Sắc
mặt hắn cứng lại, trước tiên xem xét xung quanh phòng, chỉ thấy trong phòng
trống rỗng, cho dù là cổng tre hay cửa sổ đều không lưu lại dấu chân, không hề
có dấu vết từng bị xâm nhập.
Huống
chi hắn luôn cảnh giác, mặc dù mê man sốt, nhưng không thể hoàn toàn ngủ say,
có người đi vào mà lại không thể phát hiện.
Cổng
tre cũng vậy, rơm rạ bỏ thêm chắc chắn mà tỉ mỉ, nhìn qua trông rất bình
thường, không hề phát hiện có trò đùa dai nào cả, ngược lại còn có thể ngăn vài
phần gió lạnh.
Thật
không thể tưởng tượng được!
Lục
Hoán hoài nghi có phải mình sốt hay không, sinh ra ảo giác, thử giơ tay sờ
trán, nhưng trên trán bình thường.
Cũng
có thể… đêm qua hắn bị sốt tới hồ đồ, nửa mê nửa tỉnh bò xuống giường sửa lại
cửa? Hắn đã sớm suy nghĩ sẽ sửa lại mấy khe hở trên cổng tre, đỡ bị gió lùa
vào, nhưng gần đây quá mức mệt mỏi, vậy nên chuyện này đành gác lại.
Cho
dù nghĩ như thế nào vẫn không thể hiểu được.
Lục
Hoán nhìn đệm giường, rồi lại nhìn qua cửa đã được sửa, con ngươi sâu thẳm ánh
lên cái nhìn cảnh giác nghi ngờ, nhưng vẫn chưa phát hiện chuyện gì đáng ngờ,
vậy nên hắn chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Hắn
tới tủ quần áo, dưới đống xiêm y rách nát là một thanh chủy thủ được mài từ đá,
âm thầm đặt dưới khe hở vách tường.
Hai
tên hạ nhân ở bên ngoài lại bắt đầu thúc giục.
Hôm
nay là ngày gia quyến Ninh Vương phủ tới từ đường cúng bái tổ tiên, Lục Hoán ở
cùng sân với đám hạ nhân, sáng nào cũng nghe thấy tiếng giết gà mổ dê ồn ào.
Tuy
hắn chỉ là thứ tử, nhưng không thể không đi cúng bái tổ tiên, nếu không sẽ bị
xì xào bàn tán.
Lục
Hoán lấy nước lạnh rửa mặt, do bị cảm lạnh nên hơi đau đầu, chờ cho cơn đau
giảm đi, hắn mới xoay người mở cửa.
Dọc
đường đi, đám hạ nhân luôn lén nhìn, hắn đã sớm quen, không hề né tránh.
Trước
từ đường Ninh Vương phủ kết băng, lạnh thấu xương.
Nhi
tử của thiếp thất không được vào từ đường, vì thế hắn chỉ có thể quỳ trước cửa
lớn. Hắn không có nhiều xiêm y, tất cả đều rất mỏng manh, lúc nào cũng phải
chắp vá, bởi vì đang ở tuổi trưởng thành nên hắn cao lên rất nhiều, xiêm y dần
chật chội, lộ ra cổ tay và mắt cá chân tái nhợt, trên mặt dính nước bùn và nước
tuyết, gió lạnh ngày đông khiến khuôn mặt trắng bệch.
Ước
chừng nửa canh giờ sau, hai chiếc kiệu sơn son thiếp vàng mới khoan thai đi
tới, dừng lại trước cửa từ đường.
Hai
nam tử lớn hơn Lục Hoán vài tuổi, trên người mặc xiêm y quý giá đẹp đẽ, đạp lên
lưng hạ nhân để xuống.
Người
thấp hơn tên Lục Văn Tú, hắn nhìn sang Lục Hoán, hừ nhẹ một tiếng.
