Gương mặt sói thản nhiên, cứ như lời nói kinh người vừa nãy không phải mình nói vậy.
“Lặp lại lần nữa!” Khương Bách Linh vội nhào qua bóp mặt sói: “Lặp lại lần nữa Đại Hôi!”
Gương mặt sói tròn tròn, sau khi bị cô bóp giống y cái bánh bao, người khác nhìn vào chỉ thấy vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu.
“Ô ô” sói dẩu miệng kêu hai tiếng, hai đôi mắt một đen một xanh nhìn nhau, Khương Bách Linh ngẩn người mấy giây rồi bất ngờ buông sói ra. Cô bình phục lại hô hấp, phải nói là bình phục lại tâm tình của mình lúc này, giống như gặp được một người da vàng ở Châu Phi: Mặc kệ người nọ là người Nhật Bản hay người Hàn, chỉ cần là người da vàng, đều rất tốt.
“Đại Hôi, lặp lại lần nữa.” Khương Bách Linh nhẹ giọng dụ dỗ sói, nếu mặt đối mặt nói chuyện, giờ phút này chắc chắn sẽ nhìn thấy trong mắt cô đang phát sáng, sáng long lanh như những áng sao đêm, dĩ nhiên sói cũng đã nhìn thấy.
“Bách… Linh.” Sói chậm rãi nhấp đầu lưỡi, việc nói hai chữ đơn giản này dường như mất rất nhiều sức lực của sói, cảm giác còn mệt hơn cả hoạt động đi săn: “Bách, Linh.”
Cô nhìn đến ngây người, sói thấy cô như vậy nhịn không được bật cười, híp mắt sờ tóc cô, cô nhào vào trong lòng sói: “Nói tiếp, nói tiếp đi anh!” Hai người thân mật ôm nhau, nằm song song trên đệm cỏ, cô tựa đầu vào ngực sói: “Tiếp tục gọi tên em đi anh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.