Sự thay đổi, của một con người, của một chủng tộc trong một thế giới chính là sự tiến hóa.
Để Đại Hôi chấp nhận lửa là một quá trình rất khó, Khương Bách Linh ôm tâm lý thử một lần, nhưng mà dường như cô đã xem nhẹ trình độ tiếp nhận của Đại Hôi rồi.
Chỉ mới nếm thử thịt nướng chín một lần, nó sẽ không bao giờ chấp nhận ăn thịt sống nữa, mỗi lần săn thú về, nó đều trực tiếp ném con mồi cho Khương Bách Linh, thậm chí còn tự giác đi nhặt củi.
Quả nhiên, đồ ăn mỹ vị là tiền đề để nâng cao chất lượng cuộc sống.
“Đại Hôi ~~~” cô đứng trên một tảng đá to, gọi Đại Hôi đang lăn bùn ở gần đó, nó lập tức ngẩng đầu nhìn qua, Khương Bách Linh nhìn nó, hai tay đặt bên miệng hô to: “Đại Hôi ~~”
Cô đang thử thuần phục con dã thú này, để nó biết cái từ ngữ này là đại biểu cô đang gọi nó. Thời cổ đại người ta đã từng thuần dưỡng sói, chẳng qua con sói trước mặt cô có hơi to chút thôi.
Cô hô lên mấy lần như vậy, thấy cô không gặp nguy hiểm, Đại Hôi không nhìn cô nữa, tiếp tục lăn bùn. Đó là một vũng bùn ở gần suối, nó lăn lộn quay cuồng trong đó, bảo đảm bùn đất phủ kín từng sợi lông, rất nhanh liền biến thành một con sói bùn.
Mới đầu cô cho rằng đó là một phương thức tắm rửa của loài sói, có lẽ trong bộ lông dài kia có rận hút máu hoặc sâu bọ gì đấy, khiến nó thấy khó chịu, mà bùn có thể giết chết chúng.
Nhưng lúc Đại Hôi biến thành tượng đất đi đến, Khương Bách Linh lại thấy nó cứ để thế nằm phơi nắng, không có ý định đi ra suối tắm rửa sạch sẽ.
Khương Bách Linh đi đến gần nó, ngửi thấy mùi hôi thối đặc trưng của bùn, cô đi vòng quanh nó hỏi: “Đại Hôi, mày bị bệnh à?” So với ngày thường vô cùng yêu quý bộ lông của mình, bây giờ từ đầu đến chân Đại Hôi toàn là bùn.
“Grừ grừ” có lẽ nó cảm nhận được sự nghi ngờ của cô, chớp chớp mắt kêu nhỏ, như đang trả lời cô.
Sau đó nó phơi nắng khoảng một giờ, đương nhiên là Khương Bách Linh tự ước lượng thời gian rồi, bởi vì lúc này, cô đang hái thật nhiều sợi đa.
Loại thực vật dẻo dai này biết đâu lại làm được vải bố, cô thử phơi nó, nếu thành công cô hy vọng có thể sử dụng nó làm quần áo, hoặc kéo thành chỉ khâu cũng được.
Sự thật chứng minh, mẻ sợi đa đầu tiên bị phơi hỏng, lúc Khương Bách Linh ngắt nó, vì để bớt việc cô không sắp xếp lại cẩn thận, kết quả sau khi phơi khô nó thành một cuộn chỉ rối.
“Ít nhất có thể làm một cái thang.” Cô tự an ủi mình như vậy.
Vì thế cô bình tĩnh lại, cẩn thận chải thẳng sợi đa, vừa mới đặt lên một tảng đá phơi nắng, Đại Hôi bỗng đứng dậy.