Ngày
hôm qua tìm cớ dạy dỗ Lục Hoán một phen, nghĩ thầm chắc hẳn hôm nay hắn chỉ có
thể nằm liệt giường, không thể động đậy được, kết quả tiểu tử này thân thể
cường tráng, vẫn có thể đứng lên.
Hắn
ta đứng cạnh cỗ kiệu, thấy Lục Hoán thẳng lưng, cực kì không vừa mắt.
Nhìn
chằm chằm một lúc, thấy tuy Lục Hoán mặc xiêm y phong phanh, hai má đông lạnh
tới trắng bệch, nhưng vẫn ngẩng đầu, không hề nhìn mình, Lục Văn Tú giận dữ,
muốn lấy cớ tiếp tục dạy dỗ Tam đệ một phen.
Còn
chưa kịp xắn tay áo, đã bị đại ca Lục Dụ An đè bả vai.
“Văn
Tú, đây là từ đường.” Lục Dụ An lắc đầu, thấp giọng quát lớn, “Không thể dây
vào, có chuyện gì chờ về rồi làm.”
Lục
Văn Tú giật ống tay áo, trừng mắt nhìn Lục Hoán một cái, “Hôm qua đã tha Lục
Hoán, đúng là hời cho nó.”
Đúng
lúc này chiếc kiệu phượng thêu hoa mẫu đơn hạ xuống, một vị phu nhân đi ra,
trên người khoác áo lông cừu ấm áp, nhìn huynh đệ Lục Dụ An, “Còn không mau đi
vào?”
Chờ
huynh đệ hai người đi vào, Ninh Vương phi xoay người bước vào thiên điện, bỗng
quay lại nhìn Lục Hoán quỳ ngoài từ đường.
Lục
Hoán vô cùng bình thản, còn hờ hững đối mắt với bà ta.
Ninh
Vương phi luôn coi Lục Hoán là cái gai trong mắt, nếu cái gai này có thể nhổ,
bà ta đã sớm nhổ, nhưng mười năm trôi qua, Lục Hoán mệnh cứng, cực kì ương
ngạnh, thế nhưng vẫn còn sống sót.
Hai
hạ nhân mang hộp thức ăn tới, phát cho đám thị vệ ngoài từ đường.
Đến
lượt Lục Hoán, Ninh Vương phi giơ tay ngăn lại, nhẹ giọng nói: “Bên ngoài giá
rét lạnh lẽo, hài tử không thể ăn nhiều, ta cũng sợ con đói bụng, nhưng tế bái
không thể ăn uống, hạ nhân không phải người Lục thị, có thể không tuân theo quy
củ, nhưng con và hai huynh trưởng của con là huynh đệ ruột thịt, cho nên cố
nhịn một chút, về rồi ăn. Hai người các ngươi mau mang đồ ăn của Tam thiếu gia
về viện.”
Hai
hạ nhân vội vàng cúi đầu khom lưng rời đi.
“Để
ta bảo đầu bếp làm một ít món ăn con thích.” Ninh Vương phi trưng vẻ mặt giả
dối trước mặt đám hạ nhân, nhưng hiển nhiên thiếu niên trước mặt không kiên
nhẫn cùng bà lá mặt lá trái.
Bụng
Lục Hoán kêu vang, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng không hề thay
đổi, lười trả lời bà ta.
Gì
mà món ăn yêu thích? Cũng chỉ là chút bánh bao không mà thôi.
Sắc
mặt Ninh Vương phi cứng lại, chỉ có thể cười cười, được nha hoàn đỡ vào thiên
điện, một lúc sau, khuôn mặt tối sầm.
Tuyết
rơi lả tả, nháy mắt đã lấp kín đường đi trước cửa từ đường, Lục Hoán quỳ gối
cạnh tường, trên người, trên vai đầy tuyết, biến thành một người tuyết cỡ nhỏ.
Bên
trong từ đường vọng ra tiếng cười nói vui vẻ.
Bên
ngoài từ đường lạnh lẽo tĩnh mịch.
