Chương 4 Người người người người người
Từ
nhỏ tới lớn, tình cảnh của Lục Hoán ở Ninh Vương phủ rất gian nan.
Nếu
chỉ vì là con thiếp thất, cũng không tới nỗi bị bắt nạt tới mức vậy. Chỉ cần là
vương công quý tộc trong kinh thành, phần lớn đều có di nương thứ tử, nhưng
những người này ít ra còn được ăn no mặc ấm, không đến mức ngày ngày bị nhằm
vào như hắn.
Năm
năm tuổi, hắn mới biết được từ miệng hạ nhân, Ninh Vương phủ đối xử với hắn
không tốt, không cho hắn xuất môn, Ninh Vương phi dung túng cho hai nhi tử của
bà ta bắt nạt hắn, tất cả đều có duyên cớ.
Nghe
nói, sinh thần bát tự của hắn đụng chạm với người đứng đầu Đông Cung.
Lục
Hoán chưa từng thấy mặt thân mẫu mình, đối với thân thế của mình cũng không rõ
ràng lắm, đương nhiên không rõ sinh thần bát tự của bản thân. Trăm triệu lần
không ngờ tới, bởi vì đụng chạm với đương kim Thái Tử, ảnh hưởng tới vận làm
quan của Ninh Vương, liền bị nhốt trong tường viện kín cổng cao tường của Ninh
Vương phủ, bị bỏ mặc trong phòng củi ẩm ướt tối tăm suốt mười bốn năm qua.
Lục
Văn Tú chỉ là một kẻ ngu xuẩn, không đáng để hắn sợ hãi, kẻ khiến hắn thật sự
đề phòng chính là Ninh Vương phi miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Trù
phòng chính là địa bàn của Ninh Vương phi, mấy năm gần đây hắn phải ăn cơm thừa
canh cặn, ngày lễ Tết thức ăn luôn thiếu, cố ý bỏ đói hắn.
Mà
nay đột nhiên đồ ăn được thay đổi, biến thành cơm canh nóng hổi!
Ở
trong mắt Lục Hoán, chắc chắn có chuyện bất thường.
Túc
Khê nằm trên giường, bàn tay vuốt vuốt, nhìn chằm chằm màn hình, còn tưởng nhóc
con nhìn thấy khâu nhục nóng hôi hổi, sẽ vui mừng tới mức động đũa.
Đến
cả cô nhìn khâu nhục còn chảy nước miếng, sao nhóc con lại nhíu mày đứng đó?
Hơn
nữa sắc mặt còn lạnh như băng?
Nghĩ
gì vậy, mau động đũa đi!
Túc
Khê vừa muốn chạm vào hắn, để hắn mau dùng bữa, chỉ thấy nhóc con lấy từ trong
ống tay áo một thứ gì đó, hai ngón tay nắm chặt, khuôn mặt chibi vô cùng nghiêm
túc.
Túc
Khê: ?
Không
đúng, ngươi không ăn cơm, lấy châm bạc ra làm gì?
Suy
nghĩ của nhóc con này đúng là khác thường.
Giây
tiếp theo, chỉ thấy nhóc con hơi cúi người, tới gần hộp thức ăn, cắm ngân châm
vào giữa miếng khâu nhục. Sau đó hắn cầm lên, bỏ vào trong chén nước sạch, nhìn
chăm chú xem ngân châm có biến hóa gì không.
Nhìn
thấy ngân châm không hề đổi sắc, hắn nhíu mày thành hình chữ Xuyên (川)
[1], có phần bất ngờ.
Sau
đó hắn lại cắm ngân châm vào giữa cơm, quan sát tình hình.
Thấy
ngân châm không đổi màu, hắn vô cùng khó hiểu.
Nhưng
nhóc con không hề lơi lỏng phòng bị, cắm ngân châm vào hộp thức ăn rất nhiều
lần, cực kì cẩn thận theo dõi.
Túc
Khê mơ màng, mắt chữ A mồm chữ O.
Nhóc
con nghi ngờ đồ ăn có độc?
Không
phải chứ, tâm tư nặng như vậy? Trò chơi này quá mức chân thật rồi!
Có
mấy trò chơi gì mà Tabikaeru [2], vân vân và mây mây, chuẩn bị đồ ăn cho ếch
con, chẳng phải chúng nó vui mừng tới nỗi ăn sạch hết sao, sao tới trò chơi này
lại như vậy…
Túc
Khê bị phản ứng của nhóc con làm hoảng loạn.
