Tác Ốc là một khu rừng tĩnh lặng.
Tính toán thời gian, cô đi vào nơi này được khoảng hai tháng rồi, trừ những lúc cháy rừng ra, khu rừng này như một người đẹp ngủ say, ngoài tiếng chim hót ra thì không còn tiếng động nào khác cả.
Mà bây giờ, cô như rơi vào một dòng sông chảy xiết.
“Grừ grừ” tay chân Khương Bách Linh cứng ngắc nằm trên lưng Đại Hôi, trên lưng đeo bọc quần áo, những thứ khác cô buộc chặt sau lưng Đại Hôi. Dù mang vác nặng như thế, nhưng nó vẫn chạy bằng tốc độ kinh hồn tiến về phía trước.
Không thể đếm hết được số động vật ăn cỏ chạy qua, đội ngũ không có điểm cuối nối đuôi nhau chạy về phía Nam. Trước mắt Khương Bách Linh là một đống lông thú rập rạp chằng chịt, chúng nó dẫm trên đất khiến lá rụng bay lả tả, cô phải nheo mắt lại mới nhìn rõ được mọi thứ trước mặt.
Những con hươu sừng trâu và con vật có bộ lông như con dê chạy không biết mệt là gì, thậm chí Khương Bách Linh còn nghĩ, nếu Đại Hôi chạy không nổi nữa, có khi nào cô sẽ rơi vào kết cục bị bọn chúng giẫm chết hay không.
Chẳng qua sự thật chứng minh cô nghĩ nhiều. Chó sói là loài động vật có sức chịu đựng vô cùng bền bỉ, bọn nó có thể theo dõi con mồi mấy ngày mấy đêm, chạy liên tục như vậy đã thành thói quen.
Khương Bách Linh có thể cảm nhận được quy luật vận động của cơ bắp nó, nó nhảy lên, nó dừng lại, không hề có bộ dáng kiệt sức.
Như vậy, vì rừng Tác Ốc tồn tại một loài mãnh thú là chó sói, cho nên động vật ăn cỏ mới chạy nhanh như thế.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).