Cái cách mùa đông lên sân khấu luôn rực rỡ tươi đẹp khiến con người ta cảm thấy thật lạnh lẽo, khi nhà cô bị nữ vương băng tuyết bao phủ, lại một lần nữa Khương Bách Linh chưa chuẩn bị tốt mọi thứ để đón chào cái giá lạnh.
Đây là lần đầu tiên bọn họ trải qua mùa đông ở rừng Tác Ốc, cô đoán đây cũng là lần đầu tiên Đại Hôi không di chuyển về phía Nam khi mùa đông lạnh lẽo tới, so sánh với năm ngoái, cô có thể cảm nhận rất rõ sự chênh lệch của hai cánh rừng.
Bầy dê và hươu có thể tìm được một ít thực vật vẫn sinh trưởng vào mùa đông ở rừng Nam Gia, trên thảo nguyên phía Nam cỏ vẫn xanh mơn mởn, cho dù có tuyết rơi vẫn có thể ăn được ngọn cỏ, bọn chúng tổng có thể tìm được thức ăn và được ăn no nê chờ mùa đông giá rét đi qua.
Nhưng ở rừng Tác Ốc, chờ khi những chiếc lá vàng mùa thu rụng sạch, thật sự là không tìm được một thứ gì cả. Toàn bộ cỏ mọc trên mặt đất đều chết héo, phần lớn trái cây rừng cũng bị từng bầy chim di trú bay qua ăn sạch sẽ, còn dư lại một ít nếu cô tìm được đều sẽ hái hết mang về.
“Đại Hôi tiếp nè.” Khương Bách Linh dùng cả tay và chân leo lên một cái cây, háy hết những quả kia rồi ném xuống dưới, trên ngọn cây và cành cây đã không còn quả gì, cô chỉ có thể tìm những quả mọc ở góc khuất không bị chim gặm ăn.
Nhưng chờ đến lúc tuyết rơi nhiều hơn, những trái cây còn sót lại này sẽ bị đóng băng hư thối, đến lúc đó thật sự không còn gì ăn nữa.
“Tiếp này.” Sói bây giờ là hình sói, trong miệng ngậm một cái giỏ cỏ, bên trong lót một miếng da thú, đứng dưới tàng cây chờ cô ném trái cây xuống, mặc dù cơ thể hơi cồng kềnh, nhưng đối với động tác tìm kiếm của cô Đại Hôi không hề xa lạ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT