể tưởng tượng được, nếu không trả tiền sớm, chắc chắn năm mới bác gặp họ
hàng, nói xấu rằng nhà cô thiếu bác một số tiền lớn.
Bác
cũng không nể mặt bố mẹ.
Lúc
này bố tìm được bạn bè nào để vay tiền bây giờ?
Ôi.
Nghĩ
như vậy, Túc Khê cảm thấy nếu không phải do mình nằm viện, bố mẹ cũng không
phải đương đầu như trứng chọi đá.
Dù
gì cũng đang nhàn rỗi, nếu không thì nhờ bạn bè, làm bài tập giúp họ, kiếm thêm
thu nhập được không?
Nhưng
cũng chỉ như muối bỏ biển.
Vì
chuyện này, cô không còn tâm tư chơi game nữa, chỉnh điện thoại về chế độ máy
bay [1], mang theo tâm sự nặng nề chìm vào giấc ngủ
[1]
Khi kích hoạt, chế độ máy bay sẽ vô hiệu hóa mọi hoạt động truyền tín hiệu từ
thiết bị, một biểu tượng hình máy bay sẽ xuất hiện để bạn biết chế độ máy bay
đã bật.
. .
.
Mà cùng
lúc đó, Lục Hoán dọn rửa hộp thức ăn xong, liền lạnh mặt quay về phòng.
Hôm
nay Lục Văn Tú bị hố, xấu hổ giận dữ muốn chết, trong khoảng thời gian ngắn sẽ
không gây phiền phức gì cho hắn.
Đám
hạ nhân ồn ào náo loạn xung quanh cũng dần yên tĩnh lại, đêm dài vắng lặng.
Ngoài
phòng có tuyết lớn, Lục Hoán mặc áo dài thô ráp, cởi ra treo lên, sau đó thổi
tắt nến, nằm trên giường đắp chăn. Hắn dịch tay, cầm chặt chủy thủ giấu trong
vách tường, đặt ngay sát người mình, so với lúc trước lại càng thêm cảnh giác.
Nằm
ở vị trí này, vừa vặn thấy chỗ nóc nhà đã được tu sửa.
Chỗ
kia là do gió to thổi bung mái ngói, lại có tuyết đọng quá nặng, vậy nên sụp
thành một lỗ lớn. Hai ngày trước Lục Hoán tìm chút rơm rạ và vài hòn đá, muốn
sửa chữa lại.
Nhưng
hắn vẫn nhớ rõ, bởi vì ban đêm lên cơn sốt, vẫn chưa sửa xong, còn có khe hở
nhỏ, định chờ thời tiết tốt lên thì sẽ sửa, nào ngờ….
Chỗ
kia đã không còn chút khe hở nào, so với hắn tự mình tu sửa còn chắc chắn hơn!
Không
phải ảo giác.
Đủ
loại chuyện kỳ quặc xảy ra suốt mấy ngày qua, không phải nằm mộng.
Cho
nên hiện tại, nóc nhà được sửa chữa, cổng tre cắm thêm rơm rạ, chăn lót dày,
bên ngoài căn phòng gió lạnh gào thét, mà hiếm khi trong phòng lại cảm thấy ấm
áp.
…Rốt
cuộc là chuyện gì xảy ra?
Khuôn
mặt Lục Hoán lạnh như băng, đương nhiên hắn không tin quỷ thần, hắn cho rằng có
người đang phá rối.
Nhưng
trong Ninh Vương phủ có rất nhiều hạ nhân, tính cả thực khách văn nhân, thị vệ
có võ công, cũng đã hơn mấy trăm người, nếu muốn truy được chuyện này do ai
làm, không phải chuyện dễ dàng.
Lục
Hoán tạm thời không biết đối phương có thiện ý hay ác ý. Tuy một loạt chuyện
vừa rồi xảy ra, đối phương chưa làm gì bất lợi với hắn, nhưng cho dù thế nào,
Lục Hoán cũng không thể phớt lờ.
Hắn
ở Ninh Vương phủ đã mười bốn năm, đối với thứ gọi là thiện ý chân tâm kia, căn
bản không hề tồn tại.