Bùn trên người nó kết thành khối, khô cứng và có rất nhiều vết nứt, nó vừa cử động, từng mảng bùn biến thành bột phấn rơi xuống rào rào, nhìn rất giống mặt nạ bùn sau khi khô……
Khương Bách Linh nhìn nó đi đến gần mép suối, lúc đi ngang qua cô nó không nhìn cô mà chỉ ‘“grừ grừ” mấy tiếng, cô đoán chắc lớp bùn cứng quá khiến nó khó xoay cổ ……
Có lẽ Đại Hôi cũng suy xét đến việc rửa sạch lớp bùn này, nó nhìn con suối khô cạn trước mặt, muốn ngâm ướt toàn bộ lông trên người có vẻ hơi khó, sau đó nó nhìn trái nhìn phải, tìm một cây đại thụ thật to.
“Phịch phịch” Khương Bách Linh trừng mắt, nhìn lá cây rụng như mưa ngay trước mắt, sau đó Đại Hôi không ngừng va người vào thân cây, cho đến khi bùn trên người rơi gần hết, nó mới đi đến suối rửa sạch cơ thể.
Khương Bách Linh nhìn con suối trước mặt nhanh chóng đục ngầu, quyết định buông đồ trong tay xuống, cô chọn mấy sợi đa to nhất, đi đến cạnh Đại Hôi chà lưng cho nó, chắc nó cũng thấy phương pháp này nhanh hơn nhiều, dứt khoát ghé vào nước để cô chà lưng cho mình.
“Mày đúng là trứng thúi, bẩn quá đi.” Khương Bách Linh vén tay áo kỳ thật mạnh, lông trên lưng nó vừa thô vừa cứng, tay cô cọ đến phát đau, sợi đa dẻo dai như thế mà cũng bị đứt mất vài sợi.
Sau khi phần lưng được kỳ cọ sạch sẽ, Khương Bách Linh vốn định bỏ của chạy lấy người, bây giờ cô không dám chạm vào bụng và đuôi của nó, đó là hai bộ phận cấm kỵ của mãnh thú, cô rất sợ Đại Hôi trở mặt.
Nhưng còn không đợi cô có hành động gì, sói xám đã lật người, phơi cái bụng mềm mại ngay trước mặt cô, bốn chân chổng lên trời.
“Thôi được rồi.” Khương Bách Linh thở dài, sau đó tiếp tục cam chịu số phận kỳ cọ bụng nó, phần lông bụng mềm hơn lông trên lưng nhiều, cô không tự chủ được nhẹ tay hơn, thẳng đến khi thấy cây hàng to bự nào đó, cô vô cùng bình tĩnh bỏ qua nó cọ rửa bốn chân.
Thật ra…… Cô vẫn cho rằng Đại Hôi là sói cái, nhưng sự thật chứng minh cô đã sai.
Sau khi nó được tắm rửa sạch sẽ, Khương Bách Linh mệt đến nỗi không nhấc nổi tay lên, cô nhìn Đại Hôi đứng trên tảng đá điên cuồng lắc người, một lúc sau cả người ướt nhẹp đã khô ráo.
Nó đi tới thân mật liếm mặt cô, tuy đầu lưỡi có gai ngược khiến cô hơi đau, nhưng Khương Bách Linh biết bây giờ nó đang rất vui vẻ, điều này được thể hiện rất rõ khi có mấy con chim đậu gần đó nó cũng không thèm đuổi.
Sau đó, lúc Khương Bách Linh đi thu dọn sợi đa ở gần suối phát hiện trên đá có rất nhiều sợi lông màu trắng, thậm chí còn có cả một cục lông dính bùn, lúc đầu cô tưởng mình kỳ mạnh quá bứt cả lông Đại Hôi xuống, nhưng về sau mới để ý nó không làm gì mà lông vẫn rụng.
Vậy có nghĩa là, sói xám thông qua việc tắm bùn để thay lông nhanh hơn, thích nghi với sự thay đổi của thời tiết.
Từ đó về sau, ngày nào Đại Hôi cũng kiên trì đi tắm bùn, Khương Bách Linh nhặt được rất nhiều lông rụng trong hang động, thậm chí có một khoảng thời gian dài, Đại Hôi từ một con sói nhiều lông biến thành một con sói mắc bệnh rụng lông
Khương Bách Linh biết nơi này đã vào cuối thu, từ lúc Đại Hôi săn được lợn rừng lông dài thì cô đã bắt đầu suy nghĩ đến việc chuẩn bị cho mình một ít da thú rồi.