Thiếu
niên vẫn không nhúc nhích quỳ tại chỗ, cúi đầu, nghe tiếng gió gào thét bên
tai, cảm thấy rét lạnh vô cùng tận, ngày qua ngày, suốt mười bốn năm, trong
lòng hắn chỉ còn đọng lại u sầu và hận ý.
. .
.
Túc
Khê và bạn bè làm xong bài tập, tiễn bọn họ đi, lúc sau bố Túc và mẹ Túc cũng
tới đây.
Trong
phòng bệnh, mẹ Túc mở bình giữ nhiệt ra, mùi canh gà lập tức lan tỏa khắp
phòng.
Túc
Khê thèm ăn muốn chết, vui mừng hô lớn: “Mẹ, sao mẹ biết con muốn uống canh mẹ
làm!”
Mẹ
Túc đặt bình giữ ấm ở đầu giường, vứt hai gói đồ ăn vặt ở bên cạnh vào thùng
rác, tức giận mắng, “Đã bảo không được ăn đồ ăn vặt, ăn như vậy sao còn bụng
uống canh mẹ nấu?”
Túc
Khê giơ chân bó thạch cao lên, hớn hở dịch người đến đầu giường, nhìn chằm chằm
bình giữ nhiệt: “Dạ dày của con lớn, con có thể ăn được!”
Bố
Túc quét tước vệ sinh phòng bệnh, mẹ Túc lấy một cái ghế ngồi xuống, đổ canh gà
vào trong tô, đưa cho Túc Khê. Bà còn cẩn thận chia sang một cái bát nhỏ, đặt ở
trên giường, để Túc Khê ăn ở bát nhỏ trước cho bớt nóng, “Vậy mau uống hết cho
mẹ.”
Uống
xong canh gà, lại thêm ít cơm, Túc Khê ợ một cái, cảm thấy dạ dày vô cùng cùng
ấm áp.
Bố
Túc mẹ Túc tán gẫu với cô một lát, lại dọn đồ cho cô.
Nhìn
thấy cô nằm ngủ, hai người dém chăn, sau đó nhẹ nhàng rời phòng bệnh.
Túc
Khê là cú đêm, đương nhiên lúc này không ngủ được, đột nhiên thấy di động hiện
lên thông báo, cô lấy điện thoại dưới gối, mới nhớ ra mình suýt bỏ quên nhóc
con trong game.
Cô
nhanh chóng login, vừa mở ra, màn hình lập tức hiện lên vài thông báo, là tặng
thưởng cho việc “Sửa lại cổng tre” và “Thay chăn mỏng”.
“Bước
đầu tiên trong việc cải thiện vật chất đã thành công, đạt được 8 thỏi vàng,
thưởng 1 điểm cải thiện môi trường xung quanh!”
Điểm
cải thiện môi trường xung quanh?
Chính
là cái lúc trước mà hệ thống nói, cứ 10 điểm có thể được một lần may mắn?
Túc
Khê ngây ngốc tắt thông báo, đang muốn suy nghĩ xem rốt cuộc thông báo này có ý
nghĩa gì, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Lúc này cô chưa thể giải khóa
các nơi khác, vậy nên màn hình chỉ cố định ở tiểu viện của nhóc con.
Bên
trong phòng trống rỗng, đệm chăn được gấp gọn gàng, trong trò chơi đã trôi qua
một ngày, hiện tại đang là chạng vạng, không biết nhóc con ra ngoài làm gì.
Không
đúng… Túc Khê phát hiện trong phòng có một hộp thức ăn mộc mạc đơn sơ, đặt ở
trên nóc tủ.
Cô
thử đưa tay chọc chọc.
Hộp
thức ăn này không nóng, vừa nhìn đã thấy nguội ngắt, khiến người ta không muốn
ăn, không biết bên trong là món gì.
Đúng
lúc này có tiếng bước chân ngoài cổng tre, càng lúc càng gần, ba giây sau, cửa
bị đẩy ra.