Tuyết
rơi tựa như lông ngỗng, trải đầy cả căn viện, màn thầu và cơm trộn cám trong
hộp thức ăn không hề được động vào.
Không
gian tịch mịch.
Dưới
màn đêm, Lục Hoán nhíu mày, nắm chặt chủy thủ, hắn nhắm mắt, nhưng chỉ là nửa
tỉnh nửa mê, cả một đêm không hề thả lỏng cảnh giác.
. .
.
Hôm
sau nghe thấy tiếng gà gáy, Lục Hoán vẫn dậy như mọi ngày, ba ngày qua bị
thương hàn, hiện tại đã hoàn toàn khỏi hẳn, cảm giác chóng mặt hoàn toàn biến
mất.
Tuy
sắc mặt có chút trắng bệnh, Lục Hoán ói hết tạp vật trong bụng ra, sau đó đi
xuống chân núi lấy nước.
Lúc
ra ngoài, hắn làm như vô tình cố ý, khép hờ cổng tre một khoảng nhỏ, chỉ có mỗi
hắn phát hiện ra. Ngoài ra hắn còn đặt thêm mấy dấu vết ở trên nóc nhà, bên cạnh
giường, sau mấy khóm cây đậu, chỉ có mình hắn biết.
Nếu
có người dám lẻn vào, hắn có thể phát hiện, thậm chí có thể đoán được dấu chân
của đối phương.
Cũng
không biết là ai, mục đích là gì.
Có
lẽ lại là bẫy rập mới.
Đôi
mắt Lục Hoán ánh lên cái nhìn sắc bén, hắn phải nhanh chóng bắt được người kia.
Ước
chừng là bị Lục Văn Tú giáo huấn, Người qua đường Giáp đi đường vẫn phải bó
mông, xiên vẹo lảo đảo, mà Người qua đường Ất bụm mặt, có thể nhìn thấy rõ dấu
bàn tay in hằn trên má hắn.
Từ
trước tới nay hai người này thích tìm Lục Hoán gây chuyện, nhưng sau khi bị
giáo huấn, ngược lại an phận hơn không ít, không dám lẻn qua cổng tre của Lục
Hoán và trù phòng. Mỗi lần vào là như thấy quỷ, vẻ mặt kinh hoàng, nhanh chân
rời đi.
Lục
Hoán cũng không quan tâm trên người bọn chúng làm sao, hắn làm việc giống như
hạ nhân Ninh Vương phủ, nấu nước bổ củi đều thành thạo, bởi vậy cho tới khi mặt
trời khuất bóng, hắn mới quay trở lại phòng chứa củi.
Hắn
vừa về, lập tức bỏ đống củi xuống, đi khắp nơi xem xét.
Nhưng
mà hôm nay trống rỗng, không có gì kỳ lạ, không nhiều thêm thứ gì, cũng không
có gì bị dịch chuyển hay được sửa chữa lại.
Mấy
dấu vết hắn bày ra, cũng không hề thay đổi.
Do
phát hiện hắn bố trí này nọ, cho nên người kia không dám hành động thiếu suy
nghĩ?
Hay
là bởi vì hôm nay không hành động?
Lục
Hoán vẫn không buông lỏng cảnh giác, ba ngày liên tiếp đều để lại dấu vết.
Nhưng
mà, vẫn giống hệt như ngày hôm đó, ba ngày tiếp theo đều không có gì kỳ lạ.
Lục
Hoán thở phào nhẹ nhõm.
. .
.
Mà
Túc Khê ở bên này bị bác gọi điện thoại, buồn muốn chết, sao có tâm tư chơi
game.
Cô
gọi cho mấy người bạn tốt, hỏi họ có biết nhóm nào hay ai nhận làm bài tập hộ
trả tiền không.
“Cậu
hỏi làm gì, sao lại thiếu tiền?” Cố Thấm tan học xong, đứng ngoài hành lang nói
chuyện điện thoại với Túc Khê, “Anh trai mình đang ôn thi, cần gia sư, nhưng
gia sư phải tới được nhà, giờ chân cậu không đi được.”
Túc
Khê hỏi: “Có thể học online được không?”
