Chương 5 Hoài nghi nhân sinh quan của bản thân
Tên
hạ nhân vừa rồi còn thề son sắt với Lục Văn Tú rằng bên trong hộp thức ăn có
khâu nhục, hiện tại mặt mũi trắng bệch… Sao lại thế này?! Gặp quỷ?!
Vừa
rồi rõ ràng có, sao giờ lại đột nhiên trở thành cám và màn thầu?!
Đám
người được gọi tới hóng hớt không chỉ có hạ nhân Ninh Vương phủ, còn có một ít
thực khách cùng văn nhân ở gần đây, tuy bọn họ đều biết đích và thứ tử có khác
biệt, nhưng cứ tưởng cuộc sống của thứ tử Ninh Vương phủ không quá tệ, nào ngờ
lại gặp tình huống này…
Cũng
quá đáng thương rồi.
Vô
duyên vô cớ bị vu oan?
Hơn
nữa kẻ vu oan hắn, Nhị thiếu gia Lục Văn Tú giống như một tên ngu xuẩn.
Thật
đáng xấu hổ. Bọn họ đều hận không thể thay Lục Văn Tú kiếm một cái lỗ chui vào.
Bầu
không khí cực kì yên ắng.
Lục
Văn Tú và đám hạ nhân cùng bếp trưởng hai mắt nhìn nhau, lặng ngắt như tờ.
Sắc
mặt Lục Dụ An tối sầm, nhìn chằm chằm Lục Văn Tú, giống như đang nhìn một tên thiểu
năng trí tuệ, quát lớn, “Văn Tú, đệ lại náo loạn gì đấy?”
Lục
Văn Tú đang khó hiểu, lúc này mới ý thức được gì đó, hắn buông hộp thức ăn
xuống, khuôn mặt đỏ bừng.
Không,
không đúng, sao lại thế này. Vừa rồi rõ ràng hạ nhân nói ngửi thấy mùi khâu
nhục trong hộp thức ăn, sao hiện tại bên trong lại biến thành màn thầu và cơm
trộn cám khô cằn?!
Ở
trước mặt nhiều người như vậy, chính mình luôn giãy nảy nói rằng Lục Hoán trộm
đồ ăn, kết quả thì sao, vốn dĩ không trộm?
Còn
bị mấy người đằng sau nói rằng trù phòng khắt khe Lục Hoán?!
Lục
Văn Tú chỉ cảm thấy mình giống như diễn viên hài kịch.
Hắn
thẹn quá hóa giận, cổ đỏ lên, sắc mặt nửa xanh nửa trắng, nhịn không được, hung
tợn đạp tên bếp trưởng mách lẻo và tên hạ nhân nói rằng ngửi thấy mùi khâu nhục
trong hộp thức ăn.
“Các
ngươi là đồ ngốc sao? Chuyện chưa kiểm chứng mà dám nói với bổn thiếu gia?”
Bếp
trưởng cùng tên hạ nhân kia đầu váng mắt hoa, cố minh oan, “Rõ ràng bọn tiểu
nhân…”
“Minh
oan cái đầu các ngươi!” Mặt mũi Lục Văn Tú mất hết, tức giận đến bốc hỏa, lại
đạp thêm cho mỗi người một cước.
Đám
hạ nhân vô cùng xấu hổ, không dám nói lời nào.
Trường
hợp này chỉ có thể coi như không thấy.
Lục
Hoán nhìn hộp thức ăn đựng cám kia, đồng tử co lại, vô cùng kinh ngạc, nhưng
hắn không biểu hiện ra ngoài.
Mà
đúng lúc này, trong phòng bếp ồn ào hỗn độn, có hạ nhân bưng khâu nhục ra,
ngượng ngùng chạy tới, nói với bếp trưởng, “Bếp trưởng, tìm… tìm được rồi, ngài
để ở tủ cách vách.”
Bếp
trưởng vô cùng kinh ngạc, “Sao có thể?”
Vừa
rồi ông ta lục soát khắp phòng bếp, rõ ràng không tìm thấy, mới xác định là bị
trộm đi.
Đúng
là gặp quỷ!
Hay
là do ông ta mắt mờ? Vừa rồi không nhìn thấy?!
Còn
chưa kịp nói gì, Lục Văn Tú đã tức giận cho ông ta một bạt tai, “Mau cút cho
ta!”
Ánh
mắt đám hạ nhân và đám thực khách văn nhân được mời tới xem hóng hớt có vài
phần không nói nên lời, bọn họ nhìn Lục Văn Tú, muốn cười mà không dám cười.
Đương
nhiên Lục Văn Tú có thể cảm giác được, trên mặt phỏng như mới ăn bạt tai, đau
nhức nóng rát.
