“Tới đây, há miệng ra nào, a.” Khương Bách Linh cầm bát đứng trước mặt Đại Hôi, sói ngồi trên đá, cô vừa vặn đứng giữa hai chân đang tách ra của sói, eo bị ôm chặt dán sát vào người sói.
“Đừng cắn mà… Anh không được động đậy!” Cô cầm một nhánh cây bỏ vào trong miệng sói, Đại Hôi rất không tình nguyện, há miệng rắc rắc rắc cắn đứt, sói phi phi nhổ ra mấy đoạn cây, cầm cái bát trong tay cô há miệng uống ừng ực ừng ực mấy hớp lớn.
Khương Bách Linh rất vô ngữ, nhánh cây này đã được lột vỏ, bên trong là thịt gỗ màu trắng khá mềm, ở đoạn đầu bôi ít muối có thể dùng như bàn chải đánh răng để vệ sinh răng miệng. Mặc dù Đại Hôi tương đối thích sạch sẻ, nhưng nhiều lắm là ngửa đầu súc miệng, lần này hiếm khi có muối để vệ sinh sạch sẽ, ngược lại sói không muốn.
“Cũng không bảo anh ăn, hơi mặn nhưng nhịn một chút là được mà.” Cô nhìn Đại Hôi mặt đầy vô tội nhìn mình, thậm chí còn len lén cầm cái cành cây kia ném ra xa, còn cho rằng cô không nhìn thấy, nhỏ giọng kêu khò khè nũng nịu.
“Không được, mặn cũng phải đánh răng.” Hiếm khi Khương Bách Linh làm nữ vương một lần: “Hàng ngày sau khi thức dậy Giả Bảo Ngọc* đều lấy muối đánh răng đây là thói quen tốt, anh phải biết nếu không đánh răng sẽ bị sâu răng, mặc dù anh không phải người, muối không phải kem đánh răng, nhưng làm như vậy sẽ giúp răng miệng khỏe mạnh và vệ sinh hơn.”
(Giả Bảo Ngọc*: Là một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng)
Cô phát huy tinh thần thuyết giảng của người giáo viên, nói một đống linh tinh rối loạn, nhất định Đại Hôi nghe không hiểu, chỉ biết nghiêng đầu nhìn miệng cô lúc đóng lúc mở, tròng mắt từ từ dựng đứng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.