Hoắc
Kính Xuyên đi ngang qua hành lang, cười hì hì, cúi đầu lại gần điện thoại, “Túc
Khê Khê, cậu có nhan sắc, vì sao phải bán tài hoa? Người theo đuổi cậu xếp hàng
dài tới tận cổng trường, hay là mình lên diễn đàn trường post một bài, năm trăm
tệ (~1.6 triệu VNĐ) cho một lần hẹn hò. Có thể kiếm được tiền rất nhanh chóng.”
Người
anh em này vẫn luôn không đứng đắn, Túc Khê chỉ nói một câu “Cút”.
Tắt
điện thoại, Túc Khê nhíu mày, vùi mặt vào gối.
Đối
với học sinh lớp 11, quả thật tiền không dễ kiếm. Mười nghìn tệ trước mắt, Túc
Khê không trông mong mình có thể san sẻ nhiều với bố mẹ, nhưng cô nhìn cái chân
bó thạch cao, cảm thấy mình chính là đứa ‘phá hoại’, ba ngày thì hai ngày phải
vào bệnh viện.
Tuy
không biết vì sao Túc Khê vay tiền, Cố Thấm và Hoắc Kình Xuyên cảm thấy nhà cô
không có phiền toái, cô lại không nói, họ cũng không hỏi, nhưng đều là bạn bè từ
bé, sao có thể trơ mắt ngồi yên? Vì thế họ nhanh chóng tụ họp.
Cố
Thấm nói: “Chúng ta thương lượng một chút, vay tiền giúp đỡ Hoắc Nhiễm? Có thể
đỡ được phần nào.”
Bên
này, Túc Khê còn không biết bạn bè đang thương lượng vay tiền hộ mình.
Bởi
vì bố mẹ bận rộn, cho nên hôm nay không tới, cô một mình vác nẹp, vừa đi vừa
nhảy lò cò tới căng tin ăn cơm, sau đó lại nhảy cà thọt về phòng bệnh làm bài
tập.
Làm
bài tập xong, cô rảnh rỗi, nhịn không được nhìn app trò chơi trên điện thoại.
Cả
ngày không login, không biết nhóc con của cô như thế nào, có ăn đói mặc rách
hay không, thế mà cô lại hơi nhớ hắn. Nhưng mà cô không có tiền, vẫn nên học
tập thật tốt, nỗ lực tiến về phía trước thì hơn.
Chỉ
là game, không thể quá mức say mê.
Túc
Khê lắc đầu, cố gắng muốn vứt trò chơi ra sau đầu, tiếp tục mở sách ra xem.
Nhưng
đúng lúc này, hệ thống hiển thị thông báo.
“Hiện
tại bạn nên đi mua xổ số.”
Túc
Khê nhìn di động, có hơi không hiểu, “Mua xổ số? Tôi mua xổ số làm gì?”
Hệ
thống nói: “Tôi nói rồi, cứ mười điểm là được một lần may mắn, bạn cũng sắp đạt
được rồi, giờ lại muốn thất bại trong gang tấc?”
“Tôi
không tin.” Túc Khê mới không tin cái gì may mắn hay không may mắn, miệng của
hệ thống chỉ giỏi gạt người, chắc chắn là mánh lới nhà sản xuất bày ra.
Hơn
nữa mua xố số, sao có thể nói trúng liền trúng? Xác suất kia, so với việc cô đỗ
Thanh Hoa Bắc Đại [2] còn thấp hơn!
[2]
Là hai trường đại học danh tiếng nhất ở Trung Quốc, luôn có tên trong thứ hạng
cao nhất của Bảng xếp hạng các trường Đại học danh giá nhất châu Á.
So
với việc kỳ vọng trúng xổ số, không bằng tin rằng nhà cô bị phá sản, phải rời
đi nơi khác.
Hệ
thống đột nhiên nói một câu: “Thử một chút cũng không chết, đã nghèo rồi không
thể nghèo hơn nữa được đâu.”
Túc
Khê: “….”
Con
mẹ nó, có chuyện thì cứ nói, hệ thống đừng có mà công kích tinh thần người khác
được không!
