Một vùng đất tuyết rơi trắng xóa, mặt trời cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Mấy cây cổ thụ khô héo cắm vào đó, giống như những cột cờ bỏ hoang.
Một người bọc kín mít chân thấp chân cao đi tới, cô mặc áo bông bằng lông chim, trên đầu mang chiếc mũ da thú rất rộng che kín mặt, dưới chân đi giày da thú rất dày, bộ dạng tròn vo cồng kềnh y như một con gấu nhỏ.
Tuyết đọng sâu đến vị trí bắp chân, bởi vì không có động vật qua lại, tuyết đọng trong khu rừng rậm này vô cùng sạch sẽ, thỉnh thoảng có mấy dấu chân nhỏ bé in vết lên nền tuyết, rất nông, giống như đi trên một biển hoa.
“Đại Hôi, anh đừng chạy nhanh như thế.” Khương Bách Linh ồm ồm nói, bởi vì da thú che miệng, tiếng nói cô nghe như bị hòa tan một nửa.
Từ sau khi Đại Hôi khỏi bệnh đã có thể đi săn, bọn họ lần nữa trải qua cuộc sống có thịt ăn, nhưng tất cả những động vật ăn cỏ to lớn đều đã xuôi Nam, gà cẩm hoa cũng trốn vào đầm lầy không đi ra, thỉnh thoảng săn được mấy động vật nhỏ cũng nhiều lông ít thịt, không đủ nhét kẽ răng.
Sau khi nước suối kết một tầng băng mỏng việc bắt cá cũng tốn sức hơn, lần nào cũng phải đập băng ra, còn không nói hai người bọn họ chỉ dựa vào một hai con cá căn bản là không thể sống qua ngày được, dù sao cũng không cần lo lắng có kẻ trộm vào nhà, Khương Bách Linh liền quyết định cùng sói đi vào rừng thử vận khí xem sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT