Vầng trăng sáng, những ngôi sao lấp lánh, bóng cây, tiếng côn trùng kêu.
Khương Bách Linh nằm cạnh Đại Hôi, bộ lông vừa dài vừa dày của sói che cô kín mít. Nhìn xuyên qua khe hở của những sợ lông, cô có thể nhìn thấy bầu trời đêm trong veo, giống như vị tiên nhân nào đó đánh nát cái mâm ngọc, rơi vỡ kêu leng keng.
Bọn họ ngủ ở gần suối muối, bên cạnh Khương Bách Linh là một đống muối khá lớn đã được nấu chín, mặc dù bên trong còn nhiều tạp chất, nhưng lâu lắm rồi mới được nếm vị muối, cô thật sự rất biết ơn trời đất…
Sườn dê nướng không cần nhiều gia vị, chỉ cần thêm chút muối, hương vị sẽ ngon hơn ngày trước rất nhiều, bây giờ nhớ lại liền nhịn không được chép miệng.
Xem như bọn họ đã bước vào cuộc sống của một gia đình trung lưu rồi, cô gối đầu lên móng vuốt lớn của Đại Hôi trong đầu thì tưởng tượng, hì hì.
Ban ngày ăn quá no, lúc này không ngủ được, cô gạt lông sói, bắt đầu đếm lông như đếm cừu giết thời gian. Người cổ đại có rất ít hoạt động giải trí, sau khi trời tối liền đi ngủ, hôm nay Khương Bách Linh không ở trong hang động, cũng không có việc làm, đành phải đếm lông sói chơi chơi.
Đại Hôi cảm giác được động tác của cô, lỗ mũi phát ra mấy tiếng hừ hừ, đuôi sói thật dài phe phẩy, nhìn qua cứ nghĩ sói chưa ngủ, nhưng thật ra cô biết đây chỉ là động tác trong vô thức mà thôi, để người khác cho rằng sói vẫn thức sẽ không dám đến gần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.