Chương 2 Coi như vừa rồi tôi chưa nói gì, cứ để hắn đông
lạnh đi
Không
biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt Lục Hoán tối sầm, khuôn mặt tái nhợt trở nên
nghiêm túc, xách theo ấm trà, đẩy cổng tre đi ra ngoài.
Cổng
tre lung lay nghiêng ngả không ngăn được gió lạnh, gió tuyết lập tức xộc vào
căn phòng cũ nát, rơm rạ trên giường bay loạn xạ.
Hắn
lại không quan tâm tới điều đó, cố gắng đi ra ngoài, xách theo ấm trà tới tường
viện thì dừng lại.
Gió
lạnh khẽ thổi, khiến cho xiêm y của hắn bay phất phơ.
Túc
Khê nóng nảy nhìn nhân vật chính, tình huống gì đây, sao uống xong ngụm nước lại
chạy ra ngoài này?
Không
thấy lạnh sao?
Mau
về đi! Tôi vất vả giúp cậu tăng thể lực không phải để cậu lăn qua lộn lại khiến
nó rút!
Chỉ
thấy nhân vật chính cào cào trong đống tuyết, bỗng nhiên tìm thấy vài con sâu.
Hắn
đổ hết nước trong ấm xuống mặt đất, sau đó vứt mấy con sâu vào giữa, cuối cùng
nhìn xem phản ứng của chúng.
Chỉ
thấy mấy con sâu liều mạng giãy dụa, vài giây sau đã bơi ra ngoài, lắc lắc nước
trên người, nhanh chóng chui xuống lòng đất, cũng không chết.
Tuy
nhân vật chính không có động tác gì, nhưng Túc Khê có thể cảm nhận rõ ràng hắn
thở phào nhẹ nhõm.
Hơi
thở của hắn phả ra khí lạnh, sau đó hắn mệt mỏi lau mặt, xoay người trở về
phòng.
Túc
Khê:…
Túc
Khê hiểu ra, nhân vật chính sợ nước trong ấm trà có độc, vừa rồi đầu óc mơ màng
mới uống nước, chờ một lúc sau tỉnh táo lại, đột nhiên biến sắc, ném mấy con
côn trùng vào trong nước, thấy chúng không chết, hắn mới yên lòng.
…Mẹ
nó, sao lại thông minh như vậy chứ?!
Túc
Khê trợn tròn mắt kinh ngạc, lúc đầu tải xuống còn tưởng trò chơi này làm ăn cẩu
thả, không ngờ nhân vật chính phản ứng chân thật như vậy, hoàn toàn không giống
nhân vật ảo!
Chỉ
thấy nhân vật chính quay trở về phòng, khóa kín cửa lại.
Khuôn
mặt của hắn tái nhợt, nhìn đã biết là có bệnh, hắn đứng ở cửa sổ, để ấm trà
xuống, cũng quan sát ấm trà kia một lúc.
Lục
Hoán vẫn đang ốm, cả đầu nặng trịch, tưởng chừng như sắp bị hỏa thiêu.
Hắn
cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hắn chưa cho nước vào trong ấm, vậy tại sao trong ấm
lại có nước… có khi nào hôm qua đổ nước rồi nhưng quên mất?
Có
lẽ do mình bị sốt nên hồ đồ.
Nhưng
mà loại chuyện hạ độc hoặc bỏ thuốc xổ vào trong nước giễu cợt mình, hai vị kia
cũng làm không ít.
Đôi
mắt Lục Hoán ánh lên cái nhìn lạnh lùng, hắn nhíu mày, quay đầu nằm lên giường.
Thấy
rốt cuộc hắn cũng nằm lên giường, Túc Khê thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nằm, thể
lực sẽ không bị tiêu hao, còn có thể tăng trở lại.
Nhưng
Túc Khê nhìn chằm chằm chiếc chăn mỏng manh kia, thấy nhóc con cuộn mình bên
trong, cô cảm thấy vô cùng tò mò, lại có một chút thương xót, rốt cuộc hắn đã
trải qua những gì, tại sao lại trở nên cảnh giác như vậy?
Thời
điểm cô mở trò chơi này, trực tiếp bỏ qua cốt truyện 3D mở đầu, cũng chính là
thời thơ ấu của nhân vật chính. Nhưng hiện tại cô muốn tìm hiểu, dù sao cũng
đang nhàn rỗi, Túc Khê thừa dịp nhân vật chính đang ngủ, mở ra cốt truyện.
Mở
đầu không hề nói rõ thân thế của nhân vật chính, chắc hẳn sau này mới tiết lộ,
nhưng nếu hệ thống đã khẳng định thân phận thật của hắn là Hoàng Tử, vậy hắn
chính là Hoàng Tử, nhưng không hiểu tại sao lại trở thành thứ tử của di nương
Ninh Vương phủ.