Ước
chừng cả ngày không có chuyện gì làm, dù gì lòng cũng ngứa ngáy, Túc Khê vẫn
không khống chế được mình, mở ra trò chơi quen thuộc {Con đường Đế Vương: Hoàng
Tử Ốm Yếu Độc Sủng Ngươi}. Vừa hay chị điều dưỡng viên đi vào, cô chớp mắt, cầu
xin chị ấy mua hộ mình ít hoa quả và một tấm vé số.
Túc
Khê có mái tóc đen suôn mượt, làn da trắng như tuyết, tính tình ngoan ngoãn,
không hề gây rối, chị điều dưỡng viên không thể từ chối được.
Chị
ấy nhanh chóng đồng ý, một lúc sau mang về cho cô.
Mất
hai tệ (~6k VNĐ) mua được tấm vé số, Túc Khê không hề ôm ý tưởng ăn may, tiện
tay nhét vào túi quần, sau đó gặm táo, mở trò chơi ra.
Lúc
này trò chơi đang là ban ngày, tuyết bay đầy trời, trong phòng không có ai,
nhóc con của cô không ở đây.
Túc
Khê có hơi thất vọng, Ninh Vương phủ chết dẫm, cả ngày bắt nạt nhóc con của cô,
cô thật vất vả login, lại không thấy nhóc con đâu. Mấy chỗ khác vẫn chưa giải
khóa, Túc Khê không biết nhóc con ở đâu, đương nhiên không có cách nào tìm hắn.
Góc
trên bên phải hiện lên: 37 thỏi vàng, 7 điểm.
Túc
Khê chống cằm cân nhắc.
Dựa
theo lời hệ thống, có tất cả năm mục: kỹ năng, quan hệ xã hội, ngoại hình bên
ngoài, hoàn cảnh và tố chất thân thể; năm phương diện này có thể giúp tăng
điểm.
Hiện
tại vẫn đang ở nhiệm vụ chính thứ nhất: Được Ninh lão Vương phi tán thưởng,
chưa hề tiến triển chút nào, kỹ năng chưa giải khóa, đương nhiên cô chỉ có thể
bắt tay cải thiện hoàn cảnh sống của nhóc con.
Túc
Khê đi vào phòng chứa củi, lúc này mới để ý căn phòng này rất đơn sơ. Tuy nói
cửa và nóc nhà đã được sửa chữa, không còn hở nữa, nhưng căn phòng vẫn rất
trống rỗng, không có bàn hay chậu rửa mặt linh tinh, giường nằm cứng như sắt,
vừa nhìn đã biết rất lạnh.
Ngay
cả phía sau trù phòng cũng có than ấm, mà nhóc con của cô lại không có!
Đậu
xanh rau má, số phận thật đáng thương.
Túc
Khê chua xót không thôi, không chút suy nghĩ, mở siêu thị ra, tìm mấy món vật
dụng thiết yếu, muốn mua một chậu than ấm. Không ngờ siêu thị lại vô cùng phong
phú, ngay cả than ấm cũng có nhiều loại, phải có bảy tám mươi cái.
Hệ
thống đang buồn chán, vừa thấy cô có hứng thú mua đồ, lập tức bật dậy, thân
thiện đề cử: “Bé yêu, nhìn cái lò vàng khắc hình dị thú này đi, chỉ cần 999999
thỏi vàng…”
Còn
chưa đa cấp xong, Túc Khê đã lạnh lùng lướt qua, “Cút đi.”
Cô
trực tiếp mở tới trang cuối cùng, chọn thứ bình thường nhất “Một chậu than
củi”, mất tám thỏi vàng.
Chọn
xong, Túc Khê di chuyển vật phẩm ra bên ngoài, đặt chậu than ở góc thông
thoáng, nhìn qua vừa ấm áp vừa không dễ hít phải CO2. Nhưng một lúc sau cô ngẫm
lại, đây là game, không tồn tại CO2! Có phải mình bị nhập vai quá hay không!
Trong
phòng còn thiếu bàn, ghế dựa, bộ ấm trà.
Túc
Khê vào siêu thị mua thêm đồ nội thất, tuy rằng chỉ là cái bàn đơn sơ mộc mạc,
nhưng có thể dùng là được, tin tưởng nhóc con của cô sẽ không để ý.