Ngay
khi cô nghĩ có lẽ do lập trình trò chơi này cao, chú trọng chi tiết cẩn thận tỉ
mỉ, chờ nhóc con cắm ngân châm xong, phát hiện đồ ăn không có độc, hắn sẽ bắt
đầu ăn…
Lại
thấy nhóc con bình thản cầm hộp thức ăn ra ngoài, đẩy cổng tre, thoạt nhìn như
muốn tìm một chỗ vắng lặng nào đó vứt đi.
Túc
Khê: ???
Cô
như bị sét đánh.
Con
mẹ nó bà đây vất vả làm ra, ngươi dám vứt đi?
Thế
mà trong đồ ăn lại không có thuốc độc hoặc thuốc xổ, Lục Hoán có phần kinh
ngạc, nhưng trù phòng đưa tới hộp cơm nóng hôi hổi như này, nhất định có chuyện
khác thường.
Có
thể là nữ nhân kia hoặc Lục Văn Tú có ý đồ khác.
Hắn
tình nguyện bị đói cũng không muốn động đũa.
Hắn
mang hộp thức ăn ra ngoài, muốn mở cổng tre ra.
Túc
Khê thấy thế, nhanh chóng chặn lại nhóc con ở cổng tre, lãng phí lương thực rất
đáng xấu hổ đấy.
Cổng
tre kêu kẽo ca kẽo kẹt, hình như khung cửa bị kẹt ở vách tường, muốn mở ra lại
không thể mở được.
Đôi
mắt hắn ánh lên cái nhìn nghi ngờ.
Gió
thổi tới mức cửa bị kẹt vào vách?
Lục
Hoán đứng vững, cầm lấy khung cửa, đột nhiên dùng sức, rõ ràng bệnh thương hàn
của hắn còn chưa khỏi hẳn, thế nhưng sức lực rất mạnh, Túc Khê ở bên ngoài màn
hình không thể đấu lại nhóc con!
Cổng
tre nhanh chóng bị sức lực của hai người phá hủy!
Túc
Khê bất đắc dĩ rời ngón tay, Lục Hoán lập tức mở cửa, mang hộp thức ăn ra
ngoài.
Hắn
còn quay đầu tò mò nhìn cánh cửa, nhưng đã nhiều năm cổng tre chưa được sửa, có
phần kì lạ cũng coi như bình thường.
“…”
Vì
thế, Túc Khê trơ mắt nhìn Lục Hoán mang hộp thức ăn tới chuồng ngựa, lấy xẻng
đào đất.
Cô
quá mức mệt mỏi, nhìn nhóc con của mình cảnh giác, vậy sau này mình nuôi hắn
kiểu gì, bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân ồn ào hỗn độn chạy tới, còn có kẻ
gào lớn “Tìm kẻ trộm cho ta” vang lên.
Cô
nghe được, đương nhiên Lục Hoán cũng nghe được.
Hắn
sầm mặt, đột nhiên ý thức được gì đó, con ngươi sâu thẳm ánh lên cái nhìn u
tối, động tác trong tay càng mau. Nhưng chưa kịp chôn hộp thức ăn, mấy người
kia đã hùng hổ vọt vào.
Ngay
lúc những người này vọt tới, hắn đã kịp chôn nắp hộp trong góc chuồng. Sau đó
xoay người, lạnh lùng đối mặt với họ.
Lục
Văn Tú vênh váo tự đắc dẫn đầu, phía sau là Người qua đường Giáp và Người qua
đường Ất, còn có bếp trưởng và một đống người.
Khung
cảnh bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, một đám người lộn xộn chen chúc.
Hình
ảnh có thể miêu tả như sau.
Người
người người người người người người người người người người người
Người
người người người người người người người người người người người
Người
người người người người người người người người người người người
Chỉ
thấy Lục Văn Tú mặc áo khoác đỏ, người lùn như củ lạc, khuôn mặt chibi xấu xí
kiêu căng ương ngạnh, đi tới trước mặt Lục Hoán.
Vốn
là dáng vẻ hung hăng vênh váo, nhưng vì đồ họa quá xấu, so với nhóc con của Túc
Khê trầm ổn đứng đó, cả người cao ráo xuất chúng, từ nãy tới giờ không hề nhúc
nhích, thoạt nhìn hắn ta như bản nháp xấu xí, phá hỏng cả bức tranh.