Áo khoác của cô không đủ để giữ ấm nữa, ban ngày làm việc còn không có cảm giác gì, một khi trời tối, không nằm cạnh Đại Hôi chắc cô chết rét.
So sánh với cô thì Đại Hôi lại y như một cái bếp than, buổi tối nằm bên cạnh nó, cái đuôi to dài của nó như một cái thảm phủ kín người, cơ thể to lớn như một bức tường, dù bên ngoài gió phương Bắc không ngừng thổi nhưng Khương Bách Linh vẫn rất ấm áp.
Trước mắt cô chỉ có thể lấy da của hai loài động vật là lợn rừng và hươu sừng trâu, da hươu lông ngắn mềm mại, cô định may một cái áo dài tay mặc bên trong, còn da lợn rừng cứng hơn vừa vặn làm áo khoác ngoài.
Nhưng tưởng tượng tốt đẹp bao nhiêu, thì hiện thực lại tàn khốc bấy nhiêu.
Cô ngâm tấm da hươu xuống nước rồi chà sát mấy cái, trong tưởng tượng là cô sẽ có một tấm da hươu hoàn hảo, nhưng sự thật thì ngược lại, từng mảng lông bong tróc trôi theo dòng nước, phần còn lại thì bị hỏng, tấm da xinh đẹp này đã không còn giá trị sử dụng nữa.
Khương Bách Linh có nghe qua chuyện xử lý da thú cần dùng muối, nhưng mà lúc này cô chẳng có gì cả.
Đại Hôi không quan tâm đến việc thu thập da thú của Khương Bách Linh cho lắm, nó đã mọc lớp lông mới cho mùa đông rồi, lông mới dày hơn lông cũ rất nhiều, màu sắc nhạt hơn, và bông xù hơn. So với hình dáng ngày trước, bây giờ nhìn nó như một sinh vật ngoài hành tinh ấy, to lớn uy phong như một pháo đài, toàn bộ sói bỗng siêu cấp tự tin.
Chẳng qua là nó cũng muốn cô thay lông, vì thế luôn thúc giục cô đi lăn bùn, nhưng Khương Bách Linh liều chết kháng nghị, nó mới đành từ bỏ.
Cô múc nước suối rửa mặt, trước đó ngày nào cô cũng phải ra suối tắm gội một lần, nhưng bây giờ đã ba bốn ngày cô không được gội đầu rồi. Khương Bách Linh sợ gội đầu bằng nước lạnh sẽ sinh bệnh, mà một khi bị bệnh, vấn đề phải đối mặt sẽ không dừng lại ở việc không có thuốc.
“Ít nhất bây giờ mình rất khoẻ mạnh, điều kiện sống kém như thế mà mình vẫn không bị bệnh.” Cô tự an ủi chính mình như vậy, sau đó nhìn đôi tay mới qua mấy ngày thôi mà vết thương đã chồng chất, trên tay có vết xước do cọ phải cành cây, có vết bị bỏng, sau này những vết thương sẽ nhiều hơn, mặt cô sẽ dần thô ráp hơn, không có mỹ phẩm dưỡng da, cô sẽ già đi rất nhanh.
Mấy năm, mười mấy năm, nếu cô có cơ hội trở về, ai sẽ nhớ được cô đây?
Cái suy nghĩ ấy đối với một cô gái mới hơn hai mươi tuổi mà nói, không khác gì liều thuốc độc, mấy ngày sau đó, Khương Bách Linh máy móc làm những việc còn dang dở, cô khoét rỗng quả dừa, phơi sợi đa, cô cũng thử xử lý da lợn rừng và da hươu, nhưng trừ mấy việc râu ria ra thì đều không thành công.
Bỏ qua vấn đề mùa đông, khó khăn cô gặp phải ngày càng nhiều, bật lửa sẽ đến lúc hỏng, khăn giấy dù có tiết kiệm hơn nữa sẽ dùng hết. Lại thêm mấy ngày nữa là kỳ sinh lý, không có băng vệ sinh và nước ấm, cô không biết mình sẽ ra sao.
