“Ực ực ực ực…”
Khương Bách Linh ngồi dưới gốc cây già, tay cầm một quả dừa uống nước, nhiệt độ trên thảo nguyên cao hơn rừng rậm, cho nên nước không quá lạnh.
Cô luôn tự thôi miên mình, nước ở đây không bị ô nhiễm, sẽ không sao. Nhưng trong lòng cô lại vô cùng rõ ràng, có rất nhiều nguy hiểm khi uống nước lã như vậy.
Bệnh khuẩn, ký sinh trùng, cô không có sức đề kháng như Đại Hôi, một khi sinh bệnh, ở cái thế giới tứ cố vô này, không ai có thể cứu được cô.
“Nếu quả dừa có thể dùng như cái nồi thì tốt quá.” Khương Bách Linh nhìn quả dừa trong tay, đáng tiếc lớp vỏ cứng rắn như thế nhưng vẫn không chịu được nhiệt độ của lửa. Cô từng đổ đầy nước vào quả dừa sau đó nấu thử, sự thật chứng minh, dù nước có sôi, nhưng lớp bên trong lại cháy đen nứt nẻ, chẳng những cô không có nước sôi, mà ngay cả củi cũng bị ướt.
Xem ra, cô phải tìm được vật có thể dùng làm nồi, nung đất cũng được, đá cũng được, chắc chắn phải tìm hiểu thật kỹ mới được.
Đại Hôi nằm cạnh cô trên bãi cỏ, bộ lông vốn mượt mà thì nay có hơi rối, chẳng qua thời gian nghỉ ngơi khá ngắn, nên nó không để đồ trên lưng xuống. Nhưng chạy liên tục trong thời gian dài, dù sói xám có thể lực kinh người cũng thấy mệt, vốn ngày thường hoạt bát thì bây giờ thật an tĩnh.
Khương Bách Linh cầm một quả dừa đưa đến bên miệng nó, nó uống vài ngụm liền hết nước, nó ngửi tay cô một cái, trong mắt sói là một mảnh dịu dàng, cô đoán nó muốn nói cô không cần lo lắng.
Sắc trời còn sớm, cô nghĩ bọn họ không cần vội lên đường, hơn nữa cô cũng không biết mục tiêu của Đại Hôi ở nơi nào, trước mắt là cánh đồng cỏ bát ngát không có điểm cuối, mặt đất nhấp nhô, chỗ cô đứng lúc này có thể nhìn thấy đàn dê đang di chuyển phía xa xa, còn con sói đã từng hợp tác kia đã sớm không thấy bóng dáng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).