Điên
cuồng mua sắm như vậy, rất nhanh góc trên bên phải hiển thị chỉ còn 7 thỏi
vàng.
Túc
Khê vô cùng đau lòng, chua xót tìm kiếm trong siêu thị, nhìn xem có thể mua
thêm cái gì không.
Ngón
tay cô hơi lướt qua, bỗng nhiên nhìn thấy một đôi ủng màu đen… vừa đúng 7 thỏi
vàng.
Túc
Khê lập tức vui vẻ, tối hôm qua cô để ý, không biết tại sao nhóc con phải quỳ
cả ngày, ủng đã bị mài rách. Đi đôi ủng như vậy rất lạnh, vừa hay đổi sang đôi
mới.
Túc
Khê rạo rực tiêu hao hết sạch thỏi vàng, sau đó đặt ủng ngay ngắn cạnh giường.
Cứ
như vậy, trong phòng có thêm bàn và chậu than, thoạt nhìn còn có hơi người.
Túc
Khê vui vẻ hỏi: “Tôi đã cải thiện môi trường sống xung quanh, bạn xem xem tăng
lên mấy điểm?”
Hệ
thống hiện thông báo: “Chúc mừng bạn đã thay đổi hoàn cảnh sống thành công,
được thưởng +3 thỏi vàng, thưởng +1 điểm.”
Túc
Khê: “??? Vì sao chỉ được thưởng 1 điểm?”
Hệ
thống: “Bởi vì hành vi của bạn được coi là không làm mà hưởng, nhiệm vụ rất đơn
giản, chỉ là đơn giản tiêu thỏi vàng, không đủ để tăng điểm. Hơn nữa điểm đạt
được từ cải thiện môi trường sống không nhiều, nếu muốn tăng điểm, bạn nên làm
nhiệm vụ chính và cải thiện các mối quan hệ xung quanh.”
Túc
Khê:….
Trong
lúc Túc Khê đang điên cuồng chửi rủa cái con mẹ mày, bên ngoài có tiếng bước
chân, lúc đứng trước cửa, người đó hơi ngừng bước.
Lục
Hoán chú ý dấu vết ngoài cửa, phát hiện mấy thứ mình bố trí không hề bị đụng
qua, hẳn là hôm nay không có chuyện gì kì quái.
Bởi
vậy, hắn đi tới góc sân, buông cái sọt xuống, đẩy cửa ra, đi vào.
Nhưng
mà, lúc tầm mắt vô tình lướt qua góc phòng, con ngươi hắn co lại.
Rõ
ràng cửa sổ không bị đụng qua, tức là không có ai đi vào bằng đường cửa sổ,
nhưng….
Vì
sao trong phòng lại có thêm nhiều đồ vật?!
Đập
vào mắt là cái bàn, bên trên bày ấm trà, còn có cả ghế dựa, trông rất sạch sẽ.
Trong
góc có một chậu than hoa, tuy rằng không phải bếp lò gì quý hiếm, nhưng khiến
cả căn phòng ấm áp hẳn lên.
Trên
người Lục Hoán đầy tuyết, y phục đẫm sương, cổ tay bị đông cứng tới trắng bệch,
khí nóng ập vào mặt, xua tan băng giá trên người hắn, cũng khiến cả người hắn
ấm áp hơn không ít.
Hắn
cảm giác như được sưởi ấm.
Chút
dịu dàng này khiến mày hắn nhíu chặt, tất cả xa lạ trước mắt khiến từng sợi dây
thần kinh trong đầu kéo căng.
Lục
Hoán bối rối không biết nên làm gì, sắc mặt vẫn lạnh lẽo, mà khi nhìn thấy đôi
ủng đặt ngay ngắn cạnh giường, hắn vô cùng kinh ngạc.
Hắn
nhíu mày bước qua, cầm lấy đôi ủng màu đen.
Chỉ
thấy đường may khéo léo, chất vải thô ráp.
Nhưng
đây đúng là một đôi ủng mới sạch sẽ, bên trong không có kim châm hay vật gì
khác.