Khương Bách Linh không dám nghĩ tiếp, cô nằm ngửa ra sau, trước mặt là bầu trời trong xanh không bị ô nhiễm, từng đàn chim di trú bay qua, tiếng quạc quạc bay về phương Nam không dứt.
Từ mấy hôm trước, con suối nhỏ bắt đầu có chim di trú tụ tập, mấy con chim ấy Khương Bách Linh chưa nhìn thấy bao giờ, có lẽ chúng nó bị hấp dẫn bởi quả dừa và sợi đa cô vứt linh tinh trên đất, thỉnh thoảng sẽ dừng lại ăn trái cây.
Lúc này, cô đang ngồi trên một tảng đá, cách đó không xa có mấy con chim di trú nhảy qua nhảy lại, có lẽ chúng thấy cô không tạo thành nguy hiểm, nên không bay đi. Khương Bách Linh nhìn chúng phát ngốc, nếu cô cũng là chim sơn ca thì tốt biết mấy.
“Phì phò” bỗng một cơn gió lướt nhanh qua người, Đại Hôi bất ngờ nhào lên, móng vuốt cào trúng một con chim béo chậm chạp, nó nghiêng đầu nhe răng nhếch miệng với Khương Bách Linh, cô nghĩ nó đang cười bảo: Nhìn xem tôi bắt được gì nè!
Nó như hiến vật quý dâng con chim lên cho cô, Khương Bách Linh không hứng thú lắm, thịt chim không dễ nướng, rất dễ khô, hơn nữa lông chim nhiều thế kia muốn nhổ cũng khó.
Cô máy móc định ném con chim chết ra bờ suối, bỗng nghĩ tới cái gì đó liền dừng động tác lại.
“Đại Hôi, mày thật thông minh!” Cô ôm chặt Đại Hôi còn đang ngơ ngác, vừa nhảy vừa hét.
Nó cảm nhận được cô cái này đang rất vui vẻ, không ngừng cọ mình, khiến nó cũng cảm thấy vui theo.
“Đại Hôi, tao phải bắt nhiều chim hơn!”
Nếu không thể xử lý da thú, vậy cô chuyển mục tiêu sang lông chim, chăn lông vũ, áo lông vũ đều là vật giữ ấm cực tốt.
Nhân lúc có nhiều đàn chim di trú bay qua, cô dùng thời gian một ngày bện sợi đa thành một tấm lưới, sau đó đặt ở một khu đất trống cạnh con suối, mắt lưới không quá dày, nhưng ở cái thế giới chưa nhìn thấy tấm lưới bao giờ, lũ chim kia chắc chắn sẽ mắc câu.
Cô buộc hai đầu tấm lưới vào hai cái cây, tạo một góc vông 90 độ so với mặt đất, ở trên mặt lưới buộc một ít trái cây mà bọn chim thích ăn, chỉ trong một buổi chiều, cô thu hoạch được mười mấy con chim khác loài.
Từ đó về sau, cô nhổ lông chim, rửa sạch, phơi nắng, thời gian trôi qua thật nhanh.
Tuy da thú bị hỏng không thể giữ ấm, nhưng để làm một cái áo thì được, Khương Bách Linh gập miếng da thú lại làm đôi, sau đó lấy dao khoét một lỗ nhỏ, rồi dùng sợi đa nhỏ cẩn thận khâu lại.
Cô nhét toàn bộ lông tơ vào trong áo da, sau đó lấy một sợi đa khâu hai miếng da thú kia lại, coi như làm xong một cái áo ba lỗ xấu xí.
Còn đống lông dài, cô xâu nó thành một cái áo tơi, sau này trời mưa có thể che mưa che gió.
Để thí nghiệm mức độ giữ ấm của lông vũ, tối hôm đó cô không nằm gần Đại Hôi, một mình nằm dựa vào vách đá, sự thật chứng minh mặc dù không ấm áp như lúc nằm cạnh sói xám, nhưng cô không cần sợ lạnh nữa.
“Dù sao thì mày có lông, tao cũng có lông.”