“Sáng
nay bổn thiếu gia có sai trù phòng làm khâu nhục, trù phòng đã chuẩn bị xong
rồi, lại không biết bị tên trộm tham ăn nào cướp mất!” Con ngươi tà ác của Lục
Văn Tú co lại, “Về phần kẻ nào, chắc là một con quỷ đầu thai đói khát, ngay cả
một đĩa đồ ăn cũng muốn cướp, nếu ta biết kẻ đó là ai, chắc sẽ bị toàn bộ Ninh
Vương phủ cười nhạo đấy!”
Túc
Khê ngạc nhiên mở to hai mắt.
Mẹ
kiếp! Củ lạc xấu xí dám trợn mắt nói dối như thật!
Khâu
nhục của mày mới lạ ấy!
Lúc
đó rõ ràng cô thấy trong bếp không còn món gì nữa, chỉ có khâu nhục không biết
của ai, tưởng là còn thừa lại, mới để cho nhóc con ăn.
Hiện
tại Lục Văn Tú mang người tới, rõ là rỗi hơi kiếm chuyện, mượn cơ hội lấy cớ
trả thù!
Nhưng
cho dù như thế nào, Túc Khê cũng ý thức được, chuyện tốt mình làm lại thành
chuyện xấu.
Chỉ
thấy đám người Lục Văn Tú cả vú lấp miệng em, mà nhóc con của cô cô đơn lẻ loi.
Áo
choàng bẩn thỉu của hắn vẫn còn ướt nước tuyết, gió lạnh cuồn cuộn thổi tới,
giống như sẽ nổi bão tố bất cứ lúc nào. Con ngươi sâu thẳm của hắn có vài phần
phẫn nộ, tay không tự giác nắm chặt lại, nhưng vẫn kiềm chế không động đậy.
Túc
Khê cảm giác như dao cứa vào tim, thế nhưng lại áy náy với nhóc con trong game.
Người
qua đường Giáp băng bó mông, vội phụ họa: “Đúng vậy, lúc đó bọn tiểu nhân mang
hộp thức ăn tới trù phòng, sao lúc này lại chạy tới người hắn? Chắc chắn hắn ta
tới, nhìn thấy đồ ăn của Nhị thiếu gia liền tham ăn.”
Người
qua đường Ất xoa khuôn mặt bầm tím, nhe răng trợn mắt, “Nhị thiếu gia, không
chừng mỹ vị của ngài đã bị hắn ta nuốt vào bụng.”
Lục
Hoán lạnh lùng nói: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, trong lòng các ngươi tự
hiểu.”
Quả
nhiên như hắn dự đoán, chắc chắn có chuyện khác thường, hắn vẫn luôn tự hỏi tại
sao trù phòng lại mang hộp thức ăn nóng hổi tới, hóa ra là để Lục Văn Tú kiếm
cớ gây chuyện.
Mấy
ngày trước triều đình khảo thí, tuy hắn chỉ là thứ tử, nhưng lại được triệu đi
tham gia, kết quả thắng hai người Lục Văn Tú và Lục Dụ An, khiến mặt mũi bọn
chúng mất hết, sau này liền nghĩ đủ mọi cách để diệt trừ hắn.
Ngày
hôm trước náo loạn chưa xong, ngày hôm nay lại muốn vu oan giá họa!
Túc
Khê nhìn khuôn mặt khó chịu của nhóc con, cũng đồng thời nghĩ ra, nếu không
phải vừa rồi cô chặn không cho nhóc con ra ngoài, lúc này hộp đồ ăn đã sớm bị
chôn vùi, Lục Văn Tú ngu ngốc không tìm thấy chứng cớ, sao có thể oan uổng
người khác?
Tất
cả là do cô…
Nhưng
mà, do trò chơi này thay đổi thất thường, ai có thể dự đoán được?
Rốt
cuộc là người nào lập trình nó vậy?!
Túc
Khê có phần hoảng hốt, khuỷu tay chống vào thành giường, có hơi đau nhức, lúc
này cô cũng không dám rời mắt, buổi sáng còn hứa sẽ không mải chơi, lúc này lại
hoàn toàn trở thành kẻ nghiện game!
“Hừ,
ngươi có dám mở hộp thức ăn cho Nhị thiếu gia nhìn xem không?” Bếp trưởng nói:
“Nếu tìm được ở chỗ của ngươi, ngươi phải thừa nhận ngươi là kẻ trộm!”
Bếp
trưởng cực kì chắc chắn đồ ăn là do Lục Hoán trộm, bởi vì lão ta phát hiện
không thấy khâu nhục, mà trên mặt đất có bánh bao không nhân, không phải của
Lục Hoán thì là của ai?