Không
phải nhóc con của Túc Khê, mà là hai tên hạ nhân mặc xiêm y vải thô, bọn chúng
thò đầu dò xét bên trong, trên đầu người bên trái hiện chữ “Người qua đường
Giáp”, trên đầu người bên phải hiện chữ “Người qua đường Ất”.
Túc
Khê:…
Có
phải trò chơi này quá mức tùy tiện rồi không?
Người
qua đường Giáp và người qua đường Ất cũng là tạo hình chibi, nhưng dáng người
không thay đổi, cánh tay tráng kiện tựa như củ sen, nhưng vì đầu to khiến cảm
giác cả người lùn tịt.
Hai
người này tới đây làm gì? Phòng của nhóc con đã nghèo thành như vậy, còn gì
đáng giá để trộm?
Túc
Khê không hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ thấy người qua đường Giáp cầm lấy hộp thức
ăn, nhanh chóng đặt xuống, lấm la lấm lét nói: “Đây là đồ ăn bái tế, vương phi
đặc biệt cho người mang tới, chắc chắn tiểu tử này ăn ngon hơn chúng ta.”
Người
qua đường Ất rớt nước miếng, dáng vẻ vô cùng đói khát, nói xong hai người trực
tiếp mở hộp thức ăn ra.
Vừa
mở ra, hai tên hạ nhân liền choáng váng.
Túc
Khê ở ngoài màn hình cũng choáng váng.
Chỉ
thấy hộp thức ăn làm gì có món ngon, tất cả đều là cơm thừa canh cặn còn sót
lại, mấy sợi rau xanh nhạt màu cong queo, bày lộn xộn ở trên, bên dưới là cơm
trộn lẫn với trấu và bánh màn thầu.
Túc
Khê còn chưa kịp thương hại nhóc con của mình, chỉ thấy người qua đường Giáp
nhanh chóng bốc một sợi rau xanh lên, bỏ vào trong miệng.
Hắn
suýt nữa nhổ ra, “Mẹ nó, quá khó ăn.”
Thấy
hắn phản ứng như vậy, người qua đường Ất không còn hứng thú ăn vụng nữa, hậm
hực nói: “Còn tưởng có thể dựa vào tiểu tử này ăn chút đồ ngon, ai biết hôm nay
đồ ăn tế bái của hắn lại thảm như vậy, so với chúng ta còn nghèo nàn hơn.”
Người
qua đường Giáp nói: “Chúng ta mang hộp đồ ăn này tới gian bếp cho heo ăn đi, ai
bảo sáng nay tiểu tử kia dám hờ hững không giải thích với chúng ta, rõ là xem
thường chúng ta, coi như cho hắn một bài học.”
Người
qua đường Ất lập tức vỗ tay đồng ý: “Được!”
Túc
Khê trừng mắt, quả thực tức không chịu nổi, đồ ăn đã không ngon lành gì cho
cam, còn không để lại cho nhóc con của cô? Còn cố ý vứt đi?
Rốt
cuộc là thù hận tới mức nào?
Chuyện
này thật sự không đơn giản!
Cô
vô cùng tức giận, vốn định đóng sầm cổng tre trước mặt hai tên hạ nhân này,
nhưng động tác quá chậm, còn chưa kịp làm gì, bọn chúng đã đi ra khỏi phòng.
Túc
Khê có phần luống cuống, muốn chuyển cảnh đuổi theo.
Nhưng
cảnh vật không hề thay đổi!
Bỗng
nhiên hệ thống hiện thông báo: “Hiện tại đang ở phòng của Lục Hoán, nếu muốn
giải khóa phòng bếp, phải tích đủ 3 điểm mới được ra ngoài.”
Túc
Khê tức giận, không chút do dự: “Chỉ là ba thỏi vàng, mau trừ đi!”
