Khương Bách Linh ngày càng giống người nguyên thủy rồi.

Ngày trước, sáng sớm sau khi thức dậy cô sẽ nấu một bát mì hoặc một bát yến mạch, rửa mặt dưỡng da trang điểm. Tuy chỉ là một cô giáo dạy tiểu học, nhưng quần áo cô mặc cũng phải chọn lựa cẩn thận, về cơ bản một tuần cô sẽ không mặc trùng.

Còn bây giờ.

Mỗi sáng Khương Bách Linh thức dậy hoàn toàn dựa vào sắc trời sáng hay tối, nếu Đại Hôi không ăn sáng, bữa sáng của cô sẽ là quả dại hái từ hôm qua, loại chuyện chải đầu đánh răng bỗng trở thành quá khứ, quần áo cũng trở thành mộng tưởng.

Lúc da mặt hanh khô nhất, cô sẽ lấy một ít sáp dừa bôi lên mặt, tuy hơi dinh dính, nhưng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cô cảm thấy dễ chịu hơn chút ít.

Mà đồ vật xa xỉ nhất của cô lúc này, đó chính là hàng ngày bôi ít son dưỡng môi.

Mùa thu là mùa hanh khô, nếu một ngày nào đó cô nhìn thấy trên trời khói đặc cuồn cuộn, thì chắc chắn khu vực đó đang xảy ra cháy, trong một khoảng thời gian khu vực bị cháy sẽ không thể phục hồi như trước, sẽ phơi bày quang cảnh tối tăm không có dấu hiệu của sự sống. Không chỉ động vật ăn cỏ không thích đến đó, ngay cả Đại Hôi cũng không thích những chỗ như thế, thậm chí lúc đi tuần tra nó cũng sẽ né mấy khu vực đó ra.

Nhưng lúc đầu nó tìm thấy cô là ở một khu vực đang cháy, hơn nữa lửa còn có dấu hiệu lan rộng, đối với loài sói cực kỳ sợ lửa thì đây là điều vô cùng khó tin. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng chỉ có một giải thích duy nhất đó là, mục đích nó đi vào đám cháy là để tìm cô.

Lúc Khương Bách Linh suy nghĩ miên man, một bóng đen chợt phủ lên, cái mũi ướt át cọ cọ vào mặt, một chân Đại Hôi đè người cô, cơ thể to lớn che cô kín mít không một kẽ hở.

“Ôi, mày nặng quá đi!” Khương Bách Linh nhịn ngứa đẩy cái đầu to ra, lúc không chú ý, bỗng có một vật ướt át liếm môi cô.

“Grừ grừ” Đại Hôi hạnh phúc cọ mặt cô, từ khi nó phát hiện môi cô có vị thơm dâu tây, nó rất thích liếm môi cô, trời mới biết đó chính là kiện mỹ phẩm dưỡng da duy nhất của cô rồi đó!

Khương Bách Linh bị vây trong bộ lông nóng hầm hập, vốn tay còn cầm quả dừa lúc này không biết đã lăn đi đâu, cô ôm hai chân trước của nó thở dài, may mắn, khi thế giới vứt bỏ cô, vẫn có một con sói nguyện ý tốt với cô.

Cô gọi nó là Đại Hôi, cô đặt tên cho chủng tộc của nó là sói Tác Ốc, gọi cánh rừng thần bí này là khu rừng Tác Ốc.

Cô không biết thế giới này rộng lớn ra sao, thậm chí không biết nơi này có phải trái đất hay không, duy nhất cô có thể chạm vào, chỉ có đồ vật ở trước mặt mà thôi.

Trừ son dưỡng môi ra, Đại Hôi ôm thái độ tò mò đối với tất cả đồ vật của cô.

Con dao Thụy Sĩ quá sắc bén, cô sợ nó không cẩn thận đả thương chính mình, cho nên bình thường cô không cho nó chạm vào. Mà hiện tại bật lửa là đồ vật có giá trị nhất, mỗi lần tiện tay để trên tảng đá, nó sẽ vắt chéo chân nằm bên cạnh, cả người sói có vẻ vô cùng kinh sợ, cứ như sợ nó có thể tự nổi lửa lên vậy.

Tiền trở thành vật vô dụng nhất, tất cả chúng nó trở thành vật sưu tầm, Khương Bách Linh nhét sâu trong balo, giữ làm kỷ niệm. Mặc dù chùm chìa khóa không có ổ khoá để mở, nhưng lỗ khoá có thể luồn được sợi đa, cô dùng nó như con thoi, để bện thành lưới bắt chim.

“May mắn còn một cái kẹp tóc.” Khương Bách Linh cầm cái kẹp tóc màu đen vô cùng bình thường kia, sau này cô mới ý thức được, mấy phụ kiện tóc rất bình thường này sẽ trở thành công cụ vô cùng cần thiết giúp cô sinh tồn.

Đó chính là kim.

Chiếc kẹp tóc rất nhỏ, một đầu hơi nhọn, đầu kia là khe hở hình bầu dục, vừa hay có thể luồn sợi đa qua, tuy nó thô sơ hơn cây kim rất nhiều, nhưng đối với Khương Bách Linh mà nói, nó có thể khâu áo khoác là được rồi.

Sau khi giải quyết xong vấn đề giữ ấm, cô mới dám nghĩ đến chuyện khác.

“Tránh ra tránh ra, đừng tới đây.” Bầu trời đã sẩm tối, trong hang động dựng một đống lửa nhỏ để thắp sáng. Khương Bách Linh ngồi trên đống cỏ đưa lưng ra ngoài, trên người khoác áo lông vừa làm xong, tay cầm quần áo mới thay ra.

Đại Hôi nghiêng đầu tò mò nhìn cô, chắc đang suy nghĩ vì sao cô lại thay lông trên người ra, rồi sợ cô lạnh, muốn đến sưởi ấm cho cô.

Khương Bách Linh xua đuổi nó, cô vừa mới cởi quần áo ra chuẩn bị làm mấy cái túi nhỏ dùng cho ngày bà dì ghé thăm, chưa kịp mặc quần áo thì nó đã về, nếu bây giờ để nó tới gần, chắc chắn cơ thể trần trụi này của cô sẽ phải trải qua lễ rửa tội bằng nước miếng.

“Đi đi, bên kia có thịt nướng đấy, đi ăn đi.” Khương Bách Linh chỉ chỉ đống lửa, Đại Hôi rung tai, thấy cô không cho nó tới gần, đành đứng dậy đi đến gần đống lửa.

“Grừ grừ” nó cảm thấy thật lạ, thịt nướng thơm ngào ngạt sao hôm nay lại chẳng có vị gì thế nhỉ.

Khương Bách Linh thành công đuổi sói xám đi, lập tức tay chân lanh lẹ mặc quần áo vào, áo lót giữ ấm cô mặc ở trong cùng, sau đó mới đến áo lông và áo khoác, áo choàng xấu nhất mặc ngoài cùng.

Vì không có đồ thay thế, đồ lót trở thành vật có hạn sử dụng, trước khi nó hỏng cô phải làm cái mới thay thế.

Nghĩ như vậy, cô dùng dao Thụy Sĩ cắt hai ống tay áo, khâu một đầu lại, bên trong nhét tro, như vậy cô đã có hai miếng băng vệ sinh để thay đổi rồi.

Chỗ vải còn lại cô định làm 2 cái quần lót, đây đúng là khảo nghiệm bản lĩnh của cô mà, lại còn phải tháo hết đường may trên áo ra nữa chứ, đường may tinh tế như thế này cô định để sáng mai làm tiếp.

“Ôi……”

Khương Bách Linh cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình không chỉ làm đầu bếp, thợ may, nông dân, mà tương lai có khi phải làm cả thợ xây, thợ mộc, ngư dân, nếu các đồng nghiệp biết một trong hai bông hoa của trường tiểu học Thiên Phật đang giãy dụa cầu sinh trong một khu rừng nguyên thuỷ, biết đâu cô lại được khen thưởng không chừng.

Khương Bách Linh nhịn không được cười cười, lúc mặc quần áo xong quay ra, liền nhìn thấy Đại Hôi đang nằm thu lu một góc.

Đôi mắt xanh lành lạnh nhìn cô chằm chằm, dưới ánh lửa bập bùng, một sinh vật to lớn nằm im nơi đó, không biết đã nhìn cô bao lâu.

“Đại Hôi, lại đây đi ngủ.” Cô bỗng thấy nó thật đáng thương, liền vẫy tay gọi nó, trong nháy mắt nó nhảy dựng lên, mạnh mẽ lao qua, sau đó như một cái chăn lông to đè Khương Bách Linh xuống.

“Được rồi được rồi.” Cô bị liếm không ngừng cười ha ha, Khương Bách Linh nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao cô lại gặp được một con mãnh thú dính người như vậy chứ.

Nó là thần hộ mệnh của cô, cũng là pháp tắc của khu rừng này.

Đêm đã khuya, một người một sói nằm sát nhau, đống lửa trong góc dần lụi tàn, một đêm ngủ ngon giấc.

————-

Buổi sáng, cô bị tiếng chim hót đánh thức, tiếng chim lảnh lót quẩn quanh ở trong hang động, Khương Bách Linh ngồi dậy đẩy cái đuôi nặng trịch ra, liền nhìn thấy mấy con chim màu đen đang mổ ăn thịt vụn gần đống lửa.

“Hỷ tước?” Cô ngáp một cái trèo qua người mãnh thú, cầm một quả dừa đầy nước, sau đó đổ một ít vào lòng bàn tay rửa mặt, vì quả dừa đặt gần đống lửa, nên nước bên trong âm ấm, cô dùng nước này để rửa mặt súc miệng, duy trì thói quen vệ sinh cơ bản nhất.

“Chíp chíp” mấy con chim bay trong hang động, Đại Hôi thấy quá ồn ào, tức giận gầm lên một tiếng, những con chim đó không dám bay vào nữa, mày chạy tao đuổi vội bay ra ngoài.

Cô cực kỳ thích trứng chim, sức hấp dẫn của lòng đỏ lòng trắng đối với cô mà nói không thua gì đại tiệc hoàng gia Mãn Hán, ngày nào cũng ăn thịt nướng và hoa quả khiến vị giác của cô tụt xuống hàng giá trị âm rồi, nhưng Đại Hôi không biết leo cây, cho nên loại thức ăn quá đỗi bình thường này khiến cô phải ngày nhớ đêm mong.

Khương Bách Linh ngồi cạnh suối rửa trái cây vừa hái được, cô nhìn đàn chim di chú bay trên đầu: “Bay thấp ghê, may mà nơi này không có cột điện, không có thợ săn.” Trong tay cô là mấy quả màu đỏ rực, đây là quả của một loài cây sống trong hang động.

Mới đầu cô không dám nếm thử, sau đó, có lần Đại Hôi ăn no thuận miệng ăn vài quả, lúc đấy cô mới biết quả này không có độc.

Cô gọi nó là quả cà chua, bởi vì sau khi chín nó có màu đỏ rực, cực kỳ giống quả cà chua ở thế giới trước.

Nhưng vị của nó lại không ngọt, hơi hơi chua, làm món khai vị hoặc hỗ trợ tiêu hóa thì không gì tuyệt hơn.

Ấm no không phải nghĩ, nề nếp sinh hoạt cũng dần đi vào quỹ đạo. Làm băng vệ sinh dùng ngày dâu rụng cũng rất thuận lợi, tro bếp muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhét thêm ít cỏ mềm vào, tuy hơi thô ráp một tí, nhưng cách này đơn giản nhất rồi.

Còn quần lót lại phức tạp hơn nhiều, cô không có sợi chỉ, đành phải rút sợi vải, làm cả buổi chiều mới được một cái.

Toàn bộ tinh thần của Khương Bách Linh đặt hết vào việc may vá, Đại Hôi về lúc nào cũng không biết.

Bên suối, nó “grừ grừ” khó chịu không ngừng đi qua đi lại, đuôi dài vung vẩy, thỉnh thoảng có mấy con chim bay xuống uống nước cũng bị nó thô bạo đuổi đi, vậy mà cô chỉ an ủi nó hai tiếng, hoàn toàn không có ý đứng dậy vuốt ve nó.

Đại Hôi nhìn cô cầm miếng vải rách tả tơi, trong đầu sói nghĩ mãi vẫn không biết đây là cái quỷ gì.

Sau đó vào một tối, cuối cùng nó cũng biết thứ ấy là gì!

Khương Bách Linh dùng sức chín trâu hai hổ mới may xong quần lót, tối đó liền vội vàng thử thành quả lao động của mình. Do sửa từ vải bình thường, lúc mặc không thoải mái bằng vải chuyên dụng, nhưng so với việc mười ngày nửa tháng không thay quần thì cô thấy bây giờ đã rất tốt rồi.

Động tác Khương Bách Linh rất nhanh, Đại Hôi cũng chỉ cho là cô may bộ lông mới cho mùa đông, nhưng không hiểu vì sao phải mặc ở trong cùng.

Đợi đến lúc cô dọn dẹp xong, nó bỗng nhiên đi tới dùng mũi ủi ủi cô, đẩy cô vào góc chất đầy đồ đạc.

“Mày muốn làm gì?” Khương Bách Linh không biết nó có ý gì, trước mặt trừ đống da thú và một ít sợi đa phơi khô ra thì không còn gì cả.

Mà Đại Hôi không ngừng dùng móng vuốt cào đống đồ, sau đó dứt khoát dùng răng nhấc sợi đa và da thú lên.

Khương Bách Linh nhìn hành động của nó: “Ý mày là, muốn tao thu dọn đống đồ này?” Cô biết Đại Hôi là mãnh thú có trí tuệ cực cao, một số cử chỉ của nó dù cô không hiểu, nhưng không phải là không có đạo ý.

Vì thế cô nhanh chóng lấy sợi đa và dây thừng cỏ buộc đống da thú lại, sau đó xâu dừa thành chùm, thẳng đến khi đồ đạc được thu dọn gọn gàng ngăn nắp cô mới thấy hài lòng.

Khương Bách Linh đoán nó chỉ tạm thời tâm huyết dâng trào mà thôi.

Nhưng đến ngày hôm sau cô biết mình sai rồi, bởi vì bên ngoài hang động bỗng đất rung núi chuyển, đám động vật ăn cỏ đông nghịt chạy như điên về phía Nam, quy mô lớn hơn nhiều so với lúc xảy ra cháy rừng.

Đối với chuyện này, hiển nhiên Đại Hôi không thấy lạ, nó bình tĩnh để Khương Bách Linh đặt hành lý lên trên lưng mình, sau đó đứng thẳng người để làm quen với trọng lượng phía sau.

Khương Bách Linh nhìn mà trợn mắt há mồm, thì ra nó đã sớm biết chuyện phát sinh vào hôm nay, nó cảm thấy mấy thứ này hữu dụng với cô, cho nên làm công tác chuẩn bị trước.

Mà bây giờ cô gặp phải, chính là cuộc di cư mùa đông lớn nhất của rừng Tác Ốc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play