Sắc
mặt Lục Dụ An xanh mét, “Được rồi, đừng náo loạn nữa, còn ra thể thống gì! Mau
đi đi!” Lục Dụ An phất tay áo rời khỏi.
Lục
Văn Tú vẻ vang xấu mặt, quay đầu trợn mắt nhìn Lục Hoán, sau đó đạp thêm bếp
trưởng một cái nữa, lúc này mới rời đi.
“Đi!”
Đúng
lúc này, không biết hắn ta bị cái gì quấn chân, thét chói tai một tiếng, chân
bước hụt, ngay trước mặt mọi người, ngã như chó gặm phân.
“Á
á á.”
Khương
mặt hắn dính đầy bùn đất, lúc ngẩng đầu lên, trong lỗ mũi toàn bùn!
Rốt
cuộc có hạ nhân không nhịn được, bịt tay che miệng.
Mặt
mũi Lục Văn Tú bầm dập, hổn hển đứng lên, lập tức cho bếp trưởng cùng đám hạ
nhân của mình mấy cái tát.
“Mắt
mù à, dám chắn ta?”
Cả
khuôn mặt của hắn sưng lên, tức giận không nói thành lời.
. .
.
Bên
kia màn hình, Túc Khê vui sướng khi người gặp họa, buông tay ra, xoa xoa một
lúc, sau đó tiện tay xé gói khoai tây chiên cạnh tủ đầu giường.
Phải
nói là có người xấu thì cũng có ma xấu.
Túc
Khê chỉ muốn thay nhóc con trả thù, không ngờ lúc này hệ thống hiện lên thông
báo.
“Chúc
mừng bạn đã giúp đỡ nhân vật chính xử lí mối quan hệ xung quanh, thưởng +8 thỏi
vàng, +2 thỏi vàng, +2 thỏi vàng, +2 thỏi vàng; điểm quan hệ +3…”
“Đã
được bảy điểm, bạn có thể giải khóa một khu vực mới trong Ninh Vương phủ.”
Mụ
nội nó, nhoáng cái đã được bảy điểm!
Tiếp
theo, bản đồ hiện ra trước mặt Túc Khê.
Trên
màn hình liên tiếp hiện lên thông báo thưởng điểm, Túc Khê không thể nhìn thấy
nhóc con, vì thế vội vàng tắt thông báo, “Tôi chưa giải khóa vội, sau này sẽ
suy nghĩ sau.”
Hệ
thống: “Được”.
Thông
báo không còn, chỉ thấy đám hạ nhân nhốn nháo rời đi. Cuối cùng chỉ còn hai cô
nương mặc xiêm y thô ráp, quay đầu nhìn nhóc con của cô, ánh mắt đồng tình như
muốn nói…
Nhị
thiếu gia thật ngu xuẩn, muốn vu oan giá họa cũng không thành công, đúng là làm
khó Tam thiếu gia rồi.
Đám
người giải tán, trong viện trống rỗng, chỉ còn tiếng gió thét gào.
Trò
khôi hài kỳ lạ này cứ thế chấm dứt.
Lục
Hoán đi qua, cúi người nhặt hộp thức ăn, mày nhíu thành hình chữ Xuyên.
“…”
Đừng
nói đám người Lục Văn Tú hoảng sợ, ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng được,
rõ ràng tận mắt nhìn thấy trong hộp thức ăn là cơm canh cùng khâu nhục nóng
hổi, sao nháy mắt lại biến thành màn thầu khô cứng cùng cơm trộn trấu?
Nếu
nói một ấm trà khiến hắn hồ đồ.
Cổng
tre cùng đệm chăn là hắn mộng du ngồi làm.
Vậy
chuyện kì quặc như thế này, cũng là do hắn hoa mắt sao?
Điều
này quả thực đã vượt qua khả năng lí giải của người thường, không khỏi khiến
cho người ta hoài nghi đầu óc mình có vấn đề.
Bỗng
nhiên Lục Hoán nhớ tới gì đó, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đứng dưới mái hiên,
nhìn lên góc trong của nóc nhà, mới vừa rồi vào phòng không để ý, lúc này mới
nhìn, chỗ còn thiếu trên nóc nhà kia, không biết đã được sửa chữa từ lúc nào.
“…”
Sắc
mặt Lục Hoán càng thêm khó coi.
Mà
Túc Khê chỉ thấy trên đầu nhóc con hiện lên bọt khí màu trắng, bên trong là một
dãy ………… im lặng tuyệt đối.
Hình
như hắn đang ngửa đầu, hoài nghi nhân sinh quan của bản thân.