Hệ
thống: “….Không phải, không thể lấy vàng đổi điểm số, bắt buộc phải làm nhiệm
vụ để tích điểm. Ví dụ như…” Hệ thống mở siêu thị, chào hàng món “Tu sửa nóc
nhà” cho Túc Khê, “Hôm qua nhân vật chính có sửa lại nóc nhà, nhưng có một phần
khe hở vẫn chưa sửa xong, bạn có thể giúp nhân vật chính hoàn thành. Sau khi
cải thiện đời sống của Lục Hoán, bạn sẽ được thưởng điểm.”
“Bao
nhiêu tiền?” Túc Khê nhìn xuống giá tiền.
20
thỏi vàng! Tương đương 2 tệ, thêm chút nữa là có thể mua được thanh kẹo cao su.
Túc
Khê có phần do dự.
Hệ
thống: “…” Chưa từng thấy ai keo kiệt bủn xỉn như vậy.
Trước
mặt Túc Khê, hai tên đó dám trộm đồ ăn của nhóc con, không khác nào cướp bóc đồ
vật của Túc Khê, cô vô cùng tức giận, bỏ qua lời thề “Tuyệt đối không tiêu
tiền” của mình.
Cô
nhắm mắt, trái tim như rỉ máu: “Mua mua mua!”
Hệ
thống vui vẻ ra mặt, lấy được 20 thỏi vàng của Túc Khê, một lúc sau đã sửa xong
nóc nhà.
“Hoàn
thành nhiệm vụ tu sửa nóc nhà, bạn được thưởng 3 thỏi vàng, tặng 2 điểm cải
thiện môi trường xung quanh.”
Điểm
tích lũy phía bên phải màn hình hiện lên con số 3.
“Rầm”
một tiếng, phòng bếp mở khóa.
Túc
Khê nhanh chóng đuổi theo, chỉ thấy hai tên hạ nhân kia đang lén lút đi đi lại
lại quanh phòng bếp. Hiện tại người của Ninh Vương phủ đều bị cử đi bái tế gì
đó, bên trong trù phòng không có ai, bên ngoài không nghe thấy động tĩnh gì,
cho nên hai tên hạ nhân này không hề kiêng nể ai.
Người
qua đường Ất tìm kiếm ở trong góc, xem xem có đồ ăn hay không.
Mà
người qua đường Giáp mở nắp hộp đồ ăn của nhóc con, sau đó xoay người đi lấy
thức ăn của lợn, định trộn lẫn hai thứ với nhau.
Hắn
quay người lại, Túc Khê cười lạnh, tay chạm vào màn hình, đóng nắp hộp thức ăn
lại.
Người
qua đường Giáp nghe thấy động tĩnh, quay người, vô cùng kinh ngạc.
Chẳng
phải hắn vừa… mở cái nắp này ra hay sao?
Hắn
gãi gãi đầu, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lại đi qua mở nắp, sau đó xoay người
tìm thức ăn cho gia súc.
Nhưng
khi hắn ôm túi thức ăn quay về, vất vả đi tới, chỉ thấy con mẹ nó cái nắp này
đóng kín!
“Có
khi nào gặp quỷ?” Người qua đường Giáp suýt nữa làm rơi túi thức ăn trúng chân.
Hắn
nghi ngờ lại gần, mạnh tay mở cái nắp ra.
Túc
Khê gác chân nằm trên giường, giống như hoàng đế ở trên cao, dùng ngón tay hất
cái nắp trở về.
“Cạch!”
Người
qua đường Ất kinh ngạc, “Chuyện gì vậy?”
Khuôn
mặt người qua đường Giáp tái mét.
Hắn
nơm nớp lo sợ mở nắp một lần nữa.
Giây
tiếp theo, ngay trước mặt bọn chúng, chiếc nắp bay quanh không trung một vòng,
suýt chút nữa đâm vào cổ họ, còn vẩy vẩy mấy cái, cuối cùng cạch một tiếng, hộp
thức ăn lại đóng chặt!
Hai
người: ???