Cốt
truyện 3D rất ngắn, nhưng từ mấy hình ảnh ít ỏi đó, Túc Khê vẫn nhìn ra được
thưở ấu thơ tràn ngập cực khổ của nhóc con.
Ninh
Vương phủ rộng lớn, bên ngoài chủ mẫu không nói gì, nhưng xiêm y và thức ăn ban
rất ít, vô cùng khắt khe với Lục Hoán.
Nhóc
con đang tuổi ăn tuổi lớn, vậy mà ăn không no ngủ không ấm, giống như chuột
cống phải trốn chui trốn lủi, không thể thấy ánh sáng mặt trời, chỉ có thể lén
giúp đám hạ nhân làm việc khổ sai, mới có thể đổi lấy chút ít lương khô.
Nhị
thiếu gia Lục Văn Tú của Ninh Vương phủ là kẻ kiêu ngạo ác độc, thường xuyên
sai đám hạ nhân trêu cợt khinh nhục Lục Hoán, chỉ cần Lục Hoán vô ý đắc tội
người này, sẽ lập tức bị ăn mười roi, vậy nên quanh năm suốt tháng, trên người
hắn luôn có vô số vết thương.
Mà
Đại thiếu gia Lục Dụ An của Ninh Vương phủ, ngoài mặt là kẻ chính trực nhân
nghĩa, thực chất vô cùng dối trá, giống hệt với Ninh Vương gia, đối với chuyện
này luôn làm như không biết.
Ngoài
ra Ninh Vương phủ còn có một di nương, bà ấy có một tiểu nữ nhi, nhưng hai
người yếu đuối vô năng, cũng luôn bị bắt nạt, ngược lại còn cần Lục Hoán cứu
giúp một phen.
Cốt
truyện lướt qua rất nhanh, Túc Khê thấy nếu không phải nhân vật chính cả người
nhiễm máu, thì cũng là cắn răng chịu đựng.
Túc
Khê có hơi khó chịu, cũng không có can đảm nhìn tiếp, có thể do trò chơi này
làm quá mức chân thật, khiến cho cô cảm giác đúng là có một nhóc con sống trong
Ninh Vương phủ, ngày ngày phải chịu tra tấn, chỉ chờ một ngày kia đủ lông đủ
cánh, trở thành cửu ngũ chí tôn hô phong hoán vũ, cầm quyền sinh sát.
Nhưng
cũng may đây chỉ là trò chơi, Túc Khê lại nhìn chằm chằm nhãi con… Bên ngoài
cổng tre lạnh lẽo, may mắn đây chỉ là trò chơi, nếu không có người thực sự phải
sống trong cảnh khốn khó này, chắc chắn sẽ bị đông lạnh tới chết.
Vậy
cô có thể làm gì?
Túc
Khê xem xét, hơn nữa vừa rồi mới được ban thưởng, trong người còn 13 thỏi vàng.
Hệ
thống mở ra thông báo: “Vật dụng của nhân vật chính không nhiều, đề nghị bạn bổ
sung thêm vật dụng cho nhân vật chính.”
Túc
Khê: “Được được được, kẻ hèn mọn này xin được cải thiện đời sống vật chất cho
hắn.”
Nói
xong, siêu thị lập tức hiện ra.
Xếp
thứ nhất chính là các loại cẩm y ngọc bào, bộ đầu tiên được may từ lông cừu và
lông hồ ly, hoạt tiết chìm được thêu bằng tơ vàng, vừa thấy đã biết vô cùng đẹp
đẽ quý giá, phía dưới đề 13000 thỏi vàng.
Hệ
thống thông báo: “Đổi thành tiền chỉ mất 130 tệ (~430k VNĐ) thôi nha.”
Túc
Khê:…
“Tạm
biệt, coi như trước đó tôi chưa nói gì, cứ để cho hắn tiếp tục đông lạnh đi.”
“…”
Hệ thống giả vờ không nghe thấy gì, lại mở ra trang sau, để Túc Khê ngắm nghía.
Phía
sau là một bộ y phục có tên “Xiêm y bình thường ấm áp, không có vết rách”, giá
là 30 thỏi vàng.
“Chỉ
cần 30 thỏi vàng thôi nha, đổi sang tiền thực là 3 tệ (~10k VNĐ), đầu năm nay
mua cốc trà sữa cũng đã 15 tệ (~50k VNĐ) rồi.”
Hệ
thống liều mạng ám chỉ, nhưng Túc Khê hoàn toàn coi như không biết, lạnh lùng
mở xuống trang cuối của thương thành.
Nói
đùa gì vậy, tiền tiêu vặt của cô cũng không nhiều, sao có thể tùy tiện đem nạp
vào trong game? Đây chỉ là trò chơi, cô sẽ không để mất lí trí!
Rốt
cuộc cũng tới trang cuối cùng, Túc Khê nghiêm túc xem xét trong siêu thị…
“Dùng
rơm rạ lấp cổng tre” và “Đổi chiếc chăn mỏng tang vô dụng thành chiếc chăn miễn
cưỡng giữ ấm”, món trước cần 8 thỏi càng, món sau cần 5 thỏi vàng, tổng là 13.
Vừa vặn có thể sử dụng hết thỏi vàng hệ thống tặng, cùng với vừa rồi được
thưởng trong nhiệm vụ cho nhân vật chính uống nước.
Đối
với hành động của Túc Khê, hệ thống không còn lời nào để nói, chờ cô lựa chọn
xong, liền đóng lại siêu thị.
Nhãi
con vẫn còn đang ngủ, hoàn toàn không biết có một thế giới khác bên ngoài trò
chơi.
Túc
Khê chán nản nhìn hắn đi ngủ, có chút tò mò phản ứng khi hắn tỉnh dậy, dù sao
trò chơi này làm rất thật, chắc chắn phản ứng của hắn rất thú vị.
Nhưng
chờ mãi không thấy hắn tỉnh dậy, Túc Khê nhàm chán tắt di động, cùng điều dưỡng
viên đi làm vật lí trị liệu cho chân.
Mà
sau khi làm xong vật lí trị liệu, bạn cùng lớp của Túc Khê tan học, mang bài
tập tới thăm cô, vừa lúc nhìn thấy bài tập, Túc Khê oán thán một tiếng, cùng
bạn bè làm bài, sau đó mấy người vừa ăn vặt vừa nói chuyện phiếm, nói nói cười
cười, trong khoảng thời gian ngắn tạm thời vứt trò chơi ra sau đầu.
. .
.
Túc
Khê ở bên này bật điều hòa, đeo tai nghe airpods, cùng bạn bè tán gẫu trên trời
dưới biển, ở bên kia trời dần chuyển sang hừng đông, giá rét đông lạnh.
Lục
Hoán bị sốt, có phần say giấc, chờ khi tỉnh dậy, sau lưng đều là mồ hôi bết
dính.
Hắn
từ từ mở mắt, nâng tay xoa trán, cảm giác không còn sốt, rốt cuộc cũng nhẹ
nhàng thở ra. Tính mạng của hắn rẻ mạt, nếu đau đớn chỉ cần ngủ một giấc là
được rồi.
Chỉ
là cổ họng có hơi đau.
Hắn
chống tay xuống giường, từ từ ngồi dậy.
Mấy
hạ nhân ở ngoài cửa thấy giờ Thìn (7h -9h) rồi mà Lục Hoán vẫn
chưa xuất hiện, không chút để ý mà to giọng, “Thật đúng là coi mình như thiếu
gia, mặt trời lên cao rồi còn không chịu dậy.”
Tên
còn lại nói: “Đáng tiếc, có tâm tư thiếu gia nhưng lại không có mệnh thiếu
gia.”
Trong
mắt Lục Hoán lóe lên cái nhìn phiền chàn cùng lạnh lùng, không thèm để ý, hắn
xốc chăn lên, đang muốn xuống giường, ngón tay vừa chạm vào chăn, trong mắt xẹt
qua một tia nghi ngờ.
Rõ
ràng chăn trở nên dày hơn, giống như có người thừa dịp hắn ngủ say mà thêm vào.
Hay
đây là do hắn mới ngủ dậy nên còn mơ màng?
Còn
cả nước trà hôm qua.
Lục
Hoán cảm thấy là lạ, giống như hôm nay không lạnh như mọi hôm, gió lạnh không
xộc vào phòng, hắn nhìn trước cửa, chỉ thấy cổng tre rách nát được rơm rạ bọc
lại, cứ như vậy, giảm bớt gió rét chui vào từ khe hở.
Đúng
là tối qua có người vào phòng mình? Lục Hoán thầm cảnh giác, lập tức nhảy xuống
mặt đất.
Đương
nhiên hắn biết không ai trong Ninh Vương phủ sẽ cho hắn một phần thiện ý.
Đầu
hắn có phần choáng váng, đôi môi trắng bệch, nhưng hắn nỗ lực đứng dậy, nhấc
chăn lên, ra sức đập đập.
Khuôn
mặt hắn tối sầm, muốn kim châm linh tinh gì đó rơi ra.
Nhưng
đập mãi cũng không thấy thứ gì rơi xuống, ngược lại còn có vài sợi bông từ
trong chăn rớt ra, tuy rằng không mềm mại thoải mái, nhưng lại vô cùng sạch sẽ,
so với lúc trước thì ấm áp hơn rất nhiều.
Sao
lại như vậy?
Lục
Hoán không khỏi ngây ngốc.