Cho
dù không phải Lục Hoán trộm, do hạ nhân nào đó rắp tâm, nhưng không thấy khâu
nhục, cũng chỉ có thể hắt nước bẩn lên người hắn, nói là hắn ăn.
Dù
sao Nhị thiếu gia cũng muốn lấy cớ dạy dỗ cái đinh Lục Hoán, hắn ta không thèm
quan tâm khâu nhục thật sự đi đâu.
Lục
Văn Tú tán thưởng nhìn bếp trưởng, lão ta giúp hắn tìm cái cớ rất tốt.
Mà
vẻ mặt Lục Hoán, sắc mặt tối sầm, đôi mắt sâu thẳm như kết băng.
Hắn
đã đủ cảnh giác, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, là do hắn hồ đồ, không
kịp trở tay? Hay do hắn không phòng bị, trúng kế của Lục Văn Tú.
Thấy
vẻ mặt này của hắn, Lục Văn Tú cảm giác hộp thức ăn ở phía sau đang đựng khâu nhục.
Hiện
tại hắn không cần phải mở hộp thức ăn, liền có thể trắng trợn khiến tên thứ tử
Lục Hoán này quỳ xuống thừa nhận mình là kẻ trộm, khiến thanh danh của hắn bị
vấy bẩn!
Lục
Văn Tú vui vẻ, đắc ý ngoắc ngón tay, bảo người qua đường Giáp gọi Lục Du An và
tất cả hạ nhân Ninh Vương phủ tới đây.
Náo
nhiệt như vậy, đương nhiên càng nhiều người chứng kiến càng tốt.
. .
.
Chưa
được bao lâu, Lục Dụ An đã được mời tới, phía sau còn có một đống hạ nhân, gần
như tất cả nô bộc của Ninh Vương phủ đều chạy tới đây xem kịch. Bình thường họ
không dám ngang nhiên hóng hớt, lần này chính là Nhị thiếu gia ra lệnh cho họ
tới.
Lục
Dụ An lớn hơn Lục Văn Tú vài tuổi, thoạt nhìn chín chắn hơn rất nhiều, nhíu mày
nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trong Ninh Vương phủ có kẻ ăn cắp, không
phải chuyện nhỏ. Văn Tú, đệ có chứng cứ không?”
Đám
hạ nhân phía sau xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Một
hạ nhân lại gần, nhỏ giọng nói với Lục Văn Tú, “Thiếu gia, chắc chắn hộp đồ ăn
phía sau đựng khâu nhục, tiểu nhân ngửi thấy mùi thơm, ngài nhớ vạch trần.”
Lục
Văn Tú cười đắc ý, nói với Lục Du An, “Đương nhiên đệ có chứng cứ.”
Sau
đó, hắn xoay người, nói với đám hạ nhân, “Các ngươi mở to mắt nhìn xem, rốt
cuộc là kẻ nào trong Ninh Vương phủ này dám trộm đồ ăn của bổn thiếu gia! Nếu
như thật sự đói khát, có thể cầu xin bổn thiếu gia, cần gì phải làm kẻ trộm?”
Từng
chữ hắn ta nói đều tràn ngập ác ý, chĩa về Lục Hoán.
“Mở
hộp thức ăn phía sau hắn ra cho ta.”
Gió
lạnh thấu xương, đôi mắt u tối của Lục Hoán như kết một tầng băng, hắn nhìn
chằm chằm Lục Văn Tú, không nói một câu.
Giương
cung bạt kiếm, không khí có phần đè nén.
Lục
Văn Tú hừ một tiếng, đẩy bếp trưởng ra, tự mình đi tới phía hộp thức ăn, làm
trò quơ quơ hộp thức ăn trước mặt mọi người, sau đó chạm vào nắp hộp, cố ý mở
thật chậm.
Mà
đúng lúc đó…
Túc
Khê chạm vào màn hình.
“Lạch
cạch…” Lục Văn Tú mở mãi không ra, Lục Dụ An và đám hạ nhân chờ mòn mỏi, bỗng
nhiên hộp thức ăn tự bật nắp.
Hắn
lộ vẻ ác ý, cay nghiệt nói: “Sao nào, chính tay ta bắt tại trận!”
Nhưng,
xung quanh vô cùng yên ắng.
Bên
trong hộp, làm gì có mỹ vị như hắn nói, rõ ràng là…
Màn
thầu cùng cơm trộn trấu!