Mở
ra, khép lại.
Mở
ra, khép lại.
Giống
như có một bàn tay vô hình cầm lấy nắp hộp, bắt nó phải quay về vị trí ban đầu.
Hai
người:…
Túi
thức ăn gia súc rơi xuống dưới đất, mặt hai người kia vàng như nến, đầu đầy mồ
hôi, đầu óc rối tinh rối mù. Bọn chúng ngã ngồi, sau đó vội vàng chạy ra ngoài,
vừa chạy vừa gào khóc thảm thiết, “Nương ơi! Gặp quỷ!!!”
Túc
Khê nghe thấy tiếng hét thê lương của chúng, còn có tiếng quát của quản gia,
“Phát điên cái gì đấy!”
Lúc
này cô mới hả dạ hơn chút.
Hì
hì, ai bảo các ngươi dám chạm vào đồ của ta.
Hệ
thống lại phát thông báo: “Giải quyết thành công mối quan hệ xung quanh nhân
vật chính, thưởng bạn 3 thỏi vàng, 1 điểm xã giao.”
Chỉ
như vậy cũng có thể kiếm được thỏi vàng?
Túc
Khê thấy tiền liền sáng mắt.
Cô
nhìn ra phía xa xa, chỉ thấy hai tên hạ nhân chạy loạn như ruồi bọ, còn dám
chạy tới tiểu viện của nhóc con, tâm tình tốt đẹp lập tức tiêu tan, vội vàng đi
theo.
Hai
tên kia thở hồng hộc, quỳ xuống đất, mặt trắng như tờ giấy.
Người
qua đường Giáp hoảng sợ nói: “Thứ vừa rồi ở phòng bếp là gì vậy?”
Người
qua đường Ất thở hổn hển, lá gan như muốn nhảy ra ngoài; “Sao… sao ta biết
được?”
Đúng
lúc này, bọn chúng có dự cảm không tốt. Túc Khê đảo ngón tay, bốp một phát vào
mông người qua đường Giáp, bởi vì sức lực quá lớn, người qua đường Giáp bay ra
ngoài, đâm sầm vào tường viện, cả người thê thảm.
Người
qua đường Ất sợ ngây người, còn chưa kịp hỏi chuyện gì vừa xảy ra, tự dưng bị
ăn một cái tát.
Vàng:
+2, +2.
Túc
Khê: Đúng là có vàng?
Cô
xoa xoa tay, lập tức tung đòn.
Chỉ
thấy màn hình liên tiếp hiện lên +2+2+2+2….
Thấy
tiền là mắt sáng lên, Túc Khê vui đến quên cả trời đất, nói với hệ thống: “Trò
chơi này thiết kế khá tốt, giống hệt như Mario nhảy nấm vậy [1], chỉ cần nhảy
lên đầu là có thể được thưởng.”
Hệ
thống:…
Màn
hình hiện lên hàng chữ “Xin đừng giở thói lòng tham không đáy”, sau đó không
thấy thưởng vàng nữa.
Túc
Khê mắt to trừng mắt nhỏ, thấy đã được 23 thỏi vàng, 4 điểm tích lũy, chán nản
vì chưa chơi đã.
Mà
hai tên kia nằm trên mặt đất khóc thét, chỉ một lúc sau, mấy hạ nhân khác đi
tới, tưởng bọn chúng điên rồi, lập tức kéo đi.
Ninh
Vương phủ rất lớn, bên ngoài Ninh Vương phủ chính là kinh thành, nhưng hiện tại
Túc Khê chỉ có thể giải khóa tiểu viện và phòng bếp. Hiện giờ hai nơi này không
có người, cô cảm thấy có phần nhàm chán.
Không
biết nhóc con đang làm gì, khi nào trở về.
Túc
Khê nhớ ra hộp thức ăn của hắn còn đang ở phòng bếp, vì thế nhanh chóng chuyển
cảnh tới phòng bếp.
Thấy
mấy cọng rau héo úa trong hộp, Túc Khê muốn nôn, cô nhìn bát canh gà thơm ngào
ngạt đặt ở đầu giường của mình, cảm thấy món rau xanh trộn trấu này không phải
là thức ăn cho người.
Hệ
thống phát hiện tâm tư của cô, vội vã xen miệng vào: “Xin hỏi bạn có muốn vào
siêu thị tiêu 5 thỏi vàng mua đồ ăn không?”
“Không
không không.” Túc Khê vẫn giữ vững nguyên tắc không tiêu tiền, nói: “Để tôi xem
trong phòng bếp có gì ăn không đã.”
Đang
nói, cô bỗng nhìn thấy đĩa khâu nhục thái lát [2], hương thơm ngào ngạt tỏa ra
tứ phía.
Túc
Khê: “Nhìn đi, sao phải mất tiền?”
Hệ
thống:…
Xem
như bạn lợi hại.
Túc
Khê đi ra sân ngoài gian bếp, đổ hết đống đồ ăn vào trong chuồng heo, sau đó
gắp khâu nhục không biết ai giấu ở phòng bếp vào trong hộp, đóng nắp lại, quay
về tiểu viện của nhóc con, để lại chỗ cũ.
Xoa
xoa tay, cô vô cùng vừa lòng.
Thời
gian trong trò chơi trôi qua rất nhanh, ở bên này của Túc Khê mới qua một buổi
sáng, trong trò chơi đã là buổi tối ngày thứ ba.
. .
.
Màn
sương giăng kín, ánh trăng chiếu sáng, nhóc con mới quay trở về.
Túc
Khê lập tức nhìn thanh sinh mạng ở phía trên, chỉ thấy thanh sinh mạng vẫn là
30, thể lực lại tuột xuống còn 5%.
Túc
Khê nhíu mày.
Hắn
lại đi làm chuyện gì? Tại sao đầu gối bẩn như vậy, lớp áo khoác bên ngoài ướt
đẫm, hơn nữa sắc mặt trắng bệch tái nhợt.
Đương
nhiên, bởi vì Túc Khê keo kiệt, cho nên không thấy rõ dung mạo của nhóc con,
trong mắt cô, nhóc con vẫn là khuôn mặt chibi chân ngắn tay ngắn, mặc dù vậy,
bước đi của hắn vô cùng vững vàng, khuôn mặt lạnh lùng như băng, khác hẳn với
người khác.
Hắn
đi vào trong, hình như ngửi được mùi gì đó không đúng, chóp mũi giật giật, ánh
mắt ngưng trụ, nhìn sang phía nóc tủ.
Túc
Khê nhìn hắn, có thể thấy rõ từng biểu tình trên khuôn mặt hắn, cô có chút
hoảng hốt… trò chơi này làm thật sinh động, nhiều lúc khiến cô không thể coi
nhóc con chỉ là một nhân vật chibi.
Lục
Hoán lạnh lùng đi tới cạnh tủ, cầm lấy hộp thức ăn. Hôm nay hắn cảm giác mùi
hương không đúng, cũng nặng hơn so với ngày thường, nhưng hắn không để ý kĩ.
Hắn
mở hộp thức ăn ra, thầm đoán chắc lại có người bỏ cỏ dại vào trong, nhưng ngay
lập tức khuôn mặt sững lại.
Trong
hộp thức ăn bày khâu nhục vàng óng thơm ngon, hương thơm nức mũi. Bên dưới còn
có cơm trắng, vừa ngửi đã khiến ngón tay run rẩy.
Con
ngươi Lục Hoán rụt lại.
Hắn
không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Phòng
bếp luôn đưa bánh bao không tới, hay là hôm nay nữ nhân kia bày mưu tính kế,
đưa đồ ăn nóng hổi tới chỗ hắn?
Rốt
cuộc là hắn bị sốt tới hồ đồ, hay vẫn đang nằm mơ?